Thiên Di đến thăm dì Hiền và lũ trẻ không ngờ lại gặp John ở đó. Cô vừa thấy anh liền ngay lập tức quay ra nhưng không kịp.
- Em định tránh mặt tôi mãi sao?
Thiên Di biết không thể tránh, cô quay lại nhìn anh cười rồi lảng sang chuyện khác:
- Anh dạo này chắc nhiều thời gian rảnh hơn phải không?
Hương thơm quen thuộc mỗi lúc một gần. John thoáng chốc đã bên cạnh Thiên Di, anh nói vào tai cô nghe như gió thoảng:
- Trông em dạo này gầy quá!
Một câu trả lời cũng không đúng trọng tâm. Thiên Di thấy lòng xao động, giọng anh như gió thoảng thổi nhẹ bên tai cô:
- Tôi biết em đôi lần đến đây nhưng thấy tôi là lại quay ra..
John chỉ nói được vậy. Anh biết mọi việc đã khó nay sẽ càng khó khăn hơn gấp bội khi Thiên Di có con với Quang Kha. Anh muốn đến gần cô nhưng lại không thể quá gần. Thôi thì đứng xa cầu mong cô hạnh phúc an yên.
Thiên Di qua phút bâng khuâng, cô nhìn John nở nụ cười tươi tắn hòng giấu đi sự mệt mỏi:
- Tôi ổn, cảm ơn anh về tất cả.
* * *
Câu chuyện diễn ra chỉ vậy. Thiên Di bước đi mà không hiểu sao lòng man mác buồn. Cô gặp John là một sự tình cờ ngọt ngào. Cô cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình. Chỉ tiếc John đến khi cô đã mặc định mình là người của Quang Kha. Từ khi sinh ra Thiên Di đã được sắp đặt là người nhà Trần Gia, đó là gia đình duy nhất của cô.
Thiên Di đi chậm lại, cô quay người nhìn theo tấm lưng cao lớn của John. Quãng thời gian cô đơn tủi nhục có một người bạn luôn sát cánh dù sao cũng giúp cô vững vàng hơn. "Cảm ơn anh!", Thiên Di mỉm cười và rảo bước tiến về phía trước.
Sau lưng cô, bước chân John cũng chậm lại rồi dừng hẳn. Anh quay lại để nhìn theo bóng dáng cô đơn của Thiên Di, lòng nhức nhối. Cô như chú chim non bé nhỏ gặp trời giông bão cần chỗ trú ẩn. John muốn là người che chở cho cánh chim kia nhưng không được nữa rồi.. "Thiên Di, giờ anh đã hiểu không cần cứ phải ở bên mới là yêu. Em hãy cứ bay cho thỏa đi, đến một mai mỏi cánh hãy dừng lại bên anh.. Anh đợi em!"
* * *
Thiên Di dừng xe ở bệnh viện phụ sản, những tháng đầu tiên của thai kì luôn khiến cô mệt mỏi và không ăn được nhiều. Từ sau khi biết mình có thai cô phải tìm đến bác sĩ chuyên khoa để theo dõi tình hình sức khoẻ.
Thiên Di không ngờ Lệ Anh cũng đang có mặt ở bệnh viện phụ sản, cô ta vô cùng kinh ngạc khi thấy cô bước ra từ phòng bác sĩ. Nép mình sau bức tường để đề phòng Thiên Di nhìn thấy. Sau khi Thiên Di rời khỏi một lúc cô ta liền chạy đến phòng vị bác sĩ đó:
- Dạ chào chị, bạn em vừa vào đây nó bảo hình như để quên chùm chìa khóa.
Vị bác sĩ nhấc cặp kính rồi nở nụ cười hiền từ:
- À cô Thiên Di phải không?
Lệ Anh cũng cười rồi rối rít, cô ta thăm dò:
- Dạ vâng ạ, nó đoảng lắm. Xong đi đâu cũng xồng xộc nên em không cho đi.
Bà bác sĩ cũng đứng dậy tìm kiếm một hồi, vừa nhấc chồng giấy lên bà vừa tán thành:
- Đúng đấy, bầu bí thì nên giữ gìn. Mà hình như không có thì phải. Cô bảo cô ấy nghĩ lại xem.
Lệ Anh run rẩy khi nghe bà bác sĩ nói Thiên Di có thai nhưng rồi cô ta cố trấn tĩnh. Vừa hay lúc ấy tiếng còi báo cấp cứu từ phòng nào đó vang lên. Bà bác sĩ chỉ kịp nói phải đi rồi không chờ Lệ Anh ra ngoài bà đã lao ra khỏi phòng.
Còn lại Lệ Anh, sau phút choáng váng cô ta nhanh như chớp lao đến chồng hồ sơ trước mặt tìm cái tên Thiên Di. Cô ta lần từng dòng và dừng lại ở dòng chữ đang nhảy múa trước mắt: "tương đương thai 10 tuần 4 ngày"
- Này cô, cô đang làm gì vậy?
