Đầu tháng sáu, Nam Thành đang bước vào mùa mưa ẩm ướt.
Cơn mưa nhỏ tí tách rơi kéo dài gần như cả ngày cuối cùng cũng tạnh vào buổi tối, và những đám mây đỏ cam lặng lẽ lấp đầy nửa bầu trời.
Đường Khê đã hoàn thành công việc trong tay, gửi những bức ảnh đã được chỉnh sửa cẩn thận đến hộp thư của Tô Chi, liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của màn hình, thời gian chỉ ba giờ rưỡi, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến thời gian tan làm của studio.
Cô cầm ly nước trên bàn uống một ngụm nước.
Tô Chi cầm trên tay hai chiếc bánh pho mát nhỏ, đẩy cửa đi vào, thấy cô thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi liền cười hỏi: “Tất cả ảnh chụp cậu đều sửa xong hết rồi sao?”
Đường Khê khẽ đáp một tiếng, quay sang nhìn cô ấy và nói: "Ảnh chụp đã được gửi đến email của cậu. Cậu có thể liên hệ với khách hàng ở bên kia một chút, hỏi xem có cần phải chỉnh sửa chỗ nào nữa hay không?"
Tô Chi là bạn thân nhất, chơi cùng nhau từ nhỏ của Đường Khê, khi còn là học sinh cuối cấp bọn họ đã cùng nhau mở một studio chụp ảnh.
Quy mô của studio không lớn, tổng cộng chưa đến mười nhân viên kiêm cả chức nhiếp ảnh gia, Đường Khê thường chỉ chịu trách nhiệm chụp và chỉnh sửa ảnh, còn việc vận hành, quản lý và tuyên truyền là do Tô Chi đảm nhận.
“Được, bây giờ tớ lập tức đi liên lạc với khách hàng.” Tô Chi nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc của Đường Khê, đưa cho Đường Khê một chiếc bánh nhỏ nói: “Cửa hàng ở dưới lầu mới ra sản phẩm mới, tớ vừa xuống đó mua.”
Đường Khê cầm lấy, lấy thìa xúc một miếng nhỏ cho vào miệng.
Tô Chi đem email ảnh Đường Khê gửi cho mình chuyển tiếp cho khách hàng, sau đó gửi tin nhắn qua mạng hỏi khách hàng có hài lòng với bức ảnh hay không.
Trong khi chờ đợi khách hàng trả lời, Tô Chi ngẩng đầu lên và hỏi Đường Khê: "Tối nay có muốn đi ra ngoài chơi hay không? Gọi cả Sơ Hạ cùng đi."
Diệp Sơ Hạ là bạn chung của hai người.
"Cậu muốn đi đâu?" Đường Khê hỏi.
"Tớ nghe Sơ Hạ nói ở gần công ty của cậu ấy có một quán bar không tồi, mỗi đêm đều có rất nhiều anh chàng đẹp trai tới đó." Tô Chi nhướng mày với Đường Khê, mặc dù chưa nói rõ ràng nhưng ý tứ đã hiện rõ trên mặt cô ấy, cô ấy muốn đến quán bar nhìn đẹp trai.
Đường Khê: "Không đi."
Nghe cô từ chối, Tô Chi cho rằng cô không có hứng thú đi quán bar, liền hỏi: "Vậy cậu muốn đi chơi ở chỗ nào? Cậu cứ quyết định đi, tớ nghe cậu hết.
"Chỗ nào tớ cũng không muốn đi, cậu cùng Sơ Hạ đi chơi đi, lát nữa tớ sẽ trực tiếp đi về nhà."
"Về nhà sớm như vậy làm gì, ngày mai thứ bảy cũng không cần phải..." Tô Chi vốn định nói là ngày mai không phải đi làm, có thể ở bên ngoài chơi muộn một chút rồi về, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, dừng lại một chút, vẻ mặt còn mang theo chút trêu chọc nói: "Sao vậy? Chồng cậu trở về rồi sao?"
Đường Khê khẽ gật đầu, tùy ý bấm vào thông tin chuyến bay do trợ lý của Tần Kiêu gửi đến điện thoại di động, chậm rãi nói: "Chiều nay 4 giờ 30 tớ sẽ đến sân bay."
Nếu Tần Kiêu xuống máy bay và đi thẳng đến nhà mới, thì khoảng 5 giờ rưỡi họ sẽ về đến nhà.
Tuy nhiên, Đường Khê cảm thấy Tần Kiêu sẽ không chủ động trở về ngôi nhà của họ.
Ba tháng trước, người nhà họ Tần bất ngờ đưa ra lời cầu hôn với người nhà họ Đường, muốn Đường Khê gả cho Tần Kiêu, thiếu gia nhà họ Tần, khi đó một số công ty con của nhà họ Đường đang trên bờ vực phá sản vì quản lý không phù hợp, đối với đề nghị của người nhà họ Tần liền không chút do dự mà đồng ý.
Ngay cả trong thời kỳ hoàng kim nhất của nhà họ Đường thì trước một gia đình giàu có thực sự như nhà họ Tần, họ cũng chỉ được xem như là một gia đình bình dân, có thể liên hôn với nhà họ Tần là bọn họ đã trèo cao rồi.
Mọi người đều không hiểu Tần gia tại sao lại chọn một Đường gia không có gì nổi bật trong số rất nhiều gia tộc giàu có ở Nam Thành, ngay cả bản thân Đường Khê cũng không hiểu tại sao Tần gia lại chọn mình, có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến hôn sự của hai nhà.
Từ lúc nhà họ Tần cầu hôn đến lúc Đường Khê và Tần Kiêu nhận được giấy chứng nhận kết hôn chỉ kéo dài chưa đầy một tháng, sau khi kết hôn, nhà họ Tần đối xử với Đường Khê rất tốt, đối với Đường Khê chỉ đưa ra một yêu cầu, đó chính là phải tìm cách trói buộc được Tần Kiêu, để cho Tần Kiêu quan tâm đến gia đình nhiều hơn một chút.
Bản thân Tần Kiêu đối với cuộc hôn nhân do trưởng lão nhà họ Tần tạo điều kiện này cũng không hứng thú lắm, anh rất ít quay lại căn phòng tân hôn mà nhà họ Tần sắp xếp cho hai người, phần lớn thời gian của anh đều là đi công tác hoặc là ở trong một căn hộ gần công ty, giống như là không hề nhớ đến bản thân mình còn có một người vợ.
Chỉ khi Đường Khê gửi cho anh một tin nhắn nhắc anh về nhà Tần Kiêu mới quay trở lại ngôi nhà mới như một nhiệm vụ làm cho có.
Đương nhiên, đối với Đường Khê mà nói, làm cho Tần Kiêu mỗi tuần cùng cô trở về nhà cũ của nhà họ Tần, cảm nhận được không khí gia đình hạnh phúc cũng là một nhiệm vụ.
Trên mặt Tô Chi hiện ra biểu cảm ‘quả nhiên là như thế’ nói: "Tớ biết ngay mà, cậu trở về sớm như vậy là do chồng của cậu đã trở lại, không có ý gì đâu nhưng mà Khê Khê, điểm này của cậu có chút giống thấy sắc quên bạn đấy nhé, mỗi lần chồng của cậu trở về, cậu liền bỏ mặc tớ cùng Sơ Hạ về nhà cùng với chồng, từ sau khi cậu kết hôn, chúng ta chưa từng một lần tụ tập chơi bời ở bên ngoài, cậu sẽ không thật sự định sau khi trở về nhà sẽ vây quanh nịnh nọt chồng cậu, làm vợ hiền dâu thảo đấy chứ!"
Đường Khê nhướn lông mày nói: "Cái gì mà vợ hiền dâu thảo chứ, tình hình giữa mình và Tần Kiêu như thế nào cậu còn không rõ hay sao? Đó chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà cha mẹ chồng giao cho mình mà thôi.”
Dù sao thì cha Tần và mẹ Tần đối với người con dâu như cô tốt đến mức không có lời gì để chê, so với ở nhà họ Đường còn thoải mái hơn rất nhiều.
Quan hệ giữa Tần Kiêu và các trưởng lão nhà họ Tần cũng có chút mâu thuẫn, quanh năm suốt tháng đều không ở nhà, tần gia chỉ có một người con trai độc nhất là anh, cha Tần và chú Tần đều không giỏi quản lý công ty, có lần còn làm cho tập đoàn Ích Viễn suýt chút nữa thì phá sản, cho nên liền sớm giao công ty cho Tần Kiêu.
Trưởng bối trong nhà họ Tần cả ngày đều nhàn rỗi ở trong nhà, không có việc gì làm cho nên liền hi vọng con trai có thể trở về nhiều một chút.
Tô Chi chống cằm, tặc lưỡi, nhìn Đường Khê với vẻ mặt mơ hồ nói: "Thật sự chỉ là một nhiệm vụ thôi sao? Chồng cậu đẹp trai như vậy, cậu không thèm muốn thân thể của anh ta một chút nào hay sao? Không đúng, không đúng, cậu là vợ của anh ấy mà, hai người hẳn là đã làm chuyện đó, ai da, thân thể của chồng cậu thế nào, một đêm bao nhiêu lần vậy?"
"..."
Đường Khê không nói nên lời: "Tô Chi, tâm trí của cậu có thể lành mạnh hơn một chút được hay không?"
Tô Chi mỉm cười nói: "Thôi đi, tớ còn không hiểu cậu hay sao, cậu cũng là một người yêu thích cái đẹp, đừng giả bộ trước mặt tớ nữa."
Đường Khê tức giận nói: “Mau ra ngoài đi.”
Một lúc sau, khách hàng phản hồi và nói rằng rất hài lòng và không cần chỉnh sửa gì cả.
Tô Chi làm một động tác OK với Đường Khê: "Ổn rồi, khách hàng nói không có vấn đề gì cả."
Đường Khê nghe cô ấy nói rằng bức ảnh không có vấn đề gì, đặt bánh xuống và bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Tô Chi dựa lưng vào ghế ngồi, cầm chiếc bánh nhỏ trong tay, chậc lưỡi, cảm động lắc đầu: "Bây giờ liền trở về sao? Quả nhiên là mới kết hôn, một ngày không gặp mặt liền giống như là cách ba thu nha."
Đường Khê cúi người đi qua, nắm chặt lấy cổ tay của Tô Chi, nhét chiếc thìa đựng bánh ngọt trong tay cô ấy vào miệng cô ấy nói: Ăn đi, lúc ăn cũng không chặn được miệng của cậu."
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Đường Khê liền xách túi lên trở về.
Lúc đầu, để tiết kiệm chi phí, vị trí của studio đã được chọn không phải là một nơi phồn hoa, và nó hơi xa Tập đoàn tài chính Ích Viễn của nhà họ Tần.
Để giúp cô ấy đi làm dễ dàng hơn đã cố tình chọn một biệt thự ở vùng ngoại ô phía đông gần studio của Đường Khê hơn làm nhà mới của cô.
Sau khi về đến nhà, Đường Khê đi thẳng lên lầu hai tắm rửa, cô mặc một chiếc váy lụa màu trắng thoải mái, mái tóc dài đen nhánh được cột gọn sau đầu bằng một chiếc nơ đơn giản, toát lên khí chất dịu dàng.
Mẹ của Đường Khê sinh ra ở một thị trấn cổ kính xinh đẹp ở Nam Thành, cha mẹ cô ly hôn khi Đường Khê mới được sinh ra, cô lớn lên cùng mẹ ở thị trấn nhỏ cho đến khi cô bảy tuổi, sau khi mẹ cô qua đời, cô được đưa đến sống trong nhà họ Đường.
Cô lớn lên ở thị trấn sông nước từ khi còn nhỏ cho nên ngoại hình của cô vô cùng mềm mại, làn da trắng nõn, tươi tắn và thanh lịch khi không trang điểm, thoạt nhìn trông vô cùng dịu dàng, có lẽ vì trông cô có vẻ tốt cho nên mới có thể được người nhà họ Tần chọn làm con dâu.
Chỉ những người bạn thân mới biết rằng Đường Khê không phải là người biết nhẫn nhịn chịu đựng giống như dáng vẻ bên ngoài của cô nhưng khi cô trở về nhà họ Đường, cha Đường đã cưới vợ mới và sinh ra một cô con gái tên là Đường Miễu chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi.
Từ nhỏ Đường Khê đã không lớn lên ở bên người cha Đường, cha Đường lại càng yêu thương chiều chuộng Đường Miễu, mẹ kế cũng không phải là người hiền lành, vẫn luôn âm thầm bắt nạt Đường Khê rất nhiều lần cho nên trong nhà họ Đường, Đường Khê chỉ có thể thể hiện bản thân ngoan ngoãn hiểu chuyện để đổi lấy tình thương của cha Đường, để cho cuộc sống mỗi ngày trôi qua tốt hơn một chút.
Sau khi tắm xong, Đường Khê ngồi trên sô pha xem TV một lúc.
Sáu giờ, điện thoại ở bên cạnh vang lên tiếng chuông báo thức.
Đường Khê nhấc điện thoại lên và nhìn thấy dòng chữ trên đồng hồ báo thức là 'Gửi tin nhắn để Tần Kiêu về nhà.
Sau khi tắt đồng hồ báo thức, Đường Khê mở ứng dụng tin nhắn, tìm một tài khoản có ghi chú "Tần Kiêu, chủ tịch tập đoàn Ích Viễn" trong danh bạ và gửi đi một tin nhắn.
Đường Khê: [Tần Kiêu, hôm nay trợ lý Lý gửi vé máy bay về Nam Thành cho em, bây giờ anh đã đến Nam Thành chưa?]
Một lúc sau, điện thoại nhận được câu trả lời.
Tần Kiêu, Chủ tịch Tập đoàn Ích Viễn: [Đã đến rồi.]
Đường Khê đã khéo léo sao chép tin nhắn mà thứ sáu tuần trước đã gửi cho Tần Kiêu.
[Tối nay có về nhà không?]
Tần Kiêu, Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn: [Không trở về.]
Đã bị từ chối.
Đường Khê có chút kinh ngạc, đã hai tháng kể từ ngày cô và Tần Kiêu lấy giấy đăng ký kết hôn, hôm nay tổng cộng đã trải qua chín ngày thứ sáu, tuy rằng Tần Kiêu vẫn luôn đối với người vợ là cô hông mặn không nhạt, cũng không chủ động về nhà. Nhưng tám lần trước khi cô gửi tin nhắn hỏi anh có về nhà hay không, anh đều trở về.
Đây vẫn là lần đầu tiên bị từ chối.
Không trở lại thì tốt, buổi tối cô sẽ cùng Tô Chi cùng Sơ Hạ ra ngoài chơi.
Đường Khê gửi một tin nhắn vừa thể hiện sự ngoan ngoãn lại có chút tủi thân ủy khuất.
[......Ồ, được rồi.]
Vài giây sau, Tần Kiêu trả lời: [Có việc.]
Tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng cũng có thể coi như giải thích nguyên nhân không quay về.
Đường Khê: [Được rồi.]
Những chuyện không nên hỏi thì Đường Khê sẽ không hỏi, cố gắng hết sức để đóng vai một người vợ "ngoan ngoãn hiểu chuyện là được rồi".
Sau khi trò chuyện xong với Tần Kiêu, Đường Khê đã gửi một tin nhắn cho Tô Chi.
[Buổi tối cậu và Sơ Hạ đi quán bar nào, gửi địa chỉ cho tớ với.]
Tô Chi: [Không phải cậu muốn ở nhà cùng với chồng mình hay sao? Sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý thế?]
Đường Khê ngâm nga một chút giai điệu, vừa đi lên lầu trả lời tin nhắn: [Tối nay anh ấy có việc phải làm cho nên không về nhà.]
Tô Chi: [Thì ra là thế, xem ra chồng vẫn quan trọng hơn bạn thân, chỉ khi chồng đi vắng mới nhớ tới bạn thân.]
Đường Khê: [Đừng nói nhảm nữa, mau đưa địa chỉ cho tớ đi.]
Tô Chi gửi một địa chỉ và hỏi: [Cậu có thể đến lúc mấy giờ?]
Đường Khê: [Tớ trang điểm một chút, khoảng tám giờ sẽ đến nơi.]
Tô Chi: [Được, tớ chờ cậu.]
***
Trong một quán bar cao cấp ở trung tâm thành phố, Tần Kiêu khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, trên miệng ngậm điếu thuốc, lông mi rũ xuống, ánh mắt dán chặt vào điện thoại.
Vẫn còn sớm, quán bar vẫn chưa chính thức mở cửa, bên trong không có người.
Ngôn Tầm ngồi ở bên cạnh Tần Kiêu, lấy ra một điếu thuốc, đến gần Tần Kiêu nói: "Anh Kiêu, em mượn một chút lửa nhé."
Anh ấy nhìn xuống màn hình điện thoại của Tần Kiêu và thấy tin nhắn hiển thị trên đầu trang trò chuyện của Tần Kiêu. Đó là Đường Khê, khẽ nâng cằm lên đầy trêu chọc: "Này, anh Kiêu, anh đang cùng chị dâu nói chuyện phiếm sao!"
Quý Chính Sâm ở phía đối diện cũng hùa theo nói đùa: "Có phải chị dâu kiểm tra lịch trình không? Lát nữa đừng nói là cậu sẽ trốn về nhà trước đó nhé!"
Ngôn Tầm nói: "Không ổn đâu, hôm nay là sinh nhật của Lâm Tử, tiệc mừng sinh nhật của cậu ấy trước nay thường sẽ kéo dài cả đêm, không say sẽ không về nhà, phải không Lâm Tử."
Hoắc Viễn Lâm cười cười, sau đó tiếp tục nói: "Chị dâu của chúng ta lớn lên xinh đẹp giống như tiên nữ, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Kỷ niệm ngày sinh nhật của em không quan trọng bằng việc trở về cùng chị dâu đâu nha."
Mấy người cứ anh một câu tôi một câu làm cho Tần Kiêu đặt điện thoại xuống, điếu thuốc trên miệng cũng cầm trên tay, không thèm để ý đến bọn họ.
Ngôn Tầm đề nghị: “Anh Kiêu, sao anh không đưa chị dâu ra ngoài làm quen với mọi người chứ?”
Tần Kiêu cụp mắt xuống, lông mi cũng không nhấc lên, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy sẽ không đến những nơi như thế này."
Ngôn Tầm hạ mi xuống, anh cười và nói: "Đúng vậy. Chị dâu vừa nhìn là biết là người ngoan ngoãn từ nhỏ. Cô ấy chắc chắn chưa bao giờ tới một nơi giống như quán bar, nào, nâng ly."
Ngôn Tầm nâng ly lên và ra hiệu.
Hoắc Viễn Lâm nhìn về phía Tần Kiêu, thấy anh ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, liền giễu cợt nói: "Anh Kiêu, anh làm sao vậy, uống rượu nào, không phải là đang suy nghĩ đến vợ nhỏ ở nhà đó chứ?"
Tần Kiêu nhướng mi, liếc nhìn anh ta một cái sau đó cầm ly rượu lên và uống một ngụm rượu, đối với lời nói của Hoắc Viễn Lâm cũng không có ý kiến.
Vừa rồi anh thực sự đang nghĩ về Đường Khê, sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Đường Khê, Đường Khê giống như những gì gia đình anh nói, hiền lành ngoan ngoãn, tốt bụng, không quậy phá, không lắm chuyện, xinh đẹp như một bức tranh.
Chỉ là tính tình cô quá tốt, chưa từng hỏi anh những chuyện ở bên ngoài, chỉ có sáu giờ tối mỗi thứ sáu mới nhắn tin hỏi anh có về nhà hay không.
Đã thành thói quen, Tần Kiêu cứ sau năm giờ sẽ vô thức nhớ tới chuyện này.
Quả nhiên, hơn sáu giờ một chút, anh nhận được một tin nhắn nhỏ trên điện thoại từ Đường Khê.
So với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Khê: Chính là đã đặt đồng hồ báo thức đó.
Đã đến lúc bắt đầu bài viết, sẽ có bao lì xì cho những bình luận trong chương này (trong vòng 24 giờ), yêu tất cả mọi người~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT