Lông mi anh hơi rũ xuống, trên mí mắt phủ lên một bóng mờ nhạt, một tia sáng từ cửa sổ thủy tinh hắt vào, xuyên qua ngọn tóc, đôi mắt sâu thẳm của anh tập trung vào cô, như đang nói lên tâm tình của anh, làm người khác không tự giác tiến vào, ngón tay nắm cằm cô vuốt ve nhẹ nhàng, mơ hồ tạo nên không khí ái muội, khiến lòng Nguyễn Hân run lên.

Phó Tư Nghiên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, biểu cảm ban đầu từ ghét bỏ anh không thể khen ngợi, cô xấu hổ và giận giữ đến chết lặng không biết làm sao, anh nhẹ nhếch môi, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhìn thì thấy miệng lưỡi sắc bén, nhưng vừa động đến việc thật thì còn trong trắng hơn tuyết.

Không khí đình trệ trong chốc lát, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, Nguyễn Hân hoàn hồn, đẩy anh ra, đứng dậy lui về phía sau mấy bước, hô hấp không đều nhìn anh.

Anh nghiêng đầu, ngón tay đặt trên đầu gối gõ nhẹ, tư thế lười biếng, nhìn cô cười nửa miệng, mơ hồ nói: “Em hài lòng chưa?”

Nguyễn Hân không hiểu ý của anh, cô híp mắt nghi ngờ nhìn anh.

"Hay là em cảm thấy vừa rồi còn chưa đủ tốt? Còn chưa đủ thân mật để lừa gạt ông nội." Anh hơi nhướng mày vẫy tay với cô: "Lại đây."

Lại đây?

Qua đó làm gì? Giống như vừa rồi sao?

Ký ức về hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt khiến tai cô nóng bừng, cô lùi lại mấy bước, tránh ánh mắt trêu ghẹo của anh, trong lòng mắng một câu lưu manh, không cam lòng nhận thua: "Anh Làm rất tốt, chờ tôi lên lầu thay đồ."

Nói xong liền một mạch chạy chậm lên tầng.

Nguyễn Hân ngồi trên ghế sô pha trong phòng thay đồ, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lúc đầu cô muốn xem trò cười của Phó Tư Nghiên, không ngờ tới Phó Tư Nghiên có thể diễn giỏi như vậy, nếu như anh tiến vào giới giải trí làm diễn viên nhất định có thể thành ảnh đế.

Một giờ sau, Nguyễn Hân trang điểm xong đi xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí cũng đã thay quần áo, anh mặc một bộ quần áo thường ngày bằng vải bò, trẻ hơn vài tuổi so với bộ âu phục thường ngày và đi giày da. Quần của cô ấy cũng là vải denim, trông giống như họ đang mặc đồ đôi vậy.

“Tôi xong rồi, đi thôi.”

Hôm nay tài xế không có ở đây, vì vậy Phó Tư Nghiên tự mình lái xe, ngôi nhà cũ của nhà họ Phó ở phía đông Nam Thành, và mất gần một tiếng rưỡi để lái xe từ trung tâm thành phố đến đó, Nguyễn Hân bắt đầu cảm thấy buồn ngủ ngay sau khi, ngả người ra ghế ngủ.

Trong xe yên tĩnh, dọc đường đi Phó Tư Nghiên nhìn cô rất nhiều lần.

Vì muốn gặp ông nội Phó, Nguyễn Hân đã đặc biệt chọn một chiếc áo cổ búp bê màu tím nhạt, kết hợp với bộ áo liền quần denim và đội một quả đầu tròn, làn da của cô ấy trắng, vầng trán mịn màng và đầy đặn, và cô ấy trẻ trung và năng lượng.

Xe đi vào khu biệt thự, phong cảnh hai bên đường đặc sắc, lá phong đỏ biểu tượng của Nam Thành xào xạc, Phó Tư Nghiên đỗ xe bên đường, quay đầu lại chọc ngón tay vào gò má ửng đỏ của cô.

Nguyễn Hân đang ngủ say, anh đột nhiên đánh thức cô dậy, cô mở mắt ra, trong đôi mắt ướt đẫm sương mù, hiển nhiên là cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

"Sắp đến rồi, tôi đi mua chút trái cây."

Ông nội Phó có tất cả mọi thứ, có một căn phòng đầy quản gia và bảo mẫu chăm sóc ông ấy, Phó Tư Nghiên hiếm khi mua quà khi một mình trở về ngôi nhà cũ, nhưng mỗi khi Nguyễn Hân trở về cùng anh, cô luôn mua một số trái cây để mang về nhà, điều đó làm ông cụ rất hài lòng.

Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đi thêm một đoạn đường nữa thì đến Nhà họ Phó, cô lấy phấn trang điểm từ trong túi ra: "Tôi đi trang điểm."

Phó Tư Nghiên nói: "Tôi đi mua, em ở trong xe chờ tôi."

Anh tháo dây an toàn xuống xe, Nguyễn Hân vội hô lên: “Không được, tôi phải tự mình chọn đồ cho ông.” Đương nhiên, cô không thể để cho anh có cơ hội khoe mẽ trước mặt ông cụ. .

Cô vội vàng dùng bông phấn đánh vài nhát trên mặt, sau đó xuống xe đi vòng qua đầu xe đến trước mặt anh, túm ống tay áo của anh không cho anh đi, quay lưng về phía anh tiếp tục trang điểm.

Phó Tư Nghiên nhìn ra suy nghĩ của cô, không nói gì, chỉ đứng chờ cô.

Nguyễn Hân lấy ra một thỏi son màu hồng đào bôi lên môi mình, mím cánh môi, đem đồ trang điểm cất vào trong túi sách, ngẩng đầu nói với Phó Tư Nghiên: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Phó Tư Nghiên hạ mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô vài giây, cho đến khi Nguyễn Hân không chịu được cho rằng lớp trang điểm trên mặt cô có vấn đề mới như không có chuyện gì mà chuyển hướng, nhấc chân đi về phía trước.

Nguyễn Hân lấy chiếc gương nhỏ ra soi, lớp trang điểm rất hoàn hảo, không có gì không ổn, tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào mặt cô lâu như vậy, chẳng lẽ là đang khó chịu việc cô trang điểm làm lãng phí thời gian quý báu của anh?

Nguyễn Hân không suy nghĩ nhiều chạy bộ đuổi theo anh, cùng anh vào siêu thị hoa quả.

Nguyễn Hân chọn mấy loại quả để ông chủ cửa hàng gói vào trong giỏ, bên cạnh có một cửa hàng hoa mới khai trương, Nguyễn Hân đi vào mua một bó hoa bách hợp.

Xe trực tiếp chạy vào sân nhà họ Phó, từ rất xa đã nhìn thấy ông cụ Phó đẩy xe lăn đứng trong khu vườn nhỏ.

Ông cụ Phó đeo kính râm, cười ha ha vẫy tay với bọn họ, có vẻ tinh thần của ông rất tốt.

Phó Tư Nghiên dừng xe, đi đến cốp xe lấy rổ hoa quả, Nguyễn Hân chạy chậm đến trước mặt ông cụ Phó, khóe mắt cong cong chào ông: “Cháu chào ông nội.”

Ông lão dùng tay nâng kính lên, cười nói: “Đây, cô gái xinh đẹp nhà nào đây, ta phải nhìn cẩn thận một chút mới được.”

Phó Tư Nghiên một tay cầm rổ hoa quả tiến tới, một tay khác cầm lấy tay cô, nói: “Người của nhà mình.”

Nguyễn Hân sửng sốt một chút, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay ấm áp kia lại càng nắm chặt hơn, Nguyễn Hân liếc nhìn Phó Tư Nghiên, ý thức được mình đang hành động vì ông cụ, liền không từ chối nữa.

Ông cụ nhìn thấy tay hai người nắm chặt lấy nhau, thực sự rất vui vẻ, trong tiếng cười thể hiện mười phần sức sống: “Ta luôn nói cô gái xinh đẹp này sao trông quen vậy, hoá ra là cháu dâu của ta.”

Nguyễn Hân biết ông cụ là đang cố tình khiến mình vui vẻ, cười nói: “Ông nội, cháu có mua quà cho ông, ông nhắm mắt lại trước đi.”

Ông cụ ưỡn ngực, ngưỡng cằm nói: “Được, ông nội nhắm mắt lại, Hân Hân muốn đưa gì cho ông nội vậy?”

Nguyễn Hân nhân cơ hội bỏ tay Phó Tư Nghiên ra, quay lại xe lấy ra bó hoa bách hợp vừa mua lúc nãy, vừa đi vừa nói: “Ông nội đoán xem trong tay cháu cầm cái gì đây?”

Ông lão trịnh trọng nói: "Được, để ông nội đoán xem là gì, là hoa bách hợp."

Nguyễn Hân dừng bước chân một lúc: "Oa, ông nội thật lợi hại, ông ngay lập tức đoán ra, là hoa bách hợp, ông nội ông có thích không?"

“Thích, chỉ cần là Hân Hân tăng, ông nội đều thích.”

Nguyễn Hân đưa bó hoa bách hợp cho ông nội, nói: “Hoa là cháu chọn, còn tiền là Tư Nghiên trả.”

Phó Tư Nghiên thấy cô lấy lòng ông nội mà không quên kéo mình theo, rũ mắt nhìn cô, đúng lúc này cô cũng ngẩng mặt lên nhìn anh một cái, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.

Bốn mắt chạm nhau, Nguyễn Hân vội vàng quay đi, nhìn về phía ông cụ: "Ông nội, làm sao ông đoán được đó là hoa bách hợp?"

Ông cụ Phó tỏ vẻ khinh thường, "Còn cần đoán nữa à?"

Nguyễn Hân cho rằng ông cụ muốn nói ông ấy ngửi thấy mùi hoa bách hợp, kết quả ông cụ nâng kính râm lên, nói một câu: “Ta nhìn thấy rồi, vừa rồi ta đâu có nhắm mắt, cháu không nhìn thấy sao.”

Nguyễn hân: “......”

Cái này thì cô thật sự không biết, cách kính râm đương nhiên cô không nhìn thấy được mắt ông cụ có nhắm lại hay không, ông cụ nói sẽ nhắm mắt cô liền tin, ai có thể ngờ được ông ấy sẽ chơi xấu, Nguyễn Hân dở khóc dở cười đỡ lấy ông cụ, nói: “Ông nội, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”

Ông cụ Phó gật đầu: “Được thôi, chúng ta đi vào nhà rồi nói, bữa trưa đã được chuẩn bị xong, ta nhờ tiểu Lâm nấu thịt bò cùng với tôm hùm, đều là mấy món Hân Hân thích ăn, lát nữa cháu nhất định phải ăn nhiều một chút.”

Phó Tư Nghiên cùng với Nguyễn Hân một trước một sau đỡ hai bên ông cụ đưa ông vào nhà, giúp việc trong nhà đi đến lấy hoa trong ngực ông cụ cầm đi, ông cụ còn cố ý dặn dò, muốn cắm hoa trong bình men màu xanh trúc ông mới lấy được, sau đó đặt ở đầu giường của ông.

Nhà cũ của Phó gia chiếm diện tích rất lớn, ba nhánh của nhà họ Phó đều có biệt thự riêng ở phía sau, ông cụ sống một mình ở chỗ trung tâm, chỉ có ngày lễ tết mới cố ý tập chung ba nhà lại, bình thường ba nhà sẽ luân phiên đến ăn cơm cùng ông cụ, hôm nay Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân đến nên ông cụ không cho những người khác tới.

Trên bàn ăn bày đầy các món ăn, Nguyễn Hân đang ngồi bên cạnh ông cụ, Phó Tư Nghiên vốn muốn ngồi ở phía bên kia của ông cụ, nhưng lại bị ông cụ đẩy đến bên cạnh Nguyễn Hân: "Ngồi xuống bên cạnh Hân Hân đi, ngồi gắp đồ ăn cho Hân Hân."

Phó Tư Nghiên ngồi xuống bên trái Nguyễn Hân, vẻ mặt ông cụ dịu dàng nhìn Nguyễn Hân: “Mau ăn đi Hân Hân.”

Nguyễn Hân gắp một miếng thịt bò vào bát cho ông lão, ông lão ăn một cách vui vẻ, lát sau liền hỏi công việc của Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên dạo này thế nào, Nguyễn Hân là làm nhân viên nhỏ ở chi nhánh công ty nhà mình, không có gì để nói, Phó Tư Nghiên đứng đầu cả tập đoàn Thịnh Nguyên, Làm người lãnh đạo cũ của Thịnh Nguyên, ông cụ tuy đã về hưu nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn mặc kệ.

“Gần đây công ty có chuyện gì không, chú hai và chú ba của cháu có làm khó cháu không?”

Khi ông cụ nói đến chuyện của gia tộc cũng không hề kiêng dè Nguyễn Hân, trong lòng ông cụ cô đã là người nhà họ Phó. Tình huống của nhà họ Phó Không cần giấu cô, cũng không thể giấu được.”

"Ông nội, ông yên tâm đi, chuyện của công ty con có thể lo được."

Ông cụ hỏi thêm vài câu về dự án mới nhất của Thịnh Nguyên, một trong số đó là hợp tác với nhà họ Nguyễn, Nguyễn Hân không biết nhiều về những dự án này nên tập trung ăn, thỉnh thoảng còn gắp cho ông cụ cùng Phó Tư Nghiên hai miếng.

Cô ăn no, đặt đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng, chợt nghe ông cụ nói với Phó Tư Nghiên: "Khi nào cháu thu xếp công việc, rảnh rỗi vài ngày đưa Hân Hân đi hưởng tuần trăng mật, Hân Hân đã gả cho cháu, cháu không thể làm con bé chịu thiệt."

Phó Tư Nghiên ậm ừ, Nguyễn Hân vội vàng nói: "Ông nội, mặc dù bình thường Tư Nghiên bận rộn công việc, nhưng anh ấy sẽ về nhà với cháu ngay sau khi hoàn thành công việc của mình. Thật lãng phí thời gian khi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, vì vậy thà ở nhà còn hơn, chỉ cần hai người ở cùng nhau, đâu đâu cũng là tuần trăng mật.”

Ông lão nhẹ nhõm nhìn Nguyễn Hân, vốn dĩ ông còn lo lắng cho cuộc hôn nhân thương mại của hai đứa trẻ, Tư Nghiên bận rộn với công việc nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh Hân Hân, một cô bé được nuông chiều như Hân Hân có khi sẽ cảm thấy khó chịu. Hai vợ chồng không hợp nhau lắm, bây giờ thấy Hân Hân hiểu chuyện như vậy, Tư Nghiên cũng không còn mất kiên nhẫn như lúc mới kết hôn, tình cảm vợ chồng cũng ngọt ngào nên ông cũng yên tâm.

Lão gia tử vẻ mặt ân cần thăm dò hỏi: "Vợ chồng cháu kết hôn được ba tháng rồi, cháu định khi nào sinh con? Tư Nghiên bình thường bận rộn công việc, không có nhiều thời gian ở bên cạnh cháu. Nếu như cháu có em bé, ngôi nhà sẽ náo nhiệt hơn."

“......”

Nguyễn Hân không ngờ cô phải gặp vấn đề giục sinh sớm như vậy, vấn đề này cô chưa bàn bạc cùng Phó Tư Nghiên nên đối phó thế nào, nhất thời không biết trả lời kiểu gì, quay đầu nhìn Phó Tư Nghiên, trên mặt Phó Tư Nghiên Không có biểu tình gì, một gương mặt không liên quan gì đến anh, anh chỉ là khán giả.

Da đầu Nguyễn Hân tê dại vì ánh mắt háo hức của ông cụ, cô nhấc chân dưới gầm bàn, cọ vào bắp chân của Phó Tư Nghiên và nháy mắt ra hiệu với Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên ngẩng mặt lên, nói: “Cháu cùng Hân Hân đang cố gắng.”

Nguyễn Hân nghẹn ngào, kinh ngạc trừng mắt nhìn Phó Tư Nghiên.

Đang cố gắng là ý gì?

Ông cụ đang nói đến việc sinh con! Vấn đề thế này sao anh có thể bịa đặt linh tinh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play