Bạch Thiên Bối nàng từ nhỏ đã ít nói, chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, tuy rằng đã biết Kim Giai Nhân chuẩn bị đến đây, nhưng nàng một câu cũng không hỏi hắn, bản thân sợ hắn bị mình làm cho áp lực mà tự bản thân chịu đựng, nhất quyết không hỏi ai.

Chu Thiên vẫn đối tốt với nàng, nàng càng cảm thấy lo sợ bất an, vô cùng tội lỗi.

Cuối cùng nàng quá mệt mỏi để không tò mò, để tiếp tục im lặng, tự bản thân sang ngủ cùng con gái nhỏ đã chập chững biết nói, có thể ô ô nói vài từ chưa rõ của mình, Tề Thiên Mĩ.

Quả nhiên sau đó không lâu, thật sự tại doanh trại có xuất hiện một cô nương vô cùng kiều diễm, xinh đẹp, nhất định là con nhà quyền quý, lúc này lại khiến nàng có chút nghi ngờ, phải chăng đây chính là Kim Giai Nhân? Nàng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười lên tiếng hỏi:

"Không biết cô nương tại sao đến đây?"

"Người mới à? Còn không biết ta là ai?" - nàng ta nhíu mày vô cùng khó chịu, chán ghét mà nhìn nàng

"Ta.."

"Còn không biết chào Kim tiểu thư?" - một nha hoàn đi sau nàng ấy lên tiếng, lúc này nàng mới rõ, đây thật sự là Kim Giai Nhân. Thật may mắn cho nàng, nàng thực lòng muốn biết tướng công của mình và nàng ta có gì thân thiết hay không, tốt thay hôm nay cả đám nô tì đều đang bận việc, nàng chính thức gặp được nhân vật này mà không bị ai ngăn cản, còn thuận lợi trở thành nha hoàn.

"Nô tì xin chào Kim tiểu thư, thực là có lỗi!"

"Ta muốn tìm Tề ca ca, à không Tề tướng quân!"

"Ở bên kia tập luyện ạ!"

"Hứ, Tiểu Mai, đi!" - nàng ta sau đó liền nghêng ngang như nhà mình bước vào còn cố ý đẩy nàng té ngã, cả nha hoàn kia đối với nàng vẫn là có chút khinh thường.

Thật lòng sẽ khiến người ta nhìn vào còn cho rằng Kim Giai Nhân mới là Phu Nhân Tề gia ấy chứ

"Còn không mau đi chuẩn bị chút đồ ngọt cho Kim tiểu thư?" - nha hoàn kia lập tức giao việc cho nàng

"Vâng!" - nàng sau đó liền lui đi.

Tại nơi tập luyện..

"Tề ca ca!" - Kim Giai Nhân vừa nhìn thấy hắn liền tiến lại ôm chặt

*Choảng.. *

Theo tiếng động phát ra kia, mọi người cùng quay đầu nhìn theo, đó là.. nàng.

Hắn đột nhiên có chút lo lắng, bất an, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bị nương tử bắt gặp bản thân ôm ấp nữ nhân khác như thế nào rồi. Không khí của mọi người đột nhiên im lặng, hướng mắt về nàng và hắn.

Lúc này chỉ có Kim Giai Nhân và nha hoàn kia là vẫn chưa hiểu chuyện mà hóng hách nhìn nàng:

"Chỉ là một dĩa đồ ngọt cũng không lo xong, Tề ca ca à, để người ta giúp huynh trừng trị nha hoàn này nha!" - Kim Giai Nhân theo giọng điệu đó mà nũng nịu ôm lấy hắn, nàng sau đó liền bi thương nhìn hắn, lại thấy hắn đang bất động nhìn nàng, thật là không đẩy nữ nhân đang nũng nịu đó ra. Nàng.. tức giận.

"À, mà Tề tướng quân, không lẽ Tề phu nhân lại không đi theo người đến đây sao?"

"Ây da, Tiểu Mai à, người thật là, dù sao người ta cũng là thiên kim nhà giàu, làm sao lại chịu cực khổ mà đến đây cùng huynh ấy được chứ? Huynh nói đúng không, Tề ca ca?" - Kim Giai Nhân là do chưa biết chuyện nàng và hắn sớm đã làm lành sinh con, vẫn nghĩ rằng hắn đối nàng còn ghét bỏ mà bày đặt lên giọng, trong lời nói vừa có ý muốn trách rằng nàng là người không tốt gì, vì được nuông chiều từ nhỏ không biết cực khổ như bao nàng tiểu thư khác nên sẽ không chịu cùng hắn ra vùng biên cương xa xôi này mà ở lại, còn có ý sâu xa hơn chính là nàng ta lại vô cùng tốt đẹp, còn nghĩ đến hắn nên mới đến đây, cùng hắn chịu khổ.

Nàng đối với nữ nhân này đơn giản chỉ là có thể phán rằng.. nàng ta thật tàn độc!

"Muội im đi, muội lấy tư cách gì mà phán xét tẩu tử hả?" - Chu Thiên lúc này có lẽ đã hiểu được lý do nàng lại có mặt ở đây mà đem bánh, liền muốn cho nàng hiểu được đối với Kim Giai Nhân nên cẩn trọng như thế nào

"Vậy huynh lấy tư cách gì mà phán xét ta? Đệ phu của ả?" - nàng ta buông hắn ra, bước đến nhìn Chu Thiên

"Ta là thấy muội quá đáng rồi đó!"

"Hứ! Vậy ả dám ra sống ở cái nơi này sao?" - nàng ta còn đắc thắng cho rằng bản thân đã nghĩ đúng

"Đúng, tẩu ấy đang sống ở đây!" - Chu Thiên tức giận nói

"Ồ, không ngờ a! Nhưng mà vậy thì sao chứ, Tề ca ca sẽ để ý đến ả sao?"

"Còn hơn cả để ý, chẳng phải huynh ấy cũng đang vô cùng khó xử muốn tìm cách giải thích với nương tử của mình sao?" - Chu Thiên lúc này liền khó chịu nói thẳng ra.

Thật lòng là vậy, bản thân hắn đang vô cùng lo sợ không biết phải giải thích thế nào với nàng khi mà nàng nhìn cũng nhìn thấy, nghe cũng đã nghe thấy cả rồi..

"Vậy ả ta đâu nhỉ?" - Bỗng lúc này bão mẫu liền bế Thiên Mĩ ra đưa cho nàng

"Phu nhân, tiểu thư quấy khóc đòi người!" - nàng lúc này liền đón lấy Thiên Mĩ, con bé liền dừng không khóc nữa.

Lúc này tất cả mọi người trong đó có cả Kim Giai Nhân và Tiểu Mai kia nhìn thấy, trố mắt lên kinh hãi, bất ngờ..

*còn tiếp*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play