Trong phòng ngủ yên tĩnh, Tần Kiêu nhắm mắt lại, thân thể nằm ngửa ở trên giường không nhúc nhích nhưng giữa hai lông mày lại ẩn chứa một tia châm chọc, chờ đợi câu trả lời của cô.
Có vẻ như sự im lặng không phải là chiếu lệ.
Đường Khê không biết lúc này anh thật sự muốn làm gì đó hay là cố ý trêu chọc cô nhưng bình thường cô lộ ra một dáng vẻ yêu anh đến chết đi sống lại nên vào lúc này tuyệt đối không thể từ chối được.
Đường Khê trầm mặc một lát, cầm lấy chăn bông trước ngực kéo lên, nửa khuôn mặt rụt vào trong chăn, ngượng ngùng nói: "Nếu như anh muốn, em. . . Em không ngại."
Người đàn ông nằm ở bên cạnh dường như chỉ đang đợi cô nói ra lời này, anh bỗng dưng mở to mắt, xoay người đè lên người cô, ánh mắt không chút kiêng dè đánh giá khuôn mặt của cô.
Hô hấp của Đường Khê trở nên căng thẳng.
Hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu phả vào mặt Đường Khê, gò má Đường Khê đỏ bừng lên, cô bắt đầu sợ hãi và nhanh chóng nhắm mắt lại, mím môi, hàng mi mảnh khẽ run lên, hai tay nắm chặt lớp cổ áo trên người, lồng ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, hầu kết của anh lên xuống liên tục, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự hoảng loạn và sợ hãi của cô nhưng cô lại nằm bất động dưới người anh, giống như một bức tượng đất sét không có cảm xúc, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nghĩ đến sự xuất hiện của cô trong quán bar ngày hôm nay, Tần Kiêu có chút khó chịu.
Tính tình của cô rõ ràng không phải dễ dàng phục tùng như vậy nhưng cô nhất quyết khoác lên mình vẻ ngoài dịu dàng và ngoan ngoãn.
Thoạt nhìn cô đối với người chồng như anh vô cùng quan tâm chăm sóc, chuyện gì cũng để tâm đến nhưng thực tế cô ấy không quan tâm đến anh ấy chút nào.
Một lúc lâu Đường Khê cũng không cảm giác được Tần Kiêu có hành động gì, cô cẩn thận mở mắt ra, đối diện chính là khuôn mặt chứa đầy tình dục của anh, ánh mắt thâm thúy, mồ hôi từ hai bên thái dương chảy xuống.
“Có phiền không?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Đường Khê thấy anh chịu đựng vất vả như vậy nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô, không bị hormone khống chế, cảm thấy ở phương diện này anh quả thực là một người đàn ông tốt.
Hai má của Đường Khê hơi nóng lên, cô nhỏ giọng nói: "Em không phiền đâu."
“Sao lại không phiền chứ?” Thanh âm của Tần Kiêu trở nên khàn khàn.
"Hả?" Đường Khê sửng sốt một chút rồi nói: "Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng lại làm loại chuyện này..."
Đường Khê không tiếp tục nói được nữa, cô rũ mắt xuống, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào khuôn mặt của anh.
Tần Kiêu đột nhiên xuống khỏi người cô với khuôn mặt lạnh lùng.
Bóng đen trên đầu đột nhiên biến mất, cảm giác ngột ngạt tiêu tán, Đường Khê ngẩn ra.
Cũng đã đi đến bước này, vậy mà anh lại thật sự đi xuống.
Không làm sao?
Là một người phụ nữ, cô thật sự cảm thấy bản thân bị xúc phạm, cắn môi và nhẹ nhàng nói: "Em thực sự không phiền."
"Đừng nói chuyện." Tần Kiêu cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Đường Khê: "..."
Đột nhiên trong lòng Đường Khê nghĩ đến rất nhiều câu chửi thề, suýt chút nữa không nhịn được bật thốt lên thành lời.
Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng đúc kết thành bốn chữ.
*Thiên ngôn vạn ngữ: 千言万语 được dịch là "nghìn lời nói, vạn câu thề".
Tần Kiêu có bệnh.
Rõ ràng là anh tự làm, hỏi cô có phiền không, cô không trả lời thì anh lại cho rằng cô không yêu anh nhưng khi cô nói không phiền nữa thì anh lại kêu cô đừng nói chuyện.
Cô không hiểu trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ những gì.
'Tách' một tiếng, Tần Kiêu vươn tay bật đèn ngủ.
Trước ánh sáng đột ngột lóe lên, Đường Khê khó chịu chớp chớp mắt, đáy mắt của cô mang theo một tia mờ mịt mông lung nhìn về phía Tần Kiêu đang ngồi ở trên giường.
Đôi mắt của Tần Kiêu quét qua khuôn mặt của cô, không nói lời nào, anh giơ tay tắt đèn lần nữa.
Đường Khê: "..."
Bật đèn rồi tắt đèn khiến anh vui vẻ sao?
Có bệnh mà.
Căn phòng lại chìm vào trong bóng tối, Tần Kiêu ngồi ở đầu giường hơn một phút, sau đó xoay người bước xuống giường, Đường Khê không hiểu anh muốn làm gì, anh không ngủ được hay sao!
Trong bóng tối, Tần Kiêu đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Đường Khê: "..."
Có bệnh rồi.
Tần Kiêu có bệnh.
Đường Khê bị những lời nói vừa rồi của Tần Kiêu làm cho vô cùng tức giận, hận không thể lao vào trong phòng tắm đá cho anh hai cái.
Đường Khê nằm ở trên giường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại để ổn định tinh thần, thầm nghĩ rằng Tần Kiêu có bệnh.
Có lẽ là bởi vì sau khi tự nhận định Tần Kiêu có bệnh, hành vi vừa rồi của Tần Kiêu cũng có thể được giải thích rõ ràng cho nên tâm trạng của Đường Khê đã cân bằng không ít.
Vốn dĩ cô chỉ muốn mắng anh vài câu để trút giận, lại không ngờ phát hiện lặp đi lặp lại bốn chữ "Tần Kiêu có bệnh" có tác dụng thôi miên, ý thức dần trở nên hỗn loạn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, người đàn ông cao lớn mang theo hơi nước bước lên trên giường.
Đường Khê trở mình, quay lưng về phía hắn, đè chăn dưới thân, chìm vào giấc ngủ say.
***
Sáng hôm sau, khi Đường Khê mở mắt ra, giường bên kia đã không thấy người nữa.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu sáng cả căn phòng, thoạt nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa.
Đường Khê vén chăn ngồi dậy, ngáp một cái, vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh, mở lên.
Bây giờ là chín giờ rưỡi.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, có lẽ lúc nó reo làm phiền đến Tần Kiêu bị anh tắt đi.
Điện thoại nhận được vài tin nhắn mới, Đường Khê bấm vào, tin nhắn đầu tiên là mẹ của Tần Kiêu gửi, hỏi cô hôm nay có về nhà không.
Từ khi kết hôn với Tần Kiêu, mỗi tối thứ sáu Đường Khê đều gọi Tần Kiêu về nhà, chỉ là để thứ bảy đưa Tần Kiêu trở về nhà cũ của Tần gia, ở lại nhà cũ một đêm, cùng cả nhà quây quần, bồi dưỡng tình cảm gia đình.
Hôm qua Tần Kiêu về muộn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay hẳn là có thể trở về nhà cũ Tần gia.
Tuy nhiên, Đường Khê không trực tiếp trả lời mẹ Tần rằng cô ấy sẽ quay về vào hôm nay, bởi vì cô không thể đảm bảo Tần Kiêu có đột nhiên phát bệnh thần kinh và không muốn quay về hay không, cô cần phải xác nhận lại trước khi trả lời.
