Nhìn gương mặt Bạch Hiểu, thư ký Kim nhắm nhẹ mắt hai giây, lại nói
"Sau đó ông chủ đã liên hệ với Hắc Bạch nhờ giúp đỡ."
"Hắc Bạch?"
"Đúng vậy! Chúng là thế lực đứng sau luôn hỗ trợ cho tập đoàn. Họ đã nhận lời giúp sức, nhưng nghe thủ lĩnh Hắc Bạch kể lại thì có vẻ Lương Xích Hữu lại có quan hệ với một tổ chức sát thủ nắm quyền ở nước Bun Nê được gọi là Maphis."
Ngừng một chút, đôi mắt anh ta trầm lặng thoáng chút đau buồn
"Lo sợ sẽ có một cuộc thảm sát nên chủ tịch đã chuẩn bị cho cậu xuất cảnh, nhưng cả ngày hôm đó chúng tôi không cách nào liên lạc được với cậu. Tối đó Hắc Bạch đã cử người sang đưa chủ tịch đi, nhưng phu nhân đi từ sáng vẫn chưa về. Người lại thường xuyên không mang theo điện thoại."
Đúng vậy, vì mẹ Bạch Hiểu rất quan trọng thoải mái, những sự việc đã từng xảy đến lúc niên thiếu đã khiến vị phu nhân này trở nên cứng cỏi, bà không muốn dựa dẫm, thậm chí ra ngoài còn không cho vệ sĩ hay biết.
"Ngài chủ tịch nhất quyết ở lại chờ phu nhân. Đến lúc phu nhân về thì đám người áo xám cũng ập vào và.. mọi chuyện sau đó như cậu thấy"
Làn khói trắng nghi ngút tỏa ra bay vô định trong không trung từ điếu thuốc kẹp trên tay thư ký Kim
"Đám người áo xám là người của Maphis?"
"Có lẽ vậy!"
"Vậy ra chúng hành động dưới chỉ thị của tên Lương Xích Hữu!"
Giờ trên gương mặt hắn chỉ còn lại nụ cười đơn điệu, thâm độc.
"Anh biết gì về lũ Hắc Bạch?"
Sau đó thư ký Kim đã kể hết mọi chuyện cho Bạch Hiểu. Từ những lý do đến mối quan hệ qua bản giao ước giữa hai bên.
"Ra là vậy! Không ngờ cha lại có mối quan hệ với đám sát thủ này"
"Cậu có muốn tôi liên hệ với họ không?"
"Không cần! Thứ đã thất bại tôi sẽ không dùng lại. Từ nay anh cũng đừng liên lạc với chúng nữa. Còn nữa, chuẩn bị đi chúng ta sẽ đến Anh quốc!"
Bạch Hiểu đứng lên bước ra, thư ký Kim dụi điếu thuốc cháy dở "bầu trời màu máu!"
Hai ngày sau – Anh quốc
Bạch Hiểu và thư ký Kim vừa mới đáp xuống sân bay.
"Alo, tiểu Bạch! Cậu làm gì giờ mới liên lạc cho tôi? Thời gian qua cậu đã đi đâu? Sống có tốt không? Ăn uống đầy đủ chứ?" giọng một người đàn ông, vừa nhấc máy anh ta đã tuôn một tràng câu hỏi..
Bạch Hiểu kiên nhẫn chờ người đàn ông hỏi xong, anh ta đang thở dốc vì hết hơi.
"Khắc Long! Tôi có việc muốn nhờ anh đây!"
"Người anh em, nếu cậu đã mở lời thì người anh này hẳn không thể chối từ rồi!" một câu nói chắc nịch đầy tự tin
"Được! Giờ tôi sẽ đến chỗ anh"
Bạch Hiểu cúp máy, khóe môi kia nhếch lên, nụ cười sắt đá đầy gai nhọn lăm le, kéo theo chiếc vali đi về phía trước, theo sau là thư ký Kim.
Một cây gai bụi đang đơn độc chống lại cái rét của cơn bão tuyết. Khi mùa xuân đến là lúc nó vươn chồi lên cao, cắm rễ sâu xuống phá vỡ lớp đá cản đường.
Liên Hoa sau khi hồi phục liền xuất viện. Cô biết chuyện căn nhà bị đột nhập, có vẻ là đám người Maphis đến giết Bạch Hiểu. Cô vẫn tiếp tục ở lại căn hộ bởi "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", hơn nữa cũng là để chờ đợi một người mà có lẽ còn sống cũng không dám quay về nữa.
* * *
Năm năm sau..
Siêu thị Shala A (thuộc tập đoàn Shala)
"Dạo này cậu ít đi chơi với mình lắm đấy!"
"Mình đang đứng đây không phải sao?"
"Aaaa! Mình biết rồi! Lúc nào cũng thua cậu! Tiểu khả ái là đồ đáng ghét" hét to
"Lili, người ta đang nhìn đấy"
"Mau vào trong thôi!" Lili ngại ngùng kéo tay Liên Hoa chạy nhanh vào siêu thị
Một lát sau
"Cuối cùng cũng mua xong. Nhiều đồ quá cậu xách giùm mình đi" Lili vừa nói vừa đưa một túi đồ trước mặt Liên Hoa "
" Cậu mua nhiều quá đấy! "
" Vậy cho cậu túi đó đấy "
" Mình không lấy "
Lili phồng mang trợn má (làm nũng) nhìn Liên Hoa
" Được rồi, mình lấy "vẻ mặt hết cách.
" Haha, cuối cùng cũng thắng cậu "
" Vì tiểu khả ái của chúng ta không biết chăm chút bề ngoài nên mới cần Lili này chăm sóc hì hì "
Liên Hoa cười nhẹ nhìn khuôn mặt vui sướng như trẻ con của Lili, cô mở hé túi đồ
" Mỹ phẩm? "
" Đúng nha. Từ ngày mai cậu ra ngoài phải trang điểm, biết chưa? "
"... "
" Sao hả? "Khuôn mặt ngây thơ, khóe mắt rưng rưng nước mắt
Liên Hoa khẽ thở nhẹ" ùm!"
Lili reo lên sung sướng, nhảy chân sáo về phía trước, ánh nắng ban mai chiếu rọi khuôn mặt ngây thơ của cô bạn đã bước sang tuổi 30.
Liên Hoa khựng lại nhìn theo bóng cô bạn nhí nhảnh, ngây thơ. Cô khẽ cười cất bước đi theo.
Năm nay Liên Hoa cũng đã bước sang tuổi ba mươi rồi. Mẹ cô vẫn thường gọi điện giục nhưng vẫn chưa có kết quả. Bao lần cũng chỉ là cái vâng dạ cho có lệ. Trong suy nghĩ cô căn bản chưa từng nghĩ bản thân xứng đáng được người khác dành tình cảm thương yêu. Đôi tay này đã.. nhem nhuốc máu tanh!
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT