Đường Khê lên lầu trang điểm, thay một chiếc váy hai dây màu đen, tóc buông xõa sau lưng, tôn thêm nét quyến rũ cho đường nét thanh tú mềm mại của cô.

Cô đứng trước gương trong phòng để đồ chụp một tấm ảnh, sau đó lấy ngẫu nhiên một chiếc túi xách trên kệ bên cạnh mang ra ngoài.

Cho rằng lát nữa có khả năng sẽ uống rượu, Đường Khê không lái xe mà gọi một chiếc taxi.

Tám giờ tối, xe taxi dừng trước một quán bar tên là 'Ngao Trương'.

Tên này quả thực khá kiêu ngạo.

Khi Đường Khê xuống xe liền nhìn thấy Tô Chi đang đứng đợi ở cửa và vẫy vẫy tay với cô.

"Khê Khê, ở đây này."

Đường Khê nhấc chân và đi đến trước mặt Tô Chi. Tô Chi giữ cánh tay cô và thúc giục: "Cuối cùng cũng đến rồi. Sơ Hạ đang đợi một mình bên trong."

Lúc này trong quán bar đã vô cùng náo nhiệt, trên sân khấu mọi người đang ca hát và nhảy múa sôi nổi, ánh đèn mờ ảo, chén rượu mê ly, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Tô Chi vừa bước vào cửa, cô ấy đã chỉ về phía Diệp Sơ Hạ đang ngồi và nói với Đường Khê: "Sơ Hạ đang ngồi ở đằng kia."

Diệp Sơ Hạ đang ngồi ở hàng ghế dài bên trong.

Đường Khê đi theo Tô Chi qua đó, ngay khi cô bước đến hàng ghế dài, trước khi cô ngồi xuống, đôi mắt của Diệp Sơ Hạ đã bị chiếc túi của cô thu hút, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc túi của cô một cách đầy hâm mộ nói: "Phú bà nha, cậu mua chiếc túi này từ khi nào vậy? Tớ sờ thử một chút có được không?"

Đường Khê cởi túi đưa cho cô ấy, ngồi ở bên cạnh cô ấy, uể oải dựa lưng về phía sau, thấy dáng vẻ cẩn thận xách túi của cô ấy liền không nhịn được cười nói: "Chỉ là một cái túi thôi mà, có gì hay mà sờ chứ!"

"Cái gì? Chỉ là một chiếc túi thôi sao!" Thần sắc của Diệp Sơ Hạ có chút kích động nói: "Đây là túi da cá sấu Birkin, là ước mơ của rất nhiều phụ nữ đó. Nó không chỉ đắt mà còn rất khó mua. Để có thể sở hữu được nó phải bỏ ra hơn một trăm triệu, cậu đây chính là đeo nửa căn nhà trên người nha."

Lúc Đường Khê nghe được giá tiền thì vô cùng sửng sốt, không chắc chắn hỏi lại: "Bao nhiêu cơ?"

Diệp Sơ Hạ nói: "Hơn một trăm triệu, đây không phải là túi của cậu hay sao? Cậu không biết nó có giá bao nhiêu sao?"

"Tớ không biết." Biểu tình của Đường Khê vô cùng mơ hồ nhận lại chiếc túi nói: "Tần Kiêu đưa cho tớ, tớ cảm thấy quần áo hôm nay rất hợp với chiếc túi này cho nên liền lấy ra sử dụng."

Đường Khê đối với những chiếc túi loại xa xỉ cũng chưa từng nghiên cứu qua, cũng không hiểu biết nhiều về nó, những chiếc túi trước kia cô dùng đều là do lúc đi mua sắm cảm thấy vừa mắt thì mua, mấy trăm ngàn hay đến một triệu cũng có nhưng chưa từng có chiếc túi nào giá hàng trăm triệu cả.

Nhưng sau khi kết hôn, Tần Kiêu tặng cho cô rất nhiều túi xách, mỗi lần về nhà vào thứ sáu đều tặng cô một chiếc túi, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ, cô biết giá không hề rẻ nhưng cô chưa từng nghĩ tới đắt tiền như vậy. Một cái liền có giá hơn một trăm triệu. Lợi nhuận mà Studio nhỏ kia của cô và Tô Chi thu được một năm cũng không nhiều như vậy.

Đường Khê liền thay đổi thái độ đối với chiếc túi, không còn bộ dáng không để vào mắt mà thay vào đó lòng bàn tay liền đưa ra, vuốt ve hoa văn ở trên chiếc túi nói: "Cậu vừa mới nói đây là loại da nào?"

Diệp Sơ Hạ nói: "Da cá sấu."

Tô Chi cũng đi tới, bắt chước dáng vẻ của Diệp Sơ Hạ cẩn thận chạm vào chiếc túi da cá sấu Birkin trị giá nửa căn nhà, cô thở dài: "Đây chính là thế giới thuộc về kẻ có tiền hay sao?"

Ba người vây quanh chiếc túi, Diệp Sơ Hạ là biên tập một tạp chí thời trang, đối với những mặt hàng xa xỉ nắm trong lòng bàn tay liền hướng tới Đường Khê cùng Tô Chi phổ cập một chút kiến thức khoa học: "Đây là một chiếc túi Himalayan có khóa bình thường. Hermès cũng có một chiếc Himalayan với khóa kim cương, so với cái này còn đắt hơn nhiều."

Đường Khê nhớ lại chiếc túi trên giá trong phòng để đồ và nói: "Tớ hình như cũng có một chiếc túi có khóa kim cương ở nhà."

"Cũng là do chồng của cậu tặng cho cậu sao?" Diệp Sơ Hạ hỏi.

Đường Khê khẽ ừ một tiếng.

"Xem ra chồng của cậu đối với cậu vô cùng hào phóng nha, cậu mới kết hôn hai tháng, đã có hai bộ da cá sấu rồi."

Đường Khê không nói trong nhà mình không chỉ có hai cái, mà là có rất nhiều.

“Xin chào, xin hỏi ba vị tiểu thư uống rượu có phải không?” Một nhân viên pha chế cầm danh sách đi tới và hỏi.

Đến quán bar, tất nhiên là phải uống rượu rồi.

Đường Khê ngồi thẳng dậy, nhận bartender từ nhân viên pha chế và gọi một ly Margarita có độ mạnh thấp.

Ba người gọi xong rượu liền bắt đầu ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Đường Khê cùng Tô Chi có thể gặp nhau tại nơi làm việc, chủ yếu là vì họ đã lâu không gặp Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ hỏi Đường Khê: "Cậu dạo này thế nào?"

Đường Khê không hiểu ý của cô ấy liền hỏi lại: "Thế nào là thế nào?"

Diệp Sơ Hạ nhướng mày nói:"Chính là cuộc sống sau khi kết hôn."

Tô Chi dùng ngón tay đẩy cằm của cô lên, cười nói chen vào: "Cuộc sống sau khi kết hôn còn cần phải hỏi nữa sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào này, còn có thể vắt ra được nước, cuối tuần ở nhà với chồng không ra ngoài, không cần hỏi cũng biết cuộc sống có bao nhiêu ngọt ngào."

Đường Khê đẩy bàn tay của Tô Chi ra, uống một ngụm rượu, gõ ngón tay lên ly rượu, đang định nói điều gì đó thì đôi mắt của cô đột nhiên thoáng qua một thân ảnh quen thuộc.

Có một người đàn ông đang ngồi giữa dãy bàn cách chỗ này bốn năm bàn, mặc áo sơ mi đen, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt rắn rỏi, sắc sảo, hơi nghiêng mặt, đang yên lặng lắng nghe người bên cạnh nói chuyện.

Ngay khi Đường Khê nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, trái tim cô bỗng đập lệch một nhịp, một nhịp, lưng cô cũng vô thức mà căng chặt, đưa tay lên che mặt.

Thấy vẻ mặt của Đường Khê không đúng lắm, Diệp Sơ Hạ hỏi: "Khê Khê, cậu làm sao vậy?"

Đường Khê nhỏ giọng nói: "Tớ nhìn thấy Tần Kiêu."

"Hả, ở đâu cơ?"

Tô Chi nghe thấy Tần Kiêu đang ở đây liền nhìn trái nhìn phải để tìm vị trí của Tần Kiêu.

Cô ấy chỉ nhìn thấy Tần Kiêu qua ảnh chụp, đó là ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của Đường Khê, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy người thật cho nên đối với người bằng xương bằng thịt vô cùng có hứng thú.

Đường Khê vội vàng kéo cô lại nói: "Suỵt, nhỏ tiếng lại đi, đừng để Tần Kiêu nhìn thấy tớ ăn mặc như vậy ở chỗ này."

Tô Chi hiểu ý liền gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, cậu ở trước mặt chồng mình vẫn luôn là dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng e thẹn.”

Nếu để cho Tần Kiêu nhìn thấy Đường Khê tới quán bar vào ban đêm thì tính cách dịu dàng ngoan ngoãn của cô sẽ bị vạch trần mất.

"Nhưng mà chồng của cậu ở chỗ nào vậy? Sao tớ lại không nhìn thấy chứ? Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?"

Diệp Sơ Hạ nói: "Đúng vậy, tớ cũng không nhìn thấy."

Đường Khê sợ rằng hai người họ nhìn khắp xung quanh như vậy sẽ thu hút sự chú ý của Tần Kiêu cho nên liền nhỏ giọng nói: "Tớ chỉ cho hai cậu xem nhưng hai cậu chú ý một chút đừng lộ liễu quá."

Cô dặn dò một câu sau đó liền bỏ tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Kiêu, liền thấy Tần Kiêu không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm của anh đang dò xét, như có như không đảo qua khuôn mặt trắng nõn cùng xương quai xanh thanh tú của cô.

Da đầu của Đường Khê căng thẳng, vội vàng quay đầu lại, tránh đi tầm mắt của Tần Kiêu.

Tần Kiêu liếc nhìn bóng dáng quen thuộc, liền thấy cô cúi đầu, môi mím chặt, vẻ mặt căng thẳng cùng áy náy, khóe môi khẽ cong lên sau đó thu hồi tầm mắt, trong mắt không nhìn ra được cảm xúc.

Tô Chi vừa nhìn theo ánh mắt của Đường Khê thấy được Tần Kiêu, vô cùng kích động nói: "Trời ơi, chồng cậu đẹp trai quá, ngoài đời còn đẹp trai hơn gấp mười lần trong ảnh."

Diệp Sơ Hạ vẫn không nhìn thấy Tần Kiêu ở đâu liền lắc lư cánh tay của Đường Khê hỏi: "Ở chỗ nào vậy, tớ vẫn chưa nhìn thấy."

"Đừng hỏi nữa, hình như anh ấy đã nhìn thấy tớ rồi!"

Đường Khê đang ở trong trạng thái bối rối, suy nghĩ rằng nếu lát nữa Tần Kiêu hỏi bản thân tại sao lại ăn mặc như vậy đến quán bar, cô sẽ trả lời như thế nào đây? Làm thế nào có thể để cho Tần Kiêu tin tưởng mặc dù bản thân mặc một bộ váy gợi cảm ngồi ở quầy bar uống rượu nhưng bản thân vẫn là người có tính tình ôn hòa, ngoan ngoãn giống như trước đây.

Tô Chi nói: "Tớ nghĩ anh ấy không nhìn về phía này cho nên có lẽ là không nhìn thấy cậu đâu."

Trái tim của Đường Khê đã trào lên đến cổ họng, đôi mắt cô rũ xuống cũng không dám ngẩng đầu lên, một lúc sau, cô vẫn không khỏi nhướng mi liếc nhìn về phía Tần Kiêu.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, với chiếc mũi thẳng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng đang cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư, cằm khẽ nâng lên uống cạn ly rượu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hầu kết gợi cảm của anh lên xuống theo nhịp, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía này.

Đường Khê rùng mình một cái sau đó lại vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của anh.

Lúc ngẩng đầu lên, người đàn ông phía đối diện đã hơi dựa vào trên sô pha, tựa hồ là uống quá nhiều cho nên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn dáng vẻ này có lẽ là không chú ý đến bản thân cô.

Dù sao trong quán bar đèn tối mờ, trang phục cũng không giống thường ngày, lại uống rượu cho nên dù nhìn về phía này, cũng không thể chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô.

Đường Khê cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, quay sang nói với Tô Chi và Diệp Sơ Hạ: "Hai người tiếp tục chơi nhé, tớ phải quay về trước đây."

Tô Chi và Diệp Sơ Hạ tỏ ý bản thân hiểu rõ.

Tô Chi đề nghị: "Hay là chúng ta đi chỗ khác chơi nhé?"

Sau khi kết hôn hai tháng, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài chơi, không ngờ lại đụng phải Tần Kiêu ở trong quán bar, xui xẻo như vậy, Đường Khê nào có tâm tư chơi đùa nữa.

“Không cần đâu, chúng ta hẹn một dịp khác đi nhé.”

Đường Khê đứng lên, quay lưng về phía Tần Kiêu, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Cách đó không xa, Tần Kiêu thản nhiên mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy quét về phía bóng lưng rời đi của Đường Khê.

Chiếc váy đen tuyền ôm sát vào người tinh xảo, vạt áo chỉ dài đến trên đầu gối, lộ ra hai chân thon dài.

Tần Kiêu gõ gõ ngón tay trên đầu gối, thanh âm Ngôn Tầm từ bên cạnh truyền đến: "Anh Kiêu, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Tần Kiêu thu hồi ánh mắt, đứng lên, nhẹ giọng nói hai chữ: "Đi thôi."

Ngôn Tầm sửng sốt một chút nói: "Anh Kiêu rời đi sớm như vậy sao? Em còn chưa vui vẻ đủ."

"Được rồi được rồi, dù sao cũng đã là người có gia đình cho nên khác với chúng ta." Hoắc Viễn Lâm cầm bình rượu trên tay nói: "Uống đi ."

Tần Kiêu hông để ý những thanh âm trêu chọc của bọn họ, nhanh chân bước ra ngoài.

***

Đường Khê đi tới cửa quán bar, trực tiếp gọi một chiếc xe về nhà, trên đường cô nhận được tin nhắn của Tô Chi, nói rằng sau khi cô rời đi không thấy Tần Kiêu ở quầy nữa, có lẽ cũng đã rời đi rồi.

Đường Khê lại cảm thấy bất an, không chắc Tần Kiêu có nhận ra mình hay không, bối rối một lúc sau đó liền lấy điện thoại ra, giả vờ không biết trước đó Tần Kiêu nhắn trên điện thoại là có việc nhưng thực chất là đi quán bar, gửi lại cho anh một tin nhắn.

Đường Khê: [Công việc cho dù quan trọng cũng đừng quên chăm sóc bản thân, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút nhé!]

Vài phút sau.

Tần Kiêu, Chủ tịch Tập đoàn Ích Viễn: [Được]

Được.

Chỉ một từ.

Thực sự là lời ít mà ý nhiều.

Nhưng Tần Kiêu không nói gì nữa, chắc là anh không nhận ra cô, nếu nhìn thấy cô như vậy thì chắc chắn anh cũng biết cô cũng đã nhìn thấy anh ở quán bar, cho nên sẽ không bày ra bộ dáng giống như đang tăng ca làm việc.

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác, nhìn chằm chằm vào bản ghi cuộc trò chuyện giữa cô và Tần Kiêu thở dài lạnh lùng.

Anh ấy rõ ràng đang uống rượu trong quán bar nhưng anh ấy lại không biết xấu hổ mà trả lời lại tin nhắn quan tâm sức khỏe không được làm việc quá sức của mình.

Thật là biết cách giả vờ!

***

Về đến nhà, Đường Khê vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ đồ ngủ đang mặc ở nhà, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Tần Kiêu ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, khoanh đôi chân dài, một tay gác lên thành ghế sô pha, tư thế tùy ý lười biếng.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khê giật mình, lo lắng rằng anh ở quán bar nhìn thấy mình cho nên hiện tại trở về tìm cô tính sổ, cô chột dạ nói lắp bắp: "Anh…sao anh lại về rồi?"

Ánh mắt của Tần Kiêu nhìn cô chằm chằm, cười như không cười, không nói gì.

Cũng không biết là do lười nói chuyện hay là do cảm thấy câu hỏi này quá vớ vẩn.

Nhà của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, vốn không cần phải có lý do gì cả.

Tần Kiêu vừa nói ra lời này, liền phát hiện bản thân hỏi câu hỏi có chút vớ vẩn, không phù hợp với hình tượng một người phụ nữ ở nhà một mình, phòng không gối chiếc, mỗi ngày đều hy vọng chồng về sớm. Một người vợ hiền lành đức hạnh chữa lại: “Không phải anh nói có việc sao?”

Bởi vì anh nói anh có việc cho nên cô mới cảm thấy đêm nay anh sẽ không trở về.

Tần Kiêu thấp giọng nói: "Hiện tại không hết việc rồi."

Đường Khê : "..."

Hiện tại không hết việc rồi.

Thật là một câu trả lời tuyệt vời.

Nói cũng như không nói.

Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc ở quán bar, Đường Khê đến gần anh, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, đã biết rõ còn cố hỏi: “Anh uống rượu sao?”

Tần Kiêu ừ một tiếng.

Đường Khê quay người đi ra ngoài nói: "Em đi nấu canh giải rượu cho anh."

"Không cần vội." Tần Kiêu gọi Đường Khê lại, hướng về phía cô vẫy vẫy tay nói: "Lại đây."

Biểu cảm của Đường Khê trở nên cứng đờ, quả nhiên vẫn bị anh nhìn thấy, đây là đang muốn vạch trần bản thân cô sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Đường Khê đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong lòng hỗn loạn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Kiêu.

Ở ngay thời điểm Đường Khê đang đợi Tần Kiêu chấn vấn thì Tần Kiêu từ phía sau lấy ra một chiếc túi màu tím đưa cho cô: “Cho em.”

Hóa ra anh không phải muốn chất vấn cô về việc đi quán bar, mà là muốn đưa túi xách cho cô.

Trong đầu Đường Khê hiện lên những câu phổ cập kiến thức của Diệp Sơ Hạ.

Một nửa ngôi nhà.

Nhìn bộ dáng không nói lời nào mà đưa túi cho cô của Tần Kiêu, Đường Khê tựa hồ nhìn thấy bốn chữ trên mặt anh.

Giàu có... đơn sơ.

Mấy lần trước không biết chiếc túi này đắt như vậy, Tần Kiêu tùy ý đưa cho và Đường Khê cũng tùy ý nhận lấy, trực tiếp cầm lấy đặt lên kệ trong phòng để đồ làm vật trang trí.

Hôm nay biết được giá của chiếc túi, hai tay của Đường Khê nhận lấy, đang nghĩ nên nói gì khi nhận được món quà đắt tiền như vậy nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được nên nói cái gì cho đúng, cô suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm Tần Kiêu nghiêm mặt nói: "Cám ơn anh."

Tần Kiêu cau mày, không hiểu tại sao cô lại phải nói lời cảm ơn, mấy lần trước thời điểm đưa túi cho Đường Khê, Đường Khê cũng không nói lời cảm ơn.

Anh lạnh lùng nói: “Lúc trước em sẽ không nói lời cảm ơn.”

Trước đó lúc anh đưa túi cho cô, cô luôn giả vờ nói thích, sau đó hướng anh thổ lộ nói mấy câu khen ngợi, nói mấy lời yêu thương chết đi sống lại với anh.

Khó trách mỗi lần anh nghe cô thổ lộ xong đều nhìn cô với biểu cảm một lời khó nói hết, nhất định cho rằng cô là một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý, cố ý tâng bốc anh để cho anh chịu chi tiền cho cô.

Đường Khê cảm thấy xấu hổ vì trước đó vẫn luôn không hiểu sự đời, thanh âm chân thành tiến lên nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cám ơn.”

Ngoại trừ hôm nay, trước đó Tần Kiêu đã gặp cô tám lần, đồng nghĩa với việc đã tặng cô tám cái túi.

Tần Kiêu: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Tần Kiêu: Điều tôi muốn nghe là lời cảm ơn hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play