Cố Vân Thâm mang một chiếc kính không gọng, tập trung vẽ bản kiến trúc trên giấy. Vưu Tiểu Mễ quỳ bên cạnh chiếc điện thoại, vuốt qua vuốt lại trên màn hình điện thoại. Cô đang từ từ tập làm quen với việc dùng điện thoại bằng cơ thể tí hon này.
Mặc dù là đang nghỉ hè, nhưng nhóm Wechat của ký túc xá vẫn hoạt động rất nhộn nhịp. Lúc Vưu Tiểu Mễ mở Weibo ra, bên trong đã có 99+ tin nhắn chưa đọc. Cô dùng sức quơ cánh tay nhỏ bé của mình giống như đang chèo thuyền để vuốt lên trên, đọc từng tin nhắn một.
Phòng ký túc xá của các cô có bốn người, Trần An An và cô là bạn học chung từ cấp ba, cho nên quan hệ giữa hai cô tốt hơn một chút. Lý Tư Nhữ là kiểu học sinh giỏi, đứng nhất khoa bọn họ trong kỳ thi đầu vào. Còn một người tên là Nguyễn Tiểu Vũ, một cô gái yêu kiều đa sầu đa cảm. Cô ấy rất tốt với những người khác, ngoại hình thì vượt mức tiêu chuẩn nên sống ở cái thế giới nhìn mặt này, nhân duyên của cô ấy rất tốt.
Quả nhiên Trần An An đã nhắn tin vào nhóm kể về chuyện Vưu Tiểu Mễ và Cố Vân Thâm.
Trần An An: Thật, thật đấy. Đến bây giờ tớ vẫn chưa thể tỉnh táo lại được. Mấy cậu không biết đâu, lúc ấy Cố Vân Thâm đến lấy vali cho Vưu Tiểu Mễ. Sau khi nghe xong vẻ mặt của mấy nữ sinh kia rất xuất sắc đó! Còn có hai nữ sinh vây quanh tớ muốn biết chi tiết! Nhưng tớ làm gì biết chi tiết trong đó chứ. Mặt tớ cũng ngơ ngác lắm luôn!
Lý Tư Nhữ: Để tớ phân tích thử, dựa theo IQ và EQ của Tiểu Mễ. Mấy cậu không lo cậu ấy bị lừa tình à? Ừm, thậm chí bây giờ còn không thèm làm công việc mà trước đó đã xin được, đây là yêu mất trí trong truyền thuyết đó sao? Tiểu Vũ cậu thấy thế nào.
Nguyễn Tiểu Vũ: Tớ cũng không biết nữa, tớ còn chưa nắm tay ai bao giờ, nhưng mà thứ đẹp đẽ như tình yêu thì phóng túng một lần cũng không sao đâu (#^^#)! [hoa hồng] [trái tim] [pháo hoa] [trái tim] [hôn môi] [trái tim]
Trần An An: Yên tâm đi. Nếu là người khác, tớ sẽ không đưa vali cho anh ta khi không có mặt của Tiểu Mễ đâu. Nhưng đây là Cố Vân Thâm! Đây là Cố Vân Thâm! Đây là Cố Vân Thâm!
Nguyễn Tiểu Vũ: Đây là Cố Vân Thâm!
Lý Tư Nhữ: Đây là Cố Vân Thâm!
Lý Tư Nhữ: Cố Vân Thâm thì sao? Mấy cậu không thấy đặt Vưu Tiểu Mễ kế bên Cố Vân Thâm sẽ rất dị ư? [quỳ] học sinh giỏi có thể thi trượt, người giàu nhất có thể phá sản, XXX người đàn ông tốt nhất thế giới còn có thể ngoại tình kìa. Làm sao mấy cậu biết đầu óc Cố Vân Thâm có bị cửa kẹp hay không?
Trần An An: ... ... ...
Nguyễn Tiểu Vũ: ... ... ...
Trần An An: Cậu nói rất có lý. Uống nhầm thuốc cũng nên.
Nguyễn Tiểu Vũ: Cũng có thể là đầu óc úng nước (#^. ^#)
Trần An An: Được rồi, ngày mai tớ gọi điện cho Tiểu Mễ, hỏi cho cẩn thận. Cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu, nếu như còn ở thành phố này thì tốt hơn là hẹn ra ngoài nói chuyện.
Sau đó mấy cô gái bàn về chuyện khác, tin nhắn cuối cùng là chúc ngủ ngon được gửi vào một tiếng trước.
Cánh tay Vưu Tiểu Mễ nâng lên rồi buông xuống tận mấy lần. Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ chính mình. Ở trong mắt các bạn cùng phòng, Vưu Tiểu Mễ cô là người như thế nào? Tại sao lại thấy dị khi đứng bên cạnh Cố Vân Thâm?
Cuối cùng, cô gục đầu xuống.
Được rồi, hình như không hợp cho lắm. Nhất là bây giờ cô chỉ cao 12cm…
Vưu Tiểu Mễ xoay đầu nhìn Cố Vân Thâm, người bị người khác cho rằng não úng nước.
Ừm, đẹp trai.
Vưu Tiểu Mễ chống cằm, đôi mắt cười cong thành một đường thẳng.
Cố Vân Thâm rất tập trung, anh đẩy mắt kính, hơi cau mày, rồi vẽ đường thẳng lại một lần nữa.
Vưu Tiểu Mễ không nhịn được đứng lên, nhỏ giọng đi tới trước mặt anh, giẫm lên bản vẽ, vừa đi dọc theo nóc nhà trên bản vẽ, vừa nhìn kiến trúc được vẽ trong đó.
Cố Vân Thâm bôi một đường cong đã vẽ rồi hơi cúi đầu thổi đi vụn gôm trên giấy. Một trận gió thổi tới, thổi chiếc váy nhỏ của Vưu Tiểu Mễ bay lên, cô vươn hai tay chặn chiếc váy theo bản năng. Lúc này Cố Vân Thâm mới nhìn về phía Vưu Tiểu Mễ, anh nhìn chằm chằm Vưu Tiểu Mễ rồi trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Em có muốn xem phim… điện ảnh không?"
"Phim hoạt họa" bị anh nuốt xuống, ngập ngừng đổi thành "điện ảnh".
"Ừm ừm!" - Vưu Tiểu Mễ nhìn ánh mắt Cố Vân Thâm, liên tục gật đầu. Cô chỉ lo chăm chú nhìn khuôn mặt Cố Vân Thâm, cũng không để ý anh nói gì.
Cố Vân Thâm tìm một bộ điện ảnh về chủ đề tình yêu cho Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ ngồi khoanh chân ngay ngắn bên cạnh những bản thiết kế, nhìn chằm chằm màn hình laptop thật lớn và xem phim điện ảnh. Chẳng qua cô chỉ xem một chút, đôi mắt ti hí luôn nhịn không được ngó sang bên cạnh, nhìn Cố Vân Thâm.
Kim đồng hồ điểm 23:45, Hứa Nhất Văn lại lên lầu tìm Cố Vân Thâm. Lúc này Vưu Tiểu Mễ đã có kinh nghiệm, nghe tiếng bước chân thì lập tức bò dậy, nhảy vào ngăn kéo luôn hé mở hơn phân nửa. Bên trong ngăn kéo đã được Cố Vân Thâm lót một lớp khăn giấy thật dày. Vưu Tiểu Mễ nhảy xuống, đặt mông ngồi trên lớp khăn giấy, khăn giấy mềm mại trực tiếp bị lõm xuống.
Hứa Nhất Văn cầm một quyển sổ bước vào, rút hai tấm thẻ màu rồi áng chừng lên người Cố Vân Thâm.
Hứa Nhất Văn vừa so sánh, vừa thuận miệng hỏi: "Trong hai loại màu lam này con thích màu nào?"
"Chẳng phải hai tấm thẻ này cùng một màu sao?"
Hứa Nhất Văn nhìn anh một cái, nói: "Ngày mai rảnh thì đi khám mắt, đừng có để bị mù màu đấy."
Cố Vân Thâm nhìn chằm chằm hai tấm thẻ màu vô cùng tương tự trong tay bà, bỗng nhiên trầm mặc.
"Ngày mai mẹ phải ra nước ngoài, một tuần sau mới trở về. Mỗi buổi tối phải uống sữa tươi, xế chiều thì đi phơi nắng" - Hứa Nhất Văn nhìn thoáng qua ly sữa bò đã trống không trên bàn.
Cố Vân Thâm lại đưa tay lên trán, chào nghiêm như trong quân đội.
Hứa Nhất Văn liếc anh một cái, rõ là ghét bỏ, bà không thể nhịn được nữa: "Con có thể chín chắn một chút được không? Trừ khuôn mặt này ra, đúng là chẳng còn ưu điểm nào khác."
Bà khựng lại một chút, "Khuôn mặt này là mẹ cho."
"Rõ ràng dáng dấp con giống ba…"
Sắc mặt Hứa Nhất Văn ôn hòa hơn nhiều, bà cầm chiếc ly không rồi sải bước đi ra ngoài.
Vưu Tiểu Mễ trong ngăn kéo gãi đầu mình. Vì sao mỗi lần cô đang si mê Cố Vân Thâm thì mẹ Cố đều phải xông tới, vô tình chê Cố Vân Thâm vài câu. Cho dù cô muốn lẳng lặng mê trai cũng khó. Vưu Tiểu Mễ bi thương thở dài.
*****
Lúc Hứa Nhất Văn 15 16 tuổi bà là một siêu mẫu, nhưng điều kỳ lạ là sau 18 tuổi chiều cao của bà vẫn không ngừng phát triển, thậm chí bà còn cao hơn cả các siêu mẫu khác. Bà chuyển sang giới giải trí và giành được vài giải ảnh hậu. Nhìn người diễn vai nam chính đứng trên cái thùng, bà không tài nào chịu nổi cảnh mình nhào vào lồng ngực nam chính. Nhất là khi đi lại hay chạy nhanh, ai mà chịu cho nổi khi nam chính mang giày trượt dưới chân chứ? Bà cảm thấy mình trông thật ngốc khi nhịn cười và thốt lên câu “Em yêu anh”.
Giận dữ rời khỏi giới giải trí, bà quyết định tìm một người đàn ông tốt để gả. Vì vậy, trong một đám đàn ông cao lêu nghêu bà quyết định gả cho người đẹp trai nhất chính là ba Cố. Ba Cố cao 194cm vẫn không thể mang đến cho bà trải nghiệm được nép vào người như một chú chim nhỏ. Vậy nên, bà lập chí muốn sinh ra một người con trai cao hơn 2 mét. Thế nhưng đứa con trai này khiến bà quá thất vọng vì nó là người lùn nhất nhà!
Hiện nay bà đang là nhà thiết kế hàng đầu trong ngành thời trang, trước kia có phóng viên phỏng vấn:
"Vì sao ảnh hậu lại cam tâm tình nguyện trở thành một người thợ may?"
Hứa Nhất Văn cũng trả lời hết sức thành thật:
“Tôi mua quần áo khó khăn khủng khiếp, không, cả nhà tôi mua quần áo đều khó khăn khủng khiếp!”.
*****
Đêm đã khuya, Vưu Tiểu Mễ nằm trong ngăn kéo. Dưới người là lớp khăn giấy thật dày. Đồng hồ trên tường chạy tích tắc. Khi cô thu nhỏ, chỉ có mỗi giọng nói là nhỏ đi, nhưng thính giác lại nhạy bén hơn so với lúc trước. Trước kia tiếng đồng hồ chạy tích tắc nghe rất bình thường, bây giờ nghe vào giống như là chuông chùa văng vẳng bên tai.
Tích tắc tích tắc tích tắc tích tắc tích tắc tích tắc tích tắc...
Khăn giấy dưới người tỏa một mùi thơm nồng nàn. Trước kia cô không cảm thấy mùi hương này quá rõ ràng, nhưng hôm nay cô lại thấy hết sức gay mũi, nồng đến nỗi khiến cô nhức cả đầu.
Vưu Tiểu Mễ trở mình.
Cô không ngủ được. Không chỉ là vì tiếng ồn và mùi hương gay mũi, còn là vì cảm giác mờ mịt và luống cuống đối với tương lai. Cô xé một miếng khăn giấy đắp lên người, cố gắng nhắm mắt lại đi ngủ.
Sẽ không phải là một giấc mộng đó chứ? Chờ khi cô thức dậy thì vẫn đang nằm trên giường ký túc xá.
Đồng hồ báo thức điểm ba giờ rưỡi sáng.
Vưu Tiểu Mễ nhục chí mở mắt ra.
Không ngủ được.
Cô ngồi dậy trong lớp khăn giấy thật dày, hai tay vịn mép ngăn kéo, ló cái đầu nhỏ ra. Ánh trăng bên ngoài cách một lớp rèm cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ một tia sáng mát lạnh. Cố Vân Thâm nằm nghiêng, ngủ rất say. Hai nút trên cùng của bộ đồ ngủ trắng như tuyết bị mở toang, lộ ra xương quai xanh. Vưu Tiểu Mễ nhìn xương quai xanh của Cố Vân Thâm, nuốt nước miếng.
Vì để lọt sáng và thoáng khí, Cố Vân Thâm không đóng kín ngăn kéo, luôn chừa ra chút kẽ hở. Chẳng qua là kẽ hở không lớn, Vưu Tiểu Mễ cẩn thận ló đầu ra, dựa lưng vào mép bàn. Cô dùng hai tay đẩy mạnh ngăn kéo, muốn đẩy ngăn kéo ra bên ngoài một chút.
"A… "
Vưu Tiểu Mễ không nghĩ rằng bánh trượt dưới ngăn kéo lại trơn như vậy, cô chỉ hơi dùng sức, nguyên chiếc ngăn kéo đã bị trượt ra rồi ngã xuống đất. Vưu Tiểu Mễ bị hất văng lên rất cao, rồi lại ngã trở về đống khăn giấy, lớp khăn giấy thật dày lõm xuống, có vài vụn giấy bé tí bay lên.
Vưu Tiểu Mễ hoảng hốt nắm lấy khăn giấy bên người mình, khăn giấy bị cô xé ra. Vưu Tiểu Mễ duỗi thẳng hai tay hai chân, khi phát hiện không bị gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may, trong phòng ngủ của Cố Vân Thâm có trải thảm, thật may trong ngăn kéo có trải ba bốn lớp khăn giấy.
"Sao vậy?" - Cố Vân Thâm vừa ngáp vừa ngồi dậy.
"Không, không sao cả, vô tình té xuống. Làm ồn anh rồi..." - Vưu Tiểu Mễ nhìn chằm chằm mái tóc rối bời của Cố Vân Thâm.
… Thì ra dáng vẻ đầu tóc rối bời của một người cũng có thể gợi cảm đến vậy!
Cố Vân Thâm cũng không mở đèn, mượn ánh trăng yếu ớt trong phòng, anh chống một tay lên giường, cúi người xuống, cầm ngăn kéo lên rồi đưa vào dưới bàn. Nhưng mà anh đưa vào mấy lần cũng không thể bỏ ngăn kéo vào được. Ngăn kéo đung đưa một lúc, Vưu Tiểu Mễ trợn to hai mắt, khẩn trương nắm chặt khăn giấy dưới người.
Khi lần thứ tư không đưa vào được, Cố Vân Thâm nhíu chặt mày, thuận tiện đặt ngăn kéo ở bên gối, tiện tay lục lọi trong ngăn tủ rút hai tờ khăn giấy đắp lên người Vưu Tiểu Mễ.
"Ngủ ngon…" - Giọng anh trầm thấp, có cảm giác khàn khàn vì mệt mỏi.
Vưu Tiểu Mễ đợi một hồi, đến khi Cố Vân Thâm ngủ say. Cô mới dè dặt bò ra khỏi đống khăn giấy, hai tay vịn lấy mép ngăn kéo, ngạc nhiên thò đầu ra nhìn mặt Cố Vân Thâm.
Thật là gần.
Cố Vân Thâm ngủ say trông rất ngoan, hoàn toàn không có cảm giác lạnh nhạt như ở trong trường.
Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, giơ chân gác lên mép ngăn kéo, cố gắng leo ra ngoài ngăn kéo. Bỗng xuất hiện cảm giác choáng váng, cô đặt mông ngã ngồi trên chiếc giường lớn. Giường rất mềm, Vưu Tiểu Mễ đứng lên xoa cái mông, không đau chút nào. Cô đạp lên chiếc giường mềm mại, đi từng bước một đến gần Cố Vân Thâm, rồi dừng lại trước khuôn mặt ngủ say của anh. Vưu Tiểu Mễ ngắm Cố Vân Thâm ngủ một lúc lâu, mới dè dặt giơ tay lên, sờ hàng mi dày đặc của Cố Vân Thâm.
Mềm quá.
Cố Vân Thâm nhíu mày lại, Vưu Tiểu Mễ hoảng hốt, vừa định rút tay về thì mày Cố Vân Thâm lại giãn ra, tiếp tục an tĩnh ngủ.
Khóe miệng Vưu Tiểu Mễ cong lên, đôi mắt cũng cong theo, ánh mắt nhìn Cố Vân Thâm giống như đêm tối giống như dòng nước giống như là vầng trăng.
… Cuối cùng cô cũng chạm được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT