- Thôi tôi xuống đây được rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.

Thiên Di nói khi xe của John đưa cô về gần đến cổng. John gật đầu:

- Tôi biết em ngại Tuệ Lâm nhưng tôi phải nói bao lần nữa. Tôi và Tuệ Lâm..

Thiên Di gạt đi:

- Tôi không quan tâm mấy chuyện đó đâu. Anh cứ cho tôi xuống đi.

John buồn bã nhưng vẫn làm theo ý Thiên Di. Anh chạy vội xuống mở cửa và toan đỡ cô. Bất ngờ một chiếc oto dừng lại, từ trên xe Tuệ Lâm lao xuống. Cô ta có vẻ rất tức giận:

- Hai người được lắm, mất hút mấy ngày hôm nay hóa ra là vì đi với nhau.

John có vẻ không hài lòng với cách xử sự của Tuệ Lâm, tuy nhiên anh vẫn nhẹ nhàng:

- Em nói năng lung tung gì vậy? Tôi đưa..

- John, thôi đi..

Thiên Di ngắt lời John rồi lắc đầu ra hiệu anh đừng nói. Cô quay qua Tuệ Lâm:

- Tuệ Lâm, tôi không muốn đôi co với cô. Tôi muốn đi nghỉ.

Thiên Di toan bỏ đi thì từ trên xe Tuệ Lâm, Quang Kha lẳng lặng bước xuống khiến cả Thiên Di và John đều bối rối. Anh nhìn Thiên Di rồi lại nhìn John lên tiếng:

- John, từ ngày mai tôi muốn tận tay xử lí mọi việc của công ty. Tôi sẽ gọi điện cho ba tôi.

Lời nói của Quang Kha không chỉ khiến Thiên Di và John bất ngờ mà cả Tuệ Lâm, cô cũng không kìm được mà thốt lên:

- Anh Quang Kha, anh nói thật hay đùa vậy? Trước giờ anh không hứng thú với chuyện công ty mà?

Quang Kha không nhìn Tuệ Lâm trả lời mà nhìn thẳng vào Thiên Di:

- Nhưng giờ thì lại thấy có hứng thú rồi.

Nói xong Quang Kha lên xe phóng thẳng vào nhà. Thiên Di cũng thấy mình cần phải rời đi ngay khi có cơ hội. Cô chào John rồi đi nhanh về phía căn biệt thự.

Vào đến nhà Thiên Di thấy Quang Kha ngồi thừ ở phòng khách, ánh mắt đăm chiêu. Cô đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Một lúc sau cũng không thấy Quang Kha nói gì Thiên Di mới cất lời hỏi:

- Có chuyện gì phải không anh?

Quang Kha không nhìn Thiên Di, anh lấy ra bao thuốc trong túi quần rồi rút một điếu châm lửa hút. Có vẻ mới gần đây anh mới có thói quen hút thuốc:

- Anh về nhà gặp em nhưng Tuệ Lâm nói em đã mấy ngày không về nhà. Anh đã đến cả làng SOS tìm em mà không có

Thiên Di ngạc nhiên:

- Anh tìm em ư? Làm gì?

- Không làm gì cả, chỉ bỗng nhiên thấy lo lắng..

Thiên Di nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Quang Kha lòng tự nhủ liệu có phải anh đã thật sự quan tâm đến mình. Liệu cô có nên nhắc đến cái thai trong bụng?

- Tuệ Lâm đến công ty cũng không tìm được John, gọi điện cậu ta không bắt máy. Con bé nói em cũng biến mất cùng lúc và rất lo lắng.. anh không tin giữa em với John có chuyện gì nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến thì thấy có thể lắm chứ?

Lời nói của Quang Kha cắt đứt mọi ảo tưởng của Thiên Di. Cô nhìn anh thắc mắc:

- Vậy rốt cuộc anh lo cho em hay lo cho Tuệ Lâm? Vì sao sau bao năm ba và em cố gắng anh vẫn không đoái hoài đến công ty nhưng giờ lại..

Thiên Di ngừng lại rồi như chợt hiểu ra điều gì cô nói tiếp giọng chua chát:

- À tôi hiểu rồi, là anh sợ em câu kết với John lấy mất công ty phải không?

Quang Kha hơi nhíu mày nhưng anh không giải thích mà đứng lên như muốn chấm dứt tranh cãi:

- Em nghĩ sao cũng được. Chỉ cần biết từ giờ anh sẽ tiếp quản công ty. John nếu có quan hệ tốt với Tuệ Lâm thì cậu ấy cũng sẽ có một chỗ đứng không tồi.

Thiên Di cũng đứng lên:

- Còn em thì sao? Có vẻ mọi chuyện anh đã sắp đặt chu toàn rồi. Khi nào anh sẽ tống em đi khỏi ngôi nhà này?

Quang Kha có vẻ mệt mỏi, anh lại ngồi thụp xuống ghế châm thêm điếu thuốc nữa rồi mới đáp:

- Anh chưa biết phải giải quyết thế nào cả. Bế tắc.

Thiên Di bất giác đưa bàn tay mình sờ lên bụng, cứ định nói rồi lại thôi. Cô sợ Quang Kha khó xử, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh Thiên Di biết anh đang bị áp lực từ phía Lệ Anh. Cô ngập ngừng thăm dò ý chồng:

- Anh sợ ba phải không? Nếu.. em chủ động tìm cớ rút lui chắc có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn phải không?

Quang Kha ngạc nhiên, anh hỏi lại Thiên Di:

- Ý em là gì?

Thiên Di cười buồn:

- Anh hiểu ý em mà.

Quang Kha không nói gì, anh đứng dậy rồi cứ thế bỏ đi. Còn lại một mình Thiên Di ôm mặt khóc. Vậy là chưa thể nói với anh việc cần nói. Mà nói liệu có ý nghĩa gì không hay chỉ để mọi chuyện tồi tệ thêm? Cô thương đứa bé trong bụng chưa sinh ra đã phải chịu thiệt thòi, sợ rằng nó cũng như cô bị ba bỏ rơi. "Dù thế nào mẹ cũng sẽ vượt qua, vì con"

* * *

Điện thoại báo cuộc gọi đến của ông Quang Lâm khiến Thiên Di bấn loạn. Phải đến hồi chuông thứ 4 cô mới có can đảm nhấc máy lên:

- Ba à, con nghe đây.

Giọng ông Quang Lâm có vẻ lo lắng:

- Con gái, có khoẻ không? Sao ba nghe giọng con không ổn lắm.

Thiên Di cố trấn tĩnh, cô cười cho ông yên tâm:

- Ba nghĩ nhiều rồi. Con còn trẻ, sức khoẻ của ba mới đáng lo..

- Quang Kha vừa gọi điện cho ba.

Thiên Di nghe vậy thì tim đập loạn xạ. Vậy là đã gọi, chắc hẳn anh đã bàn đến chuyện Lệ Anh, rồi kiểu gì ông Quang Lâm cũng tức giận nhưng còn kết quả thì..

- Thiên Di, con có đang nghe ta nói không?

Tiếng ông Quang Lâm gọi trong điện thoại khiến Thiên Di giật mình, cô bối rối:

- Dạ ba, con đang nghe. Ba cứ nói đi.

Ông Quang Lâm giọng đều đều và vô cùng ấm áp:

- Nó nói đồng ý tiếp quản công ty, ta rất vui. Thiên Di, có vẻ nó đã hiểu ra rồi. Đây chắc hẳn là nhờ công của con đúng không?

Thiên Di bất ngờ, cô vội hỏi lại:

- Dạ, anh ấy không nói gì nữa ạ?

Ông Quang Lâm có vẻ ngạc nhiên:

- Nói gì là nói gì?

Thiên Di nghe vậy vội gạt đi:

- À không có gì đâu ạ. Mà ba dạo này thế nào? Công việc có quá tải không ạ?

Thiên Di nói chuyện với ông Quang Lâm hồi lâu. Sau khi đã tạm biệt ông, cô đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ mông lung. Vậy là Quang Kha chưa nói chuyện đó. Rốt cuộc anh nghĩ gì và sẽ làm gì?

* * *

Tại Mỹ..

Ông Quang Lâm đặt chiếc điện thoại xuống bàn rồi thở dài:

- Tội nghiệp con bé.

Ông Đàm hiểu tâm sự của chủ, ông đến bên động viên:

- Ông yên tâm, tôi thấy cô Thiên Di cũng cứng cáp không dễ suy sụp đâu.

Ông Quang Lâm lắc đầu đáp lời ông Đàm:

- Đó chỉ là bề ngoài thôi, tôi hiểu nó hơn ai hết.

- Ông chủ, ông ở đây nhưng vẫn biết hết mọi việc ở nhà. Vậy tại sao vừa rồi nói chuyện với cô Thiên Di ông lại coi như không biết?

Ông Quang Lâm khuôn mặt đăm chiêu, ông ném tẩu thuốc đang hút dở lên bàn có vẻ tức giận:

- Thằng Quang Kha đúng là không nói gì cả, tôi muốn xem nó xoay sở thế nào. Sẽ xử lí mọi chuyện ra sao. Còn con bé Lệ Anh đó không bao giờ tôi chấp nhận cho nó thay thế Thiên Di.

Rồi ông nghiêm mặt dặn dò ông Đàm:

- Nhớ theo sát con bé Lệ Anh đó cho tôi. Theo tính cách của nó tôi nghĩ nó giở trò. Còn nếu nó mang dòng máu Trần Gia thật thì tôi cũng sẽ có cách ổn thỏa cho nó nhưng chỉ là đứa bé thôi.

Ông Đàm bỗng tỏ ra lo lắng:

- Nhưng theo nguồn tin báo sang thì gia đình cô Lệ Anh đó đang gây sức ép cho cậu Quang Kha lắm. Họ muốn cô ấy đường đường chính chính bước vào Trần Gia.

Ông Quang Lâm cười khẩy:

- Vậy cứ để họ mơ đi. Cứ để thằng Quang Kha sáng mắt ra nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play