Tên Cao Lãng lao tới, ngọn thủy thủ ngay trên đầu Lãnh Quân Dao cắm xuống "phập".

Con dao xuyên qua.. bàn tay ai đó, Lãnh Quân Dao cố ngước lên, trong mắt cô là hình ảnh người trai thư sinh, tuấn tú nét mặt ánh mắt đầy cuốn hút với vẻ cương nghị - thư ký Kim. Tên Cao Lãng tặc lưỡi. Thư ký Kim nhanh rút nhanh tay về đạp mạnh vào vùng tay bị cột vết thương của tên kia. Hắn đau đớn ngã sang một bên. Lại nhanh chóng bật dậy như con lật đật. Thư ký Kim lao đến giằng co nhưng chẳng mấy chốc hắn bóp cổ thư ký Kim xốc lên. Con dao găm phập vào bụng anh chàng thư ký, và đòn kết liễu.. "Pằng!" bị cắt ngang bởi thanh âm giòn giã của cây súng. Bóng người ngã xuống máu rỉ theo đường chảy trên nền đất, mùi tanh tưởi hòa cùng mùi thuốc súng. Lãnh Quân Dao ở phía bên kia ngất đi trong tư thế ngắm bắn. Ba người nằm bất động trên nền đất.

Nghe tiếng súng bọn người tập trung hết về đây. Từ trên cây cao Liên Hoa vút xuống nhanh chóng ôm lấy Lãnh Quân Dao đặt lên chiếc cáng từ đám người Hắc Bạch. Thư ký Kim cũng nhanh chóng được đưa đi, Tư Huyễn cũng theo sau. Bạch Hiểu, mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Liên Hoa, nhưng với tình cảnh trước mắt chẳng ai nói được gì, Lâm Cao Lãng đã chết bởi phát súng ngay tim.

Đám cứu thương đi tới bìa rừng một chấn động mạnh bất ngờ làm rung chuyển nền đất. Nhìn lại phía sau bầu trời đã bị nuốt chửng bởi cột khói nấm đen xì khổng lồ đang nuốt chửng bầu trời. Bước chân Liên Hoa xao động, từ phía sau một bàn tay vỗ mạnh vào vai cô.

"Đi đi!"

Phía sau Liên Hoa là ánh mắt đầy kiên nghị của Tư Huyễn "Tôi nhất định sẽ cứu hai người họ! Còn cô phải đảm bảo an toàn cho Bạch Hiểu"

Liên Hoa nhìn Lãnh Quân Dao nằm bất động rồi lập tức quay nhanh trở vào rừng mất hút.

Sau khi đám người Liên Hoa bỏ đi, một bóng đen vụt chạy, cả đám người liền đuổi theo đến bên đáy vực chết thì cùng đường.

"Ông thua rồi Lương Xích Hữu"

"Con trai! Dù sao thì cũng là cha con, sao con nỡ làm hại cha chứ hả?"

"Cha? Con? Ông và tôi sao? Hahaha.. Đừng diễn kịch nữa, quá khôi hài rồi, tuổi thọ ngươi chỉ đến đây thôi, tạm biệt Lương Xích Hữu"

Hàng loạt cây súng chĩa về phía ông ta, ngón tay đều đã đặt lên cò.

"Vậy sao chúng ta không cùng đi cho có bạn nhỉ?"

"BÙMMMMM" tiếng nổ lật tung nền đất tạo thành cột khói khổng lồ, thịt, máu đất đá, sinh mạng hợp chung thành một mớ hỗn độn. Trong tiềm thức Bạch Hiểu cảm thấy nhức nhối, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn ta cố đánh thức bản thân. Bừng tỉnh, trước mặt là họng súng đang hướng thẳng, muốn né nhưng cả người đau nhói, đất đá vùi lấp. Bên kia tên Lương Xích Hữu đã tan nát cả hai chân còn chút hơi tàn bóp cò cùng nụ cười cuối cùng "Pằng!". Vụt qua mặt Bạch Hiểu bóng dáng quen thuộc, viên đạn găm phập vào đôi chân vụt qua. Bất giác Bạch hiểu rướn tay với lấy, toàn thân theo con tim run rẩy. Thoáng qua đôi mắt kia vài cọng tóc phất phới và biến mất. Liên Hoa đã rơi thẳng xuống vực. Bạch Hiểu bàng hoàng, loại xúc cảm mất mát này là gì, khoảnh khắc rướn đến mà không thể chạm tới mọi thứ đều tan biến. Bạch Hiểu nhích từng chút một nhích dần nhích dần

"Cậu muốn chết sao?" Tiếng hét phía sau, một chân Bạch Hiểu cứng đờ bị nắm chặt. Là Khắc Long, đã bị mất một cánh tay, nhưng anh ta cố giữ lại Bạch Hiểu, thều thào bằng giọng đứt quãng

"Cô ta hi sinh cho cậu, cậu chết đi là đang giết cô ta"

Lúc này một đám người mặc áo xám kéo tới, dẫn đầu là Lâm Nhất Phàm. Đám người Bạch Hiểu cùng Hắc Bạch đều được đưa đi.

Hai năm sau, hai con người ngồi trên lan can, bóng tà đổ xuống mặt sông che lấp một vùng sắc cam rực rỡ. Lung linh, đẹp nhưng cô đơn trống trãi, dòng nước lóng lánh đem theo tiếng thở nhẹ nhàng tâm tình cùng người tâm trạng.

"Dì Tuyết vẫn ổn chứ?" Nhất Phàm mở lời

"Vẫn ổn"

"Cậu đừng suy nghĩ về cô ấy nữa, trân quý mạng mình, đi tìm một tương lai mới, như vậy cô ấy sẽ.. vui hơn chăng?"

Bạch Hiểu im lặng, bóng người trầm mặc phóng đôi mắt về phương trời xa xăm, dòng nước cùng ánh mặt trời chiều tà tuyệt đẹp.

"Nhất Phàm, cậu.. cũng vậy! Lần đó chẳng phải cậu là người cứu cô ấy sao? Cảm ơn và quên đi!"

"Hừm, ngày mai nhớ đấy! Họ sẽ không hạnh phúc nếu thiếu cậu, tôi đi trước đây, đến đây chỉ nhắc nhở cậu vậy thôi!"

Nhất Phàm nhảy xuống khỏi lan can, quay đầu lặng lẽ bước đi, đôi chân bỗng khựng lại "Nè Bạch Hiểu! Lúc đó.. lúc.. cô ấy rơi xuống vực.. cô ấy đã nhìn cậu mỉm cười" Dứt lời gót chân Nhất Phàm lại nhấc lên bước đi. Bóng người còn lại đổ dài, giọt nước lạnh lẽo lăn dài rơi xuống thấm ướt cổ áo.

Hôm sau, tòa nhà cao tầng Astar khu tổ chức tiệc cưới Astar HP

"Lễ thành hôn chú rể Cristopher Kim và cô dâu Lãnh Quân Dao"

Tại lễ đường, người chủ trì hôn lễ hỏi "Hai con có đồng ý ở bên đối phương dù cho giàu nghèo, no đói, bệnh tật.. không?"

Cô dâu và chú rể đồng thanh "Con đồng ý"

Cánh cửa lễ đường khép lại, Bạch Hiểu bước chân nặng trĩu trên con phố quen thuộc, qua khu chung cư quen thuộc đến bên ngôi mộ quen thuộc

"Liên Hoa, sinh nhật hạnh phúc, anh yêu em!"

End!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play