Đường Khê xuống giường và đi dép lê vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đường Khê thay quần áo và đi xuống lầu.
Tần Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm tập tài liệu để làm việc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt anh, khiến đôi lông mày lạnh lùng và đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lông mi anh hơi rũ xuống, ánh mắt dán chặt vào tập tài liệu trong tay, trên bàn trước mặt anh có một tách cà phê.
Thứ bảy không dành nhiều thời gian nghỉ ngơi, sáng sớm dậy sớm uống cà phê để tinh thần tỉnh táo, người này thật là không biết chăm sóc thân thể.
Đường Khê đến gần anh, nói: "Mẹ vừa nhắn tin hỏi hôm nay chúng ta có về nhà không, anh có thời gian cùng em trở về hay không?"
Ý tại mặt chữ, chính là muốn nói mặc kệ anh có về hay không thì cô vẫn sẽ trở về.
Tần Kiêu không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Có việc rồi."
Đường Khê trực tiếp đưa ra hướng giải quyết: "Có thể đem công việc trở về nhà cũ làm được không?"
Tần Kiêu ngẩng đầu từ trong tập giấy, với vẻ mặt nghiêm túc, anh nhìn Đường Khê với vẻ mặt không thể nói đạo lý với cô.
"Mẹ nói anh thật sự rất thích món gà hấp dừa, lần trước lúc em về nhà cũ mẹ cũng đã dạy em làm nhưng em vẫn chưa học được, hôm nay em muốn học thêm một lần nữa, nhưng anh một tuần mới về nhà một lần, em không muốn xa anh dù chỉ một chút!"
Tần Kiêu nhíu mày nói: "Không biết làm thì đừng làm, không ai bắt em phải làm cả."
Đường Khê nói: "Nhưng mà mẹ đã tự mình hỏi, chúng ta là phận con cháu không trở về thì không tốt lắm, mỗi lần trở về, cha mẹ, chú hai, thím hai, chị gái cùng anh rể đều là có đôi có cặp, em mới gả đến đây được hai tháng, ngoại trừ anh thì những người khác em đều không quen thuộc lắm, nếu cứ trở về một mình thì chung quy cứ cảm thấy không được ổn cho lắm."
Đường Khê nói xong thì cúi đầu, ánh mắt lén nhìn anh, dùng ngón tay chọc chọc bả vai của anh: "Tần Kiêu, lát nữa anh trở về cùng với em có được hay không?"
Tần Kiêu nhìn Đường Khê, nhìn thấy bộ dáng cô đơn của cô, mặt hông có biểu cảm ừ một tiếng.
Đường Khê đã đạt được mục đích của mình cũng không làm phiền anh nữa, cô cầm điện thoại di động gọi video cho mẹ Tần, nói rằng hôm nay cô sẽ về.
Cô đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía anh, mặc chiếc váy dài màu vàng cam, đôi mắt hạnh nhân ngập nước khẽ mỉm cười, che khuất dưới ánh mặt trời, cô mảnh khảnh, duyên dáng và động lòng người.
Trong video ngoài mẹ Tần thì còn có sự xuất hiện của thím hai.
Tần Kiêu nghe thấy cô nói chuyện với mẹ cùng thím hai của anh một cách vô cùng thân thiết, giọng nói ngọt ngào, lời nói cũng ngọt ngào, một câu thì mẹ, một câu lại thím hai, rồi con nhớ hai người, còn hỏi cha cùng chú hai đâu, chị hai cùng anh rể hôm nay có trở về không, em họ đâu?
Cô hỏi về mọi người trong nhà họ Trần, cuối cùng cô còn nhắc đến đàn gà mà cha anh nuôi khi ông buồn chán, cô kể đủ thứ chuyện.
Vừa rồi còn nói nếu anh không trở về nhà cùng với cô thì cô sẽ không có người để nói chuyện.
Nhìn tình hình này xem ra cô có rất nhiều người để nói chuyện.
Sau khi Đường Khê gọi video xong, trên mặt nở nụ cười dịu dàng quay người lại, nhìn thấy Tần Kiêu đang nhìn cô, cô ấm áp hỏi: “Sao vậy?”
Tần Kiêu khịt mũi một tiếng, thu hồi ánh mắt trên người cô, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Đường Khê: "..."
Có bệnh.
Trong lòng Đường Khê thầm mắng, cũng không quan tâm Tần Kiêu lúc này đang suy nghĩ cái gì, cũng không để ý đến anh, xoay người đi vào trong phòng bếp, làm hai tay bánh kếp đơn giản.
Cháo đã được nấu từ đêm qua rồi, có thể ăn trực tiếp.
Trên bàn ăn, Đường Khê muốn tìm chủ đề để nói chuyện cùng với anh nhưng thấy anh không có hứng thú cũng không thực sự muốn nói chuyện với cô, nên cũng không quấy rầy, yên lặng ăn cơm của chính mình.
Bữa sáng được ăn trong vòng mười phút, bát đĩa bày lên bàn ăn, lát nữa sẽ có người dọn dẹp tới thu dọn.
Đường Khê lên lầu trang điểm, vì định ở lại nhà cũ qua đêm nên mang theo một số đồ dùng cần thiết, thu dọn đồ đạc xong cũng đã gần mười một giờ, Đường Khê sợ Tần Kiêu chờ lâu sẽ bực mình, vì vậy cô vội vã mang theo túi xách chạy xuống cầu thang.
Mấy lần trước về nhà cũ của Tần gia đều là Tần Kiêu lái xe, hôm nay chắc là tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt cho nên Tần Kiêu mới gọi tài xế tới.
Đường Khê và Tần Kiêu cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, vừa lên xe, Tần Kiêu đã mở máy tính bảng tiếp tục làm việc, xem ra anh thực sự rất bận.
Đường Khê ngồi yên lặng cũng không có làm phiền anh.
Một lúc sau, Đường Khê thoáng thấy Tần Kiêu đang giơ tay xoa xoa thái dương, mí mắt hơi rũ xuống, tựa hồ là có chút mệt mỏi.
Đường Khê khuyên anh: "Nhìn đồ vật trong xe rất dễ chóng mặt, tối hôm qua anh nghỉ ngơi không tốt, nghỉ ngơi một chút đi."
Tần Kiêu ngẩng đầu nhìn cô, không trả lời.
Đường Khê ngập ngừng kéo tập giấy từ trong lòng anh ra, thấy Tần Kiêu không ngăn cản, liền chủ động giúp anh gấp tập giấy lại, để sang một bên.
Khi cô quay đầu lại, Tần Kiêu đã nhắm mắt lại, nửa người trên hơi ngả về phía sau và dựa vào ghế xe.
Đường Khê nghĩ rằng anh có lẽ là thực sự mệt mỏi cho nên mới nghe lời cô đi nghỉ ngơi.
Nếu là ngày thường, anh nhất định sẽ tỏ ra chán ghét, nói cô không cần quản anh, không cần lo lắng, sau đó để chứng minh cho luận điểm anh không cần cô quản, càng liều mạng làm việc.
Nghĩ đến dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng chết người của Tần Kiêu, Đường Khê lại nghĩ đến chuyện nửa đêm hôm qua anh không ngủ mà mò dậy uống sữa, sau đó lại vào phòng tắm tắm rửa, cũng không biết mấy giờ mới có thể chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Tần Kiêu dường như đoán được cô đang nghĩ gì, anh mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Đường Khê vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, dừng một chút, sau đó yên lặng quay mặt sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn tiếp tục mỉm cười.
Tần Kiêu: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Tần Kiêu: Nhất định là lại cười nhạo anh ở trong lòng, phiền phức quá, lại ngại không dám hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT