"Không lẽ.. ngươi chính là Bạch Thiên Bối?" - lúc này Tiểu Mai, nha hoàn của Kim Giai Nhân đột nhiên bất ngờ quá mà lên tiếng

"Như vậy chưa đủ chứng minh sao? Hay cần thêm sự khẳng định của tướng công ta?" - nàng nhíu mày, căm ghét nhìn Kim Giai Nhân

"Tề ca ca, huynh nói xem ả nha hoàn này thật là tẩu tử của ta sao?"

"Đúng vậy!" - hắn lúc này chỉ còn biết gật đầu nói

"Muội xem, có phải chăng nhờ vào cái vai nha hoàn do muội tự nói đó mà tẩu tử đã nhìn rõ được muội?" -Chu Thiên lúc này vô cùng vui vẻ hỏi

"Tẩu tử, thật ra.. ta.. ta chỉ là đang vui đùa mà thôi, không hề có ý gì cả.. ta.." - Kim Giai Nhân dường như có tật giật mình, còn cố gắng phủ nhận

"Kim tiểu thư, đã nghe qua nhưng chưa gặp được, quả nhiên xinh đẹp, chắc hẳn tướng công ta đối với nàng vô cùng sủng nịnh nhỉ?" - nàng không rõ lí do là gì, nhưng nàng biết rằng nàng đã thay đổi.

Từ nhỏ đến giờ mọi chuyện nàng đều có thể dễ dàng cho qua, nhưng.. lần này thì không. Chính nàng biết bản thân ăn nói có chút khó nghe, nhưng làm sao đây chứ, đó chính là những gì nàng muốn biết rõ.

Còn riêng hắn, trong lòng hắn khi nghe thấy nàng nói đã biết Giai Nhân đã lâu thì sinh ra nghi hoặc, phải chăng nàng đã biết hắn từng chứa chấp, sủng nịnh nữ nhân này từ lâu mà không nói? Hắn là đang lo lắng.

"Tẩu tử, được gặp tẩu quả nhiên là chuyện tốt!"

"À, ta quên mất. Có chuyện cần hỏi Kim tiểu thư đây!" - nàng lần này tức giận, thật lòng muốn có biện pháp mạnh tay đối với Kim Giai Nhân và nha hoàn kia

"Có chuyện gì tẩu tử cứ việc"

"Tiểu Mai kia phải chăng là bạn hữu của ngươi?"

"Không, nàng ấy là nha hoàn thân thiết của ta!"

"Vậy mà lúc nãy khi đã biết thân phận của ta ả lại dám gọi rõ cả họ tên ta, đối với ta chút phép tắt cũng không có, vậy.. theo ngươi, ta nên làm sao?" - nàng lúc này đã dỗ Thiên Mĩ ngủ ngon, nên liền đưa lại tay bảo mẫu, có ý bảo bà đem cô bé vào phòng.

Bản thân liền cùng Chu Thiên và hắn ngồi xuống bàn ghế đá, cả đám binh sĩ lần này cũng được xem kịch hay nên vây quanh nơi nàng ngồi. Kim Giai Nhân được ngồi đối diện cùng Tiểu Mai kia đang đứng như hai kẻ tù tội đang bị kết án

"Ta.. theo ta nhất định phải trừng trị nàng ta thích đáng!"

"Tiểu thư!" - Tiểu Mai kia nghe vậy thì giật mình nhìn Kim Giai Nhân

"Vậy theo chàng phải chăng nên đánh 30 roi?" - nàng mỉm cười, hiền lành nhìn hắn

"Ừm!"

"Tiểu thư à!" - ả ta lại càng sợ hãi lên tiếng

"À, còn thêm tội hóng hách với nha hoàn phủ Tề. Lúc nãy chẳng phải ả đã nhầm ta là nha hoàn mà đối xử như bản thân là chủ không phải sao? Ta nên cho ả biết rõ ả là ai, thêm 20 roi nữa!" - nàng lúc này đối với một nha hoàn thấp kém như Tiểu Mai cũng không muốn tha, nàng phải cho Kim Giai Nhân kia hiểu rõ, nàng vẫn có thân phận hơn ả.

Những nam nhân xung quanh tất nhiên là khá kinh hãi khi thấy phu nhân nhà họ hiện tại lại ra tay mạnh đến vậy, bản thân họ cũng hiểu rõ, nữ nhân chẳng ai muốn người khác cướp lấy tướng công mình cả.

Lần này e rằng Tiểu Mai kia sẽ nhớ suốt đời trận đòn roi này..

* * *

Tại phòng tạm thời của Kim Giai Nhân..

"Á.. á.. tiểu thư à, xin người nhẹ tay một chút a!" - Tiểu Mai kia la oai oái lên, gương mặt thể hiện vô cùng ủy khuất đau đớn đến phát khóc.

Không phải nghe đồn nhị tiểu thư Bạch gia tiếng tăm hiền lành, ôn nhu lắm sao? Thế nào lại ra tay mạnh như vậy cơ chứ? Tuy nhiên cũng không phải chỉ là ý nghĩ của nha hoàn Tiểu Mai, thật ra cả Kim Giai Nhân lần này cũng có chút kinh ngạc, cứ như họ đã bị truyền tin sai ấy hoặc nhị tiểu thư nhà đó và nữ nhân lúc nãy là hai người khác nhau a.

Kim Giai Nhân trong lúc đang thoa dầu cho nha hoàn Tiểu Mai thì liền vì chút suy nghĩ mà quên mất mạnh tay chà xát vào vết thương

"Á á á.. tiểu thư!"

"À, ta xin lỗi! Ta bất cẩn thật!"

"Mà tiểu thư, sao người lại không nói thẳng ra bản thân muốn gì đi, chẳng phải chúng ta có Tề tướng quân chống lưng hay sao?" - nha đầu kia liền hỏi

"Người là mù rồi sao? Tề ca ca lần này nhất định là thật lòng với Bạch Thiên Bối rồi, nàng ta chẳng phải nói gì huynh ấy cũng gật đầu cả sao? Còn vô cùng lo lắng, xem ra rất lo nếu Bạch Thiên Bối kia giận hờn a" - Kim Giai Nhân tức giận nói.

Từ nhỏ đến giờ, Tề Gia Minh đối với nàng ta là yêu chiều sủng nịnh, ngoài nàng ta ra thì cũng không rãnh rỗi bảo vệ người khác (trừ Châu Tuyết Nguyệt), vậy mà hiện tại hắn sau khi thành thân với Bạch Thiên Bối rồi lại trong vài năm sinh con trai 6t, con gái lại chưa lâu, còn sợ Bạch Thiên Bối giận, lại không sợ nàng ta giận hay sao? Trong chuyện này, Kim Giai Nhân nhất quyết không chịu thua a.

"Nhưng mà tiểu thư, chúng ta vẫn không thể ở sau lưng giáo huấn nàng ta sao?"

"Không được! Người còn không biết danh tiếng Bạch gia lẫy lừng cỡ nào sao? Trưởng nữ Bạch Khả Khả thì biết buôn bán, tính toán khéo, còn có tướng công là kẻ có địa vị chống lưng cho" - Kim Giai Nhân đối với gia đình nàng từ lâu cũng đã tìm hiểu, thật lòng là vô cùng uy nghi a

"Nhưng chỉ là kẻ có địa vị nhỏ tại huyện thôi mà tiểu thư!"

"Hắn ta thật ra chính là nhất phẩm quan triều đình của Dương Quốc, gia đình hắn làm nghề buôn vải, hắn vừa là kẻ buôn bán, vừa là cánh tay đắc lực của tân hoàng đế nữa chứ, so với phụ thân ta vẫn là quá to lớn!" -Kim Giai Nhân mệt mỏi nói, nhắc đến phụ thân mình, nàng cũng không hiểu tại sao ông lại từ bỏ dinh hoa như vậy, đáng ra có thể trở thành Nhất phẩm quan triều đình vậy mà lại chọn làm chức quan nhỏ bé để bây giờ nói ra thì.. phụ thân nàng lại không bằng người ta

"Thật không ngờ a!"

"Chưa nói đến muội muội ruột của Bạch Thiên Bối lại chính là Bạch Phùng Phương, tân hoàng hậu của Dương Quốc, động vào nàng ta chẳng khác nào động vào chỗ chết cả. Tam tiểu thư nhà đó chính là Thất vương phi, nương tử của kẻ có uy quyền nhất trong cung chỉ sau hoàng đế một bậc. Bạch Thư Tiên lại là nương tử của Miêu tộc vương, một đất nước nằm ở Miêu Cương rộng lớn, mà Miêu Tộc chịu hòa giải với ta chính là nhờ Bạch Thư Tiên, hắn ta là muốn nương tử dễ dàng đi thăm nhà nên đặc biệt giải hòa để mọi người tiện đường đi lại. Nói chung cả gia đình đó ai ai cũng có tướng công không làm chức quan thì lại là con cháu hoàng tộc, không thì lại là kẻ của nước láng giềng. Cả Bạch Hoàng Khải kia còn là tướng công của Tiểu Tuyết nữa chứ!" -Kim Giai Nhân uể oải nói

"Vậy là chúng ta cũng chỉ có thể ăn sâu từ trong cây mà thôi, nếu bây giờ đục cây từ bên ngoài e là sát thương nhiều người a!" - nha hoàn kia lanh lợi nói

"Ý người là gì?" - Kim Giai Nhân nhíu mày hỏi

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ gốc rễ, chẳng phải Bạch Thiên Bối đang giận sao?" - Nha đầu Tiểu Mai kia liền có chút mờ ám nói

"Ta hiểu rồi, ta.. đã có một kế rất thú vị"

* * *

Tuy rằng bản thân đang giận nhưng Thiên Bối nàng đối với những việc là trách nhiệm của bản thân thì không bao giờ trốn tránh.

Nàng vẫn làm việc như thường ngày, chỉ có điều là không thèm để mắt dòm ngó đến hắn một cái nào, điều này khiến hắn vô cùng ủy khuất, ăn năn hối lỗi mà chạy theo nàng

"Nương tử, nàng nghe ta nói!"

"Không cần phiền chàng, ta không rảnh!"

"Ta xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu mà!"

"Ta cũng không ngờ chàng còn mong có lần sau đấy?" - nàng tức giận nhìn hắn một cái rồi bỏ đi, hắn cũng vội vã chạy theo tạo cả một cảnh tượng vô cùng vui mắt tại doanh trại.

Chu Thiên chàng vẫn đứng gần đó quan sát, chàng rõ biết Thiên Bối sớm muộn cũng làm hòa với Tề Gia Minh, nhưng chàng vẫn là tạo cho bản thân chút hy vọng nhỏ nhoi, chàng.. vẫn có cảm giác đặc biệt với nàng, chàng là yêu mất tẩu tử của mình rồi.

Nắm chặt tay lại, Chu Thiên vô cùng đau khổ nhìn nàng đã nhanh chóng phì cười, chấp nhận lời xin lỗi của Gia Minh kia.

Phải, chàng chính là kẻ lặng thầm yêu nàng. Chính là Chu Thiên chàng gửi thư giấu tên cho Kim Giai Nhân biết Tề Gia Minh là đang ở doanh trại, cố ý nhấn mạnh rằng hắn sẽ ở lại lâu để khiến nàng ta nhanh chóng đến doanh trại tìm hắn còn nói Thiên Bối rất hiền lành, dễ dàng sẽ bị ức hiếp mà nhanh chóng nhường Tề Gia Minh cho nàng ta, cố ý tạo cho Thiên Bối một chút không tin tưởng vào kẻ mang danh tướng công này bằng cách ra lệnh cho nô tì dọn phòng trên danh nghĩa của hắn.

Cũng chính Chu Thiên chàng trước mặt nàng giả vờ tức giận, giả vờ ngạc nhiên trước sự có mặt của Kim Giai Nhân còn trước mặt nàng mà cãi lí với nàng ta. Tất cả đều là muốn Bạch Thiên Bối mà chàng yêu sẽ quay lại yêu chàng. Bỗng chàng nghe thấy tiếng nói của Kim Giai Nhân từ phía sau lưng mình

"Huynh muốn Bạch Thiên Bối yêu huynh sao?" - Kim Giai Nhân mỉm cười khinh bỉ, đi theo sau còn là nha hoàn Tiểu Mai không biết điều kia

"Hả? Muội nói bậy bạ gì vậy hả?"

"Hừ, huynh nghĩ ta không biết lá thư đó là của huynh sao? Nhìn là biết huynh có ý với tẩu tử rồi, muốn cùng ta hợp tác không?"

"Ta không rảnh đùa cùng muội!"

"Ta cũng vậy mà!"

"Hừ, ta đi trước!" - chàng định quay lưng lại bỏ đi thì

"Không muốn sao? Nhanh vậy đã nhận thua rồi?" - Tiểu Mai liền lên tiếng, một lúc sau, cuối cùng Chu Thiên lại quay lưng về phía Kim Giai Nhân mà hỏi

"Muội muốn gì?"

"Tề ca ca là của ta, Bạch Thiên Bối là của huynh! Thế nào?"

"Muội.. cần gì? Ta sẽ giúp!"

"Ha.. cuối cùng cũng sẽ vì nữ nhân mà bỏ mặc tình huynh đệ, ta và huynh thế nào cũng về cùng thuyền. Ta đã có một ý cũng khá hay nhưng kịch vui chỉ bắt đầu khi ta về phủ Tề mà thôi!"

"Muội định lập mưu tại phủ Tề?" - chàng nhíu mày hỏi

"Đúng, sau khi các huynh quay về, chúng ta sẽ đặc biệt đến thăm Tề ca ca!"

"Được, ta chờ!" - nói rồi Chu Thiên liền bỏ đi, chỉ còn lại nha hoàn Tiểu Mai và Kim Giai Nhân là cười đắc ý mà thôi..

*còn tiếp*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play