Suốt đường đi hai người không hề nói chuyện với nhau, xe chạy vào một tòa biệt thự cao cấp ở trung tâm kinh tế Nam Thành, ở đây có một căn hộ hơn 700 mét vuông, ban đầu đây vốn là tài sản cá nhân của Phó Tư Nghiên, sau khi hai người kết hôn, nó được dùng làm phòng tân hôn của hai vợ chồng, đồng thời cũng chuyển sang cho Nguyễn Hân đứng tên .

Hai người lần lượt xuống xe, đi vào thang máy, đẩy cửa ra, Nguyễn Hân cởi giày cao gót, dùng chân trần bước lên sàn nhà sạch sẽ, đi thẳng lên lầu hai.

Phó Tư Nghiên đi theo sau cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy đen nhỏ, váy chỉ dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn, thon dài. Chân cô rất nhỏ, mịn màng trắng muốt, ngón chân tròn và trơn bóng. Cô sơn móng tay màu đỏ tạo thành sự đối lập rõ rệt với bộ váy đen của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào chân của cô bằng đôi mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: "Mang dép vào."

Nguyễn Hân tự động phớt lờ giọng nói của anh, giả vờ như không nghe thấy, dưới thời tiết này, sàn nhà hơi lạnh, cô nhón chân nhảy lên cầu thang.

Toàn bộ tầng hai chỉ có một phòng ngủ chính, toàn bộ không gian còn lại đã được cải tạo thành phòng để đồ, phòng tập thể dục và hai cái thư phòng để Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân làm việc tại nhà, nhưng thư phòng của Nguyễn Hân về cơ bản là không được dùng đến. Cô rất ít khi tăng ca đến thời gian mà Phó Tư Nghiên ngủ, vì vậy khi cô làm việc thường trực tiếp ngồi làm trên giường ngủ ở phòng chính.

Nguyễn Hân lên lầu, đặt túi xách vào phòng thay đồ, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên đùi, nằm trên chiếc ghế tựa bằng da trong phòng ngủ, thoải mái lướt điện thoại, gửi một tin nhắn đến hỏi Hạ Y Đồng đã về đến nhà chưa.

Cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Phó Tư Nghiên từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một đôi dép lê nữ.

Nguyễn Hân khẽ nhìn thấy anh, vô thức gõ tin nhắn.

[Anh ấy ở đây, anh ấy ở đây, anh ấy lại ở đây với đôi dép ấm áp của mình.]

Có lẽ lúc này Hạ Y Đồng không cầm điện thoại, nên không thấy nhắn lại cho cô.

Phó Tư Nghiên đi đến trước mặt cô, đem dép ném xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cô.

Nguyễn Hân tắt điện thoại, ngước mắt lên nặn ra một nụ cười, sau đó lắc lắc chân: "Tôi không lạnh."

Mặt anh không biểu cảm nói: “Đeo vào.”

Đường nét khuôn mặt anh góc cạnh sắc nét, mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thâm thuý, khi không cười mang đến cho người khác cảm giác rất lạnh lùng, mang một bộ dạng người bề trên cao cao nhìn xuống chúng sinh.

Nguyễn Hân cảm thấy anh nhất định là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu rất cao, anh có thói quen khi ở công ty tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ đạo của mình, vì vậy khi về nhà liền xem cô giống như cấp dưới của anh.

Nhưng cô không phải cấp dưới của anh ta, cô là người vợ liên hôn thương mại của anh ta, hay nói chính xác hơn thì cô là bạn cùng phòng với anh, nên cô không cần nghe lời anh.

Cô cố ý giẫm trên mặt đất, nâng cằm lên, lộ ra chiếc cổ thon thả trắng nõn, cười khúc khích nói: "Tôi thích đi chân trần."

Mặc dù cô ấy đang cười, nhưng cả người cô toát lên không khí kiêu ngạo và khiêu khích khắp người.

Đối mặt với sự khiêu khích của cô, môi Phó Tư Nghiên đột nhiên cong lên, ánh mắt khẽ ngước lên: “Không mang giày đi trên mặt đất, chân sẽ bẩn, ga trải giường cũng sẽ dính bẩn."

“......”

Cái quái gì thế?

Sợ cô làm bẩn khăn trải giường?

Nguyễn Hân lập tức nổi giận, sống lưng căng thẳng ngồi dậy, kìm nén một bụng tiếng chửi rủa trong lòng, cô biết ngay Phó Tư Nghiên là người sẽ không nói được một lời dễ nghe mà, nhìn đuôi mắt anh ửng hồng còn chưa hết, anh uống rượu xong liền như vậy, kể cả chỉ uống có một hai ly, đuôi mắt anh liền ửng hồng lên, cô không muốn cãi nhau cùng anh, cô tức giận đi giày vào, nhân lúc anh không chú ý lườm anh một cái.

Điện thoại của Phó Tư Nghiên đột nhiên reo lên, vì vậy anh ấy đi ra ngoài để nghe điện thoại.

Hạ Y Đồng lúc này đã trả lời tin nhắn của cô.

“Ai ở đó, ai ở đó?”

“Là chồng của cậu à?” Ha ha ha, chồng của cậu chắc là sợ cậu đi chân trần trên mặt đất bị lạnh phải không, xem ra chồng cậu vẫn là một người đàn ông ấm áp nha, một người chồng theo kiểu trưởng thành giống bố cậu vậy.”

Chỉ với một ít công phu như vậy, Hạ Y Đồng đã có có thể tưởng tượng ra một chiếc bánh ngọt tình yêu.

Nguyễn Hân: “Người đàn ông ấm áp cái rắm ấy!”

Hạ Y Đồng: “Sao cậu có thể ăn nói thô lỗ như vậy, cậu còn nhớ mình là thiên kim tiểu thư nhà giàu không vậy? Không đúng, hiện tại câụ là phu nhân nhà hào môn.” (hoảng sợ.jpd ▓▒░ (° ◡ °) ░▒▓)

Nguyễn Hân: “Tớ nói với anh ấy rằng chân tớ không lạnh, anh ấy nói rằng chân tớ không đi giày sẽ bẩn, ga trải giường sẽ bẩn khi tớ đi ngủ.”

“Anh ấy vậy mà ghét bỏ chân tớ bẩn! ! !”

Hạ Y Đồng: “...Vậy thì anh ta đi quá xa rồi, đánh anh ta đi. “

Nguyễn Hân: “Tớ đánh không lại.”

Hạ Y Đồng: “Nắm chặt nắm tay nhỏ của cậu vào và đánh vào ngực anh ta, làm nũng, sau đó hạ gục anh ta.”

Nguyễn Hân: “......”

Cô phát hiện ra rằng cô và Hạ Y Đồng không ở cùng một tần sóng não, bất kể cô nói cái gì, cô ấy sẽ tự động nghĩ rằng Phó Tư Nghiên và cô đang tán tỉnh cô, đôi khi có một chút màu mè.

Sau khi cô tán phét cùng Hạ Y Đồng xong, thì Phó Tư Nghiên vẫn chưa quay lại, Nguyễn Hân đến phòng để quần áo tháo đồ trang sức trên người sau đó lấy áo tắm vào phòng tắm tắm rửa. Khi ở nhà một mình cô thích mặc váy ngủ, vừa thoải mái lại tiện lợi, nhưng bây giờ Phó Tư Nghiên đã về, cô chỉ có thể mặc bộ đồ ngủ hai mảnh.

Tuy hai người chưa từng có quan hệ tình dục nhưng giúp việc ở nhà thường đến dọn phòng, họ đều là người làm việc ở khu nhà cũ của nhà họ Phó đã nhiều năm, trong mắt người nhà, hai người đóng vai là một cặp vợ chồng tình cảm, để tránh bị lộ, nên hai người cùng ngủ trên một chiếc giường.

Lúc đầu cô còn có chút khó xử, sợ anh đang lúc tráng niên, bên cạnh lại có một đại mỹ nữ đang ngủ say, không kiềm chế được bản thân, may mà giường trong phòng ngủ rất lớn, còn hai người thì chiếm một nửa diện tích, anh ngủ bên trái giường, cô nằm bên phải giường, khoảng cách giữa hai người đủ để thêm 2 người nữa nằm ở giữa.

Mặc dù cả hai trước khi kết hôn không có quy định không được thực hiện quan hệ vợ chồng, nhưng họ là một cuộc hôn nhân thương mại và chỉ mới gặp nhau một lần trước khi kết hôn, vì vậy vào đêm tân hôn, sau khi Nguyễn Hân tỏ ra phản kháng, Phó Tư Nghiên không hề động đến cô như một chính nhân quân tử, hơn nữa cũng cam chịu ranh giới vĩ tuyến 38 mà cô tạo ra trên giường, và hai bên không bao giờ xâm phạm vào lãnh thổ của nhau.

Sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Hân sấy khô tóc xong trực tiếp đi ngủ luôn, cả ngày đi giày cao gót, cơ thể cô đã sớm mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối mí mắt đã bắt đầu run lên, trước khi tiến vào giấc ngủ não cô hiện ra lịch trình làm việc dày đặc của Phó Tư Nghiên. Cô thật sự không biết anh làm sao có thể giữ được tinh thần phấn chấn trước lịch trình làm việc dày đặc như vậy.

Lúc cô nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác Phó Tư Nghiên đã lên giường, ở trên người anh cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, là một mùi hương mang cảm giác an toàn.

......

Sáng sớm, khi Nguyễn Hân tỉnh dậy, trước khi mở mắt, cô vươn tay sờ chiếc điện thoại bên gối, sờ một lúc lại không thấy gì, khi mở mắt ra thì thấy điện thoại bị ném trên bàn giải trí cách giường ba mét. .

Rõ ràng tối hôm qua là cô đã đặt điện thoại bên cạnh gối của mình, lại là Phó Tư Nghiên đem điện thoại của cô để ra ngoài

Đó là thói quen khi ngủ của Phó Tư Nghiên, để di động ở xa người, Nguyễn Hân chắc chắn anh đã đọc những bài viết nói về tác hại của điện thoại gây ra khi để gần người lúc ngủ.

Tuổi còn trẻ, ngoại trừ công việc, thói quen sinh hoạt của anh giống như một ông già, bây giờ có thanh niên nào mà không để điện thoại cạnh giường khi đi ngủ.

Nguyễn Hân xuống giường, đi dép lê, đi đến bàn giải trí, cầm điện thoại di động lên, mở lên nhìn, mới 7 giờ 50 phút, lập tức cảm thấy mình đã mất một giấc ngủ đáng 100 triệu đồng. Chắc chắn là Phó Tư Nghiên ở nhà đã làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cô, vào cuối tuần khi có thể ở nhà nghỉ ngơi cô thường ngủ đến mười một giờ .

Cô đang nằm trên ghế cầm điện thoại di động lướt mạng, khi thời gian nhảy đến 7:58, ánh mắt cô chuyển động, đi đến bên giường nhét gối vào trong chăn, làm ở giữa phồng lên, khiến cho trên giường chông như có người đang nằm, cô cởi dép đặt ngay ngắn trước giường, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm, bấm vào giao diện đồng hồ điện thoại, nhìn chằm chằm kim giây trên đó.

58, 59.

8 giờ đúng.

Cửa phòng ngủ đúng giờ bị mở ra, Phó Tư Nghiên đi từ bên ngoài vào.

Nguyễn Hân nín thở nghe tiếng bước chân của anh.

Anh ấy đến, anh ấy đến, ông già Phó Tư Nghiên đó lại đến đánh thức cô dậy.

Nguyễn Hân nhìn xuyên qua khe cửa phòng tắm, thấy anh đứng ở bên giường cô đang ngủ, lông mi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, anh cúi xuống vén nhẹ một góc chăn, lộ ra chiếc gối được giấu bên trong, anh dừng lại, giơ tay nhấc hẳn chăn lên.

“Anh tìm tôi sao?” Nguyễn Hân dựa vào khung cửa phòng tắm, trên mặt cô tràn đầy sự đắc ý do chơi khăm thành công: “Tôi dậy rồi.”

Phó Tư Nghiên quay người lại, không chút ngượng ngùng, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, giọng nói không chút thay đổi, nói với cô: "Tắm rửa sạch sẽ, chúng ta đến phòng ăn, ăn cơm." Nói xong, anh bước ra ngoài.

“......”

Nắm chặt gối bông gòn, Nguyễn Hân nghiến răng nghiến lợi, một người đàn ông nhàm chán, anh đang kéo cái gì vậy.

Cột tóc lên và bắt đầu rửa mặt.

Khi cô xuống lầu, Phó Tư Nghiên đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển tạp chí kinh tế tài chính, mọi ngày người tới nấu cơm đều là dì Hoàng, Nguyễn Hân không thấy bà ấy ở phòng khách, nhà bếp cùng phòng ăn cũng không thấy người.

Phó Tư Nghiên đi vào nhà bếp, bê ra hai đĩa thức ăn.

“Dì Hoàng đâu rồi?”

"Xin nghỉ phép."

Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sandwich trên đĩa sứ trắng, trông nó không giống như cơm hộp, cho nên đây là do anh đã làm?

“Bữa sáng là anh làm sao?”

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, sau đó lại đi vào nhà bếp, Nguyễn Hân nhanh chóng đi theo anh vào xem, nhìn thấy trong tay anh đang cầm thìa múc cháo vào bát, ngón tay thon dài cầm bát, khớp xương rõ ràng, ở trong hoàn cảnh khói bốc lên, cả người hình tượng đều cao lớn vài phần.

Một người đàn ông đẹp trai và biết nấu ăn đơn giản là tốt nhất, phải không?

Anh múc một bát cháo, Nguyễn Hân chủ động bưng lấy, hai người sóng vai đi tới bàn ăn, mỗi người bưng một bát cháo ngồi xuống.

Trong căn nhà trống rỗng chỉ có hai người bọn họ, Nguyễn Hân cắn một miếng sandwich, lớp da giòn, vị sữa béo ngậy, không biết có phải do tối qua ăn không đủ hay không. Bây giờ cô đói, hay là do cô không có mong chờ mấy đến bữa ăn mà anh, thiếu gia làm, bất quá ngoài dự đoán, hương vị vượt xa mong đợi, ngon hơn nhiều so với những món cô ăn ở cửa hàng tráng miệng bên ngoài.

Nguyễn Hân và anh mới kết hôn hơn ba tháng, ít gặp nhau hơn, đây là lần đầu tiên cô biết anh có thể nấu ăn.

Cô đã ăn hết cả chiếc sandwich xuống bụng, mà vẫn chưa đã thèm, cô nhìn chiếc sandwich trên đĩa của Phó Tư Nghiên vẫn chưa đụng đến, nhưng lòng tự trọng to lớn khiến cô không thể làm ra hành động cướp đồ ăn trên đĩa của người khác, cô nắm chặt cái thìa, từng ngụm nhỏ uống cháo trong bát, ưu nhã khéo léo: “Dì Hoàng xin nghỉ bao lâu?”

“Một ngày.”

Nguyễn Hân nga một tiếng, tiếp tục hỏi: “Hôm nay anh kế hoạch gì không?” Có thể ở nhà nấu cơm mà không cần ra ngoài làm, bánh kẹp ngon như vậy, những thứ khác hẳn là không tệ.

Phó Tư Nghiên đặt thìa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, nói: “Tối qua ông nội gọi điện nói muốn chúng ta sang đó ở cùng ông ấy một ngày, hôm nay em có rảnh không?”

Nguyễn Hân im lặng một lúc.

Hoàn cảnh gia đình của nhà họ Phó còn phức tạp hơn rất nhiều so với nhà họ Nguyễn, ông nội Phó là người đứng đầu đời trước của tập đoàn Thịnh Nguyên, trong giới kinh doanh ông ấy hành động quyết đoán dứt khoát, ông ấy là người sáng lập nên tập đoàn Thịnh Nguyên và phát triển nó được như hôm nay, ông có 3 người con trai, Phó Tư Nghiên là con hợp pháp của người con trai cả, sở dĩ dùng từ “con hợp pháp”, là bởi vì bố của anh còn có hai đứa con ngoài giá thú ở bên ngoài.

Nghe nói ông cụ Phó không hài lòng với ba người con trai của mình, mà Phó Tư Nghiên từ bé đã đã ở bên cạnh ông, là người thừa kế do chính tay ông đào tạo ra. Nửa năm trước, Ông nội Phó đột nhiên bị tắc mạch máu não, Phó Tư Nghiên trực tiếp bỏ qua cha ruột của mình cùng hai người chú trở thành người đứng đầu Thịnh Nguyên, hai người chú của anh lúc đó gây chuyện rất lớn, chính vì vậy mà Phó Tư Nghiên mới theo sự sắp xếp của ông nội Phó kết hôn với cô.

Ông nội Phó đối xử với cô rất tốt, cô sẵn sàng dành nhiều thời gian ở bên ông hơn nếu có thể, nhưng những người khác ở Phó gia nói chuyện có chút khó nghe.

Như biết được lo lắng của cô, Phó Tư Nghiên nói: "Ở đấy không có ai khác, chỉ có ông nội."

Anh đẩy chiếc bánh sandwich còn chưa động đến miếng nào đến trước mặt Nguyễn Hân, cô giả vờ hỏi: “Anh không ăn à?”

Đôi đũa của cô đã gắn vào bánh sandwich rồi, vì vậy cô không có ý định trả lại cho anh.

Phó Tư Nghiên nhìn khoé môi hồng hào của cô ăn đến bóng loáng, trong mắt hiện lên nụ cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Em ăn đi.”

Anh ấy không nói anh ấy không đói, anh ấy nói cô ăn đi.

Làm cho Nguyễn Hân có ảo giác rằng anh thà để mình bị đói cũng không muốn để cô đói. Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh, cô suy nghĩ, cô ăn của người ta rồi bây giờ cô nợ người ta, hơn nữa hai người đã giao kèo sẵn rồi, cùng anh diễn một cặp vợ chồng tình cảm khi về nhà, vốn dĩ chính là nghĩa vụ của cô.

Nhưng mà, anh ỷ vào việc lớn hơn cô mấy tuổi, liền quản đông quản tây, suốt ngày trưng ra gương mặt nghiêm nghị, ở nhà mà nhăn như 258 vạn, ngay cả lười biếng một chút cũng không cho ngủ, khiến cho đồng hồ sinh học của cô cũng bị rối loạn, vậy mà cô lại tự mình thức dậy vào lúc 7 giờ 50, thật là khiến cho người khác khó chịu.

Cô hắng giọng một cái, "Nếu ông nội gọi chúng ta trở về, đương nhiên tôi là tiểu bối không thể từ chối, nhưng trong lòng ông nội, chúng ta là một đôi vợ chồng tình cảm, nhưng trên thực tế hai chúng ta không có chút tình cảm nào, hơn nữa hai trước trở về chỉ có một mình tôi diễn, tôi không hề cảm nhận được một chút tình cảm nào từ anh, chứ đừng nói đến việc lừa gạt ông nội."

Khi Phó Tư Nghiên nhìn thấy tia ranh mãnh trong mắt cô, anh liền biết cô lại có chủ ý xấu nào đó.

“Em muốn thế nào?”

Nguyễn Hân sửa anh: “Không phải tôi muốn thế nào, là để diễn kịch chân thật hơn, anh nên phối hợp với tôi, làm theo những gì tôi nói.”

Phó Tư Nghiên nhướng mày: “Ô? Vậy em muốn diễn như thế nào?”

Nguyễn Hân hai tay chống cằm, "Ví dụ như, thời điểm tôi làm thế này, anh phải khen tôi, hiện tại chúng ta diễn tập trước, anh có thể bắt đầu khen tôi."

“......”

Phó Tư Nghiên nhíu mày, một lời khó nói hết nhìn cô.

Nguyễn Hân nhìn vẻ mặt chán ghét của anh, trong lồng ngực dâng lên một ngọn lửa không tên, tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Ánh mắt này của anh là có ý gì, tôi chỉ là vì giúp anh, ánh mắt này của anh cũng quá tổn thương người khác, may mắn tôi…”

Cô vốn định nói may mắn cô biết mình xinh đẹp như hoa, cho nên sẽ không thật sự nghi ngờ bộ dạng của mình vì phản ứng của anh, nhưng đang nói giữa chừng, Phó Tư Nghiên đột nhiên nghiêng người, ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm cô, ghé sát mặt cô, chóp mũi hai người như có như không chạm vào nhau, đôi mắt cô trực tiếp nhìn vào đôi mắt thâm thuý của anh.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào chóp mũi cô, không biết có phải ảo giác hay không, Nguyễn Hân mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với người khác giới như vậy, cô lập tức hoảng sợ, hai tay chống lên vai anh, muốn đẩy anh ra, quay đầu lại trốn.

Phó Tư Nghiên khẽ cười, ánh mắt đuổi mặt cô, tiếng nói trầm thấp đầy từ tính: “Như này, em cảm nhận được tình cảm của tôi chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play