Những câu nói của John cứ văng vẳng trong đầu Thiên Di. "Tất cả chỉ là ác mộng thôi, không phải thế đâu. John đang ở làng trẻ SOS đợi mình thôi" - Thiên Di tự nhủ với lòng mình vậy và cảm thấy nước mắt mình không ngừng tuôn. Tiếng Quang Kha như năn nỉ vẫn đều đặn bên tai:
- Thiên Di dậy đi em, em đã nằm thế này 2 ngày nay rồi.
Thiên Di sợ hãi, sợ phải đối mặt với thực tế. Hai ngày qua cô lúc mê lúc tỉnh, hình ảnh John với mùi nước hoa thoang thoảng lao đến ôm cô.
Quang Kha cảm thấy bất lực, anh chợt nhớ đến đứa bé và dùng nó như một phương án cuối cùng, anh nhắc nhở:
- Em không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con chứ!
Lời nói của Quang Kha lập tức có tác dụng. Vùi mình trong đau khổ Thiên Di đã quên mất đứa bé. Theo phản xạ cô đưa tay lên bụng rồi mở choàng mắt thẫn thờ.
Quang Kha vui sướng, anh cầm lấy tay cô trấn an:
- Không sao, con không sao đâu. May mắn nó vẫn khoẻ.
Thiên Di thở phào nhẹ nhõm. Quang Kha thấy vậy liền tranh thủ:
- Em uống một chút sữa nhé?
Thiên Di lắc đầu nhẹ. Cô ngước lên nhìn Quang Kha thều thào:
Thiên Di nghe vậy thì nhắm chặt mắt lại đau đớn, nước mắt lại thi nhau chảy ra.
Quang Kha hiểu rằng Thiên Di đang không dám đối mặt với thực tại. "cô ấy đã yêu John thật rồi" - ý nghĩ đó trở đi trở lại từ khi anh tận mắt gặp cô và John đi cùng nhau. Anh đã lấy lại quyền quản lí công ty của John cũng chỉ tưởng vì lòng tự trọng bình thường của đàn ông. Không ngờ khi thấy Thiên Di nằm bất động trên giường bệnh, khi biết cô đã có con với mình Quang Kha nhận ra rằng anh đã yêu cô tự khi nào. Anh thấy hối hận vô cùng, chính anh là người đã đẩy cô ra xa vòng tay mình. Không được, anh đã quen với suy nghĩ mình là người đàn ông duy nhất của Thiên Di, anh sẽ giữ cô lại bên mình.. Quang Kha đưa khăn lau mặt cho Thiên Di rồi nhẹ nhàng nói:
- Công an muốn tìm em làm việc nhưng em vẫn chưa tỉnh. Họ bảo sẽ quay lại khi em đã sẵn sàng.
* * *
Tại một nơi khác Tuệ Lâm đang vô cùng tức giận:
- Tao đã nói chỉ xử lí chị ta nhanh gọn mày lại bày đặt tống tiền rồi làm liên lụy đến John. Một lũ ăn hại. Tốt nhất chúng mày trốn cho kĩ vào đừng để công an tóm được. Lũ ngu.
Tuệ Lâm dằn mạnh chiếc điện thoại xuống bàn. Lệ Anh thấy vậy liền đến gần nói với giọng giả tạo:
- Em ngốc quá, chị chỉ nói vậy sao em lại dại dột thế. Giờ chuyện mà bại lộ thì biết làm sao đây.
Tuệ Lâm lòng rối như tơ vò, cô không ngờ mọi việc đi quá xa thế. Cô chỉ muốn Thiên Di sảy thai cùng lắm là cô ta chết không ngờ John lại dính vào làm mọi việc thêm trầm trọng hơn.
Tuệ Lâm vội nắm lấy tay Lệ Anh cầu cứu:
- Chị, chị đang tỉnh táo thì nghĩ giúp em với. Giờ em phải làm thế nào?
Lệ Anh cười giả lả, cô ta đưa tay xoa lên cái bụng hơi nhô ra của mình rồi nói:
- Chị giúp em kiểu gì được, thân chị còn đang không lo nổi đây. Đứa bé mỗi ngày một lớn mà Quang Kha lâu nay lại không mặn mà nữa. Cũng chỉ tại..
Nói đến đây Lệ Anh bỗng dừng tay, cô ta đột nhiên thay đổi thái độ rồi nhìn Tuệ Lâm:
- Vừa rồi chị nghe em nhắc đến 1 tỷ gì đó.
Tuệ Lâm gật đầu:
- Đúng vậy, gã kia buột miệng nói với em Thiên Di mang 1 tỷ đến.
Lệ Anh bỗng cười lớn, cô ta ngắt lời Tuệ Lâm:
- Vậy là ra vấn đề rồi. Em nghĩ xem dù Thiên Di có được ba em yêu thương thì cô ta cũng không thể có 1 tỷ tiền mặt được. Đến em chắc gì đã có..
Tuệ Lâm nghe vậy vội hỏi:
- Vậy ở đâu ra? Ý chị là gì?
Lệ Anh kéo tay Tuệ Lâm đến gần phân tích:
- Có phải cô ta đang được toàn quyền sử dụng khoản quỹ rất lớn từ tập đoàn của ba em không?
Tuệ Lâm gật đầu, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Lệ Anh:
- Có phải chị định nói Thiên Di lạm dụng tín nhiệm của ba em, lấy tiền công lo việc tư không?
Lệ Anh cười hớn hở, cô ta vừa gật đầu vừa nói:
- Đúng vậy. Cô ta làm vậy nếu không dính đến pháp luật thì cũng sẽ bị ba em nghi ngờ. Nếu không còn tín nhiệm của ba em thì cô ta cũng coi như thất thế.
Tuệ Lâm ngồi xuống ghế, cô buồn rầu:
- Vậy em sẽ được gì chứ, thứ em cần là John nhưng anh ấy như vậy.. giờ em chỉ muốn ổn thỏa vụ vừa rồi thôi.
Lệ Anh đến bên Tuệ Lâm vỗ vỗ vào vai cô ra vẻ an ủi:
- Em lo gì nhỉ? Chỉ cần cho bọn kia ít tiền rồi động viên chúng ra đầu thú nhận tội tống tiền, không khai ra em là xong. Thiên Di cô ta cũng chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
Lệ Anh ngừng một lát vẫn thấy Tuệ Lâm có vẻ không xuôi liền tiếp tục:
- Lỗi không phải của em, tất cả là tại cô ta. Nếu cô ta còn ở đây chị em mình sẽ còn gặp nhiều rắc rối.
Tuệ Lâm nghe có lí, cô như trút được gánh nặng liền ôm lấy Lệ Anh:
- Chị thật là thông minh, em cuống quá không nghĩ ra gì. Cảm ơn chị!
Lệ Anh cười nham hiểm, cô ta nghĩ thầm "đồ ngu ngốc, chỉ cần cô thay tôi tống khứ được cô ta ra khỏi cuộc đời Quang Kha là tốt rồi"
* * *
Lệ Anh rời nhà Quang Kha, cô ta lái xe chầm chậm trên con đường vắng lòng bực bội. "Thiên Di, phúc của cô thật lớn nhưng tôi chưa buông tha cho cô đâu".
Bỗng từ đâu một chiếc xe lao lên chặn đầu xe Lệ Anh khiến cô hoảng hốt phanh gấp. Lệ Anh nhìn quanh thấy con đường vắng vẻ, cô ta lùi xe rồi định tránh và vọt lên trước nhưng không ngờ chiếc xe kia không chịu buông tha, nó áp sát buộc cô ta phải điều khiển xe của mình vào lề đường. Tức giận nhưng vẫn đề phòng, Lệ Anh ngồi yên trên xe chờ đợi xem đối phương sẽ làm gì. Tay cô ta cầm sẵn chiếc điện thoại.
Từ phía trước một người đàn ông mở cửa xe bước xuống, anh ta đến gần xe Lệ Anh ra hiệu cô hạ kính. Lệ Anh làm theo thì anh ta nói rất lịch sự:
- Cô Lệ Anh, mời cô đi theo tôi. Ông chủ của tôi muốn gặp cô.
Lệ Anh nhíu mày, cô ta thắc mắc:
- Ông chủ anh là ai? Sao tôi phải gặp?
Người đàn ông kia vẫn rất nhã nhặn trả lời:
- Là ông Quang Lâm.
Lệ Anh giật mình, cô ta bối rối rồi không hỏi thêm gì mà mở cửa đi theo người đàn ông kia.
Run rẩy khi thấy ông Quang Lâm đang ngồi đó, cô ta bắt chuyện trước:
- Bác Quang Lâm, cháu tưởng bác bên Mỹ?
- Ta phải về giải quyết một vài việc trong đó có việc của cô.
Khí chất và lời nói của ông Quang Lâm luôn khiến Lệ Anh phải kiêng dè. Cô ta dè dặt từng tiếng:
- Ý bác là sao ạ?
Ông Quang Lâm không đi vào trọng tâm câu hỏi của Lệ Anh. Ông nói với giọng lạnh lùng:
- Ta vừa xuống sân bay định về nhà thì gặp cô đi ra nên quyết định gặp cô trước. Cô Lệ Anh này..
Lệ Anh sợ sệt nên đáp lí nhí:
- Dạ bác có gì bảo ban ạ.
Ông Quang Lâm lại cười, nụ cười tỏ rõ sự khinh miệt. Giọng ông ôn tồn:
- Nói thật nhé, ta không hài lòng về cô lâu rồi nhưng Thiên Di gạt đi nên ta mới bỏ qua. Nhưng giờ nghe chừng không bỏ qua được.
Lệ Anh sợ hãi thật sự, cô nhìn quanh cảnh giác rồi mới cất lời hỏi:
- Bác định làm gì?
Ông Quang Lâm nhìn thẳng vào mặt Lệ Anh đáp:
- Nếu định làm gì thì tôi cho người làm lâu rồi. Tôi muốn hỏi thẳng cô. Đứa bé có phải con Quang Kha không?
Lệ Anh run rẩy sau rồi cô ta trấn tĩnh ngay:
- Dạ sao bác hỏi thế. Đứa bé là giọt máu của anh Quang Kha, là cháu nội của bác.
Ông Quang Lâm cười rồi mỉa mai:
- Nếu vậy thì phúc đức nhà ta quá nhỉ. Ta sẽ kiên nhẫn chờ cô sinh đứa bé ra rồi xét nghiệm ADN. Nếu lúc ấy không phải cháu tôi thật thì cô biết hậu quả gì không?
Lệ Anh run rẩy không nói nên lời. Ông Quang Lâm tiếp:
- Cô biết ta rồi đấy, chỉ ngồi một chỗ nhưng có thể điều hành cả một tập đoàn lớn. Thương trường là chiến trường, ta đã đối mặt với không biết bao nhiêu loại người mà không hề chùn bước. Ai qua mặt ta người đó phải chịu hậu quả rất thảm. Ta chỉ nói vậy còn cô tự hiểu.
* * *
Từng lời ông Quang Lâm nói ra khiến Lệ Anh sợ hãi thực sự. Sau khi tạm biệt ông và ngồi yên vị trong xe của mình mồ hôi cô ta bắt đầu túa ra. "Cô không bao giờ có khả năng sinh con", đầu cô văng vẳng lời vị bác sĩ kia. Đó cũng là lí do Lệ Anh phải dùng đến cái thai giả này.
"Giờ không phải lúc hạ màn, mình cũng sẽ không từ bỏ sớm nếu chưa kéo được cô ta xuống", cô ta nghĩ vậy rồi phóng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT