“Tôi sẽ không thật sự bị mê hoặc đâu.”
Nguyễn Hân phủ nhận theo bản năng, nói xong thì lại chột dạ, nhìn qua Phó Tư Nghiên, không biết đã đứng sau cô từ bao giờ và đã cùng cô xem bao nhiêu cái video của anh rồi. Mặt cô hơi nóng lên, đang nghĩ xem có nên giải thích tại sao mình lại xem video của anh hay không, nhưng video này là Hạ Y Đồng gửi cho cô, từ lúc cô và Phó Tư Nghiên chuẩn bị liên hôn, đề tài nói chuyện của cô và Hạ Y Đồng thường sẽ xoay quanh Phó Tư Nghiên, nếu nói với anh như vậy cũng không ổn lắm.
Nguyễn Hân do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tôi vô tình lướt thấy.”
“Vô tình lướt mà đã lướt đến tôi rồi à?” Phó Tư Nghiên hơi nhướng mày, đuôi mắt nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia thích thú, nhìn qua không giống dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng như ngày thường.
Nguyễn Hân vẫn luôn nghĩ rằng anh là một người đàn ông điềm tĩnh từ trong xương cốt, người này lúc trước lúc nào cũng lạnh nhạt, ngạo nghễ như thế, vậy mà giờ phút này nhìn thấy biểu cảm phóng khoáng trên khuôn mặt của anh, cô lại thấy hơi sững sờ.
Cũng không biết là từ nhỏ anh đã không biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài hay là bị thương trường mài giũa nên mới như vậy. Tuổi trẻ ai chẳng có lúc bồng bột, hành động bốc đồng. Không biết hồi còn học đại học anh có mâu thuẫn rồi đánh nhau với người ta hay không nhỉ? Cô đột nhiên lại muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh khi mất kiểm soát sẽ như thế nào.
Cô không kiềm chế được mà nghĩ tới cảnh anh nhếch khóe miệng, không coi ai ra gì.
Phó Tư Nghiên thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cũng không nói gì, cúi người, dí sát mặt vào cô.
Anh đột nhiên áp sát đến, cằm căng chặt, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, bốn mắt nhìn nhau. Nguyễn Hân bỗng tỉnh ra, khôi phục lại tinh thần, lùi người về sau, tạo khoảng cách giữa hai người rồi ho khan một tiếng, nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng rực của anh.
“Tôi cũng không biết sao lại trùng hợp vậy nhỉ, tôi lướt điện thoại một lúc mà lại lướt đến video của anh rồi.”
Phó Tư Nghiên nghe cô bịa đặt lung tung, cũng không vạch trần cô, cong khóe môi, đi đến trước mặt cô, kéo ghế ra, lấy hộp cơm từ trong túi ra đặt lên bàn, vẻ mặt bất cần như kiểu không quan tâm đến chuyện này.
Nguyễn Hân đứng lên cùng anh mở hộp cơm ra, thấy nhẫn cười trên ngón tay anh, nghĩ một hồi lại cảm thấy mối quan hệ này của bọn họ vẫn là nên cởi mở, thành thật với nhau thì hơn, lại để đôi bên hiểu lầm lẫn nhau thì không ổn.
“Vừa nãy thấy có vài bình luận trên vòng bạn bè nói anh đeo nhẫn cưới, bình thường tôi không để ý lắm nên mới xem đi xem lại video mấy lần.”
Phó Tư Nghiên đang mở nắp hộp cơm ra bỗng dừng tay lại, giọng nói bình tĩnh giải thích: “Mọi người đều biết tôi đã kết hôn rồi, nếu không đeo nhẫn sẽ hơi phiền phức.”
Nguyễn Hân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bọn họ nỗ lực như vậy rốt cuộc cũng chỉ để vớt vát hình tượng vợ chồng tình cảm, không thể để người khác phát hiện ra họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Nếu anh không đeo nhẫn, bị những account marketing chụp được thì bây giờ những bài PR chuyện hai người ly hôn đã tràn lan ngoài kia rồi.
Hai người nhìn nhau, Phó Tư Nghiên đưa hộp đồ ăn cho cô, lúc Nguyễn Hân nhận lấy, ánh mắt đập vào tay anh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út sáng lấp lánh dưới ánh đèn chùm.
Nguyễn Hân nhìn tay anh, rồi nhìn lại bàn tay trống trơn của cô, dùng thìa húp cháo nói: “Bây giờ tôi đang làm việc ở Lệ Vi, không ai biết thân phận của tôi, không đeo nhẫn cưới chắc là không có ai để ý đâu nhỉ?”
Nguyễn Hân ý thức được xây dựng hình tượng vợ chồng tình cảm là chuyện của cả hai người, nên lúc cần phối hợp cô sẽ phối hợp, nhưng mà bên ngoài rất ít người biết về thân phận của cô, cô cũng không cần phải lúc nào cũng đề phòng giới truyền thống như Phó Tư Nghiên.
Ánh mắt Phó Tư Nghiên xa xăm, trong mắt dường như đang che giấu cảm xúc nào đó, Nguyễn Hân không thấy anh trả lời, ngẩng đầu lên, nhìn anh thắc mắc.
Lông mi Phó Tư Nghiên hơi rũ xuống, thu lại cảm xúc trong ánh mắt, giọng đều đều nói: “Tùy em.”
Tùy em, ý là anh không quan tâm.
“Vậy lần sau về nhà cũ, anh nhớ nhắc tôi đeo nhẫn vào nhé, tôi sợ tôi không nhớ nổi.” Trước mặt họ hàng thân thích cũng phải ra vẻ một chút.
“Không nhớ nổi thì không cần đeo nữa.”
Nguyễn Hân hơi giật mình, không nghĩ đến Phó Tư Nghiên sẽ nói như vậy, anh cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi, ánh mắt lạnh lùng, như thể anh không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nguyễn Hân đã sớm quen với cách nói chuyện lạnh lùng của anh, nhưng vẫn nghẹn lại trong lòng, bĩu môi, cúi đầu nói nhỏ: “Lại không vui rồi.”
Mới vừa nãy vẫn còn rất bình thường, sao giờ lại lạnh lùng vậy rồi, đúng là lật mặt nhanh hơn còn lật bánh tráng.
Phó Tư Nghiên nghe được tiếng thì thầm của cô, khóe môi hơi nhúc nhích, khóe mắt liếc cô một cái.
Cô cầm bát lên, húp một hơi cạn sạch bát cháo, sau đó lấy khăn giấy lau miệng, cũng chẳng thèm để ý đến anh, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Hộp cơm các kiểu sẽ để lại cho Phó Tư Nghiên thu dọn.
Anh tưởng mình anh biết giận chắc.
Anh không thèm để ý đến cô, cô cũng chẳng thèm ở chung phòng với anh đâu.
Nguyễn Hân đi đến cửa, nghe thấy Phó Tư Nghiên nói: “Không phải thấy không vui.”
Nguyễn Hân sửng sốt, nhận ra là anh đã nghe được lời oán trách của cô, còn đang giải thích với cô nữa.
Cô a một tiếng, xoay người mỉm cười rạng rỡ với anh.
“Tôi cũng không có hiểu lầm là anh đang không vui.”
“……”
Sau khi trở lại phòng ngủ, cô khóa trái cửa lại, chìa khóa phòng ở ngăn kéo bên ngoài cũng bị cô bỏ lấy đi rồi bỏ vào trong tủ, sau khi tắm rửa xong, cô lại đeo nút bịt tai chống ồn rồi lên giường ngủ.
Phó Tư Nghiên xử lý xong công việc, khi bước ra từ phòng sách, anh phát hiện cửa phòng ngủ bị cô khóa rồi, chìa khóa trong ngăn kéo cũng không tìm thấy, cũng không tức giận mà quay trở lại phòng sách lấy chìa khóa dự phòng của riêng anh.
Lúc Nguyễn Hân ở một mình có hơi sợ bóng tối, trên tủ đầu giường phải bật đèn vàng ấm, Nguyễn Hân nằm nghiêng người trên giường, tóc dài xõa ở sau lưng, khuôn mặt đỏ ửng, chăn thì bị cô đá văng sang chỗ bên trái của anh, còn cô thì cuộn người ngủ ở bên phải, trong lúc mơ màng cũng không quên tránh xa bên trái.
Phó Tư Nghiên nhẹ nhàng đi tới, đắp chăn lại cho cô xong thì khom người nhặt nút bịt tai nằm lăn lóc trên mặt đất lên, lấy điện thoại cô để ở trên đầu giường đặt lên tủ đầu giường, sau đó mới cởi giày, nằm lên giường.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng chiếc giường lớn mềm mại lại phải chịu thêm sức nặng của một người nữa, nên lúc lún xuống không thể tránh khỏi gây ra tiếng động. Trong lúc ngủ mơ, Nguyễn hân trở mình, chăn lại bị cô đè xuống dưới người.
Phó Tư Nghiên tưởng cô tỉnh rồi, lạnh giọng nói: “Đắp chăn lại đi.”
Đáp lại anh lại là tiếng hít thở đều đặn, Phó Tư Nghiên quay đầu lại, thấy Nguyễn Hân quay mặt về phía anh, gần nửa khuôn mặt vùi xuống gối, không hề động đậy.
Cô có khuôn mặt thanh tú với vầng trán tròn đầy đặn, sống mũi thẳng, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại, làn da vừa trắng vừa mềm, trông rất đáng yêu.
Phó Tư Nghiên dựa đầu vào thành giường, không biết đã nhìn chằm chằm vào cô bao lâu, ánh mắt anh càng ngày càng tối đi, cúi người áp sát vào mặt cô, nhìn đến cánh môi hồng nhạt của cô, do dự không biết có nên hôn hay không.
Không biết có phải trực giác của phụ nữ có thể cảm nhận được nguy hiểm hay không, trong lúc mơ ngủ, cô hơi bất an mà nhếch miệng, trong lúc anh đang còn chần chừ thì trở mình, quay lưng về phía anh.
Ánh mắt Phó Tư Nghiên hơi ngưng lại, nhìn mái tóc đen tuyền của cô, vừa tức vừa buồn cười.
Sau khi đắp lại chăn cho cô xong, anh xoay người quay lưng lại với cô, hai mắt chậm rãi nhắm lại chờ cơn giận trong người lắng xuống.
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Hân bị đồng hồ báo thức kêu làm tỉnh giấc, thấy điện thoại của mình lại được đặt trên tủ đầu giường, cô liền biết tối hôm qua Phó Tư Nghên lại vào được.
Cửa bị cô khóa trái rồi, chìa khóa dự phòng cũng bị cô lấy đi để vào trong phòng, còn người khác vào bằng cách nào thì không cần nghĩ cũng biết anh còn cất giấu chìa khóa dự phòng khác ở chỗ nào đó.
Quả nhiên, gừng càng già thì lại càng cay.
Lòng dạ đàn ông, Nguyễn Hân chửi thầm anh một tiếng, nhưng bây giờ anh không có ở đây, muốn trút giận cũng không có chỗ để trút.
Cô hất chăn ra, xoay người bước xuống giường, ngáp một cái rồi đi đến phòng tắm.
Thời tiết trở lạnh, cô ngủ bao lâu cũng không thể tỉnh dậy nổi, Nguyễn Hân lại thấy có hơi khâm phục Phó Tư Nghiên.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, thấy có tinh thần hơn, Nguyễn Hân ngồi trước gương thong thả dùng mỹ phẩm dưỡng da, điều quan trọng nhất của phụ nữ chính là vẻ bề ngoài, vội đến mấy cũng không thể qua loa.
Bảo dưỡng làn da xong, cô lại đến phòng thay đồ chọn vài bộ quần áo, sau đó quay lại trang điểm nhẹ nhàng một chút, mới từ từ đeo túi đi ra ngoài cửa.
Cách công ty chưa đầy 15 phút đi bộ, cô lười mất thời gian đi lại, chính bởi vì gần, nên cô mới chọn phòng tân hôn ở nơi này.
Đi bộ đến công ty, văn phòng viên tập đã trống không, mỗi buổi họp vào sáng thứ hai, Hứa Lam sẽ cùng với mọi người thảo luận lịch làm việc cho tuần mới.
Nguyễn Hân đặt túi xuống, cầm notebook đi thẳng đến phòng họp.
Vương Lị ngồi ở vị trí gần cửa phòng hợp, thò đầu nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại dở điện thoại ra kiểm tra, thời gian họp bắt đầu lúc 9 giờ 10 phút sáng, Hứa Lam rất có ý thức về thời gian, muộn một phút cũng không được, hiện tại tất cả mọi người đều đã tới rồi, chỉ còn mỗi Nguyễn Hân, Vương Lị thật sự sợ rằng cô đến muộn.
Nguyễn Hân vừa mới bước vào phòng họp, liền thấy Vương Lị đứng dậy, vẻ mặt kích động, cầm ly cà phê trong tay, thấp giọng nói: “Chị Hân Hân, mới vừa rồi em gửi tin nhắn cho chị, không thấy chị phản hồi lại, em tưởng rằng chị đến muộn rồi chứ.”
Nguyễn Hân cười, vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Sắp muộn rồi nên chị chưa kịp trả lời.”
Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên hành lang, Hứa Lam mặc một bộ đồ công sở đi tới bên này, trong tay cầm theo máy tính.
Vương Lị nhìn Nguyễn Hân, không nói nhiều nữa, đưa ly cà phê trong tay cho cô: “Vừa rồi tổng biên tập bảo chị Tiên Tiên mua cà phê cho mọi người uống, em đã đặt giúp chị một ly capuchino nóng không đường thêm caramel đặc.”
Nguyễn Hân nhận lấy, nói cảm ơn cô, rồi cầm ly cà phê đi về chỗ ngồi của mình.
Chỗ của cô đối diện chỗ của Lý Thu Mạn, Lý Thu Mạn thấy cô đi đên đây, mím môi, quay đầu đi chỗ khác.
Nguyễn Hân thấy cô phản ứng như vậy thì cũng không thắc mắc, đặt notebook và ly cà phê xuống bàn, rồi kéo ghế ra, ngồi xuống.
Lý Thu Mạn vào công ty sớm hơn Nguyễn Hân hai năm, tốt nghiệp trường top, khả năng làm việc xuất sắc, giỏi giao tiếp nên rất nhanh chóng có thể đứng vững ở Lệ Vi và trở thành biên tập viên có tiếng nói nhất sau Hứa Lam, trên dưới công ty ai ai cũng khâm phục, xem cô ta như người kế nhiệm của Hứa Lam.
Cô ta ở Lê Vi xuân phong đắc ý*, đang chờ đến khi nào Hứa Lam tiến thêm một bước, thế mà không ngờ giữa đường lại gặp một Trình Giảo Kim, hơn một năm trước, Nguyễn Hân đến thức tập tại Lệ Vi, dần dần đã được Hứa Lam coi trọng, bây giờ vừa mới được lên làm chính thức được mấy tháng, cô đã trội hẳn lên, làm lu mờ cả hảo quang của Lý Thu Mạn.
*Xuân phong đắc ý(春風得意): Vui mừng, thoả mãn, đắc ý trước sự thành đạt của mình.
Một núi không thể có hai hổ.
Từ những Ngày đầu tiên Nguyễn Hân đến công ty, Lý Thu Mạn đã nhận ra được sự uy hiếp đối với cô ta, ỷ vào cái danh nhân viên cũ của công ty mà tự cao tự đại, lên mặt với Nguyễn Hân, cố ý sai vặt Nguyễn Hân mua cà phê cho cô ta.
Nào ngờ, Nguyễn Hân cũng không chịu ở dưới trướng cô ta, không đếm xỉa gì đến cô ta, làm cô ta mất hết thể diện trước mặt mọi người.
Từ lần đó trở đi, Lý Thu Mạn càng nhìn Nguyễn Hân càng thấy chướng mắt, thường xuyên ngáng chân Nguyễn Hân. Vốn tưởng rằng với địa vị của cô ta, đuổi một thực tập sinh mới tới cút ra khỏi công ty chỉ là chuyện trong nháy mắt, ai mà biết được lại chọc nhầm người, không chỉ chỉ ra sai lầm của những trên bài viết trên tạp chí của cô ta từ khi vào Lệ Vi đến nay mà còn tích cực đưa ra ý kiến tại những cuộc họp định kỳ mỗi tuần, đoạt được không ít dự án mà cô ta từng phụ trách trước đây.
Lý Thu Mạn tức giận không khuất phục, cố tình tìm hiểu nguồn gốc của từng bộ quần áo, phụ kiện trên người Nguyễn Hân, nhưng kết quả, những thứ đó toàn là hàng hiệu xa xỉ vượt xa tầm hiểu biết của cô ta, khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội.
Tại dạ hội thời trang từ thiện hôm trước, Hứa Lâm cố ý dẫn Nguyễn Hân theo để giới thiệu với vài người trong bữa tiệc, ai nhìn vào cũng biết, cô ấy đang bồi dưỡng Nguyễn Hân, Lý Thu Mạn khó chịu trong lòng, hôm nay vừa đến công ty đã gục mặt xuống, nhìn ai cũng thấy khó chịu, huống gì là Nguyễn Hân.
Hứa Lâm rất nhanh đã bước vào, không khí trong phòng họp ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Hứa Lâm đối với luôn luôn nghiêm khắc, yêu cầu đối với cấp dưới cũng như vậy, trong cuộc họp, mọi người có thể bị đặt câu hỏi bất cứ lúc nào, cho nên cuộc họp định kỳ thật không dễ dàng với mọi người trong ban biên tập, đặc biệt là với mấy thực tập sinh mới tới, cứ luôn nơm nớp lo sợ, cúi đầu thấp xuống, sợ sẽ chạm mắt với Hứa Lam.
Nhưng mà, hôm nay Hứa Lam lại có công việc cực kỳ quan trong muốn thảo luận, cũng chẳng để ý đến mấy thực tập sinh, nói thẳng luôn vào công việc, sắp xếp những dự án cần thực hiện trong tháng sau, cuối cùng cô ấy nhìn Nguyễn Hân và Lý Thu Mạn nói: “Tổng biên tập dự định năm nay sẽ phát hành thêm một số đặc biệt cuối năm. Nội dung lần này sẽ có điểm khác so với tạp chí hiện tại của chúng ta, sẽ thiên về hướng âm nhạc và nghệ thuật hơn. Đây là công việc chúng ta cần ưu tiên hàng đầu trong hai tháng còn lại của năm nay. Nếu doanh thu tốt thì sang năm tạp chí của chúng ta mỗi kì sẽ tăng thêm một số và phải cực kỳ cẩn thận trong việc lựa chọn hợp tác với các minh tinh trong số đầu tiên. Nguyễn Hân và Lý Thu Mạn, sau cuộc họp hai em hãy lập ra danh sách những minh tinh các em muốn hợp tác.”
Phần còn lại cô ấy chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sang năm sau, mỗi kỳ sẽ tăng thêm một quyển tạp chí, nhất định năm sau sẽ phải chọn ra một người trong ban biên tập để phụ trách tạp chí mới, mà hiện giờ trong ban biên tập, người có tư cách tranh vị trí này cũng chỉ có Nguyễn Hân và Lý Thu Mạn.
Cuối cùng, ai sẽ là người được chọn thì phải phụ thuộc vào kế hoạch hợp tác với minh tinh lần này.
Nguyễn Hân gật gật đầu, trong đầu cô đã bắt đầu suy nghĩ xem bây giờ trong làng giải trí có minh tinh nào thích hợp xuất hiện trên tạp chí của Lệ Vi nhưng chưa từng xuất hiện trước đó.
“Tổng biên tập, em có một ứng cử viên thích hợp.”
Lý Thu Mạn đột nhiên mở miệng, Hứa Lâm đang nhìn máy tính, ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Em nói đi.”
Khóe mặt Lý Thu Mạn liếc Nguyễn Hân, cong khóe môi, lộ ra một nụ cười đắc chí.
“Nguyễn Thư Nhã.”
Nói xong, tất cả mọi người trong phòng họp đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Thu Mạn.
Lý Thu Mạn ngồi thẳng lưng, mười phần tự tin: “Nguyễn Thư Nhã từ khi vào ngành tới nay vẫn luôn phát triển rất đều đặn, hơn nữa cô ấy cũng chưa bao giờ nhận lời mới của các tạp chí thời trang khác, đây sẽ là trang bìa đầu tiên của cô ấy. Tại dạ hội thời trang từ thiện hôm trước, em tình cờ gặp và nói chuyện với cô ấy, dường như cô ấy đã biết trước được năm nay chúng ta muốn ra số đặc biệt cuối năm, bản thân cô ấy cũng có ý muốn hợp tác cùng chúng ta, em cho rằng cô ấy sẽ là người phù hợp nhất để lên trang bìa của số đặc biệt cuối năm lần này.
Cô ta đã nói như vậy, mọi người cũng đều nghe ra, tổng biên tập lần này đột nhiên muốn thêm tạp chí số đặc biệt cuối năm rất có thể là muốn nâng đỡ Nguyễn Thư Nhã này.
Mà Lý Thu Mạn đã lấy lòng Nguyễn Thư Nhã ngay từ trước, chẳng khác nào nắm quyền lên kế hoạch cho số đặc biệt cuối năm trong tay.
Xem ra lần này, Nguyễn Hân tranh đấu cùng Lý Thu Mạn, còn chưa có bắt đầu thì đã thua rồi.
Hứa Lam không bày tỏ ý kiến ngay mà nhìn về phía Nguyễn Hân: “Nguyễn Hân, em cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Hân đang cầm bút trên tay, chọt mũi trên notebook, vạch xuống một đường màu đen, cô hơi mỉm cười, từ từ nói: “Mục Phù được mời lên trang bìa của tạp chí tháng mười hai, vậy thì số đặc biệt cuối năm phải mời một minh tinh có danh tiếng ít nhất phải hơn Mục Phù mới gánh nổi ba chữ số đặc biệt này, bất luận là độ nổi tiếng hay khả năng diễn xuất, Nguyễn Thư Nhã đều bị Mục Phù ném xa mười con phố, hợp tác với cô ấy thì không được thích hợp cho lắm.”
Sắc mặt Lý Thu Mạn tối sầm lại, Nguyễn Hân lại tiếp tục cười nói: “Trong lòng em đã có một ứng cử viên thích hợp, những mà anh ta rất khó hẹn, chúng ta cần liên lạc trước, chờ khi hẹn được lịch em sẽ nói lại với chủ biên.”
Hứa Lam nhìn Lý Thu Mạn và Nguyễn Hân một lượt: “Được, vậy các em trở về chuẩn bị một chút, ở cuộc họp định kỳ lần sau, chúng ta sẽ xác định lại người được mời, mọi người tan họp.”
Hứa Lâm cầm máy tinh đi ra khỏi phòng họp đầu tiên, Nguyễn Hân đi đến trước cửa thì thấy Lý Thu Mạn khoanh tay trước ngực đứng ở đó: “Nguyễn Hân, en thật là ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy, em nghĩ rằng Nguyễn Thư Nhã giống như những ngôi sao nhỏ khác ư? Dù cho bây giờ cô ấy chưa lên nổi sao hạng hai nhưng nếu cô ta muốn năm trang bìa của số đặc biệt cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, chị khuyên em đừng nên phí công vô ích nữa, cũng đừng vì tranh giành với chị mà đắc tội với người không nên đắc tội.”
Nguyễn Hân uống một ngụm cà phê, thắc mắc hỏi: “Ai là người không nên đắc tội? Chúng ta đều là biên tập viên của Lệ Vi, công việc của chúng ta là lên kế hoạch mời người thích hợp nhất đến hợp tác chụp bìa tạp chí, sao lại gọi là tranh giành với nhau được?”
Lý Thu Mạn hất hàm, khiêu khích nói: “Em muốn uổng phí sức lực cũng chẳng có ai cản em, nhưng mà số đặc biệt cuối năm lần này, chị giành được là cái chắc.”
Nguyễn Hân thấy cô chắc như đinh đóng cột, đoán chừng là bên phía Nguyễn Thư Nhã đã ngấm ngầm tiết lộ cho cô ta cái gì rồi, dù sao thì cách nói chuyện nửa vời như vậy làm người ta không đoán ra thủ đoạn của Nguyễn Thư Nhã.
Đồng nghiệp xung quanh thấy hai người đứng đây tranh giành lẫn nhau, từng người đều dừng lại chờ xem, sợ rằng hai người nói chuyện không hợp là quay ra cãi nhau.
Vương Lị đi đến trước mặt Nguyễn Hân, kéo ống tay áo cô, hòa giải: “Chị Hân Hân, chị ăn sáng chưa? Hồi sáng em mua hơi nhiều một chút.”
Nguyễn Thư Nhã và quản lý cấp cao của Đạt Hành có quen biết, nội bộ của bọn họ gần như đều có thể đoán ra được, nếu năm ngoái cô ta muốn xuất bản số đặc biệt, thì tám chín phần đã được quyết định rồi, nếu không Lý Thu Mạn không thể nào hống hách như vậy được, cô ta sợ rằng Lý Thu Mạn không đả kích nổi Nguyễn Hân, nói nặng lời ở trước mặt mọi người, đến lúc đó mà thua thì mọi cố gắng của cô ta ở Lệ Vi coi như đổ sông đổ bể.
Một vài đồng nghiệp bình thường có mối quan hệ tốt với Nguyễn Hân cũng âm thầm lo lắng thay cô.
Đường nhiên, cũng có một số người đứng về phía Lý Thu Mạn chờ xem kịch hay.
“Thật sao? Vậy xem ra hai chúng ta thật đúng là người có cùng chí hướng rồi.”
Nguyễn Hân cong cong khóe mắt: “Tạp chí số đặc biệt cuối năm này, chị cũng đã xác định rồi, em cũng mau cố lên nhé, đừng lại thua chị nữa.”
“......”