“Vậy cho nên bây giờ cậu không có cách nào liên hệ với Hàn Nhậm Bân?”
Hạ Y Đồng cầm điện thoại của Nguyễn Hân, quả nhiên không thể tìm được Hàn Nhậm Bân trong danh sách, ngẩng đầu lên, tỏ vẻ oán trách nhìn cô.
Nguyễn Hân gật gật đầu, việc này nói ra cũng rất ngại ngùng, bởi vì cô và Phó Tư Nghiên là hôn nhân thương mại, cuộc hôn nhân cũng được xác định sau khi bọn họ vừa mới gặp nhau, như kiểu sợ đối phương đổi ý, không tìm được đối tượng khác thích hợp nữa, muốn trói chặt đối phương lại, chuyện cưới hỏi làm cực kỳ vội vàng, tiệc cưới cũng được làm theo ý muốn của Nguyễn Hân, không tổ chức quá linh đình.
Cô lúc đó cũng thương lượng với Phó Tư Nghiên là chỉ đơn giản là tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ, xin giấy chứng nhận kết hôn, hai nhà cũng ngồi ăn một bữa cơm với nhau là được, Hạ Y Đồng đúng lúc đó bận đóng phim ở bên ngoài, cô cũng không mời đến làm phù dâu, không ngờ tới trước hôn lễ, lại bị Phó Tư Nghiên thêm vào nhóm 【Đội hỗ trợ tình yêu đích thực】nói chuyện, vào rồi mới biết trong đó đều là bạn bè của Phó Tư Nghiên, anh còn mời mấy người bạn làm phù rể.
Bạn bè của Phó Tư Nghiên về cơ bản đều là những ông trùm trong ngành, Nguyễn Hân nhìn tên cũng thấy rất quen mắt, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với họ, một đám đàn ông gọi cô là chị dâu, còn xưng em, lại còn có người gọi cô là dì nhỏ, rất chi là thân thiết, Nguyễn Hân là một thiếu nữ lá ngọc cành vàng, da mặt đều đỏ bừng hết cả lên.
Cũng chẳng biết ai là người cầm đầu, bảo cô có việc gì cứ tìm đến bọn họ, nếu có người nào không có mắt dám bắt nạt cô, tùy tiện kêu một tiếng bất kì người anh em nào cũng có thể dìm chết đối phương.
Một nhóm người mặc vest, đi giày da tinh xảo, nói chuyện riêng với nhau lại bá đạo như thổ phỉ, chỉ xem nội dung trò chuyện mà không lên tiếng thôi mà Nguyễn Hân đã tưởng rằng mình đã phá tan hang ổ của thổ phỉ rồi.
Sau đó, điện thoại lại nhận được mấy lời mời kết bạn, Nguyễn Hân nghĩ sớm muộn gì mình cũng ly hôn với Phó Tư Nghiên, quen biết quá nhiều người trong vòng bạn bè của đối phương cũng không tốt lắm, cô đã đồng ý với Phó Tư Nghiên sẽ làm tốt hình tượng vợ chồng tình cảm cho bên ngoài thấy, quan hệ với đối phương càng tốt, cô càng cần phải hoàn thành vai diễn người vợ hiền thật tốt, chi bằng cố gắng không kết giao với người quen thì tốt hơn.
Ngày cưới, cô thật sự rất căng thẳng, đầu óc gần như rối bời, chần chần chừ chừ một hồi cuối cùng cũng giả vờ như không nhìn thấy những lời mời kết bạn đó.
Cô vốn tưởng rằng sau này sẽ không phải giao lưu với bọn họ nữa, không ngờ tới nhanh như vậy đã phải cầu xin người ta giúp đỡ, cũng không biết Hàn Nhậm Bân có để chuyện này trong lòng không.
Hạ Y Đồng sau khi nghe Nguyễn Hân giải thích lý do không chấp nhận lời mời kết bạn của Hàn Nhậm Bân xong, suýt chút nữa muốn lộn cái bàn: “Đó chính là Hàn Nhậm Bân đó, là Hàn Nhậm Bân đó, anh ấy thành danh được nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn đứng đầu trong danh sách những nghệ sĩ nam được hoan nghênh nhất, cậu có biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn trèo lên giường của anh không hả? Thế mà cậu lại dám từ chối kết bạn của anh ta á?”
Dáng vẻ của Hạ Y Đồng lúc này như một fan nữ cuồng nhiệt, Nguyễn Hân nhịn cười nói: “Bình tĩnh một chút, sao cậu lại kích động vậy, cậu không nhớ bản thân cậu cũng là minh tinh à?” May mà bọn mình đang ngồi trong phòng kín, nếu không dáng vẻ điên khùng này của cậu mà bị người ta chụp được đăng lên trên mạng thì dù cho cậu chỉ ở tuyến mười tám thì cũng có thể lên hot search được đó.”
Hạ Y Đồng hít một hơi thật sâu, buồn bã nói: “Cậu bảo mình bình tĩnh thế nào được, anh ấy là nam thần trong lòng mình đó, mình thích anh ấy rất nhiều năm rồi.”
Nguyễn Hân nhướng mày, có hơi kinh ngạc: “Sao trước đây cậu chưa từng nói với mình?”
Các cô không có chuyện gì phải che giấu lẫn nhau, bình thường nếu Hạ Y Đồng nhìn thấy một soái ca nào đó trên đường, đều sẽ chia sẻ cho Nguyễn Hân biết, nam minh tinh mà cô ấy thích trong làng giải trí thay đổi theo từng ngày, từ tiểu thịt tươi đến đại thúc ảnh đế, nhưng cô chưa từng nghe cô ấy nhắc đến Hàn Nhậm Bân bao giờ.
Hạ Y Đồng cắn ống hút, uống một ngụm trà chanh làm dịu cổ họng, vẻ mặt buồn bã nói: “Cậu không hiểu rồi, người thật sự ở trong lòng thì sẽ không tùy tiện nói ra được đâu.”
Nguyễn Hân: “...... Thôi được rồi, vậy cậu cảm thấy bây giờ mình chủ động gửi lời mời kết bạn cho Hàn Nhậm Bân có được không?”
Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên: "Nghĩa là vẫn có thể tìm đến nick của anh ấy à?”
Nguyễn Hân bây giờ đã tin rằng cô ấy thật sự thích Hàn Nhậm Bân rất nhiều năm rồi, cô ấy là một cô gái thông minh, hoạt bát, khi nhắc đến Hàn Nhậm Bân chỉ số thông minh lại xuống ngay hàng số âm.
Cô lấy lại điện thoại, lướt đến những tin nhắn đã vài tháng không xem【 Đội hỗ trợ tình yêu đích thực 】, lướt một chút đã thấy tên của Hàn Nhậm Bân, ấn vào trang cá nhân đưa cho Hạ Y Đồng xem: “Mình đã nói với cậu là anh ấy cùng ở trong một nhóm với mình rồi.” Có thể trực tiếp thêm bạn bè trong nhóm.
Hạ Y Đồng vội vàng tiến lên xem nick của Hàn Nhậm Bân, ảnh chân dung là một quả dâu tây.
Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu xanh lam trên màn hình điện thoại, do dự nói: “Cậu nói xem, bây giờ mình có nên kết bạn với anh ta không?”
Lúc này, tâm tình Hạ Y Đồng đã ồn định lại: “Nên nha, không phải cậu nói muốn mời anh ấy chụp tạp chí cho cậu sao?”
Nguyễn Hân chống cằm: “Cũng không biết bây giờ anh ta được ở nước nào, lỡ đâu anh ta ở bên kia đang là nửa đêm, đang ngủ, lúc tỉnh dậy thì lại cố tình giả vờ không thấy thì phải làm sao?
Hạ Y Đồng gắp một miếng thịt bò vào trong bát, làm vẻ nhìn trai bỏ bạn, bệnh vực nam thần của cô ấy: “Đó cũng là do cậu xứng đáng, ai bảo lần trước cậu từ chối lời mời kết bạn của anh ấy, cậu thật sự cho rằng có thể mời anh ấy đến chụp tạp chí dễ dàng như vậy sao? Anh ấy chính là siêu cấp siêu sao, siêu cấp siêu sao là cái gì cậu có biết không? Tạp chí số đặc biệt cuối năm gì đó trong mắt minh tinh khác là chiếc bánh thơm ngon, còn ở trong mắt anh còn chẳng xứng được đặt lên bàn.”
Nguyễn Hân đảo mắt, liếc cô một cái: “Cậu có thể đừng châm chọc mình nữa không, giúp mình nghĩ cách đi.”
Hạ Y Đồng lạnh lùng nói: “Cách còn không phải là có rồi sao, không phải anh ấy với chồng cậu là anh em à? Cậu có thể trở về cầu xin chồng cậu, đến phù rể anh ta còn mời làm được, chụp một trang bìa tạp chí thôi cũng chỉ cần chồng cậu nói một câu là được sao.”
Nguyễn Hân nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng có thể đóng băng chết người kia của Phó Tư Nghiên, lắc đầu cự tuyệt: “Hai chúng mình đã thỏa thuận là không can thiệp vào chuyện của nhau rồi, hơn nữa mình còn đang chiến tranh lạnh với anh ta.”
“Cãi nhau à?”
“Không phải, nói chuyện với anh ta cực kỳ tốn sức, anh luôn đột nhiên tức giận mà không có lý do, mình cũng chẳng biết chọc vào chỗ nào của anh ta rồi, nên lười nói chuyện với anh ta.”
Hạ Y Đồng nói: “Vậy cậu thử kết bạn với nick của Hàn Nhậm Bân trước đi, tốt xấu gì cậu cũng là vợ người anh em của anh ấy, anh ấy sẽ không để bụng đến mức đó đâu.”
Nói xong, cô ấy liền lấy điện thoại của Nguyễn Hân tới, thay cô gửi lời mời kết bạn cho Hàn Nhậm Bân.
Dòng chữ ở phần giới thiệu là.
Vợ của Phó Tư Nghiên.
Hạ Y Đồng gửi lời mời kết bạn xong, trả điện thoại lại cho Nguyễn Hân: “Trả cậu này, ăn cơm trước đi, đợi lát nữa nếu anh ấy chấp nhận thì cậu trực tiếp nói thẳng với anh ấy chuyện chụp bìa tạp chí.”
Vừa dứt lời, âm thanh thông báo của ứng dụng vang lên từ điện thoại của Nguyễn Hân.
Hạ Y Đồng bất ngờ nói: “Mau nhìn xem có phải Hàn Nhậm Bân chấp nhận lời mời kết bạn của cậu rồi không?”
Nguyễn Hân cũng tưởng là thông báo của Hàn Nhậm Bân, buông đôi đũa xuống chuẩn bị cùng Hàn Nhậm Bân tâm sự chuyện chụp bìa tạp chí, vừa cầm điện thoại lên thì lại thấy trên điện thoại chỉ có một dòng thông báo từ Phó Tư Nghiên, không phải Hàn Nhậm Bân.
Cô ấn vào thanh thông báo, vào xem nội dung tin nhắn của Phó Tư Nghiên.
【 Bao giờ em về nhà? 】
Anh quan tâm tôi bao giờ về nhà để làm gì.
Nguyễn Hân đặt lại điện thoại xuống bàn, cầm lấy đôi đũa, tiếp tục ăn lẩu.
Hạ Y Đồng hỏi: “Không phải Hàn Nhậm Bân à? Sao cậu lại không trả lời tin nhắn?”
Nguyễn Hân mới gắp được một miếng thịt bò cuốn béo ngậy từ trong nồi ra, thổi thổi, nói: “Là Phó Tư Nghiên, hỏi mình bao giờ thì về nhà.”
“Vậy cậu không trả lời tin nhắn của anh ta à?”
“Mình không về.”
Tối hôm qua anh vô duyên vô cơ nhăn mặt với cô, lại còn lén lút giấu chìa khóa chìa khóa dự phòng của phòng ngủ, cơn tức của cô còn chưa có nguôi đâu.
Lúc điện thoại của Hàn Nhậm Bân nhận được lời mời kết bạn của Nguyễn Hân, cậu đang ngồi trong văn phòng làm việc của Phó Tư Nghiên, mấy ngày hôm trước cậu về nước, muốn cùng Phó Tư Nghiên ra ngoài tụ tập cùng mấy người anh em, mấy ngày liền cũng chưa kéo được người đến, hôm nay cậu trực tiếp đến thẳng công ty.
“Tư Nghiên, cậu nói xem, đã bao lâu rồi anh em chúng ta chưa đi nhậu cùng nhau, mấy người anh em thông cảm cho bữa tiệc tân hôn của cậu, cuối tuần không làm phiền cậu ở cùng với chị dâu, hôm nay không thể bớt chút thời gian làm việc để đi chơi với chúng tôi à?”
Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo nhau, cầm điện thoại trên tay, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với Nguyễn Hân, nhàn nhạt nói: “Không thể, tôi bận.”
“Bận về nhà với chị dâu nhỏ.”
Phó Tư Nghiên liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Hàn Nhậm Bân khoanh tay đứng một bên, tặc lưỡi một tiếng: "Cậu một khắc cũng không thể rời xa vợ? Nếu không thì gọi chị dâu đến cùng đi, Cảnh Diệu bọn họ cũng đến.”
Phó Tư Nghiên không nói gì, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Nhậm Bân vang lên, cậu mở ra xem, là Tần Cảnh Diệu gọi điện tới.
“Được thôi, nếu cậu muốn dành thời gian cho chị dâu, tôi đây cũng không dám làm phiền thế giới riêng tư của cậu và chị dâu nữa, Cảnh Diệu gọi điện tới giục rồi, tôi đi trước đây.”
Cậu cầm áo khoác trên sô pha lên, mặc vào, đeo khẩu trang, kính râm rồi đội mũ lên, che kín cả người, sau đó cầm điện thoại đị bộ ra ngoài.
Văn phòng làm việc ngay lập tức trở nên yên tĩnh, Phó Tư Nghiên ném chiếc điện thoại mãi không thấy có hồi âm ra bên cạnh, ngả người ra sau, xoa xoa thái dương.
“Tư Nghiên, Tư Nghiên.”
Hàn Nhậm Bân lại quay lại, khẩu trang cũng chưa kịp tháo ra, xoay màn hình điện thoại đến trước mặt Phó Tư Nghiên: “Chị dâu nhỏ gửi lời mời kết bạn cho tôi này, chị ấy chủ động kết bạn với tôi.”
Phó Tư Nghiên ngước mắt lên xem, nhìn thấy dòng chữ vợ của Phó Tư Nghiên thì trong mắt chợt hiện ra ý cười.
Hàn Nhậm Bân ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh.
“Cậu vừa nãy nói gì với chị dâu thế? Sao chị dâu lại đột nhiên gửi lời mời kết bạn tới nick của tôi.
Lời này của cậu đã nhắc nhở Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân vừa gửi lời mời kết bạn cho Hàn Nhậm Bân, chứng tỏ vừa rồi cô có xem điện thoại, nhưng lại không trả lời tin nhắn của anh.
Phó Tư Nghiên mím môi, biểu cảm trên mặt lạnh lùng.
Hàn Nhậm Bân vẫn còn nhớ chuyện lần trước cậu và Tần Cảnh Diệu cùng gửi lời mời kết bạn cho Nguyễn Hân đều bị từ chối, cậu chỉ lo chụp ảnh khoe Nguyễn Hân chủ động gửi lời mời kết bạn cho cậu gửi lên nhóm, cũng chẳng để ý đến khuôn mặt u ám của Phó Tư Nghiên.
Lần trước mấy người anh em bọn họ bị từ chối thêm bạn bè, Phó Tư Nghiên nói là do bọn họ nói chuyện phiếm quá nhiệt tình, giống như là thổ phỉ vậy, làm cho chị dâu nhỏ sợ, cho nên lần này cậu cẩn thận chào hỏi Nguyễn Hân một cách lịch sự.
“Xin chào, tôi là Hàn Nhậm Bân, xin hỏi chị dâu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nguyễn Hân bên kia rất nhanh đã nói chuyện chụp bìa tạp chí cho Hàn Nhậm Bân nghe, Hàn Nhậm Bân quay đầu nói với Phó Tư Nghiên: “Chị dâu muốn mời tôi đến chụp bìa tạp chí số đặc biệt, Tư Nghiên, chuyện này chị dâu đã nói với cậu chưa?”
Phó Tư Nghiên nhàn nhạt nói: “Không phải cậu đang ra nước ngoài học tập à? Còn có thời gian chụp bìa tạp chí sao?”
“Người khác mời tôi đến chụp tôi chắc chắn không đồng ý, nhưng hai chúng ta từ nhỏ đã mặc chung một cái quần lớn lên, chị dâu đã mở miệng nhờ vả thì tôi đây đương nhiên phải ra tay giúp đỡ rồi.”
Cậu đang muốn gửi tin nhắn bảo cô gửi bản kế hoạch cho cậu thì anh đặt một tay lên vai cậu.
Giọng Phó Tư Nghiên lạnh như băng, mang theo mệnh lệnh đanh thép: “Cậu nhất định không được đồng ý chuyện này.”