Cố Vân Thâm không hề mở mắt ra, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy người ở đầu bên kia nói chuyện, anh cho rằng người ta gọi nhầm, định để điện thoại xuống.
"Cố, Cố Vân Thâm! Anh làm gì Tiểu Mễ nhà bọn em rồi! Cậu ấy vẫn còn là con nít đó!"
Trong tiếng hét đầy hoảng sợ của nữ sinh, Cố Vân Thâm từ từ tỉnh táo lại. Liếc khóe mắt sang miếng sticker hình trái tim màu hồng phấn trên chiếc điện thoại, lúc này Cố Vân Thâm mới nhận ra đây là điện thoại của Vưu Tiểu Mễ.
"Chào em, Trần An An" - Cố Vân Thâm đã nhớ ra giọng nói đầy kinh ngạc này. Anh nhắm mắt, đổi một tư thế khác rồi dựa vào đầu giường.
"Tiểu, Tiểu Mễ đâu ạ?"
Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn ngăn kéo ở dưới bàn, sau đó bỗng nhớ ra rồi nghiêng đầu nhìn sang chiếc gối bên cạnh. Vưu Tiểu Mễ an tĩnh nằm ngủ ở cạnh gối anh, mái tóc mềm mại xõa ra trên chiếc giường trắng như tuyết. Đến tận nửa đêm hôm qua cô vẫn không ngủ được, rạng sáng hơn bốn giờ mới miễn cưỡng thiếp đi, bây giờ thì đang ngủ say, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng không thể đánh thức cô.
"Em ấy vẫn còn đang ngủ. Ừm, đợi khi nào em ấy thức dậy tôi bảo em ấy gọi lại cho em được không? Hoặc nếu em có việc gấp thì tôi sẽ gọi em ấy dậy ngay bây giờ?"
"Không, không, không cần... Tối qua cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy nhất định đã mệt lả rồi! Cứ để cho cậu ấy ngủ đi... Em tìm cậu ấy cũng không có chuyện gì gấp..."
Trần An An cúp điện thoại, thở dài thườn thượt. Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ khẩn trương bước qua. Sắc mặt ba nữ sinh vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ là 6:20 sáng, từ giọng nói thì có thể nhận ra rằng Cố Vân Thâm chỉ mới vừa thức dậy.
Lý Tư Nhữ nuốt nước bọt cái ực, nhỏ giọng nói: "Bây giờ có hai khả năng. Một là, bọn họ thật sự đã ở chung. Hai là, Tiểu Mễ của chúng ta bị Cố Vân Thâm bắt cóc."
Trần An An: "Sao tớ cảm thấy trường hợp thứ nhất khó mà có thể xảy ra vậy. Cố Vân Thâm và Tiểu Mễ của chúng ta? Ở chung với nhau?"
"Nhưng, nhưng tớ cảm thấy trường hợp thứ hai mới không có khả năng xảy ra ấy..." - Nguyễn Tiểu Vũ trợn tròn đôi mắt.
Ba nữ sinh cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, cuối cùng không thể không nhất trí cho rằng trong hai trường hợp trên, trường hợp hai người sống chung với nhau có xác xuất cao hơn.
*****
Cố Vân Thâm để điện thoại rồi cúi đầu xuống, đến gần Vưu Tiểu Mễ, cẩn thận ngắm nhìn cô ngủ. Vưu Tiểu Mễ ngủ rất say, co đầu gối nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên tay mình. Cố Vân Thâm khom người, cầm lấy cục gôm trên bàn rồi vươn ngón tay trỏ khẽ nâng đầu Vưu Tiểu Mễ lên, sau đó nhét cục gôm vào dưới đầu cô để làm gối nằm cho cô. Vưu Tiểu Mễ thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra rồi ngủ tiếp.
Nhìn dáng vẻ cô ngủ say, khóe miệng Cố Vân Thâm bất giác cong lên. Anh đứng dậy bước đến tủ quần áo, cố gắng không phát ra tiếng động khi mở tủ, anh lấy một chiếc khăn choàng mùa thu đông ra rồi cầm kéo cắt bớt, xem nó như chiếc chăn nhỏ rồi đắp nhẹ lên người Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ nói mớ vài tiếng, cô trở mình, mò mẫm tìm chiếc chăn ở trong mộng. Cố Vân Thâm im lặng cười và đắp chiếc “chăn bông nhỏ” cho cô.
Cố Vân Thâm bước khẽ khàng ra khỏi phòng ngủ. Anh đi tắm, khi xuống lầu thì Hứa Nhất Văn đã bắt chéo chân ngồi trong phòng khách dưới lầu, trong tay cầm ly cà phê. Bà đặt ly cà phê xuống, nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật ông ngoại con, con đi thay mẹ đi."
"Đã biết ạ."
Hứa Nhất Văn nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, dặn dò trong tuần tới Cố Vân Thâm phải ăn ba bữa cơm đúng giờ. Cố Vân Thâm đáp ứng từng điều một và tiễn bà ra đến cửa.
Anh trở lại phòng khách, dì Lý bưng bữa sáng từ phòng bếp ra: "Vân Thâm, ăn sáng nào."
Ở nhà họ Cố, những việc như quét dọn vệ sinh thì đã có nhân viên vệ sinh làm rồi. Mà tài nấu ăn của dì Lý vô cùng xuất sắc, chủ yếu là phụ trách một ngày ba bữa trong nhà. Cố Vân Thâm nhàn nhã ăn bữa sáng, trong đầu cứ nghĩ về Vưu Tiểu Mễ. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, không biết bây giờ cô đã thức hay chưa.
Mỗi một tân sinh viên của Tiêu Đại đều được các đàn anh đàn chị phụ trách đưa đến chỗ báo danh và ký túc xá. Đàn anh mà Vưu Tiểu Mễ gặp được khi mới nhập học chính là Cố Vân Thâm, hai người đã quen biết nhau như vậy. Trong hai học kỳ tiếp theo, khi rảnh rỗi hai người sẽ liên lạc với nhau vài câu.
Từ nhỏ đến lớn Cố Vân Thâm từng được rất nhiều nữ sinh tỏ tình với mình, Vưu Tiểu Mễ lại là một nữ sinh đơn thuần, nghĩ gì là viết ra hết trên mặt, vậy nên từ khi Vưu Tiểu Mễ bắt đầu thích Cố Vân Thâm, Cố Vân Thâm đã biết điều này. Lần này Vưu Tiểu Mễ lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Cố Vân Thâm, Cố Vân Thâm nghe Vưu Tiểu Mễ ấp úng hẹn anh qua điện thoại: "Đàn, đàn anh, thì là, thì là đã xảy ra chuyện lớn rồi, anh, anh có thể tới một chuyến được không ạ? Anh, anh đến đó rồi em tự mình nói với anh!"
Cố Vân Thâm không khỏi mỉm cười.
Lúc ấy anh nghĩ, nếu như anh từ chối cô qua điện thoại, có thể Vưu Tiểu Mễ sẽ nắm chặt điện thoại bằng vẻ mặt như đưa đám. Anh đồng ý hẹn gặp là để từ chối cô. Nhưng mà trong rừng cây nhỏ, Vưu Tiểu Mễ nói một hơi xong, anh nhìn sắc mặt Vưu Tiểu Mễ đỏ lên, chưa kịp nói gì thì đã xảy ra biến cố thần kỳ.
"Vân Thâm, có phải yêu đương rồi không?" - Dì Lý tò mò nhìn Cố Vân Thâm, đưa tay quơ quơ trước mặt Cố Vân Thâm.
Dì Lý cũng nôn nóng lắm, dì không hiểu tại sao một người ưu tú như Cố Vân Thâm mà vẫn cứ độc thân!
Cố Vân Thâm phục hồi tinh thần lại, anh buông đũa xuống, nói: "Dì Lý, con cho dì nghỉ phép nhé."
"Vậy sao được? Mẹ con đã dặn rồi, phải nấu một ngày đúng ba bữa cho con, công thức nấu ăn cũng được liệt kê sẵn hết cả rồi."
Cố Vân Thâm đi tới, đặt hai tay lên vai dì Lý, "Dì Lý, mấy năm nay dì cực khổ rồi. Cũng nên có dịp nghỉ ngơi. Vậy đi, con đặt cho dì ba vé máy bay, dì và người nhà ra nước ngoài du lịch. Con sẽ trả tất cả chi phí. Dì yên tâm, con không nói với mẹ đâu."
Vừa nghe là ba tấm vé máy bay, hơn nữa còn trả tất cả chi phí, dì Lý cũng hơi dao động. Năm nay con gái của dì vừa lên đại học, đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên, dẫn con bé ra ngoài chơi cũng tốt.
Dì Lý vui vẻ.
Cố Vân Thâm không để dì Lý làm cơm trưa, mà bảo dì thu dọn đồ đạc về nhà ngay bây giờ. Dì Lý nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời đi. Cố Vân Thâm cắt bánh mì thành từng miếng nhỏ rồi bưng ly sữa bò lên lầu.
*****
Vưu Tiểu Mễ nằm mơ, mơ thấy lúc mình đang tỏ tình với nam thần thì bỗng thu nhỏ còn được nam thần mang về nhà. Sau khi thức dậy Vưu Tiểu Mễ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy tiếc nuối.
Tiếng đồ sứ trong trẻo va chạm lọt vào tai, Vưu Tiểu Mễ gãi vành tai. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là vài chiếc dĩa nằm trên bàn, hai miếng khoai tây chiên khẽ đung đưa trên bàn kiếng giống như chiếc thuyền nhỏ. Vưu Tiểu Mễ nhắm mắt, rồi lại mở ra. Hai miếng khoai tây chiên kia đung đưa với tần suất nhỏ dần.
"Dậy rồi à?" - Cố Vân Thâm đổ chút sữa bò vào khe rãnh của miếng khoai tây chiên.
Hóa ra cô nằm mơ, giấc mơ ở trong mộng không phải là mơ, giấc mơ cô mơ thấy mới chính là mơ. Cô từ từ ngồi dậy, chán nản cúi đầu.
Cố Vân Thâm thử đặt mình vào hoàn cảnh của cô rồi suy nghĩ, nếu như bỗng nhiên mình bị thu nhỏ thì nên làm sao đối mặt với thực tế. Nghĩ vậy, anh cũng đã thấu hiểu và đồng tình với Vưu Tiểu Mễ. Anh vươn ngón tay trỏ chọt vào trán cô, an ủi: "Đừng nôn nóng, ăn sáng trước đi."
Vưu Tiểu Mễ gật đầu một cái rồi đứng lên nhìn chiếc bàn. Khoảng cách giữa giường và bàn như vực sâu vạn trượng.
Không biết Cố Vân Thâm có nghe lầm hay không mà hình như anh nghe Vưu Tiểu Mễ nhỏ giọng kêu một tiếng. Anh không để ý, đặt Vưu Tiểu Mễ lên bàn.
Vưu Tiểu Mễ đứng trên bàn kiếng, trộm nhìn Cố Vân Thâm một cái, sau đó lặng lẽ sờ mông mình. Hồi nãy bị Cố Vân Thâm cầm trong tay, ngực và mông bị đụng phải. Chằng… Chẳng biết đàn anh có phát hiện mông cô không có thịt với lại còn ngực phẳng hay không...
"Không đói bụng à?"
Vưu Tiểu Mễ nhẹ nhàng "a" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thâm rồi đi tới trước cái mâm ngồi xuống, hai tay ôm miếng khoai tây chiên to bự, từ từ uống từng ngụm sữa bò.
"Nóng à?" - Cố Vân Thâm cúi người xuống, nhìn khuôn mặt tròn vỏ đỏ bừng của Vưu Tiểu Mễ ở khoảng cách gần.
Vưu Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, chợt đối diện với ánh mắt của Cố Vân Thâm. Không biết sao tim đập "thình thịch", vẻ ửng đỏ trên mặt càng rõ ràng hơn, hai tay cũng run rẩy theo, sữa bò chứa trong miếng khoai tây chiên bị sánh ra, chảy xuống chiếc váy nhỏ làm từ khăn lụa của cô.
"Cẩn thận chút" - Cố Vân Thâm cười khẽ, lấy miếng khoai tây chiên mà Vưu Tiểu Mễ đang ôm bằng hai tay ra, sau đó rút khăn giấy lau nhẹ lên người Vưu Tiểu Mễ.
Cách tơ lụa mềm mại và một lớp khăn giấy, bụng nhỏ của Vưu Tiểu Mễ có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay của Cố Vân Thâm. Gò má Vưu Tiểu Mễ ngày càng đỏ hơn. Đầu tiên cô nghĩ không thể để đàn anh phát hiện ra thịt dư trên bụng cô!
Hít sâu, hít sâu, rồi lại hít sâu!
Hóp bụng, hóp bụng, hóp bụng nữa!
Đợi đã...
Cơ thể nhỏ xíu của Vưu Tiểu Mễ bỗng cứng đờ, khuôn mặt tròn trịa nhỏ bé của cô lại càng đỏ hơn, nếu so sánh với cần cổ trắng nõn thì có thể thấy được rõ ràng.