"Em... Không phải là người?" - Cố Vân Thâm thật sự không dám tin.
Vưu Tiểu Mễ ngã ngồi trong mớ quần áo giống như mất hồn, hai tay siết chặt chiếc đầm màu hồng nhạt quấn quanh vùng ngực trần trụi. Chiếc đầm này là do cô rủ rê người bạn thân Trần An An đi trung tâm thương mại chọn thật lâu để chuẩn bị mặc vào ngày tỏ tình hôm nay, vậy mà lúc này nó giống như một chiếc giẻ lau dính đầy nước bùn sau cơn mưa. Còn cô thì đang cố gắng kéo lấy làn váy hòng quấn thân thể mình lại. Đối với cô bây giờ, chiếc đầm vải lanh này quá nặng và cồng kềnh.
Vưu Tiểu Mễ ngước đầu lên nhìn Cố Vân Thâm, trong đôi mắt ửng đỏ của cô gái tràn đầy vẻ kinh hoàng và luống cuống.
"Em... Em..."
Giọng cô nhỏ xíu, Cố Vân Thâm nghiêng tai, phải rất cố gắng mới có thể nghe rõ. Anh hơi do dự rồi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Vưu Tiểu Mễ chỉ to cỡ một bàn tay, ngạc nhiên trong mắt chưa hề biến mất. Mới vừa rồi thôi, anh tận mắt nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ đứng trước mặt anh rồi bỗng nhiên thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, cho đến khi lớn chừng bàn tay.
Nhìn vẻ mặt quá đỗi ngạc nhiên của Cố Vân Thâm, trong lòng Vưu Tiểu Mễ càng sợ hãi hơn. Cô không biết, cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại đột ngột thu nhỏ như vậy. Nỗi sợ kéo đến ùn ùn, khiến nước mắt của cô gái nhỏ rơi lã chã. Dường như cô không biết mình đang khóc, vẫn cứ ngơ ngác mở to mắt.
Từ trước đến nay Cố Vân Thâm không thể chịu được con gái khóc trước mặt mình, mà lại còn là một cô gái “nhỏ” như vầy, thậm chí cô gái vừa mới tỏ tình với anh xong.
"... Đừng khóc."
Cố Vân Thâm vươn tay ra, tính lau nước mắt cho cô, nhưng lại kinh ngạc nhìn Vưu Tiểu Mễ còn chẳng lớn bằng bàn tay của anh. Cánh tay anh vươn ra một nửa rồi có hơi lúng túng mà thu về. Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân và tiếng cười đùa của vài ba sinh viên. Vưu Tiểu Mễ bỗng nhiên luống cuống, trên gò má đầy nước mắt trông thật ảm đạm. Trong sân trường bất chợt xuất hiện một nàng út ống tre? Cô sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu sao?
Trước khi nghỉ hè một ngày, cô lấy hết dũng khí mới dám hẹn Cố Vân Thâm - người mà cô thầm thích đã lâu, ra khu rừng nhỏ yên tĩnh này để tỏ tình. Nào có ngờ đâu lại xảy ra chuyện thần kỳ như thế.
Cố Vân Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Vưu Tiểu Mễ, chờ mấy sinh viên kia đi qua, anh nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước đi. Nếu để người khác nhìn thấy e là không tốt."
"Không muốn... Không muốn bị phát hiện... Không muốn bị bắt đi làm nghiên cứu... Ba mẹ em sẽ đau lòng chết mất..." - Trong âm thanh hốt hoảng của cô mang theo tiếng nức nở.
Thật ra thì Cố Vân Thâm vẫn rất do dự, anh không xác định rằng mình có nên “giao” Vu Tiểu Mễ ra không. Nhưng khi nhìn thấy cô khóc nói ba mẹ sẽ đau lòng nếu như cô chết đi thì Cố Vân Thâm lại cong môi cười, tất cả do dự bỗng biến mất. Nụ cười, là một cảm xúc có tính lan truyền, còn là... nụ cười của người mà mình đã yêu thầm bấy lâu. Nỗi sợ trong lòng Vưu Tiểu Mễ vẫn còn, nhưng có lẽ vì nụ cười của Cố Vân Thâm nên nỗi sợ trong lòng cô dần bị sự ấm áp bao bọc lấy, trái tim đập nhanh cũng dần bình tĩnh lại.
"Được rồi. Vậy... Em có nơi nào để đi không?" - Cố Vân Thâm hỏi.
Vưu Tiểu Mễ hé miệng, ánh mắt từ từ ảm đạm.
Về nhà ư? Cô không dám, cô sợ ba mẹ nhìn thấy dáng vẻ này sẽ lo lắng và đau lòng.
Đi tìm bạn thân Trần An An sao? Nhưng mà khi nghỉ hè Trần An An sẽ ở cùng người khác, cô không dám làm phiền cậu ấy. Thậm chí, cô còn không chắc Trần An An có thể chấp nhận dáng vẻ này của mình hay không.
Nhìn cô gái tí hon trước mặt cúi đầu chán nản, Cố Vân Thâm thở dài. Ngay cả than thở anh cũng rất nhẹ nhàng, sợ lỗ tai cô bị chấn động. Anh lấy một tờ khăn giấy từ trong ba lô rồi mở ra đưa cho Vưu Tiểu Mễ: "Quấn lại đi, về nhà tôi trước vậy."
Vưu Tiểu Mễ nhìn anh với vẻ kinh ngạc, cô nhận lấy khăn giấy rồi lùi về chiếc đầm trên mặt đất. Sau khi trở ra, cô đã dùng khăn giấy quấn quanh ngực mình rồi. Cô ngồi xuống, dùng sức xé tờ khăn giấy quá dài.
"Để tôi!" - Cố Vân Thâm vươn tay, xé đi miếng khăn giấy bị dư.
Vưu Tiểu Mễ ngắm nghía bàn tay của Cố Vân Thâm, cô thích bàn tay của anh, trắng nõn thon dài, móng tay cũng trắng và cong như trăng lưỡi liềm. Vưu Tiểu Mễ thích nhất là ngón tay Cố Vân Thâm khi đàn dương cầm, anh đàn một cách rành rẽ và trôi chảy. Vậy mà lúc này bắp đùi mình còn chẳng to bằng ngón tay anh...
"Nghỉ hè rồi, lẽ ra em phải về nhà chứ nhỉ? Ừm… Em nói với ba mẹ thế nào?"
Vưu Tiểu Mễ lắc đầu một cái: "Không có, em nói với ba mẹ nghỉ hè sẽ ở lại đây tìm việc làm thêm."
Vưu Tiểu Mễ bỗng thấy mừng rỡ, may là nhà cô không ở ngay thành phố, may mà lúc trước cô đã từng nói với ba mẹ nghỉ hè sẽ không trở về.
"Được rồi!" - Cố Vân Thâm nhìn thoáng qua quần áo của Vưu Tiểu Mễ trên mặt đất, nhặt chiếc đầm hồng lên bỏ vào ba lô. Sau đó ánh mắt của anh dừng lại trên bộ nội y ren màu hồng cũng đang nằm trên mặt đất, vội nhặt lên và nhét vào cặp. Vưu Tiểu Mễ nghe anh thở phào một tiếng, gò má bỗng nhiên nóng bừng, lúng túng dời tầm mắt đi.
Ngược lại vẻ mặt Cố Vân Thâm nhanh chóng trở lại bình thường, anh thử áng chừng, muốn “cầm” Vưu Tiểu Mễ lên. Tay anh áng chừng quanh người Vưu Tiểu Mễ rất lâu, không biết nên xuống tay từ đâu. Sẽ không bóp hỏng cô chứ… Cố Vân Thâm dè dặt đặt ngón cái và ngón trỏ bên hông Vưu Tiểu Mễ, từ từ siết lại rồi mới "cầm" lên.
Bỗng dưng bay lên không trung làm cho Vưu Tiểu Mễ giật mình, cô vội nắm lấy hổ khẩu của Cố Vân Thâm. Cô cúi đầu nhìn, bên dưới giống như là vực sâu vạn trượng vậy. Cô quay đầu lại, chợt đối diện với ánh mắt của Cố Vân Thâm. Cố Vân Thâm cách cô gần như vậy, dường như chỉ cần cô nâng cánh tay lên là có thể chạm đến chóp mũi của Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm nhặt chiếc túi đeo vai màu hồng trên mặt đất lên, "Đặt em vào đây được không?"
Chiếc túi đeo vai kiểu dáng phong bì của Vưu Tiểu Mễ rất nhỏ, nhưng vẫn có thể chứa được Vưu Tiểu Mễ hiện tại.
Vưu Tiểu Mễ gật đầu.
Cố Vân Thâm đẩy móc khóa sang một bên, trong túi đeo vai có điện thoại, một bịch khăn giấy, một chiếc gương nhỏ, một cây son môi, một chùm chìa khóa, vài tờ tiền giấy, còn có một miếng băng vệ sinh - Chiếc túi không quá lớn bị nhét đầy đồ. Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ một cái, lấy chiếc điện thoại chiếm chỗ nhất để vào túi áo mình, sau đó rút một tờ khăn giấy bọc lấy chùm chìa khóa rồi dời nó sang một góc, lúc này mới cẩn thận đặt Vưu Tiểu Mễ vào.
"Đúng rồi, em phải quay về ký túc xá lấy vali. Trần An An một mực chờ em ở ký túc xá, đợi khi nào em lấy vali đi, cậu ấy mới khóa cửa rời khỏi trường..."
Cố Vân Thâm quay đầu, nhìn về phía ký túc xá nữ sinh.
Khi Cố Vân Thâm gọi điện cho Trần An An, Trần An An như ở trong mộng, cô ấy nhìn lại lần nữa. Đúng vậy, là số điện thoại của Vưu Tiểu Mễ mà!
"A lô? Em vẫn có đó chứ?"
Trần An An phục hồi tinh thần: "Có, có có có..."
"Vậy có thể giúp mang vali của Vưu Tiểu Mễ xuống được không? Làm phiền rồi."
"Anh, anh nói lại lần nữa?" - Trần An An không dám tin vào tai mình. Việc này là sao? Đứa nhỏ ngốc kia tỏ tình thành công thật rồi ư? Gặp phải vận may kiểu gì vậy! Cố Vân Thâm dùng điện thoại của cậu ấy để gọi, còn tự mình đến lấy vali?
Trần An An xách vali của Vưu Tiểu Mễ chạy nhanh xuống dưới lầu, gặp phải hai nữ sinh đang lên lầu.
"Mình không nhìn lầm đó chứ? Người đó là Cố Vân Thâm thật sao? Anh ấy đứng dưới ký túc xá nữ sinh thật á? Xong rồi xong rồi xong rồi... Nam thần của mình có bạn gái mất rồi! Mình còn chưa kịp tỏ tình nữa kia mà!"
"Cậu bình tĩnh một chút được không? Làm như cậu mà tỏ tình là sẽ rước được Cố Vân Thâm về nhà vậy. Hai tư sáu khác khoa ba năm bảy ở chung khoa, nữ sinh muốn tỏ tình với anh ấy xếp thành hàng dài. Người đẹp Đoạn Nhất Nghê của ngành chúng ta đã bị từ chối rồi, cậu có tỏ tình cũng vô ích thôi."
"Không thể nói như thế! Tỏ tình với đàn anh Cố cũng giống như cúp cua vậy, nếu chưa từng làm thì coi như cuộc sống đại học không được hoàn chỉnh! Này, chúng ta đừng vội đi lên, nhìn xem đàn anh đang chờ ai..."
Trong lòng Trần An An giật mình, suýt trẹo chân. Cô ấy đi xuống lầu ký túc xá, vừa nhìn đã thấy chiếc túi nhỏ xinh căng phồng nằm... trên vai Cố Vân Thâm. Chung quanh có vài nữ sinh nói chuyện phiếm như thể chẳng có gì xảy ra, ở phía xa xa có hai nữ sinh làm bộ ngồi xuống buộc dây giày, còn có hai nữ sinh khác giả vờ gọi điện thoại.
... Mấy người này thật nhàm chán!
Trần An An nhắm mắt đi tới, Cố Vân Thâm xoay người lại, Trần An An nhìn gương mặt của anh, lập tức lắp bắp nói: "Chào, chào đàn anh ạ!"
Có rất nhiều loại đẹp trai, nhưng Cố Vân Thâm là loại rõ ràng nhất. Nếu như đẹp trai có cấp bậc, vậy thì Cố Vân Thâm thuộc về cấp bậc khiến người ta khó mà hít thở.
"Làm phiền em đi chuyến này, cảm ơn" - Cố Vân Thâm nở một nụ cười, rất nhanh đã dời mắt khỏi Trần An An, nhìn về phía chiếc vali màu trắng trong tay cô ấy.
Trần An An lập tức phản ứng lại, đưa chiếc vali cho Cố Vân Thâm, lớn tiếng nói: "Đây là vali của Vưu Tiểu Mễ!"
Cô ấy còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "Vưu Tiểu Mễ", sợ người khác không nghe được. Mấy nữ sinh ở phía xa xa kinh ngạc xì xào bàn tán. Trần An An ưỡn ngực, rõ ràng không liên quan gì đến cô nhưng cô lại có cảm giác hãnh diện kiêu ngạo.
"Đúng rồi... Tiểu Mễ đâu?" - Rốt cuộc Trần An An cũng không nhịn được mà tò mò hỏi.
Cố Vân Thâm thoáng nhìn qua chiếc túi màu hồng trên vai, thuận miệng nói: "Đi mua nước rồi. Tôi đi đón em ấy."
Vậy là phải đi rồi sao?
Trần An An khẽ cắn môi, vội vàng nói: "Đàn anh ơi! Mặc dù Tiểu Mễ nhà bọn em không phải quá xinh đẹp, còn hơi ngốc, dáng dấp cũng hơi lùn, ... Nhưng mà!"
Trần An An khẽ cắn đầu lưỡi, quay về đề tài: "Nhưng mà cậu ấy đặc biệt tốt! Tính tình rất đáng yêu, nhìn lâu hơn chút thì vẫn rất xinh! Hơn nữa cậu ấy thích anh nhiều năm rồi, thích từ hồi học nhà trẻ lận! Nếu cậu ấy không cẩn thận làm việc gì ngốc nghếch thì mong anh thông cảm nhiều hơn!"
Nhà trẻ? Trong mắt Cố Vân Thâm hiện lên sự kinh ngạc.
Anh cười gật đầu, xoay người rồi kéo chiếc vali màu trắng.
Theo từng bước đi của Cố Vân Thâm, chiếc túi hồng nhỏ xinh trên vai anh cũng khẽ đung đưa theo, Vưu Tiểu Mễ ở bên trong ôm đầu choáng váng, tức muốn nổ tung!
Cái gì gọi là "Mặc dù không phải quá xinh đẹp, còn hơi ngốc, dáng dấp cũng hơi lùn"?
Cô không đẹp chỗ nào! Chẳng phải gương mặt chỉ hơi tròn thôi sao!
Cô ngốc chỗ nào! Chẳng phải lâu lâu mới rớt môn một lần thôi sao!
Cô lùn chỗ nào! 1m61 cũng đâu có lùn!
Bả vai nhỏ của Vưu Tiểu Mễ bỗng xìu xuống, nhục chí cúi đầu.
À, Cố Vân Thâm 1m91.
Cố Vân Thâm bước ra cổng trường, một người đi ngang qua sát vai anh, vô tình đụng vào chiếc túi đeo vai. Một trận rung lắc thật mạnh buộc Vưu Tiểu Mễ phải vội vàng chống hai tay lên thành túi để ổn định cơ thể.
Thôi xong.
Vưu Tiểu Mễ bỗng nhận ra rằng, bây giờ mình đã không còn là "lùn một chút" ở trong miệng Trần An An nữa rồi. Lúc này cô cao bao nhiêu nhỉ? Có được 16cm không? Chắc chắn là không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT