Ngay khi cô vừa gửi tin nhắn đi Hạ Y Đồng đã hỏi: “Cậu đang nhắn tin với ai vậy?”

Nguyễn Hân thẳng thắn nói thật: “Phó Tư Nghiên bảo tớ về cùng với anh ta.”

Hai mắt Hạ Y Đồng sáng lên, giống như một fan CP nhìn thấy đường, thẳng thừng nói: "Vậy cậu đi về với anh ấy đi, tớ bắt taxi trở về."

Nguyễn Hân: “Cậu nói đùa gì vậy, trời đã tối thế này làm sao tớ để cậu tự đi về một mình được, để tớ đưa cậu về.”

Hạ Y Đồng vô cùng cảm động vì phần tình cảm này của bạn thân, nhưng vì vừa rồi khi nghe Nguyễn Hân kể về mối quan hệ của cô ấy với Phó Tư Nghiên, quyết định vẫn không ở lại đây cản trở đôi vợ chồng plastic này nữa.

“Hân nhi, Tổng giám đốc Phó vừa xuống máy bay liền tới tham gia tiệc tối, hơn nữa ban tổ chức cũng không biết anh ấy sẽ đến, tớ cảm thấy là do anh ấy đi công tác quá lâu, không kịp chờ à muốn gặp cậu, nên mới cố tình đến đây để tìm cậu.”

Nguyễn Hân hờ hững nói: "Không thể nào có chuyện đó được."

Hạ Y Đồng phản bác: "Tại sao điều đó lại không thể xảy ra? Nếu không, tại sao anh ấy lại gửi tin nhắn rủ cậu về cùng với anh ấy?"

Nguyễn Hân nghẹn một chút: "Dù sao cũng không có khả năng, cậu đừng đoán mò, tớ đã nói với anh ấy có lái xe chở tớ về rồi, chúng ta đi thôi."

Hạ Y Đồng hận sắt không thành thép* nói: “Làm sao cậu lái có thể giống với chồng cậu được? Cậu có biết chồng cậu nổi tiếng như thế nào không, có bao nhiêu người muốn được ngồi trên xe của anh ấy..." Cô ấy dừng một chút, sau đó vỗ vỗ vai Nguyễn Hân: "Vãi, Hân Hân, mau nhìn xem, tiểu bạch liên Nguyễn Thư Nhã kia đang làm cái gì, hai mắt dán vào chồng cậu."

*Hận sắt không thành thép:ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Phó Tư Nghiên và Tần Cảnh Diệu đang đứng cùng nhau, Tần Cảnh Diệu nghiêng đầu, không biết Phó Tư Nghiên nói gì, Tần Cảnh Diệu nhìn về phía Nguyễn Hân, trong mắt anh ta hiện lên sự thấu hiểu, cầm ly rượu cụng ly với Phó Tư Nghiên: "Hôm khác dẫn chị dâu đi dự tiệc nhé."

Phó Tư Nghiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, đặt ly xuống bàn, nhìn lướt qua tin nhắn mà Nguyễn Hân gửi lại cho anh qua điện thoại, thản nhiên nói: “Hôm khác lại nói. ."

Tần Cảnh Diệu nhướng mày, ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

Phó Tư Nghiên phớt lờ anh ta, ánh mắt anh rơi vào trên người Nguyễn Hân, rồi anh đi về phía cô ấy, Nguyễn Thư Nhã đứng cách đó không xa đang vén tóc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ, trước ngực như ẩn như hiện đường cong, dáng đi yểu điệu đi đến chỗ Phó Tư Nghiên và ngăn anh lại, sau đó đưa tay ra cười nói: "Tổng giám đốc Phó, thật là trùng hợp, tôi không ngờ lại gặp anh ở đây."

Giọng điệu của cô ta như thể rất quen thuộc, nhưng Phó Tư Nghiên thậm chí không nhìn cô ta lấy một cái mà chỉ nhìn Vạn Kỳ ra hiệu.

Vạn kỳ nhanh chóng bước đến, vươn tay chặn cô ta lại, tránh cho việc phóng viên chụp cảnh cô ta và Phó Tư Nghiên trong một khung hình, khách khí nói: “Ngại quá, Lý tiểu thư, Tổng giám đốc Phó của chúng tôi tiếp theo còn có kế hoạch, cô nếu có chuyện gì thì mời đến tập đoàn Thịnh Nguyên đặt trước lịch gặp.”

Khi Nguyễn Thư Nhã nghe Vạn Kỳ trực tiếp gọi họ ban đầu của mình, khóe môi cô ta cứng lại, cô ta rút tay lại và cố gắng duy trì nụ cười, "Đó không phải là chuyện lớn gì, chẳng qua là mấy ngày trước khi tôi ăn tối với cha tôi, ông ấy muốn mời Tổng giám đốc Phó đến nhà dùng cơm. Tôi không biết khi nào Tổng giám đốc Phó sẽ rảnh đến nhà ăn tối, với lại hôm nay tôi tình cờ gặp được Tổng giám đốc Phó ở đây, vì vậy tôi muốn tay cha tôi hỏi xem Tổng giám đốc Phó có thời gian không?."

Đương nhiên, người cha mà cô ta nói đến không phải là cha ruột của cô ta mà là Nguyễn Đức Nghiệp, sau khi cô ta nói đến Nguyễn Đức Nghiệp, Vạn Kỳ do dự một chút rồi xin chỉ thị của Phó Tư Nghiên: "Tổng giám đốc Phó."

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Nguyễn Thư Nhã nở một nụ cười tự tin trên môi, cô ta chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên sẽ không thể không cho Nguyễn Đức Nghiệp mặt mũi, hầu hết những người có mặt ở đây hôm nay đều là người trong giới giải trí, cô ta có thể nói chuyện với Phó Tư Nghiên hai câu cũng đủ để bọn họ phải suy đoán, tự nhiên sẽ có người nguyện ý vì một phần suy đoán này đưa cho cô ta một loại tài nguyên tốt.

Cô ta khẽ nhướng mày, liếc nhìn Nguyễn Hân đang đứng trước cổng.

Khiêu khích một cách trần trụi.

Phó Tư Nghiên nhướng mày nói: “Xin lỗi, tôi không quen biết cha của cô.” Người cha mà anh nói, đương nhiên là cha ruột của Nguyễn Thư Nhã.

Mặc dù giọng nói của anh thực bình tĩnh, nhưng Vạn Kỳ vẫn có thể nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của Phó Tư Nghiên.

Hạ Y Đồng nén giận kéo Nguyễn Hân ra sau lưng mình, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Bạch liên hoa đang lôi kéo chồng cậu kìa, đi thôi.”

Nguyễn Hân khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Phó Tư Nghiên coi thường cô ta.”

Lời vừa dứt, Vạn Kỳ đã làm động tác mời Nguyễn Thư Nhã.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Thư Nhã nhanh chóng không kéo lên được, cô ta gượng gạo nói: "Vậy nếu Tổng giám đốc Phó bận, thì tôi không quấy rầy nữa."

Cô ta quay người lại, hít một hơi thật sâu, đôi giày cao gót nện trên mặt đất kêu lộc cộc, kiêu căng đến mức làm cho người khác không phân biệt được cô ta rốt cuộc có phải xấu mặt ở chỗ Phó Tư Nghiên hay không.

“Cô ta đây là bị Phó Tư Nghiên đuổi đi?”

Nguyễn Hân mím môi, ậm ừ, không nén được sự vui sướng khi thấy có người gặp hoạ (là cảm giác sung sướng, hả hê, khoái trá khi được chứng kiến hay nhận thấy những đau khổ, rắc rối, sai trái, thất bại của người khác). Mặc dù không nghe thấy Phó Tư Nghiên nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Nguyễn Thư Nhã, cô chắc chắn rằng cô ta đã bị anh vả mặt.

Phó Tư Nghiên đi về hướng này, khi anh đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi ở trên xe đợi em.” Sau đó anh tiếp tục bước đôi chân dài của mình ra bên ngoài.

Nguyễn Hân sửng sốt một lúc, lúc cô phục hồi tinh thần lại anh đã biến mất khỏi sảnh tiệc.

Cô không phải đã nói với anh rằng tài xế đã đến đón cô sao?

Không nhìn thấy sao?

Hạ Y Đồng tặc lưỡi, "Tớ đã nói với cậu là chồng cậu cố ý đến đón cậu rồi, mà cậu lại không tin tớ, anh ấy không phải vừa rồi lại bảo cậu cùng về sao."

"Anh ấy có thể chưa xem tin nhắn tớ vừa gửi cho anh ấy, vì vậy tớ sẽ nói lại với anh ấy."

Nguyễn Hân nhấc điện thoại di động định gọi cho Phó Tư Nghiên, Hạ Y Đồng nhìn thấy vậy vội nắm tay cô và nói: "Nhà tớ và nhà cô không cùng đường, đã muộn như vậy, cậu không cần đưa tớ về, trực tiếp bảo tài xế của cậu đưa tớ về là được rồi, cậu ngồi xe của Phó Tư Nghiên về không phải là được rồi sao.”

Hạ Y Đồng trực tiếp đưa ra quyết định cuối cùng, nhớ đến chuyện lúc nãy Phó Tư Nghiên làm Nguyễn Thư Nhã xấu mặt, tâm trạng Nguyên Hân trở nên vui vẻ cũng không có phản đối nữa.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Nguyễn Hân bảo lái xe đem xe đến chở Hạ Y Đồng về, sau đó mới đi đến xe của Phó Tư Nghiên.

Tài xế mở cửa ghế sau cho Nguyễn Hân, Phó Tư Nghiên ngồi ở bên trái xe, áo vest không cài khuy, hai chân bắt chéo, lười biếng dựa vào ghế, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đào hoa thâm thúy càng trở nên sâu hơn.

Nguyễn Hân ngồi vào xe, để túi ở giữa hai người, Phó Tư Nghiên đột nhiên quay đầu sang, khi Nguyên Hân đối diện trực tiếp với mặt anh mơi phát hiện đuôi mắt anh có chút ửng hồng, làn da của anh thực sự rất trắng, giờ phút này anh hoàn toàn đang toả ra hơi thở quyến rũ khắp người.

Nguyễn Hân nhìn chằm chằm mặt của anh vài giây, một thanh âm trầm thấp xuyên qua màng nhĩ cô: "Em nhìn đủ chưa?"

Nguyễn hân nhanh chóng tỉnh táo, đầu cô thẳng tắp đụng vào trần xe.

Phó Tư Nghiên nhanh chóng đưa tay ra muốn chặn đầu cô lại, nhưng lại chậm một bước, chỉ chạm vào cái trán trơn bóng của cô.

Rầm một tiếng, Nguyễn Hân đau đến hoa cả mắt, ôm đầu trừng mắt nhìn hung thủ hại cô đụng đầu: "Anh tại sao lại dọa tôi?"

Nếu không phải anh ta đột nhiên mở miệng nói chuyện cô cũng sẽ không giật mình mà đụng đầu.

Phó Tư Nghiên rút tay lại và liếc nhìn cô, cô che đầu đôi mắt sáng ngời ngấn nước trừng anh, xác định rằng cô không sao, anh điều chỉnh tư thế của mình và nhẹ nhàng nói: "Ngồi đi."

Chỉ thế thôi? Đầu cô đều bị đụng vào xe rồi vậy mà anh một câu xin lỗi cũng không có.

Thấy bộ dạng lạnh nhạt của anh, Nguyễn Hân tức giận, chỉ vào đầu mình nói: "Xin lỗi cái đầu của tôi."

Phó Tư Nghiên ngay cả mí mắt cũng không nâng lên: “Tự em đâm phải.”

“Nếu anh không làm tôi giật mình tôi sẽ đụng đầu sao?”

Phó Tư Nghiên quay mặt sang một bên nói: “Tôi hù doạ em sao?”

Nhớ tới bản thân mình bị “ Dọa sợ” như thế nào Nguyễn Hân nghẹn một chút, nhưng mà vẫn không thể bỏ qua cơn giận được, cứng cổ, đúng lý hợp tình nói: “Tôi chẳng qua là nhìn anh nhiều một chút thì có làm sao? Như thế nào, anh lớn lên đẹp như vậy, tại sao không cho tôi nhìn anh?”

Phó tư nghiên: “......”

Xe vững vàng chạy trên đường chính, Nguyễn Hân ngồi ở ghế bên phải, cách anh càng xa càng tốt, nhìn chằm chằm quang cảnh bên ngoài xe, trong xe không khí im lặng, tạo nên sự đối lập với sự tráng lệ, náo nhiệt của thành phố bên ngoài. Hai bên đường hiện lên hình ảnh một đôi người yêu đang có cử chỉ thân mật, đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, làm cho những người nhìn thấy cũng thấy hạnh phúc theo.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, Nguyễn Hân sờ chỗ bị đụng trên đầu mình, cơn đau đã hoàn toàn biến mất, nhưng trong lòng lại không thoải mái, sao lại có người như vậy, đến một câu dễ nghe cũng không nói được, đúng là không có gì ngoài một gương mặt đẹp.

Cô quay sang một bên, quay lưng về phía anh, nhắm mắt làm ngơ.

Phó Tư Nghiên nghiêng đầu, nhắm hờ mắt nhìn phần đầu phía sau mái tóc đen tuyền của cô một lúc lâu, sau đó lại quay mặt đi như không có truyện gì .

Nguyễn Hân cảm nhận được có ánh mắt nhìn cô từ phía sau, quay sang nhìn Phó Tư Nghiên, anh đặt hai tay lên đùi, ngả người ra sau và nhắm mắt lại, không biết từ lúc nào, cổ áo sơ mi bên trong bộ vest đã bung ra hai nút. xương quai xanh gợi cảm lộ ra, đôi môi mỏng khẽ mím lại như có chút mệt mỏi.

Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, anh cũng không có khả năng nhìn cô.

Nghĩ đến lịch trình làm việc liên tục không ngừng của anh, cô vô thức điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng, cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi.

Điện thoại vang lên một tiếng, ở trong không gian im ắng của xe âm thanh như bị khuếch đại lên mấy lần, Nguyễn Hân vội vàng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Phó Tư Nghiên vẫn bị đánh thức, khẽ nhướng mày, thản nhiên nhìn về phía trước, không nói gì cả.

Là ai vậy, sớm không nhắn muộn không nhắn, cố tình đúng lúc này nhắn tin cho cô.

Nguyễn Hân mở ứng dụng tin nhắn ra liền nhìn thấy trợ lý của Phó Tư Nghiên, Vạn Kỳ gửi cho cô một tập tài liệu .

Cô trực tiếp click mở tài liệu ra xem, bên trong là tóm tắt của Vạn Kỳ về việc Phó Tư Nghiên vừa xuống máy bay đột nhiên quyết định đến tham dự tiệc từ thiện tối nay sau đó lại bị Nguyễn Thư Nhã bắt chuyện, tại sao anh lại tham gia tiệc tối thì chưa nói, trọng điểm là trích dẫn nguyên văn câu truyện mà Nguyễn Thư Nhã nói với Phó Tư Nghiên.

Kể từ sau khi hai người kết hôn, Vạn Kỳ bắt đầu gửi cho Nguyễn Hân lịch trình của Phó Tư Nghiên, để hai người bọn có thể diễn kịch thật tốt với hai bên gia đình.

Vừa rồi ở khách sạn, Nguyễn Hân đoán Nguyễn Thư Nhã đã đụng phải điểm mấu chốt của Phó Tư Nghiên, cô đang định hỏi Nguyễn Thư Nhã dùng lý do gì để bắt chuyện với Phó Tư Nghiên, nhưng Vạn Kỳ đã giải thích chi tiết về sự việc. để tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có giữa hai vợ chồng làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai nhà Phó-Nguyễn.

Xem ra ông chồng mặt than lạnh lùng này vẫn có chỗ tốt, sẽ không tùy tiện bị trà xanh che mắt.

Nguyễn Hân nhìn câu nói: "Tôi không biết cô" của Phó Tư Nghiên nhiều lần, cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nguyễn Thư Nhã cho rằng mẹ cô ta gả vào nhà họ Nguyễn, cô ta cũng sửa họ thành họ Nguyễn, còn gọi Nguyễn Đức Nghiệp là cha là có thể trở thành tiểu thư của nhà họ Nguyễn. Chẳng qua là dùng Nguyễn Đức Nghiệp *diễu võ dương oai với những người không biết sự thật thì cũng thôi đi, không ngờ lại dám chơi trò tâm cơ tới trước mặt Phó Tư Nghiên, xứng đáng bị Phó Tư Nghiên trực tiếp vạch trần xuất thân của cô ta, đúng là tự làm xấu mặt.

*diễu võ dương oai có nghĩa là: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe dọa đối phương.

Nguyễn Hân chán ghét Nguyễn Thư Nhã, xem cô ta chịu thiệt, cô liền vui vẻ.

Về phần Phó Tư Nghiên, người làm cho Nguyễn Thư Nhã chịu thiệt, hình như có vẻ dễ nhìn hơn nhiều.

Nhớ lại sự cố bị đập vào sau đầu, có vẻ như thực sự là do cô vừa lên xe đã bị vẻ đẹp của anh ấy quyến rũ, cũng là do cô tự mình tức giận.

Xem ở việc anh ở trước mặt bạch liên hoa dùng đến từ ngữ cực điểm lạnh lùng, Nguyễn Hân chủ động cùng anh nói chuyện: "Vừa rồi trong sảnh tiệc mọi người đều đang đoán xem ai là người có mặt mũi như vậy, có thể mời danh nhân lớn, Tổng giám đốc Phó, đại giá đến tiệc từ thiện nhỏ bé như vậy."

Anh không phải cố ý đến đón cô đâu nhỉ?

Nguyễn Hân nhìn anh cười tủm tỉm, đôi mắt trong veo.

Phó Tư Nghiên im lặng một lúc rồi nói: “Tần Cảnh Diệu gọi tôi đến nói chuyện.”

Nguyễn Hân không hề bất ngờ, đây là câu trả lời trong dự kiến của cô, một người cuồng công tác như anh xuất hiện ở trong trường hợp như vậy còn có thể là vì cái gì ngoại trừ chuyện công việc? Hạ Y Đồng là đóng quá nhiều phim tình cảm mới có thể nghĩ sai như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Tần Cảnh Diệu: Khuôn mặt ngây thơ, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một cái người qua đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play