Cô y tá quát lên khi thấy người lạ đang xem trộm hồ sơ, nhưng Lệ Anh không nghe thấy gì nữa, đầu óc cô ta quay cuồng trong những toan tính.
* * *
Một tuần sau:
Thiên Di cúp máy mà lòng nuối tiếc. Dù rất háo hức nhưng cô đành phải hủy chuyến đi từ thiện lên Lào Cai. Thiên Di khẽ đưa tay lên bụng xoa nhẹ rồi mỉm cười nói nhỏ:
- Con à, vì con mẹ có thể từ bỏ mọi thứ. Miễn là con phải khoẻ mạnh chào đời nhé!
Từ ngày biết có thai sau cơn hoang mang Thiên Di lại thấy hạnh phúc. Mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều nói chuyện với con, cuộc sống với cô bớt nhàm chán đi rất nhiều.
Thiên Di đưa tay với ly sữa không ngờ bị lỡ nhịp, ly sữa rơi vỡ tan. Cô theo phản xạ ngồi thụp xuống toan nhặt những mảnh vỡ thì bị mảnh thủy tinh sượt qua tay, máu chảy nhỏ giọt.. Bỗng trống ngực cô đập liên hồi, mồ hôi túa ra. Thiên Di hoảng hốt gọi người hầu phòng lên dọn rồi lên giường ngồi thở hổn hển. Bất chợt đưa tay lên bụng, Thiên Di thấy một cảm giác bất an dấy lên..
* * *
- Có việc gì mà chị gọi em gấp thế?
Tuệ Lâm bồn chồn khi nghe Lệ Anh nói cần gặp ngay vì chuyện liên quan đến John. Lệ Anh cũng sốt sắng không kém, cô ta không cần mào đầu mà nói ngay:
- Nhắc đến John có vẻ em rất hứng thú. Chứng tỏ em đã yêu anh ta thật rồi. Nhưng liệu có giữ được không?
Tuệ Lâm sốt ruột:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Em năn nỉ chị đấy, nói nhanh nhanh đi được không?
Lệ Anh cười nham hiểm:
- Em có biết chị dâu em có thai không?
Tuệ Lâm chồm hẳn lên ngạc nhiên:
- Chị nói ai cơ? Thiên Di á?
Sau rồi cô ta lại ngồi xuống thản nhiên:
- Mà vậy là chị gặp rắc rối chứ đâu phải em, có thời gian anh Quang Kha ở nhà suốt còn gì.. mà anh Quang Kha tính sao?
Lệ Anh lắc đầu tỏ vẻ thông cảm cho Tuệ Lâm, cô ta giải thích:
- Em nghĩ đi, nếu là con Quang Kha thật thì cô ta đã khoe toáng lên để giữ chặt anh ấy rồi. Đâu phải im ỉm thế.
Tuệ Lâm bỗng ngây ra một hồi, cô ta hỏi lại Lệ Anh:
- Ý chị là gì? Không phải con anh Quang Kha thì là con ai? Lẽ nào chị định nói..
Tuệ Lâm nghĩ đến đó thì đứng phắt dậy gay gắt:
- Điên rồi, chị điên rồi. Chị định nói John là cha đứa bé?
Lệ Anh thấy cá đã bắt đầu cắn câu liền tung ra những ngón cuối cùng:
- Em có nhớ lần bọn họ bỏ đi với nhau mấy ngày không? Nếu không có gì với nhau thì sao lại cùng nhau mất tích được? Còn nữa em xem đi.
Lệ Anh đặt lên bàn một xấp ảnh, Tuệ Lâm run rẩy cầm từng tấm lên, là những tấm ảnh của John và Thiên Di khi ở trung tâm thương mại, ở làng trẻ SOS.. Ánh mắt John nhìn Thiên Di không gì có thể chối cãi.
Tuệ Lâm tức giận, cô ta vò nát tấm ảnh trong tay lòng căm thù. Trong khi đó Lệ Anh hả hê trong lòng, vậy là kế hoạch mượn dao giết người của cô ta đã thành công.. Cô ta hiểu tính Tuệ Lâm, một tiểu thư đài các ít va chạm chắc hẳn sẽ rất nhạy cảm. Hơn nữa Tuệ Lâm trước giờ muốn gì được nấy nên chắc chắn sẽ không buông tha cho Thiên Di. "Mấy tấm ảnh này không ngờ có ngày dùng đến" - cô ta nở nụ cười nham hiểm.
* * *
Tuệ Lâm về nhà khi men rượu đã bắt đầu ngấm. Ba cô - người cô yêu thương nhất cũng chỉ biết đến mình Thiên Di. Giờ đây khi cô tưởng rằng ông trời đã đền bù John cho mình thì anh ta cũng lại vì Thiên Di.. Không được, John là của cô, chỉ mình cô. Trong lúc bấn loạn Tuệ Lâm nhấc máy:
- Anh hãy xử lí người này cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
- OK, tôi sẽ gửi thông tin. Tiền nong không thành vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT