Vưu Tiểu Mễ ngồi trong đống khăn giấy, dưới người là khăn giấy, trên người cũng là khăn giấy. Cô cúi đầu, vén tóc sang một bên rồi vắt khô nước thấm vào tóc. Nếu như hỏi cô có sở trường gì đặc biệt, thì đó chính là có một mái tóc thật dài. Mái tóc dài đen nhánh chưa từng uốn hay nhuộm, mượt mà đổ xuống tận đùi.

Cố Vân Thâm nhìn cô một lúc lâu, hỏi: "Có cần dùng máy sấy không?"

Vưu Tiểu Mễ rút chân ra từ trong đống khăn giấy, thân thể lung lay không giữ được cân bằng, nói: "Em sẽ không bị thổi bay chứ ? Cái loại mà tạo thành lốc xoáy ấy."

Nhìn hai chân Vưu Tiểu Mễ còn chẳng to bằng ngón tay anh, Cố Vân Thâm im thin thít.

Dì Lý gõ cửa: "Vân Thâm, ăn cơm nào."

"Mẹ con đã về rồi ạ?" - Cố Vân Thâm ngồi ở đó không động đậy, cúi đầu nhìn điện thoại.

"Hôm nay mẹ con ở nhà suốt, không có ra ngoài" - Dì Lý muốn mở cửa, nhưng khi vặn then cửa thì mới phát hiện cửa đã bị khoá trái, dì bèn buông tay, đi xuống lầu dưới, "Mau xuống nhé."

Cố Vân Thâm tùy ý "vâng" một tiếng, cũng không có hành động gì. Anh mở trình duyệt web trên điện thoại lên, nhập vào khung tìm kiếm hai chữ “thu nhỏ”.

[ “Cuộc sống ngọt ngào với nam thần sau khi thu nhỏ” - Lục Dược - Văn học Tấn Giang. ]

[ Dạo này phát hiện ngực bị nhỏ lại a a a a! Tại sao giảm cân thì phải giảm ngực trước! Mấy cô cũng bị vậy hả? Có bài thuốc bí truyền nào mà làm mặt nhỏ người nhỏ nhưng ngực không nhỏ không! Rớt nước mắt! o(╥﹏╥)o ]

[ “Trong một đêm, tất cả loài người đều bị thu nhỏ” - Video toàn tập - Quán quân toàn quốc của cuộc thi Phim điện ảnh nguyên tác kỳ thứ 35. ]

[ xx của đàn ông nhỏ đi thì không phải sợ! Bệnh viện Nhân Khoa giúp ngài giải quyết nỗi lo! ]

Cố Vân Thâm đen mặt.

"Tôi đi xuống ăn cơm, một hồi sẽ mang thức ăn lên cho em."

"Dạ!" - Vưu Tiểu Mễ không ngẩng đầu, cô đang xé miếng khăn giấy, định làm một chiếc váy mới. Cố Vân Thâm vừa đi đến trước cửa bỗng quay đầu nhìn cô một cái.

Không bao lâu, Cố Vân Thâm lại trở về, đặt một chiếc khăn lụa hình vuông có màu xanh da trời lên bàn: "Dùng cái này đi."

"Mẹ anh?" - Vưu Tiểu Mễ hỏi ra theo bản năng, "Không không không... Không phải em mắng anh, em muốn hỏi..."

"Không sao, bà ấy còn nhiều lắm."

Lần này Cố Vân Thâm xuống lầu thì rất lâu mới trở lại. Trong khoảng thời gian này, Vưu Tiểu Mễ cầm chiếc khăn lụa vuông khoác lên người mình, rồi cột thành một chiếc nơ con bướm ở trước ngực, trông giống như một chiếc đầm dài dáng suông. Không thể không nói, chiếc khăn lụa này tốt hơn tờ khăn giấy nhiều, không chỉ mềm mại mà còn chắc chắn nữa, ít nhất sẽ không bị rã nếu thấm nước.

Nhìn mớ khăn giấy bị vón cục nằm lộn xộn trên bàn, Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, dè dặt đi tới cạnh bàn rồi nhìn xuống dưới. Cao thế! Bây giờ cô mà ngã xuống là tương đương với nhảy lầu tự tử chăng? Cô vội lùi về sau hai bước rồi vỗ vỗ ngực, sau đó dang hai tay ra, dùng sức ôm lấy mớ khăn giấy bị vón cục trên bàn rồi đi đến mép bàn, sau đó quỳ xuống cạnh mép bàn, ném mớ khăn giấy vào thùng rác phía dưới.

