Mặt Lý Thu Mạn bị câu này của Nguyễn Hân làm cho méo mó, Vương Lị thấy khuôn mặt u ám của Lý Thu Mạn, ánh mắt càng thêm nhạy bén, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Nguyễn Hân, ra sức kéo cô đi.

Cô ấy thật sự là phục sát đất câu này của chị Hân Hân, làm cô ta tức muốn chết.

Nguyễn Hân vừa đi, hơn nửa người trong phòng họp cũng giải tán hết, Lý Thu Mạn sắc mặt âm trầm, ai nhìn vào cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ có những thực tập sinh dưới trướng cô ta căng da đầu bước đến giúp cô ta hạ hỏa.

“Chị Thu Mạn, chị cũng thật là lợi hại, đến Nguyễn Thư Nhã cũng có thể quen biết, em nghe bạn bè ở công ty quản lý Đạt Hành nói, Nguyễn Thư Nhã đi làm được hưởng rất nhiều đãi ngộ, ngay cả tiểu hoa đán Mục Phù của công ty cũng phải nể mặt cô ta ba phần, các kịch bản tốt đều được đưa đến cho cô ta chọn trước, giống như là con gái cưng của Đạt Hành vậy.”

Ba chữ con gái cưng này có ý nghĩa, Lý Thu Mạn nhớ đến hai ngày trước khi đang nói chuyện cùng Nguyễn Thư Nhã, Nguyễn Thư Nhã không lỡ miệng nói ra từ “cha”, tuy rằng lúc đó cô ta đã ngay lập tức đính chính nhưng Lý Thu Mạn vẫn có thể chắc chắn là mình không hề nghe nhầm, Nguyễn Thư Nhã gọi Nguyễn tổng là cha.

Tất cả mọi người đều biết, chủ tích tập đoàn Đạt Hành, Nguyễn Đức Nghiệp chỉ có duy nhất một cô con gái, tuy rằng chưa từng lộ mặt trước công chúng, lại kín tiếng và bí ẩn, nhưng năm đó lúc cô được sinh ra, cánh truyền thống khắp nơi đều đưa tin chúc mừng thiên kim tập đoàn ra đời, Lý Thu Mạn đã âm thầm điều tra, Nguyễn Thư Nhã sinh cùng năm với con gái chủ tịch Đạt Hành, hơn nữa, đêm hôm đó, ở dạ hội thời trang từ thiện, chồng của con gái chủ tập đoàn Đạt Hành, Phó Tư Nghiên cũng đột nhiên xuất hiện ở hội trường, cô ta còn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Thư Nhã đi qua nói chuyện với anh mấy câu, tuy rằng không thể nghe được hai người bọn họ nói cái gì, nhưng kết hợp với những điều kể trên, cô ta dường như có thể chắc chắn, Nguyễn Thư Nhã chính là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Đạt Hành, Nguyễn Đức Nghiệp, là người thừa kế của tập đoàn Đạt Hành.

Công chúa tập đoàn che giấu thân phận lăn lộn trong giới giải trí, muốn lên bìa tạp chí chỉ là chuyện phất tay cái liền được, Nguyễn Hân tranh giành tạp chí mới với cô ta, ngay cả Nguyễn Thư Nhã cũng chẳng để vào mắt, đến lúc đó mà đắc tội với Nguyễn Thư Nhã, dù cho được Hứa Lam che chở, cô cũng phải cút ra khỏi công ty.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thu Mạn cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô ta thậm chí đã tưởng tượng ra kết cục Nguyễn Hân bị đuổi ra khỏi Lệ Vi, cong khóe miệng, cười lạnh một tiếng: “Có thiên phú thì đã sao, thật sự tưởng rằng lăn lộn trong giới thời trang dễ dàng như vậy à, đúng là là một con nhóc ranh không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì cô cũng không thể đứng dậy mà tiếp tục lăn lộn được nữa.”

Khi cô ta nói lời này, mặt mũi đều toát ra âm khí, Trương Linh sửng sốt, sợ tới mức không dám nói lời nào.

Cạnh tranh nơi công sở là chuyện bình thường, dù cho là vì muốn tranh giành tài nguyên thì cũng không cần phải chửi rủa người khác như vậy chứ.

“Em đi tìm hiểu chút sở thích của Nguyễn Thư Nhã, chiều nay chị muốn đi đến công ty quản lý bên kia một chuyến.”

Cô ta với Nguyễn Thư Nhã chưa hẳn là quen biết, mặc dù lần trước Nguyễn Thư Nhã có ý bày tỏ muốn hợp tác cùng cô ta, nhưng bây giờ cô ta vẫn không yên tâm, phải đích thân xác nhận lại đề phòng Nguyễn Thư Nhã đổi ý, nhân tiện kể cho cô ta việc Nguyễn Hân lấy cô ta ra so sánh với Mục Phù.

Trong văn phòng, Vương Lị ngồi đối diện với Nguyễn Hân, vò đầu bứt tai đến sắp điên rồi.

“Chị Hân Hân, hồi nãy sao chị lại nói kháy Lý Thu Mạn vậy, chị ấy nói là chị ấy muốn mời Nguyễn Thư Nhã đó.”

Mắt Nguyễn Hân dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay trỏ phải vẫn còn đang nhấp chuột không ngừng, không để ý tới cô ấy.

Vương Lị nghiêng người đến gần, dán vào tai Nguyễn Hân, thì thầm: “Nguyễn Thư Nhã đó, chị Hân Hân, cô ta nổi tiếng nhờ tài nguyên đó, công ty quản lý bên kia đã trả tiền nâng đỡ cô ta, hơn nữa chị không biết chỗ dựa sau lưng cô ta là ai à?”

Lúc cô ấy nói, hơi thở của cô ấy phả vào tai Nguyễn Hân, Nguyễn Hân cảm thấy hơi nhột, dịch ghế ra một chút rồi trả lời cho có lệ: “Là ai vậy?”

“Tập đoàn Đạt Hành và tập đoàn Thịnh Nguyên đó.”

Cuối cùng Nguyễn Hân cũng ngẩng đầu lên, Vương Lị nhìn trái nhìn phải, chắc chắn là không có ai ở đây, tiếp tục nói: “Em nghe nói Nguyễn Thư Nhã rất có thể là trưởng công chúa của tập đoàn Đạt Hành.”

Nguyễn Hân nhàn nhạt nói: “Em nghe ai nói vậy?”

“Rất nhiều người đều nói như vậy.”

“Những người khôn ngoan không được tin vào lời đồn.”

“Nhưng cô ta với chủ tịch Nguyễn đều là họ Nguyễn, hơn nữa còn là nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của Đạt Hành.”

Nguyễn Hân chống cằm: “Họ Nguyễn, đi làm ở Đạt Hành thì đều là con gái của chủ tịch Nguyễn hết à? Chị đây cũng họ Nguyễn, cũng là nhân viên dưới trướng Đạt Hành, nói như vậy, chị cũng là con gái của chủ tịch Nguyễn rồi.”

Vương Lị: “......”

Cô ấy thật sự không còn gì để nói.

“Chị Hân Hân, em nói với chị một bí mật, chị đừng nói cho ai biết nhé, em có một người bạn quen biết trợ lý bên cạnh của Nguyễn Thư Nhã, cô ấy nghe trợ lý của Nguyễn Thư Nhã nói, có lần Nguyễn Thư Nhã bảo trợ lý đưa cô ta về nhà cha mẹ, nhà cô ta ở trang viên Dụ Long, khu người giàu có ở Đông Thành, giá của ngôi nhà đó cao đến 1 tỷ, là ngôi nhà đắt nhất ở Nam Thành, người có thể sống trong đó đều là người giàu trong số những người giàu, hơn nữa nghe trợ lý kia nói, thói quen sinh hoạt hằng ngày của Nguyễn Thư Nhã rất tinh tế, nhìn qua biết ngay là thiên kim nhà giàu, ngậm thìa vàng mà lớn.”

Nói tới đây, Vương Lị dừng lại, thấy Nguyễn Hân có vẻ không hứng thú nghe, quơ quơ cánh tay trước mặt cô: “Chị à, em thấy chuyện tạp chí số đặc biệt cuối này vẫn là thôi đi, làm lãnh đạo đội kế hoạch tạp chí mới chưa chắc đã là chuyện tốt, chủ biên Hứa cũng làm chức vụ này rất nhiều năm nay rồi, sớm muộn gì cũng được thăng chức, đến lúc đó, tạp chí Lệ Vị nhất định phải có người kế nhiệm, đây là tạp chí cũ mười lăm năm tuổi rồi, thay vì tranh giành một tạp chí mới còn chưa có bắt đầu làm, không bằng chờ vị trí chủ biên tạp chí Lệ Vi để trống, hà tất gì phải đấu đá với Lý Thu Mạn rồi đắc tội với những người không thể chọc vào.”

Vương Lị lo lắng, sốt ruột nhìn Nguyễn Hân, mười phần lo lắng.

Nguyễn Hân không nhịn được cười, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

“Chị cũng nói với em một bí mật, em đừng nói với người khác nhé.”

Vương Lị nghiêng người về phía trước: “Chuyện gì?”

Nguyễn Hân nói: “Thật ra chị chính là người thừa kế tập đoàn Đạt Hành, cho nên em cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không vì chuyện này mà đắc tội người không thể chọc vào gì đó.”

Vương Lị: “......” Có quỷ mới tin đó.

Vương Lị: “Chị Hân Hân, em không nói đùa đâu. Chuyện này thật sự không thể mang ra đùa giỡn được, nếu như đắc tội với Nguyễn gia, đừng nói là Đạt Hành, chỉ sợ toàn bộ Nam Thành cũng không có chỗ nào chứa chấp chúng ta nữa, em thì không có vấn đề gì, dù sao thì em cũng chỉ là gà mở, không làm việc này thì em cũng có thể ở tiểu khu dưới nhà bán trà sữa, nhưng chị thì không giống vậy, chị có khả năng làm việc tốt, chị có thiên phú để làm công việc này, qua thêm vài năm nữa, thành tích của chị sẽ không kém gì chủ biên Hứa, nếu như chị bị người ta phong sát từ trong nôi thì thật quá đáng tiếc,”

Nguyễn Hân cười nói: “Bán trà sữa cũng khá ổn mà, trước kia chị vẫn luôn nghĩ muốn mở một tiệm trà sữa, hai chúng ta có thể làm cùng nhau.”

Sắc mặt Vương Lị đen lại, gằn từng chữ một nói: “Chị Hân Hân, em đang nói chuyện thật sự nghiêm túc với chị đó.”

“Được rồi.” Nụ cười trên mặt Nguyễn Hân nhạt đi một chút: “Đừng suy nghĩ lung tung về những chuyện hư vô đó nữa, hãy xem như tạp chí số đặc biệt cuối năm như một nhiệm vụ bình thường đi, chủ biên đã giải thích công việc rồi, chúng ta chỉ cần làm việc hết sức lực là được.”

Vương Lị thở dài, làm thực tập sinh dưới trường Nguyễn Hân được mấy tháng, cô ấy cũng biết bình thường Nguyễn Hân nói chuyện nhẹ nhàng, hay cười, nhưng thật ra tính tình rất mạnh mẽ, chỉ cần đã quyết định là việc gì thì cô sẽ làm tới cùng.

Tuy rằng cô ấy vẫn không ủng hộ việc Nguyễn Hân đắc tội Nguyễn Thư Nhã, nhưng thấy Nguyễn Hân kiên quyết như vậy, cô lại có cảm giác chắc chắn Lý Thu Mạn không thể thắng được Nguyễn Hân dù cho có Nguyễn Thư Nhã chống lưng đằng sau.

“Chúng ta bây giờ phải làm cái gì?”

Nguyễn Hân chỉ vào màn hình máy tính, Vương Lị đứng lên, vòng ra đằng sau Nguyễn Hân, thấy rõ ràng nội dung Nguyễn Hân tìm kiếm trên trang web, sự tin tưởng cô ấy vừa dựng lên đã nhanh chóng tan thành mây khói.

Nguyễn Hân bây giờ đang tìm kiếm những minh tinh hạng nhất xem có những người nào.

Vừa mới hồi nãy ở trong phòng họp, lúc cô nghiêm túc nói trong lòng cô có ứng cử viên thích hợp, cô ấy còn tưởng cô đại khái đã có ý tưởng gì rồi, chỉ là không ngờ tới cô lại lật bài nhanh đến như vậy, tóm lại cô thật sự chỉ muốn phân cao thấp với Lý Thu Mạn, cố lộng quyền hành, giở trò lừa gạt.

Cô ấy chuyển ghế sang, ngồi bên cạnh Nguyễn Hân, cùng nhau xem.

Nữ minh tinh trong làng giải trí tuy rằng có nhiều, nhưng có thể coi là hàng đầu thì cũng chỉ có một vài người, nhìn sơ qua một chút, trong lòng dường như cũng đã có suy tính.

“Chị Hân Hân, mấy người này tuy rằng lưu lượng lớn hơn Nguyễn Thư Nhã, nhưng lúc trước đều đã từng xuất hiện trên tạp chí của chúng ta rồi, hơn nữa Nguyễn Thư Nhã cũng được coi là nghệ sĩ của chúng ta, bây giờ tổng biên tập về cơ bản đã chỉ định cô ta rồi, chúng ta nếu muốn thắng, trừ khi là mời tới một siêu cấp minh tinh, lên trang bìa tạp chí có thể lên đỉnh lưu hot search mới có thể làm tổng biên tập không tìm được lý do để sử dụng Nguyễn Thư Nhã.”

Vương Lị càng phân tích càng cảm thấy cuộc cạnh tranh lần này chẳng có hy vọng gì, tuần sau đã phải quyết định người được chọn rồi, trong thời gian ngắn như vậy làm sao mời được siêu sao nổi tiếng nào.

Nguyễn Hân cau mày: “Cho em một giây để kể ra tên của một siêu sao nổi tiếng trong làng giải trí.”

“Hàn Nhậm Bân.”

Hàn Nhậm Bân, một ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước, phát triển trong cả giới điện ảnh và âm nhạc, những giải thưởng cậu nhận được trong cả hai lĩnh vực này để xây một kim tự tháp trong ngành, có thể nói trong thần thoại của làng giải trí, fan âm nhạc và phim ảnh nhiều vô kể, là người thành danh từ nhỏ, trải qua sự đời, hiện tại còn chưa đến ba mươi tuổi hoàn toàn xứng đáng là đỉnh lưu.

Vương Lị nói xong, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Hân, không thể tin nổi nói: “Chị không phải muốn mời anh ta đó chứ?”

Nguyễn Hân cong khóe mắt, không nói gì.

Vương Lị ôm đầu, cứu tôi với, chị Hân Hân điên mất rồi.

“Sao hả? Em cảm thấy mời anh ta cũng không thể so sánh với Nguyễn Thư Nhãn sao?”

Vương Lị nói: “Nguyễn Thư Nhã kia ở trong mắt Hàn Nhậm Bân chỉ là đá ven đường, nếu tổng biên tập chọn Nguyễn Thư Nhã trong số hai người bọn họ thì cái chức vị tổng biên tập này của hắn cũng hết đường rồi, nước miếng từ fans của Hàn Nhậm Bân có thể làm hắn chết đuối mất.”

Nguyễn Hân dựa lưng vào thành ghế: “Chuyện này cũng không phải là không được.”

“Được cái gì mà được, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là chúng ta làm sao có thể mời được Hàn Nhậm Bân đến.”

“Còn chưa mời mà, sao em biết là không mời được?”

Vương Lị kích động nói: “Cả thế giới đều biết, sau chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Hàn Nhậm Bân vào năm ngoái, anh ấy đã tuyên bố là muốn ra nước ngoài học hỏi thêm, và không chắc chắn ngày trở về, từ lúc đó liền mai danh ẩn tích, không xuất hiện trước công chúng nữa, nghe nói đến người đại diện cũng không tìm thấy anh ta, chúng ta đi đâu tìm anh ấy bây giờ.”

Nguyễn Hân bình tĩnh nói: “Cứ thử đã rồi biết.”

“......”

Từ lúc Nguyễn Hân nói phải thử đã, Vương Lị đã hoàn toàn từ bỏ việc khuyên can Nguyễn Hân, bởi vì Nguyễn Hân đã sắp xếp một lượng lớn công việc cho cô ấy, khiến cô ấy phải ngậm miệng lại.

Nguyễn Hân muốn làm xong bản kế hoạch công việc trong một ngày, và muốn dành ra mấy ngày còn lại để tìm cách mời Hàn Nhậm Bân, cô cứ làm liên tục cho đến khi tan ca.

Cho đến khi Hạ Y Đồng gửi tin nhắn tới, cô mới ý thức được đã tan ca được được một tiếng rồi.

Hạ Y Đồng: 【 Cậu ăn tối chưa? 】

Nguyễn Hân: 【 Chưa, vẫn còn đang tăng ca. 】

Hạ Y Đồng: 【 Công việc của cậu bận rộn đến vậy sao? 】

Nguyễn Hân: 【 Cũng không bận lắm, chỉ là có chút việc, bây giờ cậu có rảnh không? Gặp nhau nói chuyện chút đi.】

Hạ Y Đồng: 【 Được, chúng ta cùng đi ăn lẩu đi. 】

Hai người hiểu ý nhau, hai mười phút sau, tại một tiệm lẩu ở trung tâm thành phố, Hạ Y Đồng và Nguyễn Hân mặt đối mặt, sau khi ngồi nghe Nguyễn Hân kể chuyện hôm nay của cô xong, Hạ Y Đồng xắn tay áo lên, nhiệt tình mắng Nguyễn Thư Nhã thay Nguyễn Hân bênh vực kẻ yếu.

“Bạch liên hoa này thật đúng là bỉ ổi không có điểm dừng, đã biết là cậu không thích cô ta rồi mà còn cố tìm mọi cách để kéo chân cậu, cô ta là đang cố tình đe dọa cậu, còn cố tình để mọi người trong công ty hiểu lầm cô ta là đại tiểu thư của Nguyễn gia, hứ, cái vẻ mặt trà xanh kia của cô ta mà cũng xứng á.”

“Mình thấy, có khi cậu nên trực tiếp công khai thân phận của cậu đi cho rồi, tránh cho bạch liên hoa kia ra ngoài lợi dụng thân phận của cậu để lừa gạt người khác.”

Nguyễn Hân lắc đầu: “Không được, mình và cha vẫn đang chiến tranh lạnh với nhau, bây giờ mà công khai mình là con gái của ông ấy thì khác nào minh đang tự vả mặt chính mình.”

“Thế cũng không thể để cho cô ta cứ đứng ở vị trí đó mà ghê tởm cậu chứ, bây giờ cậu định làm thế nào?”

Nguyễn Hân: “Mình định mời Hàn Nhâm Bân đến tham gia số đặc biệt cuối năm.”

“Khụ.” Hạ Y Đồng trực tiếp phun thẳng ra một ngụm nước, sặc đến mức ho sù sụ.

Nguyễn Hân vội vàng lấy một tờ giấy ra đưa cho cô ấy lau miệng.

“Cậu bị làm sao vậy? Làm gì mà kích động đến mức này?”

Nguyễn Hân kinh ngạc nhìn Hạ Y Đồng.

Hạ Y Đồng lau khô miệng, vô thức ngồi thẳng người lên, ánh mắt khẽ động: “Không có gì, chỉ là ngoài ý muốn thôi, sao tự nhiên cậu lại muốn mời anh ta? Anh chắc là không dễ mời nhỉ, mình nghe nói anh ta ra nước ngoài để học hỏi thêm, hiện tại không ở trong nước, cậu định tìm anh ta thế nào?”

Nguyễn Hân giơ điện thoại lên trước mặt cô, cười nói: “Bởi vì trong số những minh tinh mà mình có thể nghĩ ra, anh ta là người nổi nhất, hơn nữa lại trùng hợp có quan hệ tốt với Phó Tư Nghiên, lúc mình và Phó Tư Nghiên kết hôn, anh ta còn làm phù rể.”

Vừa dứt lời, điện thoại đã bị Hạ Y Đồng đoạt lấy, nâng niu như bảo bối ở trong tay: “Có mối quan hệ này sao không nói sớm, vậy cậu nhất định phải có số điện thoại của anh ấy, gửi tin nhắn cho anh ta là được.”

Cô cúi đầu mở điện thoại của Nguyễn Hân lên, ấn giao diện nhắn tin trên điện thoại, hỏi: “Nick của Hàn Nhậm Bân là cái nào, cậu có nhắn tin cho anh ấy không?”

“Là cái này sao.” Nguyễn Hân cười ngượng ngùng: “Lúc đó, Phó Tư Nghiên thêm mình vào một nhóm, Hàn Nhậm Bân hình như muốn kết bạn với mình, nhưng lúc đó mình và Phó Tư Nghiên cũng không thân thiết, lúc đó nghĩ không cần có nhiều liên hệ với bạn bè của anh ta, nên không chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.”

Hạ Y Đồng: “......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play