"Ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, thật tội nghiệp, Lương Xích Hữu!"

Nghe được từ tội nghiệp phun ra từ chính đứa con nuôi dưỡng bởi hai kẻ hắn hận thấu xương, Lương Xích Hữu liền không nhịn được, mắt trợn tròng, hàng loạt vệ sĩ xuất hiện chĩa súng vào đầu Tống Bạch Hiểu.

Sau đó không biết bằng cách nào hắn đã chạy thoát được nhưng mình đầy thương tích, một lỗ nhỏ sâu hoắm không ngừng rỉ máu tren ngực trái. Con đường vắng vẻ, tăm tối, từng bước từng bước nặng trĩu, đôi chân loạng choạng, hình ảnh trước mắt xoay chuyển đung đưa theo hơi thở không đều. Cơ thể to lớn ngã phịch xuống mặc kệ vết xước kéo dài từ bụi cây đang rạch đường trên khuôn mặt điển trai. Phía sau lấm chấm vết máu dẫn lối ác quỷ, đôi mắt kia đã nhắm nghiền.

"Nhói" cảm giác tê tái từ vai lan ra khắp cơ thể, ý thức dần hồi phục. Đôi mắt nặng trĩu mở ra, va vào mảng sáng chói lóa. Trước mắt là trần nhà, hắn vội bật dậy, vết thương bị động mạnh đau đớn lan ra tê liệt đến từng dây thần kinh, nhưng đã được băng bó kĩ càng. Rõ là người có tay nghề.

Hắn đang ngồi trên giường, nhẹ đảo mắt nhìn quanh. Bên kia cũng là một chiếc giường, trên có cô gái đang mơ màng ngủ. Một khuôn mặt bé nhỏ ngây ngô, đôi hàng mi cong cong, chìm trong giấc ngủ thật yên bình. Nụ cười ấm áp nhẹ nhàng không hẹn trước bất giác nở trên bờ môi mỏng manh ai đó.

"Nhưng sao lại không tắt đèn chứ? Liên Hoa này cũng thật là, lại bất cẩn như vậy?" Thoáng tia suy nghĩ hiện hữu ttrong đầu Bạch Hiểu. Nhớ lại lần đầu tiên vào căn phòng này là lần Liên Hoa sốt cao, không biết vô tình hay cố ý, ánh đèn cũng sáng chói như vậy. Trước đây đều là Liên Hoa cả ngày khóa cửa muốn vào cũng không có cơ hội, căn phòng ngập tràn mùi hương của cô.

"Đừng.. đừng.. đừng giết ông ấy! Đừng đến đây.."

Giọng nói yếu ớt khẽ vang xua đi sự lơ đểnh của Bạch Hiểu, hắn nhìn sang, khuôn mặt yên bình sao lại biến chuyển thành vẻ kinh hãi đến vậy. Bình thường trầm mặc là thế, sao tự nhiên lại xanh sao sợ sệt đến mức này? Vẻ mặt khổ sở, đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi, thở gấp.. hệt như ngày đó! Là điều gì khiến con sói hoang dại vốn nguy hiểm run lập cập như chú dê non trên bàn mổ?

Bạch Hiểu bước xuống giường, quên đi vết thương đang nhức nhối, đôi chân kia đưa hắn đến bên thân thể yếu ớt đang quằn quại. Khẽ nắm bàn tay run rẩy đẫm mồ hôi, lướt nhẹ lau đi vài giọt đọng trên mi mắt. Nước mắt! Đang chảy theo khóe mi xuống cái gối trắng tinh, cô gái này lại khiến lòng Bạch Hiểu đau nhói xót xa.

"Đã không sao rồi!" không nhịn được chỉ còn biết lau đi giọt nước lăn dài, giọng nói trầm ấm khẽ trấn an linh hồn đang run rẩy.

Liên Hoa như có điểm tựa liền nắm chặt lấy bàn tay Bạch Hiểu. Lực mạnh khiến hắn nhói lên tới tận vết thương, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đúng là dở khóc dở cười. Nhưng vết thương này không âm ỉ bằng lồng ngực, nơi trái tim hắn đang quặn lên theo nhịp thở khó nhọc của Liên Hoa.

Sáng hôm sau Liên Hoa tỉnh dậy Bạch Hiểu một thân đầy băng trắng lại ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, bàn tay thô to còn đang truyền hơi ấm vào từng ngón tay gầy guộc của cô.

Đôi mắt Liên Hoa rủ xuống dịu hẳn, dừng lại trên gương mặt ngủ mê như một đứa nhóc, có lẽ do vết thương hành nêm còn mệt mỏi. Điều gì đó thật thu hút, đôi mắt lưu luyến không thể rời gương mặt kia. Liên Hoa đưa tay muốn cọng tóc che lấp đi đôi mắt tinh xảo, bỗng nhiên lại rụt về. Cô đưa tay lên lồng ngực, cảm nhận từng nhịp tim, điều gì đó theo dòng cảm xúc đã thay đổi.

Chiếc chìa khóa đã bị chôn sâu dưới đáy hố tăm tối vào năm năm trước dường như lại tra vào ổ lần nữa. Liên Hoa chỉ nhẹ nhàng xem qua vết thương, không có gì bất thường. Cô khoác tấm chăn qua người Bạch Hiểu, nhìn nhìn suy tư lại quay người rời đi. Điều gì đó lại bắt đầu nổi lên rồi, chẳng bao lâu nữa chiếc chìa sẽ xoay trong ổ bật ra cánh cửa rỉ sét bấy lâu.

Bạch Hiểu tỉnh lại chẳng thấy bóng hình người kia đâu. Hắn nhìn khắp nhà, chiếc giỏ nhỏ, chiếc ghế sofa quen thuộc. Bóng hình quen thuộc con vật nhỏ lại ùa về. Toàn hình ảnh quá khứ, căn nhà chẳng sai lệch thứ gì. Chỉ là không còn cục lông trắng muốt lon ton hoan hỉ vòng quanh.

Sau đó Bạch Hiểu về lại biệt thự Via tịnh dưỡng, đám người Khắc Long, thư ký Kim, Xích Lam, Tư Huyễn bị một phen sốt sắng vừa thấy Bạch Hiểu liền phóng tới ôm mạnh, người chửi người rủa. Bạch Hiểu đau đớn, vết thương bị động liền rỉ máu, cả đám hốt hoảng vác cậu ta vào nghỉ ngơi.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play