… Dù sao cũng phải dọn dẹp cho xong chỗ mà mình làm bẩn, có đúng không ?

Cô ném mớ khăn giấy vào thùng rác, rồi lại dùng sức rút một tờ khăn giấy mới, sau đó quỳ xuống ra sức lau đi vệt nước đọng trên mặt bàn thuỷ tinh, lau đến khi mặt bàn trở nên bóng loáng!

Làm xong mấy thứ này, đầu Vưu Tiểu Mễ chảy đầy mồ hôi, phải tìm chỗ nghỉ ngơi một lát. Cô nhìn xung quanh một lượt, rồi ngồi dựa vào ống đựng bút, hai cây bút chì trong ống đựng bút hơi lung lay một chút.

Vưu Tiểu Mễ khẩn trương quay đầu nhìn lại, cũng may ống đựng bút vẫn không nhúc nhích. Cô yên tâm, lúc này mới dám thả lỏng hoàn toàn, cô thở hổn hển khiến hai má cũng phập phồng theo, hai bàn tay tí hon thì quạt quạt ở bên tai.

Một lúc sau, Cố Vân Thâm vẫn không trở lại. Vưu Tiểu Mễ bắt đầu quan sát phòng ngủ của Cố Vân Thâm. Phòng ngủ của nam thần giống như trong tưởng tượng của cô vậy, phong cách bày trí đơn giản, gần như chỉ có hai màu trắng và đen. Bởi vì thu nhỏ lại, nên ở trong mắt Vưu Tiểu Mễ căn phòng ngủ bình thường cũng biến thành tòa lâu đài trống trãi.

Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, xoay người đi tới cạnh một chồng sách. Cố Vân Thâm tiện tay đặt điện thoại của cô lên chồng sách. Cô nhón chân lên, muốn với lấy chiếc điện thoại ở phía trên. Sau một phen cố gắng, rốt cuộc tay cô cũng chạm được vào điện thoại, nhưng mà... Nặng quá đi mất!

Di chuyển từng chút một.

Chiếc điện thoại bị cô từ từ đi chuyển ra ngoài một chút, sách vở đong đưa. Vưu Tiểu Mễ bị doạ nên vội chạy lùi về sau. Cô bỗng nhận ra, nếu chồng sách và chiếc điện thoại này rớt xuống thì sẽ nện vào người cô mất...

Tiếng mở cửa kéo suy nghĩ của Vưu Tiểu Mễ trở về. Vưu Tiểu Mễ vội lon ton chạy đi núp sau chồng sách, sau đó nhô đầu ra, nhìn thấy người bước vào là Cố Vân Thâm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng đi ra. Một tay Cố Vân Thâm cầm chiếc dĩa trắng đựng bánh ngọt, tay còn lại thì cầm túi khoai tây chiên.

"Ăn cái này lót dạ trước đi" - Cố Vân Thâm đặt chiếc dĩa trắng và túi khoai tây chiên lên bàn.

"Đói quá đi mất, em cảm ơn ạ!" - Vưu Tiểu Mễ đói lắm rồi, nhìn chiếc bánh ngọt cao gần bằng mình, cô liếm khóe môi rồi quỳ xuống cạnh dĩa. Cô đang định vươn tay, thì Cố Vân Thâm giơ ngón tay ấn vào trán cô.

"A..." - Vưu Tiểu Mễ che trán lại, cau mày ngước nhìn Cố Vân Thâm.

Cố Vân Thâm mím môi cười, kiên nhẫn cầm dao cắt bánh ngọt. Lúc này Vưu Tiểu Mễ mới chú ý tới con dao bên cạnh chiếc bánh ngọt, rõ ràng là một con dao tây bình thường, nhưng là bây giờ trong đầu Vưu Tiểu Mễ lại nghĩ đến dao chém đầu. Cô rụt cổ, lùi ra sau vài bước, im lặng ngồi ở đằng kia, ngửa đầu nhìn… Tay Cố Vân Thâm đang cắt bánh ngọt.

Cố Vân Thâm cắt mấy miếng liền, mỗi miếng chừng bằng móng tay, anh lấy mũi dao phết chút bơ lên miếng bánh ngọt chỉ bằng móng tay, sau đó cắt quả óc chó thành vụn nhỏ rồi rắc lên miếng bánh, lúc này mới lấy mũi dao nâng chiếc bánh mini này lên đưa cho Vưu Tiểu Mễ.

"Cảm ơn ạ!" - Vưu Tiểu Mễ cong mắt, thỏa mãn ôm lấy chiếc bánh ngọt "to bự". Cô cẩn thận cắn một miếng, vụn quả óc chó hòa quyện với vị bơ chạm vào đầu lưỡi, vừa thơm vừa giòn.

Có lẽ là vì thấy mới lạ nên Cố Vân Thâm vô cùng kiên nhẫn nhìn Vưu Tiểu Mễ ăn từng miếng một. Anh cũng không biết tại sao, nhưng anh lựa chọn tin tưởng Vưu Tiểu Mễ.

Cũng... Không có gì phải lo lắng.

Chỉ có bé tí như vậy thôi.

Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ ăn hết chiếc bánh ngọt anh đưa cho cô, rồi hỏi: "Muốn ăn nữa không?"

"Không ăn nữa đâu, em no rồi ạ" - Vưu Tiểu Mễ xoa bụng.

Cố Vân Thâm xé túi khoai tây chiên, nhìn chằm chằm miếng khoai tây chiên bên trong một hồi, mới cầm một miếng để lên bàn. Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Vưu Tiểu Mễ, anh lấy nước trong ly rót vào chỗ lõm của miếng khoai tây chiên.

"Anh làm gì vậy?" - Vưu Tiểu Mễ hoang mang. Cô còn tưởng Cố Vân Thâm định đưa miếng khoai tây chiên này cho cô ăn.

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Vân Thâm khẽ cong, ánh đèn nhu hòa trong phòng mạ lên màu sắc ôn nhu cho lớp lông mi dày đậm của anh. Anh cầm miếng khoai tây chiên đã được đổ nước vào, đưa tới trước mặt Vưu Tiểu Mễ. Anh đã quen nhỏ giọng khi nói chuyện với Vưu Tiểu Mễ, âm thanh cố ý bị đè thấp xuống nên có vẻ trầm thấp và ôn nhu: "Em uống nước đi."

Vưu Tiểu Mễ ngây người nhìn anh.

… Mẹ nó! Sao dù ở lúc nào hay dù ở góc độ nào thì Cố Vân Thâm của cô cũng vẫn đẹp như vậy chứ!

Hai tay Vưu Tiểu Mễ nắm phần rìa miếng khoai tây chiên, rồi khẽ hé khuôn miệng nho nhỏ để uống nước. Không phải là nước lọc thôi à, sao mà uống ngon vậy cơ chứ? Chắc chắn là bởi vì nước lọc có mùi thơm của khoai tây chiên. Chắc chắn không phải vì Cố Vân Thâm đút cho cô, chắc chắn không phải!

"Vân Thâm, Cố Vân Thâm, Thâm lùn…" - Giọng nói vang lên từ xa đến gần kèm theo tiếng giày cao gót.

Vưu Tiểu Mễ đã kịp phản ứng lại ngay lập tức, người này là Hứa Nhất Văn - mẹ của Cố Vân Thâm. Nhìn chiếc khăn lụa đang quấn trên người mình, Vưu Tiểu Mễ hơi chột dạ.

Đợi đã...

Mẹ Cố gọi Cố Vân Thâm là gì? Thâm lùn?

Vưu Tiểu Mễ há to miệng, ngạc nhiên nhìn đôi chân dài Cố Vân Thâm đang bắt chéo, cặp chân dài không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nóng như lửa của các nữ sinh trong trường!

"Xuống đây đi" - Cố Vân Thâm kéo chiếc ngăn kéo ở dưới bàn, lấy mấy quyển sách bên trong ra.

Vưu Tiểu Mễ lập tức làm theo, vội bò dậy chạy đến ngăn kéo. Nhưng khi cô chạy một hơi tới rìa ngăn kéo thì bỗng dừng bước chân.

… Vẫn còn hơi cao!

Khi tiếng mở cửa vang lên, Cố Vân Thâm cầm eo Vưu Tiểu Mễ, bỏ cô vào trong ngăn kéo, thuận tay đóng ngăn kéo lại. Không có đóng chặt mà vẫn giữ lại chút kẽ hở để thông gió và cho tia sáng chiếu vào.

Hứa Nhất Văn mở cửa đi vào, vóc người cao gầy mang đến cảm giác bức bách trời sinh. Bà bước đến bên cạnh Cố Vân Thâm, đặt một ly sữa bò lên bàn, rồi ra lệnh: "Uống hết, rồi đi ngủ sớm mới cao lên được."

Cố Vân Thâm hơi lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài đang bắt chéo đổi thành một tư thế khác. Anh nâng tay lên, làm động tác chào trong quân đội với Hứa Nhất Văn: "Tuân lệnh!"

Hứa Nhất Văn hài lòng, bà nhìn lướt qua bánh ngọt và miếng khoai tây chiên trên bàn, để lại một câu "Bớt ăn thức ăn không tốt cho sức khỏe lại đi", rồi đạp giày cao gót lộp cộp bước ra ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa, hai tay Vưu Tiểu Mễ đặt lên thành ngăn kéo, ló cái đầu nhỏ ra, ngạc nhiên nhìn Cố Vân Thâm. Cô cảm thấy mình đã phát hiện được một bí mật động trời.

"Mẹ, mẹ của anh chê, chê anh, anh... Anh lùn hả?" - Vưu Tiểu Mễ lắp bắp.

Cô thật sự không tài nào hiểu được, Cố Vân Thâm cao 191cm mà còn bị mẹ anh ấy chê lùn? Điều này khiến cho Vưu Tiểu Mễ cao 161cm xấu hổ không còn đường sống!

"Bà ấy cao 192cm" - Cố Vân Thâm đứng dậy, bưng ly sữa bò kia đi tới trước cửa sổ, đổ hết sữa bò vào cây xương rồng.

Ừng ực ừng ực.

Tầm mắt Vưu Tiểu Mễ một mực đuổi theo bóng dáng Cố Vân Thâm. Cô cảm thấy... Dù cho xương rồng là loài có sức sống ngoan cường cũng không chịu nổi sự dày vò này!

"Bà ấy hy vọng tôi cao hơn bà" - Cố Vân Thâm đặt ly sữa bò trống không lên bàn, thuận tiện "cầm" Vưu Tiểu Mễ ra khỏi ngăn kéo. Nhắc tới người mẹ này của mình, Cố Vân Thâm hơi buồn cười lắc đầu một cái, rồi thở dài.

Vưu Tiểu Mễ ngồi xếp bằng trên bàn, nhìn Cố Vân Thâm, im lặng. Không lâu sau, Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, đi tới trước laptop, đạp vào nút nguồn (power button). Cố Vân Thâm kinh ngạc nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.

Vưu Tiểu Mễ khom người đẩy con chuột, dùng sức click mở trình duyệt web, nhìn thấy trang giao diện mặc định thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô leo lên bàn phím, đôi tay Vưu Tiểu Mễ nhấc chiếc váy nhỏ lên, lộ ra bắp chân trắng như tuyết, dùng sức đạp lên bàn phím.

Lạch cạch.

Cố Vân Thâm nhíu mày lại, anh rất muốn nói cô cần tìm gì thì cứ để anh giúp một tay, nhưng khi thấy dáng vẻ cô nhảy nhót trên bàn phím, không hiểu sao Cố Vân Thâm lại cảm thấy… hình như cũng đáng yêu.

Cuối cùng Vưu Tiểu Mễ cũng phí sức nhập được cái tên "Cố Thanh Hàng" này vào.

Enter!

Hừm... 194cm.

Vưu tiểu Mễ mím môi, với cách cũ, cô tiếp tục nhảy tung tăng trên bàn phím, nhập vào cái tên "Cố Minh Huy".

Enter!

Hừm... 195cm.

Ồ, Cố Vân Thâm là người lùn nhất nhà rồi.

Vưu Tiểu Mễ ngượng ngùng gãi đầu. Vưu Tiểu Mễ vốn muốn nói với Cố Vân Thâm rằng anh đã rất cao, nhưng mà chiều cao của thân thích nhà họ Cố đã tát mạnh cô một cái.

Bỗng nảy ra một ý.

Vưu Tiểu Mễ nhớ tới lúc nãy mình tìm kiếm Cố Minh huy thì trong tài liệu Baidu có nhắc tới một cái tên khác. Cô vội đạp lên bàn phím nhập vào cái tên "Khuất Chinh Vân".

Enter!

187cm.

Vưu Tiểu Mễ vội xoay người, nhe răng mỉm cười sáng lạn với Cố Vân Thâm: "Anh cao hơn bà nội anh 4cm lận!"

Cố Vân Thâm nhìn cô, "À" một tiếng rồi khẽ cười, anh rủ xuống mắt, lông mi dày đậm cũng run nhẹ theo. Bỗng nhiên Vưu Tiểu Mễ rất muốn vươn tay sờ lông mi của Cố Vân Thâm. Cô nuốt nước miếng cái ực, kiềm chế bản thân mình.

Cố Vân Thâm rút cây thước trong ống đựng bút ra, đặt cạnh người Vưu Tiểu Mễ.

"Ừ, còn cao hơn em 179cm nữa."

Vưu Tiểu Mễ sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play