Thư ký Kim ngừng một chút, đôi mắt âm thầm dời đi, vẻ tự tin thông minh ngày thường đã lặn mất đâu, chỉ còn khuôn mặt đầy nuối tiếc, không khỏi khát khao hai chữ nếu như.

Lại khó khăn nói tiếp

"Biết tin, Bạch Minh liền tức tốc quay về, nhưng vẫn là muộn một bước. Tên Lương Xích Hữu ban đầu rất yêu thương Jenny, hắn nhất mực nuông chiều, cô muốn gì hắn đều cho. Còn a Minh chỉ biết đứng sau nhìn về phía hai người họ. Nhưng tới cùng mọi thứ chỉ là tấm gương giả tạo, chạm nhẹ sẽ rơi vỡ. Hắn chỉ nắm được thể xác Jenny, trái tim cô vẫn luôn hướng về a Minh cùng đoạn tình dang dở, hằng ngày Jenny như xác sống đắm chìm trong đoạn ký ức dang dở. Lương Xích Hữu ngày càng bị đẩy tới giới hạn, sự độc đoán, hung ác, đố kị ngày càng sâu trong con người đó. Hắn bắt đầu hành hạ Jenny, bắt dầu bằng lời đe dọa, mắng chửi, nhục mạ đến đánh đập, ngoại tình.."

Lời nói thư ký Kim trở nên nặng trĩu, đôi lông mày nhíu khó khăn, hơi thở nặng nề theo từng con chữ, có lẽ là phản ứng muốn ngăn lại từ ngữ sắp tuôn ra

"Còn a Minh từ lúc mất đi Jenny như sống trong ác mộng, mỗi ngày của cậu ta đều mang nặng đau đớn, hơi men, không thì lại điên cuồng vùi đầu vào công việc. Cuối cùng vẫn không thể ngơ nghi, lại âm thầm dõi theo phía sau ai đó"

"Khi biết cuộc sống khốn khổ của Jenny, a Minh không kiềm được liền tìm mọi cách, cuối cùng cũng lừa được tên Lương Xích Hữu, đưa Jenny đi Anh Quốc, dùng những bằng chứng tội ác của hắn cưỡng chế li hôn. Tên Lương Xích Hữu tức tối, đêm đó nhờ sự giúp đỡ từ anh trai hắn, hắn bị tôi giăng bẫy nhốt trong khách sạn, khi thoát ra hắn điên cuồng đập phá."

"Chính điều này đã châm ngòi cho đống thuốc nổ ẩn giấu, thứ hắn không có được thì sẽ phá cho hôi, không ai có quyền sở hữu, sau cùng hắn giết vợ chồng anh trai là chủ tịch phu nhân tiền nhiệm của KA Queen. Dùng tài lực thủ đoạn dơ bẩn đối đầu với a Minh. Ngay sau khi Jenny được tự do a Minh liền đăng ký kết hôn và cùng chăm sóc đứa con trong bụng cô"

Lúc này Bạch Hiểu trở nên trầm mặc, đôi lông mi rủ xuống, dáng vẻ dọa người ban nãy đã biến đâu. Vài cọng tóc theo cái cúi đầu rơi xuống che lấp đi khuôn mặt kia, là đau đớn, hối tiếc, hay căm phẫn?

"Nói như vậy Lương Xích Hữu là cha ruột của tôi?"

Lời nói có lẽ là sự xác nhận sau cùng. Thư ký Kim chỉ lẳng lặng gật đầu, nói xong những điều cần thiết cơ thể anh ta trở nên lười nhát, môi mím thành đường chẳng còn chút tín hiệu muốn mở ra.

Khó chấp nhận nhưng đây lại là sự thật. Bạch Hiểu hắn từ nhỏ đã biết mình không phải con ruột Tống Bạch Minh. Vì vậy tuy vô cùng ngưỡng mộ, thán phục con người đó nhưng lại luôn mặc cảm, tự ti. Lớn lên hắn luôn muốn chứng tỏ bản thân, muốn tiến thân không cần sự giúp đỡ từ người cha tài giỏi ấy. Mọi chuyện ngày càng bị đẩy xa khiến họ tuy thương yêu nhau nhưng vẫn không thể nói ra thành lời, không thể có những hành động cử chỉ như bao cha con khác, căn bản chỉ là do hắn quá ngưỡng mộ con người ấy mà thôi.

Cả ngày Bạch Hiểu chr ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế xoay, không chút cử động, một cái xác vô thần. Đến đêm, chiếc xế trông không, căn phòng tăm tối lạnh lẽo, nguồn sáng duy nhất là vài tia sáng trăng le lói mù quáng cắm thẳng xuống nền nhà. Chủ nhân của nó đã biến đâu mất.

Một bóng người vô thanh vô tức lặng lẽ đột nhập dinh thự to lớn lộng lẫy. Bên ngoài vài bóng người vũ trang đi đi lại lại, mắt không ngừng đảo liên hồi.

Trong phòng ngủ của Lương Xích Hữu, vốn im lặng lại ang lên thanh âm nói chuyện

"Xem ra cậu cũng tài giỏi đấy chàng trai! Không đúng, phải gọi là con trai của ta!"

Lương Xích Hữu không ngần ngại hiện rõ bộ mặt đầy thâm hiểm, nụ cười kinh tởm ghê sợ kéo dài, hắn đang mặt đối mặt với con người không rõ xúc cảm.

"Thì ra ông đã biết!" mái tóc đẹp đẽ lại rủ xuống vài cọng che lấp khuôn mặt, chẳng để ai nhận ra biểu cảm lúc này "Tại sao lại hại chết bọn họ?"

"Ta chỉ là chúc phúc cho uyên ương mà thôi, nào đâu tổn thương bọn chúng"

Có lẽ tên này vừa mới tắm xong, trên người còn quàng chiếc áo tắm bông, bộ dáng ngạo nghễ cười chê chễm chệ trên giường.

"Cho dù có tổn thương thì đã sao? Một con đàn bà vô liêm sỉ cùng thằng khốn ăn tạp đó đều đáng chết, thật xứng đôi vừa lứa!"

Hắn nhấn mạnh, dùng những lời lẽ khinh miệt nhất phỉ báng bọn họ. Đôi mắt đối diện thoạt trở nên căm phẫn, nhưng sau đó nhanh chóng biến chuyển bình thường, như đã buông bỏ sợi dây mỏng manh đang gắng sức níu giữ con quái đang vùng vẫy. Nụ cười tang tóc vô cảm lại xuất hiện.

"Xem ra hôm nay ta bị mù rồi! Còn định đến cho ngươi cái chết nhẹ nhàng nhưng xem ra là chưa đủ."

Đôi mắt Bạch Hiểu ánh lên cái nhìn thương hại "ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, thật tội nghiệp, Lương Xích Hữu!"

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play