Sau khi Đường Khê nói xong lời cảm ơn, để thể hiện sự tôn trọng đối với nửa căn nhà, Đường Khê không trực tiếp mang nó đến phòng thay đồ như thường lệ mà ngồi bên cạnh Tần Kiêu, đặt chiếc túi lên đùi anh, cúi đầu mở chiếc túi xuống nhìn bên trong rồi lại sờ sờ bên ngoài.

Cho dù như vậy cũng không nhìn ra đây là chất liệu gì.

Tần Kiêu rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên người Đường Khê, không biết cô là muốn làm gì.

Đường Khê nghiên cứu hai phút, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh nói: "Tần Kiêu."

"Ừm."

Đường Khê gõ ngón tay lên túi, hỏi: "Đây là loại da gì?"

Tần Kiêu: "Da hiếm."

Đường Khê nói ‘ồ’, có vẻ như Tần Kiêu biết rất nhiều về túi xách.

Đường Khê lại hỏi anh: "Cái này cùng với cái túi màu bạc lần trước anh tặng cho em thì cái nào đắt tiền hơn?"

Tần Kiêu: "Không để ý."

Giá tiền cũng bằng nửa căn nhà, vậy mà lại không thèm để ý đến giá cả, cái này cũng có tiền đến mức tùy ý rồi.

Đường Khê: "Tại sao mỗi lần trở về anh đều tặng túi cho em vậy?"

Tần Kiêu nhướng mày: "Em không thích sao?"

"Không, không, không." Đường Khê sợ bị anh hiểu lầm, cho nên nói vội vàng giải thích: "Không phải không thích, chỉ là có chút nhiều nhiều."

Mỗi thứ sáu trở về anh đều sẽ đưa cho cô một chiếc túi, hơn nữa mỗi lần đều là cô gửi tin nhắn kêu anh trở về, thật giống như cô là vì chiếc túi mới yêu cầu anh trở về nhà vậy.

Những tế bào não của Đường Khê nghĩ đến chỗ này càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng Tần Kiêu cũng nghĩ giống như vậy cho nên mỗi lần trở về đều mang theo một cái túi, cuối cùng nói thêm một câu: “Anh làm việc vất vả như vậy, cuối tuần về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, sao có thể để cho anh lãng phí thời gian mua quà cho em chứ."

Tần Kiêu nghe những lời 'hiền lương thục đức' của cô, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đây là việc của anh."

Ý trên mặt chữ, lãng phí thời gian là việc của anh, không có liên quan gì đến cô.

Đường Khê biết anh không thích người khác quản bản thân, vì vậy liền cúi đầu cắn môi, nhướng mi, lộ ra vẻ mặt ủy khuất cùng vô tội nói: "Em chỉ là lo lắng cho cơ thể của anh."

Tần Kiêu tựa hồ vô cùng thích dáng vẻ này của cô, mỗi lần cô dùng loại ánh mắt như thế này nhìn anh thì cho dù anh đang chuẩn bị tức giận cũng sẽ kìm lại được.

Đàn ông cho dù có lãnh đạm đến đâu cũng không thể từ chối bông hoa trắng nhỏ tinh khiết.

Quả nhiên, sắc mặt của Tần Kiêu đã dịu đi rất nhiều nhưng ngữ khí vẫn cứng ngắc như cũ hỏi: "Nhiều sao?"

"Cái gì nhiều?" Trong lúc nhất thời Đường Khê không phản ứng lại được chủ đề mà anh đang nói.

Tần Kiêu nói: "Túi."

Đường Khê nhớ tới lúc nãy cô vừa nói với Tần Kiêu chuyện hơi nhiều túi.

Nhưng nghe giọng điệu của Tần Kiêu, anh tựa hồ cũng không cảm thấy nó nhiều.

"Rất nhiều nha." Tần Kiêu ở phía đối diện lộ ra ánh mắt không hiểu, Đường Khê hỏi ngược lại: "Không nhiều sao?"

"Không nhiều." Tần Kiêu nói giọng thản nhiên: "Con gái bọn em không phải đều quen mặc quần áo cùng bộ với túi xách hay sao? Túi có màu sắc khác nhau, mỗi ngày một bộ, một tuần bảy ngày, sẽ không bị trùng lặp."

Đường Khê: "..."

Cô không có thói quen giàu có ... và ngang ngược này.

Tuy nhiên, mặc dù Tần Kiêu nói điều này với giọng điệu lạnh lùng nhưng Đường Khê mạc danh lại nghe ra được một loại ý tứ sâu xa khác trong lời nói, chính là người phụ nữ khác có thì anh cũng muốn cô có.

Thấy Đường Khê không nói chuyện, Tần Kiêu lại hỏi: "Không thích sao?"

Không phải là cô không thích, không có cô gái nào không thích cuộc sống tinh hoa như thế này cả, chỉ là cô trước giờ đều không có thói quen này mà thôi.

Đường Khê vốn định nói không cần thiết nhưng khi bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Tần Kiêu, tim cô lại đập lệch một nhịp, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói: “Thích.”

Tần Kiêu: “Được, đã hiểu.”

Đã hiểu, lời này ý tứ chính là biết cô thích cho nên sau này vẫn sẽ mua sao!

Tất cả cô gái đều thích cảm giác được người khác coi trọng, Đường Khê cũng không ngoại lệ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Kiêu, trong lòng cô phảng phất gợi lên một cảm giác khó tả.

Về chủ đề túi xách dường như đã không có gì để nói tiếp nữa, hơn nữa cùng một người đàn ông như Tần Kiêu bàn luận về những chiếc túi xa xỉ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Đường Khê cầm chiếc túi trong tay đứng lên nói: “Em đem túi xách để vào trong phòng thay đồ.”

Phòng ngủ và phòng để đồ được thông với nhau, có thể trực tiếp vào phòng để đồ bằng cách đẩy cánh cửa ẩn hình ở giữa.

Thời điểm trang hoàng sửa sang căn nhà cũng không biết là chủ ý của người nào, ngoại trừ phòng ngủ chính, hai phòng làm việc và phòng tập thể dục, các phòng còn lại đều được trang trí như phòng để đồ, vì vậy phòng để đồ cực kỳ rộng rãi.

Đường Khê bước vào phòng để đồ, đặt chiếc túi và chiếc túi trước đó lại với nhau, chụp một bức ảnh bằng điện thoại di động của cô rồi nhấn gửi cho Diệp Sơ Hạ.

Vừa rồi Diệp Sơ Hạ đặc biệt gửi cho cô một tin nhắn, yêu cầu cô chụp ảnh những chiếc túi ở nhà của cô cho cô ấy xem.

Sau khi các bức ảnh được gửi đi, Diệp Sơ Hạ cũng không trả lời ngay lập tức.

Đường Khê đoán rằng cô ấy và Tô Chi vẫn đang chơi bên ngoài và không có thời gian để xem điện thoại, từ phòng để đồ có một cánh cửa khác thông ra ngoài, vì vậy cô liền đi xuống lầu rót hai ly sữa.

Từ nhỏ cô đã có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ, mấy lần trước khi Tần Kiêu về nhà vào thứ sáu, Đường Khê phát hiện chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm, sữa bò giúp ngủ ngon hơn, vì vậy cô cố tình rót cho anh một ly.

Khi Đường Khê trở lại phòng ngủ, Tần Kiêu không có ở trong phòng, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, Đường Khê đem sữa cho Tần Kiêu đặt ở trên tủ đầu giường.

Cô nhận được thông báo cho một tin nhắn trên ứng dụng, là tin nhắn trả lời của Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ: [A a a, thật là nhiều túi xách, tất cả đều đẹp, Khê Khê, chồng của cậu rất giỏi trong việc tặng quà đó, lần sau ra ngoài đem theo chiếc túi màu bạc để tớ được mở mang tầm mắt một chút nhé.]

Đường Khê ngồi trên ghế sô pha và nói chuyện với cô ấy: [Được rồi, cậu và Tô Chi đã trở về chưa?]

Diệp Sơ Hạ: [Chúng tớ ra khỏi quán bar nhưng không về nhà. Chúng tớ thuê phòng ở một khách sạn gần đó. Cậu có muốn đến ở cùng chúng tớ hay không?]

Ngay sau đó, một đoạn tin nhắn bằng giọng nói được gửi đến.

Đường Khê lấy tai nghe ra nghe, là giọng nói của Tô Chi: "Khê Khê, tới nha, chúng ta cùng nhau chơi đùa, để tớ gửi địa chỉ cho cậu."

Đường Khê trả lời: [Không được đâu, chồng của tớ đã về nhà rồi.]

Hôm nay, Diệp Sơ Hạ và Tô Chi vẫn luôn ở bên tai của cô thì thầm ‘chồng của cậu’, ‘chồng của cậu’, Đường Khê trong vô thức liền gõ ra ba chữ ‘chồng của tớ’.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Đường Khê nhìn chằm chằm vào ba chữ "chồng của tớ", có chút ngại ngùng, muốn thu hồi và gõ lại nhưng tin nhắn thoại tiếp theo bên kia đã được gửi đi.

Tô Chi: "Không phải cậu nói tối nay chồng cậu sẽ không về nhà hay sao?"

Quên đi, chồng của cô thì chồng của cô, dù sao chỉ là cùng Diệp Sơ Hạ và Tô Chi nói chuyện phiếm, cũng không tính là chuyện to tát gì.

Đường Khê: [Anh ấy hiện tại đã về nhà, không biết anh ấy có nhìn thấy tớ trong quán bar hay không. ]

Đường Khê vẫn không xác định được Tần Kiêu có nhìn thấy cô hay không.

Tô Chi: "Anh ấy có nói gì với cậu khi anh ấy về nhà không?"

Đường Khê: [Anh ấy không nói gì, vẫn như thường lệ, anh ấy đưa cho tớ một cái túi.]

Tô Chi: "Vẫn đưa túi như thường lệ là có ý tứ gì? Anh ấy mỗi lần về nhà đều đưa túi cho cậu sao?"

Đường Khê: [Đúng vậy.]

Diệp Sơ Hạ: “Chúa ơi, chồng của cậu là người đàn ông tuyệt vời như thế nào vậy? Mỗi lần về nhà đều sẽ tặng túi, đây cũng quá sức tưởng tượng đi!”

Đường Khê: [Đoán chừng là do từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh ưu việt cho nên đối với con gái mới có chút hiểu nhầm. Anh ấy cảm thấy con gái đã quen với việc kết hợp các màu quần áo khác nhau với các túi màu khác nhau, và những chiếc túi không lặp lại bảy ngày một tuần, vì vậy cho nên mỗi lần về nhà đều sẽ tặng túi cho tớ.]

Tô Chi và Diệp Sơ Hạ không kịp phòng bị mà đột nhiên ăn phải một miếng cẩu lương.

*Cẩu lương: Cẩu lương hay còn được gọi là cơm tró không phải để chỉ đồ ăn cho chó. Chúng được sử dụng theo nghĩa bóng nhằm chỉ hành động con dân FA (độc thân) nhìn thấy những hành động thân mật của các cặp đôi khác. Cẩu lương cũng ám chỉ một chút ghen tị, bất lực và đau khổ.

Diệp Sơ Hạ: "Bởi vì cảm thấy những cô gái khác đều có cho nên cậu cũng muốn có sao?"

Quả nhiên, khi con gái nghe được lời này của Tần Kiêu thì đều lý giải giống như nhau.

Đường Khê: [Cũng có thể đơn thuần là cảm thấy tớ là vợ của anh ấy, nếu mỗi lần ra ngoài chỉ đeo đúng một chiếc túi tồi tàn sẽ làm cho anh ấy mất mặt.]

Diệp Sơ Hạ: "Mặc kệ trong lòng anh ta nghĩ như thế nào nhưng anh ta đã cho cậu những thứ mà những cô gái khác có. Chỉ một chuyện này thôi trong nháy mắt đã hạ gục được 99% đàn ông trên đời rồi."

Lời này nói ra cũng không sai, ít nhất cùng Tần Kiêu trải qua đoạn thời gian kết hôn này so với tưởng tượng của Đường Khê thì tốt hơn rất nhiều.

Đường Khê: [Tớ vẫn cảm thấy anh ấy đã nhìn thấy tớ ở quán bar rồi.]

Tô Chi: "Không đâu, đèn trong quán bar tối như vậy, khoảng cách giữa hai người cũng không gần, hơn nữa không phải lúc anh ấy trở về không nói gì hay sao? Nếu anh ấy nhìn thấy thì nhất định sẽ nói ra. Nếu anh ấy không nói gì thì tức là không nhìn thấy, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy."

Đường Khê cảm thấy những gì Tô Chi nói có lý, Tần Kiêu không đề cập đến một từ nào về quán bar, có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Một lúc sau, Tần Kiêu tắm xong và từ phòng tắm đi ra, anh mặc bộ đồ ngủ màu trắng mà Đường Khê mua cho, chính là đồ ngủ đôi với cô.

Đường Khê nhớ rõ rằng trước kia khi cô nói mua mấy bộ đồ ngủ cho anh, anh còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói cô không cần quan tâm nhiều việc như vậy.

Đường Khê nhìn bộ đồ ngủ trên người anh, trong mắt hiện lên một chút đắc ý.

Anh không phải là ghét bỏ nó sao? Vậy tại sao còn mặc nó chứ!

Cảm nhận được ý cười trong mắt cô, Tần Kiêu giơ tay cởi cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng nói: "Chật rồi."

"Chật sao? Em cảm thấy rất vừa người mà!" Đường Khê từ trên ghế sô pha đứng lên, đi đến chỗ của anh rồi ghé sát vào nhìn.

Nhìn như thế nào cũng cảm thấy vô cùng vừa người, thậm chí còn có chút rộng rãi nữa.

Dù sao áo ngủ vẫn luôn giống nhau, đều rộng rãi.

Tần Kiêu nói: "Mặc rất chật."

Được rồi, anh cảm thấy chật thì tức là chật, dù sao người mặc cũng là anh mà.

Đường Khê ôn nhu ân cần nói: "Vậy lần sau em sẽ mua cho anh cái lớn hơn."

Tần Kiêu nói: "Không cần."

Đường Khê: "..."

Lần trước anh cũng nói không cần cô mua đồ ngủ cho anh, cuối cùng không phải cũng mặc đó sao.

Đường Khê không thèm để ý mấy lời anh nói gì, âm thầm nhớ kỹ, lần sau mua đồ ngủ cho anh nhất định phải mua lớn hơn một cỡ.

Phương thức hòa hợp giữa cô và Tần Kiêu luôn là như vậy, vợ chồng nói chuyện riêng, con người của anh tựa hồ vẫn luôn thích bắt bẻ làm khó người khác, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mỗi lần mở miệng đều sẽ làm cho người ta nghẹn uất.

Cũng may người này một ngày cũng không nói được mấy câu.

Cô chỉ cần làm tốt những chuyện bản thân nên làm là được rồi.

Cô quay mặt lại, chỉ vào ly sữa bò trên tủ đầu giường nói: "Thấy anh ngủ không ngon, cho nên em rót cho anh một ly sữa, lát nữa anh có thể uống."

Tần Kiêu không chút để ý quét mắt sang ly sữa bò kia, lông mày lại nhíu chặt lại nói: "Ai kêu em rót sữa bò cho tôi vậy?"

"Không ai kêu em rót cả, là em tự rót, làm sao vậy?" Sữa bò cũng chọc cho anh không vui sao?

Tần Kiêu lạnh lùng nói: "Sau này đừng làm loại chuyện như thế này nữa."

"Sao vậy, anh không thích uống sữa bò sao?"

Đường Khê đau khổ nhìn anh, giọng nói đã có chút run rẩy giống như sắp khóc.

Thanh âm của Tần Kiêu cũng nhu hòa hơn một chút: "Tôi thích hay không không liên quan đến em, em cứ làm chuyện của mình, đừng làm phiền đến tôi là được."

“Em chính là vợ của anh mà, chuyện của em không phải là phải chăm sóc anh thật tốt hay sao?”

Tần Kiêu mỗi lần nghe thấy mấy lời 'hiền lương thục đức' của cô thì lại đau đầu, lông mày càng nhíu chặt hơn nói: "Tôi không cần em quan tâm, em chỉ cần ăn uống, vui chơi, vui vẻ, hạnh phúc là được."

Chỉ cần ăn uống vui chơi thôi sao?

Vì sao anh lại nói như vậy?

Đường Khê cảnh giác tự hỏi, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy cô ở trong quán bar nhưng anh lại không chắc đó có phải là cô hay không cho nên mới cố ý nói ra lời này để thử cô sao.

Hoặc là anh đã biết đó chính là cô lại còn cố ý không vạch trần, chính là muốn cho bản thân bay nhảy tự do sau đó có thể tìm được cớ để ly hôn với cô.

Dù sao sở dĩ cô được người Tần gia chọn làm con dâu chính là bởi vì cô ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Mà Tần Kiêu vô cùng không thích chuyện người trong nhà sắp xếp chuyện của anh, và thường xuyên làm trái lại với ý muốn của người trong nhà.

Nếu có thể tìm ra được vấn để ở chỗ của cô vậy thì anh không những có thể lấy đó làm cái cớ để thoát khỏi cuộc hôn nhân này mà còn có thể ‘tát’ vào mặt những người thân trong gia đình mình.

Thật đúng là nhất tiễn song điêu.

*Nhất tiễn song điêu: Có nghĩa là dùng một mũi tên bắn chết hai con chim. Ý của mưu kế này là dùng sức lực tối thiểu để đạt đến hiệu quả tối đa.

Cho dù là loại lý do gì thì chỉ cần cô tiếp tục làm tốt người vợ “hiền huệ” là được.

Khóe môi của Đường Khê cong lên, điều chỉnh một nụ cười dịu dàng, trìu mến thâm tình mà nhìn anh: "Em không thích ăn chơi, không uống rượu, chỉ cần chăm sóc cho anh thật tốt là em đã vui vẻ rồi."

Khóe miệng Tần Kiêu khẽ động, biểu cảm chính là một lời khó nói hết mà nhìn cô chăm chú. Một lát sau như thể sự kiên nhẫn của anh đã đạt đến cực hạn, lạnh giọng nói: "Tôi không vui."

Đường Khê lại nói: "Vậy phải làm như thế nào anh mới có thể vui vẻ?"

Tần Kiêu bước một bước đến bên cạnh, thanh âm lộ ra xa cách: "Để tôi yên."

Đường Khê ngoan ngoãn nói: "Được."

Trời đã khuya, ban ngày vội vã chỉnh sửa ảnh, buổi tối lại ra ngoài đi loanh quanh, có chút mệt mỏi nên liền cởi giày đi lên giường nằm tận vào bên trong.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, mỗi lần Tần Kiêu trở về đều ngủ chung giường cùng với cô, cô ngủ trong cùng, anh ngủ ngoài cùng, giữa hai người còn cách nhau một khoảng rất xa.

Lại nói tiếp, ngoại trừ có đăng ký kết hôn thì những phương diện khác của hai người thật sự không giống như một cặp vợ chồng.

Cho đến hôm nay hai người vẫn chưa trải qua sinh hoạt của một cặp vợ chồng đúng nghĩa.

Không phải là Đường Khê không muốn mà là Tần Kiêu đối với cô không hề có chút hứng thú nào, anh vẫn luôn ngủ ở mép giường, giống như một người đàn ông trong sạch, e sợ rằng cô sẽ lợi dụng anh.

Nếu không phải đêm nhận giấy chứng nhận, hai người thiếu chút nữa là ‘lau súng cướp cò’ Đường Khê rõ ràng là cảm thấy anh có thể thì cô đã phải hoài nghi có phải là bởi vì anh không được cho nên người nhà họ Tần mới muốn cô gả cho anh.

Từ khi kết hôn với Tần Kiêu, Đường Khê không cần phải đối phó với đám người nhà họ Đường nữa, chất lượng giấc ngủ của cô cũng cải thiện không ít, trên cơ bản là nằm ở chỗ nào cũng có thể ngủ được.

Sau khi Đường Khê lên giường, chỉ vài phút sau, cô cũng cảm nhận được Tần Kiêu cũng lên giường.

Có một tiếng ‘tách’'.

Là tiếng động Tần Kiêu tắt đèn ngủ, ngay lập tức căn phòng chìm trong bóng tối.

Có lẽ là bởi vì tối nay nhìn thấy Tần Kiêu ở quán bar khiến cô có cảm giác sợ hãi kéo dài cho nên cô nhắm mắt nằm một lúc lâu cũng không thấy buồn ngủ.

Ở giường bên kia, Tần Kiêu đang nằm thẳng tắp như một bức tượng điêu khắc, chỉ có tiếng hít thở đều đều mới có thể khiến Đường Khê nhận ra rằng ngoài cô ra, trên giường còn có một sinh vật sống khác.

Bởi vì không có động tĩnh gì cho nên Đường Khê cũng không biết Tần Kiêu có ngủ hay không.

Không biết trôi qua bao lâu, Đường Khê cảm giác được có một ánh mắt dừng lại ở trên mặt của mình, cô chính là giả vờ như không biết.

Vài giây sau,bên kia giường truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Ực, ực, là tiếng uống gì đó.

Tần Kiêu đang uống sữa bò.

Vừa rồi lúc trước khi đi ngủ, anh còn ghét bỏ cô xen vào việc của người khác, vậy mà nửa đêm lại bò dậy uống sữa bò của cô.

Đường Khê chịu không nổi nữa, mở mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhìn hắn: "Sữa bò uống có ngon không?"

Tần Kiêu nghe thấy giọng nói của cô, bàn tay hơi dừng lại một chút sau đó đem cái ly rỗng đặt trở lại tủ đầu giường, nằm xuống một lần nữa, nhẹ giọng nói: "Làm em tỉnh giấc sao?"

Đường Khê thành thật nói: "Không phải, em vẫn luôn không ngủ được."

Tần Kiêu lại hỏi: "Trước khi đi ngủ em có uống sữa không?"

Đường Khê: "Uống rồi."

Tần Kiêu: "Sữa bò hỗ trợ ngủ ngon, em đã uống rồi sao vẫn không ngủ được?"

Đường Khê: "..."

Lời này của anh không phải muốn nói là do anh không ngủ được, tin lời nói uống sữa bò có thể ngủ ngon của cô cho nên mới ngồi dậy uống sữa bò hay sao.

Kết quả bản thân cô uống rồi cũng vẫn không ngủ được.

Thật đúng là chiêu hay, tìm cách chuyển dời sự khó sử của mình sang người khác, làm cho người khác xấu hổ.

Đường Khê nắm chặt tay, cố gắng làm cho giọng nói của mình không bị xao động: “Sữa bò chỉ có tác dụng giúp ngủ ngon, không phải thuốc ngủ, hiểu không?”

Sau khi bị lời nói của Đường Khê đè ép, Tần Kiêu không nói gì nữa.

Một lúc sau, Đường Khê vẫn không ngủ được, trong lòng có chút dằn vặt, cô ngập ngừng gọi người bên cạnh: "Tần Kiêu."

“Ừm.”

Một tiếng này vô cùng trầm thấp, trả lời cũng rất nhanh.

Đường Khê sững người một lúc, sau đó quay sang nhìn anh.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, rèm cửa không kéo chặt, ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa khe hở chiếu vào trong phòng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Đường Khê bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.

Đường Khê nhận thấy ánh mắt nóng như thiêu đốt của anh, lập tức nín thở, bất động nhìn anh.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay to của cô, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô, trong đầu anh liền tưởng tượng ra dáng vẻ cô ở quán bar.

Chiếc váy hai dây ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô một cách tối đa, eo thon chân dài, chiếc cổ thiên nga thon thả, xương quai xanh thanh tú, khí chất tao nhã lấn át vẻ ngoài trong sáng, duyên dáng và thướt tha.

Nhìn nhau một lúc, Tần Kiêu đột nhiên nghiêng người, mang theo hơi thở nam tính đến gần cô.

Thân thể của Đường Khê cứng ngắc, lùi lại vào phía trong giường, nghe anh hỏi: "Không ngủ được sao?"

Đường Khê kéo chăn mỏng gật gật đầu.

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên: "Vận động có thể giúp ngủ ngon."

Đường Khê: "???"

Đường Khê nhất thời không hiểu anh muốn biểu đạt cái gì, chẳng lẽ vì sữa bò không có tác dụng giúp ngủ ngon cho nên đêm khuya muốn thảo luận với chính mình cách tốt nhất để giúp ngủ ngon là gì sao?

Cô khẽ nhướng mi, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh nói tiếp.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm gò má thanh tú của cô trong màn đêm mơ hồ, khàn giọng nói: “Có thể cùng tôi vận động để giúp ngủ ngon không?”

Cùng anh vận động để dễ ngủ sao?

Bây giờ sao?

Đường Khê đột nhiên ý thức được ‘vận động’ ở đây là có ý tứ gì, sắc mặt đỏ bừng, lại theo bản năng mà lùi sâu vào trong, không để ý đã lui đến mép giường.

Nửa người bị treo ở bên giường, trong lòng Đường Khê thắt lại, ngay tại thời điểm cô cho rằng bản thân sắp ngã xuống, một bàn tay to lớn ôm lấy eo của cô, ngay sau đó cô liền bị anh ôm vào trong ngực.

Phần eo của Đường Khê vô cùng mẫn cảm, bình thường cô không dám để người khác chạm vào, bây giờ lại bị anh ôm vào như vậy, nó run rẩy trong lòng bàn tay anh như cá mắc cạn, kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoảng sợ vặn vẹo thân thể mà tránh ra.

Giọng nói mềm mại của cô truyền đến tai Tần Kiêu, lửa nóng trong người anh càng thêm nóng cháy, mang theo giọng điệu cảnh cáo anh nói: "Đừng nhúc nhích."

Đường Khê bị sự lo lắng xen lẫn hỗn loạn trong giọng nói của anh dọa sợ, thật sự không dám động, thân thể cuộn tròn thành một quả bóng, giống như một con mèo con cảnh giác, rụt rè nhìn anh, chỉ có ngón tay thon dài vẫn chưa từ bỏ giãy giụa, từng ngón tay đang cố đẩy bàn tay anh đặt trên eo cô.

Tần Kiêu liếc nhìn eo cô vẫn còn đang khẽ run, vừa rồi anh sợ cô ngã nên liều mạng sờ eo cô, không ngờ phản ứng của cô lại mạnh như vậy, khiến anh nảy sinh ý muốn bắt nạt cô.

Tần Kiêu hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân: "Tôi buông tay, em đừng động."

Đường Khê vội vàng gật đầu: "Em không động, anh mau buông ra."

Thanh âm của nàng còn run rẩy, thậm chí khóe mắt cũng đã đỏ ửng.

Đôi mắt Tần Kiêu tối sầm lại, anh bỏ tay ra khỏi eo cô.

Đường Khê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy anh tiếp tục đề tài vừa rồi, hỏi lại cô một lần.

"Có phiền không?"

Đầu óc của Đường Khê có chút trống rỗng, thân thể căng thẳng, có chút đờ đẫn không biết nên trả lời như thế nào về vấn đề này, bọn họ vốn là vợ chồng, đều là người trưởng thành đã nhận chứng chỉ. Đường Khê cũng không định thủ ‘thân như ngọc’, là do anh vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài ý muốn về vấn đề này.

Anh không nhắc tới, cô đương nhiên là vui mừng tự do thoải mái rồi.

Tối nay anh đột nhiên nhớ tới quan hệ vợ chồng của bọn họ, Đường Khê cũng không ngạc nhiên khi anh đề cập đến chuyện này, dù sao Tần Kiêu cũng là một thanh niên đang tuổi trẻ, có nhu cầu về phương diện này cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là loại chuyện này không phải đều là đàn ông thăm dò trêu chọc, nữ nhân nửa đẩy nửa kéo hay sao?

Anh lại có thể hỏi cô một cách thẳng thắn như vậy hay sao? Cô làm sao lại không biết xấu hổ mà trả lời không ngại được chứ!

Đường Khê bị ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm làm cho mặt nóng lên, cắn nhẹ khóe môi.

Thấy cô không trả lời, Tần Kiêu cho rằng cô không muốn, vì vậy anh bình tĩnh lại và giữ khoảng cách với cô.

Nghe thấy thanh âm ở bên cạnh, Đường Khê đưa mắt liếc nhìn anh một cái, thấy anh lại giống như thường ngày nằm úp sấp ở mép giường bên trái, có chút không hiểu rõ.

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, Đường Khê nhắm mắt lại, đợi một lúc lâu cũng không thấy người bên cạnh có bất kỳ động tĩnh gì, thầm nghĩ có lẽ anh không muốn làm chuyện đó nữa.

Anh từ trước đến nay đều là nghĩ cái gì thì muốn cái đó, Đường Khê cũng không có hứng thú đoán xem trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Cô trở mình, quay lưng về phía anh, đang định tiếp tục ngủ, chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Tần Kiêu: "Nghe nói em rất yêu tôi."

Đường Khê sửng sốt một chút, mở mắt ra ngay lập tức, và quay lại nhìn anh.

Tần Kiêu vẫn nằm đó, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh nhưng lời nói vừa rồi của anh tràn ngập kì quái.

Tình yêu là chuyện giữa hai người, anh rõ ràng là một đương sự lại thản nhiên nói ‘cô rất yêu anh’, giống như chuyện mà cô yêu anh đối với anh chỉ là tin vỉa hè, không có cảm nhận gì vậy.

Tần Kiêu vẫn luôn lộ ra khinh thường với mấy lời thâm tình trìu mến của Đường Khê, tại sao hôm nay anh đột nhiên quan tâm đến vấn đề này.

Đường Khê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Kiêu và nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của anh, nó nặng nề một cách khác thường.

Đường Khê mơ hồ hiểu câu nói kì lạ kia là từ đâu tới.

Anh đây là đang chấn vấn cô tại sao không trả lời rằng cô không ngại vận động với anh để dễ ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Khê: Hình như trước đó không lâu có người bảo tôi để anh ấy yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play