Nàng tên là Bạch Thiên Bối, nhị tiểu thư của Bạch gia, ngoài có đại tỷ là Bạch Khả Khả thì nàng đây vẫn còn ba muội muội và một đệ đệ nữa. Trong đó có tứ tiểu thư Bạch Phùng Phương có lẽ là người sung sướng và hạnh phúc nhất, vì nàng ta chính là thái tử phi, nữ nhân được thái tử sủng ái vô cùng và cũng chính là hoàng hậu tương lai của Dương quốc rộng lớn. Nhưng thật không may cho nàng ta khi nàng ta bỗng mắc bệnh phải nằm một chỗ, thân là tỷ tỷ, nàng làm sao có thể thấy chết mà không cứu, liền vội vàng xuất phủ, một mạch muốn vào cung giúp đỡ, thật kì diệu là sau đó một tuần, Phùng Phương đã tỉnh lại.

"Nàng ấy sẽ không sao chứ?" - thái tử lo lắng nhìn nàng mong chờ một câu trả lời.

"Thái tử xin ngài yên tâm, sẽ không sao cả" - nàng mỉm cười nhìn muội muội.

"Đa tạ người!" - thái tử mỉm cười, trong lòng đã bớt lo hơn.

"Không cần đâu, ta dù sao cũng là tỷ tỷ của Phùng Phương mà" - nàng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu muội của mình.

"A, phu quân, không phải chàng còn việc phải làm sao? Cứ để thần thiếp và nhị tỷ ở đây là được rồi" - Phùng Phương lo lắng hỏi.

"Được rồi, ta đi lo chuyện lập ngôi đây" - chàng mỉm cười, bỏ ra ngoài.

"Lập ngôi?" - nàng nhìn muội muội của mình, trong lòng không khỏi tò mò, muốn biết đầu đuôi sự việc là gì?

"À, là do hoàng thượng bây giờ đã sức yếu muốn nghỉ ngơi nên đang chuẩn bị giao ngôi lại cho thái tử đó mà".

"Thì ra là thế sao, chúc mừng muội, sắp làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ rồi".

"Ưm, mà.. Muội có chuyện muốn hỏi tỷ" - nàng ta ấp úng hỏi nàng.

"Có chuyện gì thì muội cứ nói đi, ta nghe đây".

"Muội.. Muội.. thật sự sẽ mau chóng hết bệnh sao?" - nàng ta có chút e dè hỏi.

"Muội thật sự không tin vào tài năng y thuật của ta?" - nàng khẽ nhíu mày.

"Ưm.. Không.. Không phải như vậy!"

"Thế thì muội chỉ cần lo dưỡng bệnh là được rồi!"

"Đa tạ tỷ!"

"Không cần, thật ra đại tỷ và mọi người ở nhà cũng vô cùng lo lắng cho muội"

"Thôi thì tỷ cứ về nghỉ ngơi trước đi, muội sẽ cố gắng nghỉ ngơi thật tốt"

"Cũng được, ta đi trước, dù sao cũng phải để cho muội có không gian yên tĩnh mà nghỉ ngơi, thôi thì ta đây đi trước" - nàng nhanh chóng ra ngoài, trên tay vẫn còn cầm quyển sách y thuật mà chăm chú quên cả nhìn đường mà va phải 1 người nào đó..

***​

"A" - nàng do va phải ai đó nên bị té, bản thân là muốn ngước mặt lên nhìn thử người mà mình đã va vào thì bỗng dưng đứng hình vì sắc đẹp của chàng trai trước mặt, hắn có một làn da ngăm màu bánh mật, gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng lạnh lùng và có khí chất mạnh mẽ, cao ngạo:

"Có sao không?" - anh chàng cúi mặt nhìn nàng rồi kéo tay nàng lên.

"Ơ.. À.. Ùm.. Không.. Không sao?" - nàng thẹn đỏ mặt rồi cúi đầu bỏ đi mất.

"Thật kì lạ" - anh chàng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đó chạy đi mất, trong lòng có chút vui vẻ, rồi nhanh chóng bước đến phủ Thái tử bàn chuyện:

"Có chuyện gì mà tướng quân lại vui thế?" - Dương Phàm (đó là tên thật của thái tử) mỉm cười nhìn hắn.

"Không" - hắn nhanh chóng khôi phục gương mặt lạnh lùng muôn đời của bản thân.

"Hừm, thôi thì nói về chuyện chính trước đi" - thái tử liền đổi ngay chủ đề.

"Cũng được" - tại 1 quán trọ gần hoàng cung..

"Tiểu thư, người không sao chứ?" - nàng nô tì được phái đi theo Bạch Thiên Bối lo lắng nhìn gương mặt đỏ lự và cực nóng của nàng.

"À.. Không.. Không sao" - nàng lắc đầu, nhưng trong thâm tâm vẫn nhớ về hắn*, không lẽ nàng mới đây mà đã có cảm tình với hắn rồi đó chứ?

(*Tề Gia Minh, là tướng quân, được ví như một con chim đại bàng hùng dũng yêu thích tự do và vô cùng ghét bị ràng buộc, phụ mẫu đều mất sớm, chỉ còn lại một mình. Cũng là phu quân trong tương lai của nàng)

***​

Ngày hôm sau, nàng thờ thẫn đến phủ thái tử, trong lòng luôn nhớ đến người đó thì bỗng nhìn thấy hắn đi ngang qua, thật lòng nàng đây muốn chạy đến hỏi tên hắn nhưng lại vì ngại ngùng mà không dám bước đến. Đành nặng lòng đến phòng của Phùng Phương thái tử phi:

"A, ta đợi tỷ lâu rồi đấy" - 1 thanh âm quen thuộc phát lên làm nàng chợt giật mình nhìn lại. Đó chính là Bạch Hồ Ngọc, tam tiểu thư Bạch Gia và cũng là thê tử của Thất Vương Gia Dương Từ Dực:

"Sao muội vào được đây cơ chứ?" - nàng thắc mắc nhìn tam muội của mình, không phải cái tên Dương Từ Dực đó rất ít khi vào cung sao? Mà lần này còn đặc biệt tốt bụng đem cả Bạch Hồ Ngọc theo nữa chứ, không phải hắn ta cưng chiều vợ lại còn bao che, chỉ muốn nàng ta ở nhà hưởng phúc đức của hắn thôi sao? (thật ra là do hắn ta đây sợ nàng Hồ Ngọc này ham chơi quên đường về nên mới phải giữ chặt đến thế).

"Hứ, dù sao thì Dương Từ Dực cũng là vương gia mà, muốn vào cung cũng không hề khó, nghe nói hôm nay chàng ấy bàn chuyện trọng đại với Tề tướng quân gì đó thì phải" - Bạch Hồ Ngọc lên tiếng.

"Nghe nói hắn ta mang họ Tề tên là Gia Minh" - Bạch Phùng Phương cũng tiếp lời.

"Sao? Tên là Tề Gia minh à? Ta không nhớ lắm" - Bạch Hồ Ngọc lại tiếp tục trò chuyện, không để ý đến kẻ đang mơ mộng bên kia cho lắm.

"Hắn ta là bạn của Dương Phàm (tên của thái tử), hình như là sống 1 mình cùng với vài người hầu, phụ mẫu đã mất sớm nên chỉ có riêng thái tử là người thân" - Bạch Phùng Phương tiếp tục đem chuyện người khác ra nói, nhưng nàng làm sao có thể ngờ đó lại chính là người vinh hạnh được nhị tiểu thư Bạch gia để ý cơ chứ?

"Hắn cũng chính là tướng quân vô cùng anh dũng và mạnh mẽ của nước chúng ta, bao nhiêu trận đấu lớn nhỏ đều là do hắn ta một mình chỉ huy, rất ít khi để tỷ phu (anh rể) ra mặt thay, nghe A Dực nói hắn ta rất trung thành" -Bạch Hồ Ngọc kể ra.

"Thật sao? Không ngờ lại còn có người như vậy, nhưng không lẽ hắn lại không hề có thê thiếp sao?" - nàng chợt thấy có hứng thú với cáu chuyện này, quay sang nghe ngóng.

"Không. Một nam nhân mạnh mẽ, hùng dũng thế thì làm sao có thể dễ dàng bị ràng buộc vào chuyện hôn sự cơ chứ" - Bạch Phùng Phương trả lời thẳng thắn.

"Ừm, nhất định là thế rồi" - cả đám nữ nhân này làm náo nhiệt hẳn căn phòng này làm cho thái tử có phần yên tâm hơn nhiều rồi.

*còn tiếp*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play