Đã một tuần từ sau sự kiện lớn chấn động toàn thế giới ngầm hai nước Simala, Bun Nê. Mọi chuyện dần lắng xuống nhờ tiền và thế lực. Bởi vì thế giới này căn bản vây quanh hai thứ đó. Và những người nắm giữ chúng chính là sát thủ.
Bệnh viện Patra – thành phố Sara
Một khoảng trắng mờ mờ nằm giữa hai khoảng đen, khoảng đen hẹp dần rồi bị khoảng trắng nuốt chửng.
Trên giường một thân hình gầy yếu vừa động nhẹ. Liên Hoa vừa tỉnh dậy, trong mắt cô toàn màu trắng của trần nhà. Xung quanh là những vật dụng y tế, có vẻ cô đang ở trong phòng bệnh của một bệnh viện nào đó.
"Xoạch" cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trẻ đẹp, mái tóc ngang vai bồng bềnh, thân hình thon thả, chiều cao khiêm tốn bước vào.
"Con tỉnh rồi sao?" giọng nói lanh lảnh vang lên, rất quen, cũng rất lạ, có phần già dặn hơn ngoại hình
"Vâng!" Liên Hoa khẽ mở miệng
"Tốt rồi!" vừa nói người phụ nữ vừa đặt giỏ trái cây lên trên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh
"Tống chủ tịch và Tống phu nhân đã chết rồi!" vẻ mặt xót xa, day dứt
"Là Maphis sao? Sư phụ!" khuôn mặt kia vẫn điềm tĩnh
"Ùm.." Ta đã cử người đến đưa hai người họ đi nhưng có vẻ xảy ra việc gì đó khiến chậm trễ, con trai của họ thì đã mất tích, e cũng đã.. "
" Con trai? "
" Tên là Tống Bạch Hiểu! "
" Bạch Hiểu.. Bạch Hiểu! "Liên Hoa cảm thấy cái tên này quen đến lạ, bất giác cô nhớ đến chàng trai kia. Hình như anh ta từng nói tên là Bạch Hiểu.
" Sư phụ, người có ảnh không? "
" Có đây! "Người phụ nữ rút điện thoại bấm bấm rồi đưa cho Liên Hoa. Cô đón lấy.
Một tia sét rạch ngang tân trí, đúng là gương mặt này, con trai của Tống chủ tịch chính là người ở cùng nhà với cô bấy lâu – Tống Bạch Hiểu.
" Người này đang ở trong nhà của con. "
" Cái gì? Nhà con sao? "
Liên Hoa gật đầu. Người phụ nữ cầm điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu.
" Ta đã cử người đến nhà con rồi. Hy vọng cậu ta vẫn còn ở đó "
Gương mặt nhỏ thoáng qua một tia bi thương
" Sư phụ! Tổ chức hiện giờ ra sao? "
" Tổn thất nghiêm trọng. Trong đó.. Huyết Hải nặng nề nhất, mất một nửa thành viên "
Liên Hoa mím môi, một thứ tanh tưởi chảy ra trong miệng.
" Nhưng mà Maphis cũng không thua kém gì! Sau khi con đi một đám kéo đến căn cứ, chúng ta đã xơi tái chúng. Vì vậy mà tiếp viện chậm trễ cho Huyết Hải, còn gây ra cái chết cho hai vị kia "tiếng thở nặng nề" ván cờ này chúng ta thua rồi! "
Ngưng một chút người phụ nữ nói tiếp
" Vết thương của con là ai gây ra? "
" Con gặp mai phục ở KA "
" Xem ra chúng ta rơi vào bẫy rồi! Chiếc usb con mang về hoàn toàn trống rỗng. Ta cũng bị bất ngờ, không nghĩ đến còn có người có khả năng làm con bị thương! "
"... "
Liên Hoa lặng im
" Mà đã qua rồi, tạm thời đám Maphis sẽ không rục rịch được, bên phía cảnh sát ta cũng thu xếp ổn thỏa, con cứ nghỉ ngơi đi. "
Nói rồi người phụ nữ đứng lên đi về phía cánh cửa
" Này Liên Hoa, con có hận sư phụ không? "
" Không hận! "
Cánh cửa khép lại. Liên Hoa nằm xuống tựa đầu vào gối nhìn trên trần nhà một màu trắng bạch, bóng đen ai đó tiêu biến. Đôi mắt nặng trĩu thiếp đi.
Bạch Hiểu sau khi lấy những giấy tờ trong ngăn tủ đã tức tốc đưa thư ký Kim đến bệnh viện. Anh ta bị một viên đạn bắn vào bụng nhưng không trúng các cơ quan nội tạng quan trọng, chỉ bị mất máu, sau khi được phẫu thuật và truyền máu đã sống lại. Còn căn biệt thự và" họ "đã bị chôn vùi trong trận lửa rực rỡ, chỉ còn lại những mảnh tro tàn theo gió bay đi vật vờ.
Tại một bệnh viện nào đó
" Thư ký Kim, nói hết những gì anh biết và đừng giấu giếm tôi! "Giọng Bạch Hiểu trở nên trầm hẳn, ánh mắt lạnh tanh đã xua đi nét tinh nghịch
Trước thái độ của con người đã gánh chịu quá nhiều đau đớn cùng những chuyện đã xảy ra, thư ký Kim không thể che đậy. Anh ta hút một hơi thuốc, thở nhẹ làn khói trắng xám ra không gian, mùi thuốc nồng nặc lan đi, bầu không khí ảm đạm
" Mọi chuyện bắt đầu từ bản hợp đồng cùng KA. Bọn khốn đó đã mua chuộc nhân viên thiết kế của bên ta, lấy được những mẫu thiết kế và bán lại cho các công ty thù địch với tập đoàn. Sau đó chúng giả vờ muốn hợp tác và dùng bản hợp đồng đó dìm chết Shala. Đầu xỏ của bọn chúng là chủ tịch tập đoàn KA Queen, Lương Xích Hữu, làm việc cho ông ta là người cháu Lương Xích Lam. "
" LƯƠNG.. XÍCH.. LAM!"Bạch Hiểu với gương mặt đáng sợ lộ rõ vẻ thù hằn gằn giọng gọi tên Lương Xích Lam, thoáng chốc vẻ lạnh tanh chỉ còn lại cơn cuồng nộ thù hận, một con quỷ màu đen đỏ. Những giọt lệ máu chảy dài từ hốc mắt đen sâu hoắm.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT