Vào cuối tháng mười ở Nam thành, nhiệt độ ngày càng hạ xuống, ngọn gió thổi đến như mang theo cảm giác ấm áp trong cái lạnh dần của thời tiết.
Tối nay có một bữa tiệc thời trang để từ thiện được tổ chức ở khách sạn Quốc tế Anh Quan, bữa tiệc thế này tất nhiên sẽ mời rất nhiều người giàu có và người nổi tiếng đến giúp đỡ.
Những ngôi sao lớn tập hợp lại, khiến cho ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Là biên tập của tạp chí Lệ Vi, Nguyễn Hân đang cùng đồng nghiệp của tạp chí đứng chung với nhau, nghe đồng nghiệp đang tám chuyện với nhau.
Bữa tiệc tối nay được đã được giao cho công ty chuyên nghiệp lên kế hoạch, bọn họ không cần phải làm gì ở chỗ này, Vương Lị, thực tập sinh dưới quyền của Nguyễn Hân lần đầu tiên được tham gia bữa tối kiểu này, cô ấy rất phấn khích đến mức không ngừng nói huyên thuyên bên tai của Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân đang bấm điện thoại, không có tâm trạng gì, đang định ra ngoài tìm chỗ hít thở không khí, quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Y Đồng mặc một bộ lễ phục màu xanh, đi giày cao gót, chạy chậm về phía cô.
“Hân Nhi”
Trong sảnh tiệc có rất nhiều người, mặc kệ là tiểu thư cao sang hay minh tinh điện ảnh, đều giữ tư thế tao nhã đoan trang, Hạ Y Đồng chạy như vậy thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, ngay lập tức những ánh mắt đó ngay lập tức rời đi chỗ khác, chỉ là một nữ diễn viên tuyến 36 mà thôi, lại cũng không ai biết cô ấy là ai, tự nhiên sẽ không có người lãng phí thời gian tập trung lên người cô ấy.
Nguyễn Hân nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của cô, cười nói: "Hôm nay có rất nhiều đạo diễn và ngôi sao tới đây, khắp nơi đều có máy quay. Cậu có thể ra dáng nữ minh tinh một chút được không, chú ý tác phong một chút."
Hạ Y Đồng thờ ơ nói: "Dù sao, cũng không có mấy ai biết tớ là ai." Cô ấy kéo cánh tay của Nguyễn Hân, ghé vào tai cô ấy và nói nhỏ: "Tớ đến chỉ để nhắc nhở cậu, tớ vừa gặp Nguyễn Thư Nhã ở bên ngoài."
Nghe đến tên của Nguyễn Thư Nhã, đôi mắt Nguyễn Hân rũ xuống, tâm trạng không thoải mái biểu lộ hết ra ngoài.
Hạ Y Đồng nhìn sắc mặt của cô nói: "Nhưng mặc dù cô ta mới ra mắt không lâu, nhưng dù sao cô ta cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Đạt Hành, vì vậy được mời tham gia bữa tiệc tối nay cũng là điều bình thường."
Đầu tư của Tập đoàn Đạt Hành liên quan đến rất nhiều ngành, tạp chí Lệ Vi được thành lập cách đây 20 năm và là công ty con của Tập đoàn Đạt Hành, bữa tiệc tối nay do tạp chí Lê Vi khởi xướng, công ty đương nhiên sẽ phải nâng đỡ nghệ sĩ của công ty mình, đây là chuyện bình thường, chưa kể ngoài tư cách là nghệ sĩ của Đạt Hành, Nguyễn Thư Nhã còn có rất nhiều tài nguyên tốt từ khi ra mắt, cô ta còn có một bộ phim cổ trang vừa phát sóng đã thu hút rất nhiều người hâm mộ, sự nổi tiếng của cô ta đang lúc cao .
Nguyễn Hân ừ một tiếng, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường: “Yên tâm đi, tớ không sao, cô ta lại làm trò, cũng là cô ta mua vui cho tớ thôi.”
Nghe giọng điệu bình tĩnh của Nguyễn Hân, Hạ Y Đồng trong lòng âm thầm tán thưởng cô ấy, phải nói rằng khả năng tự an ủi của cô ấy thực sự là không ai sánh bằng.
Nguyễn Hân là con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đạt Hành, Cha và mẹ của Nguyễn Hân có thể coi như là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, Nguyễn Hân lớn lên dưới sự cưng chiều của cha mẹ cô ấy, mãi đến hai năm trước, Nguyễn Hân mới phát hiện ra rằng mối quan hệ giữa cha mẹ cô đã đổ vỡ từ lâu, duy trì sự hòa thuận ngoài mặt chẳng qua là vì lợi ích của công ty, cha của Nguyễn Hân từ lâu đã có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, cha Nguyễn và mẹ Nguyễn đã ly thân từ sớm và không can thiệp vào chuyện của nhau .
Ba tháng trước, Nguyễn Hân cùng với đại thiếu gia của Phó gia, Phó Tư Nghiên, liên hôn thương mại, hai công ty tiến gần hơn đến sự hợp tác, tạo thành một liên minh mạnh mẽ khiến cho giá cổ phiếu tăng mạnh. Chuyện hôn nhân của cha mẹ Nguyễn Hân cũng chính thức kết thúc.
Mẹ của Nguyễn Thư Nhã là Lý Hoa Anh thành công thượng vị, gả vào nhà họ Nguyễn.
"Nói thì nói như vậy, nhưng cậu cũng không được thiếu cảnh giác, cô ta thậm chí còn thay đổi cả họ của mình, không có gì đảm bảo rằng cha của cậu sẽ không chia cho cô ta một ít cổ phần dưới ảnh hưởng của mẹ kế." Nguyễn Thư Nhã là con của Lý Hoa Anh và chồng trước, tên ban đầu của cô ta là Lý Lan Lan, khi cô ta ra mắt, cô ta đổi tên thành Nguyễn Thư Nhã, thậm chí cha mẹ của Nguyễn Hân lúc đó vẫn chưa ly hôn.
Nguyễn Hân sắc mặt trầm xuống: "Cô ta nghĩ rất hay, công ty là cha mẹ tớ chung sức gây dựng, cô ta nếu dám giở trò với công ty, tớ nhất định sẽ khiến cô ta chịu không nổi."
Hạ Y Đồng còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Vương Lị đã mỉm cười đi tới: "Chị Hân, tổng biên tập Hứa gọi chị." Cô ấy ghen tị nói: "Hình như tổng biên là muốn giới thiệu cho chị nhiều người nổi tiếng hơn."
Công việc của họ chính là phải giao thiệp với những người nổi tiếng, Hứa Lam là tổng biên tập tạp chí Lệ Vi, cô ấy gia nhập tạp chí này từ khi mới tốt nghiệp, làm việc suốt từ thực tập sinh đến tổng biên tập. Cô ấy không chỉ có năng lực, mà cô ấy cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ cấp dưới. Cô ấy không biết rằng Nguyễn Hân là tiểu thư của tập đoàn Đạt Hành, nhưng cô ấy đánh giá cao sự nhạy cảm và tài năng về thời trang của Nguyễn Hân, đồng thời có ý định bồi dưỡng và dẫn dắt cô, mở rộng mạng lưới cho cô.
Nguyễn Hân nhìn liếc mắt Hạ Y Đồng một cái, Hạ Y Đồng gật đầu nói: “Cậu cứ đi làm việc đi, chốc nữa lại nói sau.”
Nguyễn Hân đi theo Vương Lị để tìm Hứa Lam, Hứa Lam đưa cô đi chào hỏi một vài người quen, họ đang trò chuyện thì đột nhiên có tiếng xôn xao ngoài cửa, nhiều khách trong hội trường nhìn thấy những người bước vào sau đó bận rộn tiến lên chào hỏi, Hứa Lam cũng là vẻ mặt tươi cười, lưu lại Nguyễn Hân ở phía sau, đi lên nghênh đón.
Nguyễn Hân quay đầu lại theo bản năng, ánh mắt dừng lại ở trên người người đàn ông bị mọi người vây quanh.
Phó Tư Nghiên mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người cao lớn, gương mặt chững chạc lạnh lùng, phong thái điềm đạm, hai chân dài sải bước đi vào bên trong, những người đang chắn ở phía trước không cần anh cất tiếng đã tự động dạt ra hai bên, tạo thành một lối đi.
Hình như cảm nhận được cô đang nhìn trộm mình, anh quay đầu sang, hơi nhướng mày, ánh mắt chuẩn xác nhìn thấy cô, bốn mắt chạm nhau, gương mặt anh như đột nhiên sáng lên, đôi mắt đào hoa càng tô điểm thêm sự thâm tình cho gương mặt anh, làm cho lòng người rung động.
Một đôi mắt đào hoa đa tình lại được gắn với một gương mặt lạnh lùng, quả thật tạo nên một tổ hợp vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.
Nguyễn Hân dừng lại hai giây, sau đó lại quay sang chỗ khác như không có việc gì.
Cô thắc mắc không biết tại sao anh lại đến đây, không phải đêm nay anh mới vừa về nước sao?
Nguyễn Hân liếc nhìn thông tin chuyến bay mà trợ lý của Phó Tư Nghiên đã gửi cho cô trước đó, nếu cô nhớ không lầm thì bảy giờ anh mới xuống máy bay, từ lúc đó đến giờ còn chưa đầy một tiếng, anh đến đây với tây trang giày da đến tham dự bữa tiệc thế này chắc là vừa xuống máy bay đã đến đây luôn.
Thấy cô không đi cùng Hứa Lam, Hạ Y Đồng đi tới nháy mắt với cô, hất cằm về phía Phó Tư Nghiên, ý bảo cô rằng chồng cô đang đến, cô nên nhanh chóng quay người lại.
Nguyễn Hân không để ý đến cô ấy, cô cầm một ly rượu vang đỏ từ chỗ người phục vụ lên, liền nghe thấy có người bàn tán về Phó Tư Nghiên, bàn tán về chiến tích trong thương trường của Phó Tư Nghiên.
Một ông chủ như anh rất ít khi tham dự những bữa tiệc từ thiện của mấy ngôi sao thời trang như hôm nay, mọi người không khỏi đoán xem lý do anh xuất hiện ở đây hôm nay, rốt cuộc là ai có mặt mũi lớn như vậy có thể mời được anh đến.
“Chuyện này còn cần phải đoán hay sao? Tổng giám đốc Phó chính là chồng của bà chủ tương lai của tập đoàn Đạt Hành chúng ta, tạp chí của chúng ta cũng coi như của anh ấy, đương nhiên phải tới hỗ trợ cho công ty của vợ mình rồi.
Rượu trong miệng, Nguyễn Hân suýt chút nữa thì phu ra ngoài khi nghe thấy cái tên "Ông xã", rượu trực tiếp rót vào bụng cô, không chút mùi vị, vô thức nhìn về phía Vương Lị, người đang nói.
Vương Lị nhìn thấy Nguyễn Hân chủ động nhìn qua phía mình, tưởng rằng cô không biết danh tính của Phó Tư Nghiên, cô ấy đã phổ cập khoa học cho Nguyễn Hân: "Chị Hân, chị biết về mối liên hôn giữa tập đoàn Đạt Hành và tập đoàn Thịnh nguyên phải không?"
Nguyễn Hân cười nhạt, đương nhiên, cô không chỉ biết mà cô còn còn là một trong hai đương sự chính cơ mà.
Vương Lị nhìn về phía Phó Tư Nghiên và nói: "Người được mọi người vây xung quanh nịnh nọt kia là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Nguyên, cũng là chồng của tiểu thư Đạt Hành chúng ta. Anh ấy trẻ tuổi, có triển vọng, đẹp trai và quyến rũ. Em chỉ mới nhìn thấy anh ấy trên các tạp chí tài chính, chỉ nhìn ảnh chụp thôi đã thấy anh ấy hơn hẳn các tiểu sinh đang nổi hiện nay rất nhiều. Em không ngờ rằng người thật của anh ấy còn đẹp trai hơn trên ảnh nhiều. Em thật sự hâm mộ Nguyễn tiểu thư. Nếu em là cô ấy, ngày nào thức dậy cũng được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của chồng chắc em hạnh phúc đến chết mất”.
Vương Lị nói một hồi lại nổi lên nét hoa si, Hạ Y Đồng đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Nguyễn Hân, nhịn cười đến mức chảy nước mắt.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, chỗ ngồi đã được sắp xếp theo địa vị của khách mời, Hạ Y Đồng đi theo Nguyễn Hân đến hàng ghế sau.
Người dẫn chương trình đang ơ trên sân khấu tiến hành hoạt động của bữa tiệc, không biết là cố ý hay vô tình, màn hình lớn nhiều lần chiếu đến hàng ghế đầu tiên, nhắm vào Phó Tư Nghiên đang ngồi ở giữa, và mỗi lần đều làm hội trường trở nên bùng nổ.
Người dẫn chương trình nhìn về phía anh, hình như là muốn anh đi lên sân khấu phát biểu mấy câu. Phó Tư Nhiên nhìn lên màn hình lớn, mím môi, thản nhiên mang theo sự uy nghiêm của người bề trên.
Máy quay rung một lúc, quay trở lại sân khấu, rồi không dám lướt đến hàng đầu tiên nữa, ngay cả ảnh đế và ảnh hậu ngồi hàng đầu cũng bị mất máy quay.
Hạ Y Đồng nghiêng đầu cảm thán: “Hân Nhi, chồng của cậu khí thế quá mạnh, chỉ một cái liếc mắt của anh ta cũng có thể làm cho người quay phim run tay, cậu nhìn cậu đi, nhân viên công ty của cậu chỉ biết đến chồng của bà chủ lại chẳng biết bà chủ là cậu, đường đường là người thừa kế của tập đoàn, lại bị sung quân đến làm biên tập của tạp chí.”
Nguyễn Hân cúi xuống vuốt móng tay mới làm hôm qua: “Cha tớ bảo tớ đi luyện tập ở cấp cơ sở nhiều hơn.”
"Đào tạo không phải như thế này. Chẳng phải cứ để cậu đến trụ sở chính tìm một tiền bối có kinh nghiệm để cậu làm quen với công việc kinh doanh của công ty và tiếp quản công ty là tốt sao? Tuy rằng cha cậu trước đây đối với cậu rất tốt, nhưng như người ta nói, có mẹ kế thì sẽ có cha kế, cậu không thể nghe lời ba cậu hoàn toàn, nếu sau này mẹ kế sinh cho cậu một người em trai, muốn dựa vào đứa trẻ để phân cổ phần, đến lúc đó cậu sẽ phải chịu thiệt đó. Cậu nên học tập chồng cậu cách quản lý công ty để có thể nắm chắc quyền điều hành công ty trong tay mình, Như vậy mới không để bạch liên hoa Nguyễn Thư Nhã kia được lợi.
Hạ Y Đồng lấy kinh nghiệm từ vai phụ trong mấy bộ phim về việc tranh gia sản của nhà giàu ra để cảnh báo cho Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân không khỏi muốn cười, ngay từ khi cha mẹ cô chuẩn bị ly hôn, tài sản của nhà họ Nguyễn đã được phân chia lại, ngoại trừ cổ phần công ty và căn nhà mà cha cô đang ở, những tài sản khác đều đã được chuyển nhượng sang đứng tên cô ấy, tức là cổ phần công ty mà cô nắm trong tay cũng không ít hơn cha cô bao nhiêu.
“Cậu nhìn chồng cậu đi, có bao nhiêu oai phong, nghe nói hiện tại ở tập đoàn Thịnh Nguyên anh ta nói một không hai, cha anh ta đều bị anh ta loại trừ, càng đừng nói đến mấy đứa con riêng của cha anh ta ở bên ngoài, ngay cả cửa lớn của tổng bộ Thịnh Nguyên đều không bước chân vào được, cậu nên học tập chồng cậu đi.”
"Không dễ dàng như vậy đâu, những người trong ban giám đốc đều không phải người ăn chay, nếu tớ cái gì cũng không biết mà đi vào thì sẽ bị họ loại trừ." Việc này cô đã từng nói qua với cha cô, lúc trước khi cô phát hiện cha cô Nguyễn Đức Nghiệp nuôi tình nhân bên ngoài còn cãi nhau với cha cô một thời gian dài , vì không muốn để cho tiểu tam chiếm được lợi ích từ việc cha mẹ cô ly hôn, cô đã đề xuất với Nguyễn Đức Nghiệp để cho cô tiếp quản công ty, nhưng 20 năm qua cô đều sống cuộc sống buông thả nên không biết chút gì về chuyện công ty, nếu cuộc hôn nhân của cha mẹ cô không đổ vỡ, tiểu tam thượng vị, cô sẽ luôn làm những gì mình thích và sẽ không tính đến việc kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Tất nhiên Nguyễn Đức Nghiệp không yên tâm cứ như vậy giao công ty cho cô.
“Nhờ chồng cậu giúp cậu ấy, các cậu là vợ chồng, làm anh ấy đến công ty gặp mặt các cổ đông đó thay cậu, tớ đảm bảo sẽ không ai dám có ý kiến phản đối.”
Nguyễn Hân ha ha hai tiếng, “Cậu thấy tớ với anh ta trông như quen thuộc với nhau sao?”
Hạ Y Đồng: "...Các cậu không phải đã kết hôn hơn ba tháng rồi sao? Vẫn chưa quen nhau à?"
Nguyễn Hân liếc cô một cái, "Bỏ bộ dạng non nớt của cậu đi, liên hôn thương mại, anh ta lại thừa kế công ty của gia tộc, anh ta bận rộn như con quay, không quen biết còn không phải là chuyện bình thường sao."
Hạ Nhất Đồng: "..." Cô chưa hiểu việc đời, cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào sau khi kết hôn lại nói không quen chồng mình: "Vậy hôm nay anh ấy tới đây là vì cậu sao?"
Nguyễn Hân dùng tay, khoa tay múa chân thể hiện một chút khoảng cách giữa Phó Tư Nghiên cùng với bản thân mình: “Cậu xem giống sao?”
Như vậy thật ra cũng không giống, nhưng mà Hạ Y Đồng vẫn có thể phát huy ra sự sáng tạo của nữ phụ tuyến 36 của mình.
"Có lẽ là bởi vì sau bữa tiệc đã quá muộn, sợ một mình cậu trở về không an toàn, cho nên anh ta tới đây đón cậu cùng nhau về nhà."
Vẻ mặt Nguyễn Hân cao quý lạnh lẽo: “Tớ có đi xe với vệ sĩ.” Không hề có chuyện trở về một mình.
Được rồi, quý cô giàu có.
Hạ Y Đồng im lặng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hầu hết những người có mặt đều không rời khỏi phòng tiệc, họ đang cầm ly rượu tìm người quen để móc nối quan hệ thì Tần Cảnh Diệu, chủ khách sạn quốc tế Anh Quang, tình cờ đi tới. Quan hệ riêng tư của anh ấy và Phó Tư Nghiên rất tốt, hai người gặp nhau và trò chuyện một lúc, Nguyễn Hân đến chào tạm biệt Hứa Lam và hỏi Hạ Y Đồng: "Công ty của cậu vẫn chưa sắp xếp xe cho cậu à?"
Hạ Y Đồng gật đầu và nói: “Tớ tự mình gọi taxi về .”
"Tài xế của tớ đến rồi, để tớ chở cậu đi một đoạn."
Hạ Y Đồng nhìn về phía Phó Tư Nghiên: “Cậu không đi về cùng chồng cậu à?”
Nguyễn Hân ậm ừ, cầm túi lên nói: "Anh ấy chắc có chuyện muốn nói với bạn của anh ấy, tớ không cần phí thời gian chờ anh ấy."
Giọng điệu của cô rất tự nhiên, không có vẻ gì giống như là một người vợ đang nổi nóng với chồng mình, điều đó có nghĩa là cô và Phó Tư Nghiên bình thường cũng ở cùng nhau như vậy.
Họ đều tham dự cùng một bữa tiệc, và nếu họ không cùng nhau về nhà vào buổi tối, thì họ thực sự là một cặp vợ chồng không thân thiết.
Hạ Y Đồng bái phục.
Hai người đi ra ngoài được vài bước, điện thoại của Nguyễn Hân rung lên, cô ngẩng đầu lên, là tin nhắn của Phó Tư Nghiên.
“Ngồi chung xe về với tôi.”
Nguyễn Hân hơi kinh ngạc, theo bản năng gõ chữ: "Tài xế đã đợi tôi ở bên ngoài rồi."