Đã gần hết 3 tháng đầu của thai kì nhưng Thiên Di vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi. Cô ăn cơm rất ít và hầu như chỉ uống sữa. Không ai quan tâm đến những điều khác lạ ấy. Tuy nhiên sáng nay lại khác..

Thiên Di đang cố ăn vài miếng thịt bò cho có chất thì Tuệ Lâm đến và ngồi xuống. Từ ngày ông Quang Lâm đi, trừ lúc Quang Kha ở nhà còn không bao giờ cô ta ngồi ăn chung với Thiên Di.

- Dạo này trông chị có vẻ gầy, chị ốm hả?

Cô ta vừa đón lấy chén cơm từ chị hầu bàn, vừa nhìn chăm chăm vào Thiên Di để dò xét hơn là để hỏi. Ánh mắt của Tuệ Lâm khiến Thiên Di chột dạ, cô bối rối cúi xuống tiếp tục bữa ăn và trả lời lấy lệ:

- Không sao, chỉ là thay đổi thời tiết và suy nghĩ nhiều nên hơi mệt.

- Vậy à..

Tuệ Lâm hờ hững đáp lời, trong lòng cố dằn cơn giận dữ đang bùng lên. "Đúng là cô ta có thai thật rồi" - Tuệ Lâm nghĩ thầm, Cô ta tự trách mình chủ quan khi để mọi việc đi quá xa dù đã có linh cảm từ lâu. Cứ tưởng Thiên Di chỉ có Quang Kha, không ngờ..

Sau bữa ăn tối Thiên Di lên phòng, cô ngồi xuống chiếc bàn trang điểm và ngắm mình trong gương. Thiên Di thấy mình gầy thật, trên khuôn mặt thanh tú của cô đôi mắt vốn đã to nay lại càng to hơn, sóng mũi cũng như cao hơn. Cô châm một chút tinh dầu hoa oải hương vào chiếc đèn xông tinh dầu, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng. Thiên Di thấy dễ chịu hơn hẳn, cô lại giường ngả lưng xuống đó và suy nghĩ vẩn vơ. Không phải cô muốn giấu chuyện có thai, chỉ là chưa đến lúc thích hợp. Hơn nữa thời gian này tâm lí thay đổi Thiên Di cũng sợ ồn ào, sợ đôi co tranh cãi nên tốt nhất trì hoãn được đến khi nào tốt khi đó. Đang thiu thiu ngủ thì Thiên Di nghe có tiếng chuông điện thoại. Cô giật bắn mình vội nhổm lên với lấy cái máy, là số lạ. Thiên Di không có thói quen nghe máy từ số lạ, cô định bụng sẽ mặc kệ nhưng người gọi có vẻ không có dấu hiệu dừng lại. Thiên Di thấy sốt ruột khi điện thoại đổ chuông liên hồi, cô miễn cưỡng đưa máy lên nghe. Giọng một người đàn ông vang lên nghe chói tai:

- Chào cô Thiên Di.

Thiên Di không mấy thiện cảm với giọng nói xa lạ đó nhưng cô vẫn giữ phép lịch sự, từ tốn đáp lời:

- Xin lỗi ai ở đầu dây vậy?

Có tiếng cười vang lên, Thiên Di thấy bực bội với hành động mất lịch sự đó. Cô tỏ ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện:

- Tôi không biết anh, tôi cúp máy nhé.

Tiếng cười ngừng bặt, gã đàn ông lúc này mới có vẻ nghiêm túc:

- Đúng là cô không biết tôi nhưng cô biết ông Thiên Tường chứ?

Thiên Di bủn rủn chân tay, đã lâu lắm rồi cô mới nghe nhắc đến tên ba đẻ của mình. Thiên Di nắm chặt lấy chiếc điện thoại, miệng lắp bắp:

- Ý anh là sao?

Gã đàn ông kia bắt đầu đi vào vấn đề chính:

- Ba cô đang ở chỗ tôi, ông ta nợ tôi một món tiền. Trong vòng sáng mai nếu cô không đem tiền đến chuộc thì ba cô chắc sẽ không còn toàn vẹn mà gặp cô đâu.

Thiên Di hốt hoảng, dù lâu nay cô từ chối ông Quang Lâm việc tìm ba đẻ nhưng từ thâm tâm cô vẫn luôn mong ngóng tin ông. Nhưng rồi Thiên Di chợt cảnh giác, cô nắn gân gã kia:

- Tôi không tin, anh nói dối.

Gã đàn ông bên kia lại cười, gã đáp gọn lỏn:

- Vậy thì thôi, coi như ba con cô đã cạn nghĩa.

Thiên Di nghe vậy vội chuyển hướng:

- Cho tôi nói chuyện với ông ấy tôi mới tin.

Gã đàn ông từ chối:

- Ông ấy đang được người của tôi "chăm sóc". Tôi chỉ thông báo còn cô không cần gặp ba cô thì thôi vậy. Tạm biệt nhé!

Gã kia tắt máy. Thiên Di cuống cuồng, cô ném chiếc điện thoại xuống giường rồi đi đi lại lại vò đầu bứt tai. Sau cùng cô lại nhào đến vồ lấy chiếc điện thoại gọi đi.. vẫn là cái giọng đáng ghét đó:

- Thế nào, cô đổi ý rồi à?

Thiên Di gấp gáp như sợ gã kia lại cúp máy:

- Anh muốn bao nhiêu? Gặp nhau ở đâu?

Gã đàn ông cười thỏa mãn, hắn ta khích lệ Thiên Di:

- Phải thế chứ. Đúng một tỷ không thiếu một đồng.

Thiên Di nghe vậy liền không kìm được tức giận, cô quát lên trong điện thoại:

- Cái gì? Tôi không có nhiều tiền như thế. Anh bị điên à?

Gã kia cũng có vẻ bực bội, hắn nạt cô:

- Vậy thì thôi. Cô có thể cúp máy và chờ nhận xác của ba cô.

Thiên Di sợ hãi, cô hét lên:

- Khoan đã, được rồi. Địa chỉ là gì?

- Sáng mai tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô. Còn nữa, tôi cảnh cáo cô trước là hãy thông minh 1 chút, nếu cô giở trò thì đến xác ông ta cô cũng không nhặt được đâu.

Thiên Di chưa kịp phản ứng thì gã đã tắt máy. Thiên Di đứng ngồi không yên, cô hồi hộp nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến việc gặp lại ba đẻ của mình. Đầu óc cô quay cuồng với bao câu hỏi: Tại sao ba lại bỏ cô? Tại sao bao năm qua ông không tìm cô mà giờ lại xuất hiện? Chúng có làm gì ông không? Cả đêm ấy Thiên Di không ngủ.

Sáng hôm sau đúng như lời gã kia nói, tin nhắn cho thấy nơi cô phải đến khá xa. Mạnh dạn bỏ con dao nhỏ vào túi xách Thiên Di vội vã rời khỏi nhà, cô cần phải đến ngân hàng rút tiền trước khi đến nơi cần đến.

Từ trên gác Tuệ Lâm nhìn theo xe Thiên Di khuất dần, cô ta mỉm cười nham hiểm..

* * *

Nơi Thiên Di đến là một bãi đất trống rộng lớn và rậm rạp. Cô phải đi mãi mới thấy một căn nhà bụi bặm. Trống ngực Thiên Di đập liên hồi, cô run rẩy đến gần ngôi nhà đang đóng kín cửa.

Thiên Di định gõ cửa nhưng vừa đưa tay lên cánh cửa đã tự bật ra. Dù bên ngoài là ban ngày nhưng căn nhà rất tối.

- Có ai ở đây không? Ba ơi ba.

Thiên Di vừa gọi vừa lấy hết can đảm đi vào phía trong. Qua ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa Thiên Di thấy căn nhà này đã quá cũ kĩ và có vẻ bị bỏ mặc lâu. Phía trên mái và các góc tường mạng nhện đã giăng kín, một mùi ẩm mốc bốc lên khiến cô thấy buồn nôn.

Bỗng cánh cửa sau lưng Thiên Di đóng sầm lại, theo phản xạ cô quay ngoắt ra phía sau nhưng chẳng thể thấy gì. Hoảng hốt, Thiên Di chợt nhớ đến con dao nhỏ đem theo. Cô vội vàng đưa tay mở khóa túi lần tìm nhưng trong lúc cuống cuồng chiếc túi không may rơi xuống đất. Thiên Di hoảng sợ thật sự, cô lắp bắp:

- Ai? Ai vậy hả mau lên tiếng đi.

Chỉ là tiếng của cô vẳng lại, Thiên Di cảm thấy nguy hiểm rình rập. Cô định hướng rồi cứ thế phi nhanh ra cửa. Bỗng cô đâm sầm vào một ai đó.

- "Á"

Thiên Di kêu lên rồi theo phản xạ, cô lùi về phía sau.

Có tiếng cười sặc sụa sau đó là ánh sáng nhen nhóm lên đôi chút nhờ ngọn nến. Thiên Di thấy trước mặt mình là hai gã đàn ông xăm trổ bặm trợn. Một gã hình như chính là kẻ đã gọi điện cho cô lên tiếng trước:

- Chỉ định đùa cô em một chút thôi mà, không ngờ chưa gì đã hồn bay phách lạc rồi.

Gã còn lại đi đến gần Thiên Di. Thiên Di biết ý định của hắn liền chạy đến toan nhặt lấy chiếc túi nhưng không kịp. Trong lúc giằng co gã đẩy Thiên Di ngã rồi trút sạch số tiền trong đó vào vali của hắn. Xong xuôi hắn ném chiếc túi ra xa. Thiên Di quắc mắt lên:

- Ba tôi đâu? Các người lừa tôi hả? Trả lại tiền cho tôi.

Hai gã đàn ông kia lại cười rống lên. Thiên Di biết việc làm cần nhất bây giờ là thoát thân chứ không phải tiền. Cô lại lao ra phía cửa nhưng liền bị một gã giữ lại.

- Anh muốn gì?

Thiên Di giằng mạnh tay để thoát ra. Gã kia bất giác nhìn xuống bộ ngực tròn đầy của cô rồi nở nụ cười nham hiểm. Thiên Di sợ hãi đưa hai tay che ngực, cô đi giật lùi về sau..

Gã kia không buông tha, hắn cứ tiến sát về phía cô trong khi gã còn lại liếm mép tán thành:

- Được đấy, của trời cho nên tao với mày phải tận hưởng đã. Để nó chết mà không kịp làm gì thì phí quá.

Thiên Di sợ hãi vô cùng, cô van xin khi thấy ánh mắt dâm đãng của hai gã đàn ông lạ:

- Đừng mà, xin các anh. Tiền các anh đã lấy rồi hãy tha cho tôi.

Lời van xin của Thiên Di là vô nghĩa khi một gã đã tóm được cô. Mặc kệ cô kêu gào gã thô bạo đưa tay xé toạc chiếc áo cô đã cố tình mặc kín đáo. Thiên Di kêu lên, nước mắt cô lã chã khi tên còn lại đưa bàn tay nhơ nhớp lên vầy vò bầu ngực. Thiên Di bị ghì chặt đến không thể giãy giụa, cô cảm giác cái miệng hôi hám của bọn chúng đang muốn kiểm soát hết thân thể cô, một tên vật cô xuống nền nhà ẩm ướt. Thiên Di bất lực, đau khổ, miệng cô chỉ còn có thể ú ớ.

Bỗng tay Thiên Di chạm vào cái gì đó, là quai của chiếc túi xách. "Con dao", ý nghĩ đó loé nhanh trong đầu khiến cô có chút hy vọng. Lúc cảm giác chiếc cúc quần đã bị bật ra là lúc Thiên Di luồn tay được vào bên trong chiếc túi. Con dao được cô để trong một ngăn nhỏ nên gã vừa rồi đã chủ quan không kiểm tra. Cầm được chuôi dao Thiên Di hồi hộp giơ lên và cứ thế đâm thẳng vào kẻ đang đè lên cô..

Một tiếng "Á" đau đớn vang lên, gã kia ôm vội lấy bả vai đẫm máu. Gã còn lại cũng giật mình bật dậy trong khi Thiên Di chỉ chờ cơ hội ấy vùng thoát thân.

- Con chó cái này.

Thiên Di không chạy kịp, cô bị gã còn lại tóm được. Hắn tát cô một cái đau điếng rồi đạp túi bụi lên người cô, Thiên Di đau đớn, cô cố ôm lấy bụng hòng che chở cho đứa bé. Gã bị thương như một con thú, hắn gầm lên khi cố rút con dao ra và tự băng bó lại. Sau đó hắn đứng dậy tiến lại gần Thiên Di và giơ dao lên..

Thiên Di trước khi lịm đi còn kịp thấy một bóng người to lớn lao đến, hương thơm thoang thoảng quen thuộc khiến những đau đớn tủi nhục nguôi ngoai.

* * *

- Thiên Di, em thấy trong người thế nào?

Thiên Di thấy toàn thân đau nhức, cô tỉnh dậy và ngạc nhiên vô cùng khi thấy đang nằm trong lòng John, đầu dựa vào vai anh. Cô nhìn quanh cũng không thấy hai gã kia đâu. Cô thắc mắc:

- Sao anh lại ở đây? Mà em tưởng mình đã bị..

John đưa tay kéo lại chiếc áo vest mà anh đã cởi để khoác cho Thiên Di. Anh thủ thỉ bên tai cô:

- Em không sao, anh gọi xe cấp cứu rồi. Họ sẽ đến ngay.

Thiên Di bỗng thấy John gần gũi vô cùng, cô có cảm giác an toàn trong vòng tay anh và không có ý định rời xa. Ngừng một lúc như nhớ ra điều gì Thiên Di ngước lên nhìn John hỏi:

- Anh chưa trả lời em, sao anh lại biết em ở đây?

John cười, vẫn nụ cười quyến rũ ấy nhưng pha chút mệt mỏi. Anh trách cô:

- Em thật ngốc, việc quan trọng sao lại đi một mình. Nếu hôm nay anh không đến kịp thì em biết làm sao?

Ngừng một lúc như để lấy hơi John nói tiếp:

- Sáng anh có việc của công ty đi ngân hàng thì gặp em ở đó. Anh gọi mà em không nghe thấy, bộ dạng hớt hải của em khiến anh lo lắng nên đuổi theo.. Đến gần đây thì mất dấu, gọi điện em không bắt máy nên anh phải tìm mãi.

Thiên Di gật đầu, cô bất giác đặt tay lên bụng mỉm cười. Trực giác người mẹ cho thấy đứa bé vẫn ổn. Cô không ngước lên mà nói với John:

- Cảm ơn anh!

Bỗng bàn tay John nới lỏng dần, giọng anh tha thiết:

- Thiên Di, em phải sống thật tốt nhé!

Thiên Di bỗng thấy bàng hoàng, có điều gì đó không ổn. Cô gọi anh:

- John, có chuyện gì vậy?

Tay John buông thõng xuống, toàn thân anh ghì nặng lên Thiên Di. Cô hốt hoảng quay lại thì anh đổ gục vào người cô và..

Thiên Di không tin vào mắt mình khi thấy từ sau lưng John máu chảy thấm đấm chiếc áo somi trắng tinh. Con dao nhỏ của cô vẫn cắm ngập phía sau bả vai trái. Thiên Di thấy tim mình như ngừng đập, cô muốn gào lên mà không thể nói ra hơi chỉ lắp bắp:

- John, sao thế này. Anh dọa em phải không hả?

Mắt Thiên Di hoa lên, chân tay cô bủn rủn. Sau phút choáng váng cô cứ thế vừa lay vừa gào lên:

- John, anh nghe em nói gì không hả? Tỉnh lại, anh mau tỉnh lại cho em. John..

Tiếng còi xe cấp cứu hòa lẫn tiếng gào khóc của Thiên Di. John nằm trên cáng, áo somi trắng làm nổi bật gương mặt nam tính. Thiên Di nhìn khuôn mặt ấy rồi lại nhìn hai bàn tay đẫm máu của mình. Là anh, chính anh là người đã đỡ nhát dao oan nghiệt đó thay cô. Anh luôn thế, lúc nào cũng thầm lặng che chở cho cô vậy mà cô đã làm được gì cho anh? Thiên Di khóc không ra tiếng nữa, cô nâng bàn tay anh lên áp vào má mình mà thổn thức. "John, tỉnh lại đi anh. Em hứa sẽ dùng cả cuộc đời mình để trả nợ cho anh. Lúc này em mới nhận ra anh quan trọng thế nào với cuộc đời em. Là em cố chấp, thực ra trái tim em đã dần đón nhận anh lâu rồi.."

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Thiên Di đứng dậy nhìn vị bác sĩ già bước ra với ánh mắt hy vọng:

- Xin lỗi, tôi đã cố hết sức..

Đó là tất cả những lời Thiên Di nghe thấy được, sau đó cô không biết gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play