Bầu không khí trong xe yên tĩnh, ánh mắt Lục Kính nặng nề: "'Diễn không tệ’ là có ý gì?"

Trong mắt Khương Thi xẹt qua một tia sáng nhạt: "Anh để ý lắm à?"

Anh lắc đầu, một lần nữa nổ máy xe, đi khoảng chừng năm mươi mét, không kiềm chế được đạp phanh xe, quay đầu hỏi cô: "Thật sự kém như vậy sao?"

Cô nhớ lại bộ phim mới vừa xem xong, câu chuyện tình yêu thanh xuân vô cùng nhàm chán, kỹ năng diễn xuất của hai nhân vật chính lơ lửng, khoa trương, khiến cho câu chuyện vốn dĩ sáo rỗng lại càng không có sự lôi cuốn.

Là người xem, cô hoàn toàn không đi vào được trong câu chuyện, cũng không hề cảm nhận được sức hút của nam chính, thậm chí còn cảm thấy nhân vật rất ngu ngốc: "Tôi cảm thấy anh tốt hơn anh ta, ít nhất tôi không có xúc động muốn móc ngón chân. Diễn xuất của anh từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, đến mức tôi còn nghĩ rằng anh căn bản không phải diễn, người ta hoàn toàn không biết lúc nào thì anh đang ghen."

"..."

Anh hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng lại có một bầu không khí ủ rũ, lạc lõng vô cùng bao phủ quanh cơ thể.

"Tôi cảm thấy lúc này anh còn diễn tốt hơn vừa nãy nữa. Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, kiềm chế nhưng mãnh liệt." Cô vội vã chớp mắt, khẽ nói.

Anh nhìn về phía cô, ánh mắt tối tăm, ảm đạm lóe lên một tia bất đắc dĩ: "... Hiện giờ tôi không có diễn."

"Hả..." Cô giật giật khóe môi, cúi đầu nhìn vào ngón tay: "Ít nhất anh vô cùng đẹp trai, đẹp hơn nhiều so với nhân vật nam chính trong phim. Điều kiện ngoại hình xuất sắc là một ưu thế rất lớn.

"..."

Không khí gần như ngưng đọng. Cô cúi đầu xuống. Anh sẽ không tức giận đuổi cô xuống chứ. Chỗ này xa như vậy, không tiện đón xe.

Lén lút ngẩng đầu, ngắm anh một chút.

!!!

Anh ngồi ở đó, vẻ mặt không gợn sóng, cả người hoàn toàn không có sức sống, như bị rút cạn, uể oải, khổ sở.

Trông bị đả kích rất lớn, Khương Thi không khỏi âm thầm tự kiểm điểm, nói quá đáng quá rồi sao?

Cô cẩn thận vươn tay, kéo lấy ống tay áo bên phải đang buông xuôi bên người của anh, muốn nói vài câu làm dịu bầu không khí.

Ống tay áo sơ mi màu xám nhạt bị kéo lên, lộ ra một mảng da nhỏ, trên cổ tay thon gầy nổi lên một vài chấm đỏ, cô bỗng nhiên kéo tay của anh qua, vén ống tay áo lên: "Cái này là chuyện gì vậy?"

Anh rút tay về, kéo ống tay áo xuống che lại, đôi mắt khép hờ, đôi mi như lông vũ che trên đôi mắt: "Không có gì, triệu chứng dị ứng thôi."

"Dị ứng? Sao lại bị dị ứng?" Cô lại kéo tay anh qua, mở nút cổ tay áo, xắn ống tay áo lên, hít sâu một hơi, trên tay của anh chi chít nốt đỏ: "Đồ mới ăn có vấn đề. Bít tết? Hay là salad?"

Anh giơ tay lên ấn vào mi tâm: "Tôm hùm."

"Ấy... anh không ăn được tôm à, tại sao lúc gọi món lại không nói?"

"Tôi đang 'ghen'." Giọng nói uể oải, lại có chút uất ức.

Khó trách anh nói có diễn theo yêu cầu của cô, lúc gọi món, hỏi anh có muốn ăn tôm không, anh dừng lại một lúc mới nói "Tùy em", khi đó là đang làm mình làm mẩy rồi.

Có lẽ vào thời điểm sớm hơn, cô nhớ sau khi họ vào rạp chiếu phim, anh vẫn luôn không nói chuyện.

Lúc cô gắp tôm cho anh, anh cũng không nói từ chối, cứ thế ngoan ngoãn ăn xong đồ ăn trong dĩa. Cô còn tưởng rằng anh cũng thích, lại gắp thêm cho anh rất nhiều lần.

Khương Thi muốn che mặt lại. Lần ghen tuông này thật sự không một tiếng động, vừa ngốc nghếch vừa đáng thương: "Nhiều vết đỏ như vậy, ngứa không?"

Cô bị dị ứng với cồn, thỉnh thoảng sơ ý uống vào một chút, trên người sẽ lập tức nổi từng mảng mẩn đỏ, vô cùng ngứa ngáy.

Anh không chỉ bị trên cánh tay, dưới cổ cũng chầm chậm nổi lên nốt đỏ, bản thân lại không có cảm giác, nói chuyện hành động tự nhiên. Nói theo một góc độ nào đó, kỹ năng diễn xuất cũng vô cùng mạnh, hoặc có thể nói là rất có thể nhẫn nại.

Anh ngồi xuống, rút tay về, giọng nói lạnh nhạt: "Không có gì, đưa cô về trước. Trong nhà có thuốc, bôi một chút là ổn thôi."

Nói xong thì chuẩn bị nổ máy xe, không thèm nhìn cô: "Thắt chặt dây an toàn."

"Thắt dây an toàn gì chứ. Bộ dạng này của anh rất nghiêm trọng. Chúng ta phải đi bệnh viện." Khương Thi có chút tức giận, không biết tại sao anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Cô mở cửa xe ra, đi vòng ra phía trước, kéo anh khỏi ghế lái, nhét vào ghế phụ, lại giúp anh thắt chặt dây an toàn, bản thân ngồi xuống ghế lái: "Anh ngồi cho vững, chúng ta đi bệnh viện."

-

Bác sĩ đứng trước giường bệnh dặn dò: "Triệu chứng dị ứng của anh ấy rất nghiêm trọng, tạm thời truyền dịch ba ngày. Sau này không được tùy tiện ăn đồ ăn dị ứng, đồ ăn mấy ngày nay cũng nên thanh đạm một chút."

Khương Thi đứng ở một bên: "Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh."

Lục Kính tựa vào giường bệnh, tay trái gắm kim, ống truyền dịch đặt trên giá đỡ cạnh giường. Trên giá đỡ kim loại treo ba bình dịch, đều là thuốc phải truyền xong trong hôm nay.

Bởi vì phải truyền dịch trong ba ngày, phải làm thủ tục nhập viện. Nhưng mà chỉ là nhận số giường thôi, mỗi ngày lúc cần truyện dịch thì đến là được, buổi tối cũng không cần ở đây.

Sau khi bác sĩ và y tá ghim kim rời khỏi, Khương Thi kéo một cái ghế để đặt cạnh giường trong góc khuất qua, đặt bên cạnh anh, ngồi xuống, cầm lấy quả táo trên tủ, bắt đầu gọt.

Cô cắt quả táo đã gọt xong thành từng miếng nhỏ, đặt trong chén thủy tinh sạch sẽ, lại cầm nĩa cắm lên trên, đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ trước mặt anh: "Ăn đi, ăn chút đồ ngọt sẽ thoải mái hơn một chút."

Lúc đến bệnh viện vội vội vàng vàng, Khương Thi không nghĩ ra phải mua những thứ này, đều là sau đó mua trên phần mềm mua sắm, bên ngoài đưa đến.

Lục Kính mệt mỏi lắc đầu: "Không có khẩu vị."

Cô giơ tay cầm nĩa, ghim một miếng đưa đến cạnh miệng anh: "Ăn thử một miếng đi, ngon lắm đó."

Cử chỉ của cô tự nhiên, rõ ràng là đang chăm sóc bệnh nhân, anh lại ngượng ngùng, giơ tay nhận lấy chiếc nĩa nhỏ trong tay cô, ăn một miếng nhỏ.

Miếng táo được cắt thành độ lớn vừa miệng, nước ngọt trong giây phút nhẹ nhàng khẽ cắn thấm vào khoang miệng, lạnh lạnh ngọt ngọt, thật sự ăn rất ngon.

Cô nhìn anh ăn hết từng miếng một, cười khanh khách hỏi: "Có phải dễ chịu hơn một chút không?"

"Ừm."

Mi mắt khép hờ, lông mi dài, rậm nhẹ nhàng chớp động. Cô nghĩ rằng anh muốn nói gì đó, đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, trong lòng cô lại có chuyện muốn hỏi.

"Tiểu Lục, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

"Ừm, nói đi."

"'Ghen' giữa những người yêu nhau đều... đặc biệt như vậy sao?"

"..." Đây là công khai tử hình gì vậy. Anh không muốn nói chuyện.

"Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh hoàn toàn không tập trung chăm chút cho nhân vật, nhưng cách diễn của anh đã làm tôi rất rung động. Không tiếc tổn thương bản thân để thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại chịu đựng, kiềm chế không nói một lời, rốt cuộc "anh" là muốn cho "tôi" chú ý đến hay là không muốn cho "tôi" biết vậy?"

Trong đôi mắt to là sự khó hiểu rất lớn.

Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mặc kệ anh có nhìn thẳng cô như thế nào, cô cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn thẳng vào anh, đôi mắt tĩnh lặng, sâu không thấy đáy, không có bất cứ thứ gì mà anh xem là tính toán, giả vờ: " 'Cô' cảm thấy rốt cuộc 'tôi' có muốn cho 'cô' biết không?"

Khương Thi nghiêng đầu nhìn anh, sự khó hiểu trong mắt ngày càng đậm.

"Tâm tư của nhân vật cô cho tôi nội liễm lại mẫn cảm, trong thiết kế cảnh quay cũng ghi rõ phải là phản ứng 'ghen tuông không một tiếng động'. Tôi chỉ đang diễn theo kịch bản thôi, nhân vật muốn cái gì, người hiểu rõ nhất không phải nên là cô sao?"

"Anh nói có chút lý lẽ đó, nhưng lại không đúng. Cho dù là người tâm tư thật sự cẩn thận, lo lắng rất nhiều muốn ghen, thì có lẽ cũng sẽ có rất nhiều hình thức thể hiện, có rất ít sẽ dùng cách tự tổn thương bản thân này để diễn tả tình cảm. Đây rốt cuộc là phản ứng của nhân vật, hay là phản ứng của Tiểu Lục anh vậy?"

"..." Lục Kính tựa vào giường: "Đương nhiên là phản ứng của nhân vật."

"Tôi tạm thời chấp nhận cách nói này, như vậy ngoại trừ cách biểu hiện này, anh còn có cách nào khác không?"

"Không có, tôi đã thực hiện lời hứa, tiếp theo đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa."

"Không được, Tiểu Lục." Khương Thi tựa vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực: "Cách diễn dịch của khúc này lộ ra một vấn đề nghiêm trọng. Anh... không có năng lực khống chế đối với nhân vật, cho nên chỉ có thể dùng cách cực đoan để thể hiện tình cảm, hơn nữa, lại chỉ có mỗi cách này."

Vẻ mặt của Lục Kính cứng đờ.

Giọng nói của cô không nhẹ không nặng: "Xem như là rèn giũa kỹ năng diễn xuất, có muốn thử ký hợp đồng với tôi không? Tôi có rất nhiều nhân vật muốn trải nghiệm, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau học tập. Là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh, có lẽ anh sẽ không muốn bị xem như bình hoa đâu nhỉ?"

Tiếng xe dưới lầu và sự ồn ào của đám người giữa căn phòng yên tĩnh lộ ra vô cùng rõ ràng, rõ ràng lại xa xôi, Khương Thi không nói thêm gì nữa, chờ anh suy nghĩ.

-

Truyền dịch xong, y tá đến rút kim. Khương Thi thu dọn xong đồ đạc, tiễn anh trở về.

Lúc về nhà, anh không hề ngại ngùng, báo thẳng địa chỉ. Trên đường đi, hai người đều không nói gì, xuống nhà để xe dưới đất, Khương Thi dừng xe xong, chuẩn bị rời đi, anh kêu cô lại: "Đợi đã, tôi đi lên lấy hợp đồng."

"Anh suy nghĩ kỹ rồi!" Cô vô cùng vui vẻ.

Sau khi trò chuyện lúc truyền dịch, anh vẫn luôn không nói gì, trên mặt cô vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút sốt ruột, nhưng cũng không tiện hối thúc.

Lục Kính lên lầu một mình, rất nhanh lại đi xuống, cầm bản hợp đồng cô nhét trong bó hoa hồng, lại ngồi vào trong xe: "Có ba điều kiện, cô đồng ý thì chúng ta lập tức ký."

"Anh cứ nói."

"Thứ nhất, trên hợp đồng không có viết thời hạn ký kết. Tôi chỉ có thời gian ba tháng. Sau ba tháng, hợp đồng hết hiệu lực. Cô không thể lại lấy bất cứ lý do gì để quấn lấy tôi."

Khương Thi âm thầm tính toán, ba tháng đã đủ để cô nắm vững kỹ xảo xây dựng tuyến tình cảm và tự sự của tiểu thuyết rồi: "Không thành vấn đề."

"Thứ hai, giữ bí mật điều khoản. Trong lúc thực hiện hợp đồng và sau khi hợp đồng kết thúc, không được nói cho người thứ ba biết về hợp đồng giữa chúng ta."

"Được, không thành vấn đề."

"Thứ ba, không cho phép đột ngột tập kích tôi."

"Sao anh lại có thể có loại lo lắng này chứ?" Cô vô cùng khó hiểu: "Tôi cũng không phải là người xấu gì đó."

Nhìn vẻ mặt của cô thì biết ngay nghe không hiểu. Anh dứt khoát nói thẳng: "Hành động thân mật giữa người yêu với nhau đều không được làm."

"Hành động nào mới được tính là thân mật?"

"... Nắm tay, ôm, còn có... Được rồi, còn lại thì không quan trọng."

Khương Thi không biết bản thân trong mắt anh giống như thổ phỉ, nghiêm túc phân biệt với anh: "Điều kiện này rất không hợp lý, đã ký hợp đồng là đóng vai người yêu, nếu như những chuyện này đều không cho phép, chẳng phải sẽ diễn kịch câm sao? Nới lỏng một chút, được không?"

Cô cũng không phải thật sự muốn làm những việc kia, chỉ là trong dàn ý tiếp theo, nhân vật nam nữ chính có cảnh hôn, tặng quà, ôm nữa.

Cho dù chỉ là một tay mơ trong ngành viết lách, cô cũng hiểu đây là chuyển biến thay đổi tầng sâu nảy sinh từ tình cảm của nhân vật. Nếu như bản thân không thể trải nghiệm những cảm xúc kia, cô không thể chắc chắn sẽ viết xong kịch bản này.

Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người đã thảo luận xong nội dung hợp đồng, giữ nguyên những điều kiện tiên quyết vốn có trong hợp đồng, cộng thêm điều khoản thời hạn và giữ bí mật. Cử chỉ thân mật dưới sự mềm nắn rắn buông của Khương Thi, có thể nới lỏng.

Ngoài ra, Khương Thi tăng thêm một điều, vì để tránh trong lúc thực hiện hợp đồng xảy ra tranh chấp không cần thiết, trước khi đôi bên kết thúc hợp đồng, không thể phát triển tình cảm khác.

Dù chỉ đang đóng vai người yêu, nhưng trong khoảng thời gian này, thể xác và tinh thần cũng nhất định phải trung thành với đối phương. Nếu như một phía nảy sinh tình huống ngoài ý muốn trong tình cảm, hợp đồng lập tức kết thúc.

Lục Kính nhìn nội dung hợp đồng, xác định không có bỏ sót, ký tên của mình vào phía dưới.

Khương Thi hài lòng, cất kỹ phần hợp đồng của mình, mở cửa xuống xe: "Tiểu Lục, khụ, anh... yêu... Ngày mai em lại đến, anh nghỉ ngơi cho tốt nha."

Lục Kính ngồi một mình trên xe rất lâu, lúc xuống xe nhỏ giọng nỉ non một câu: "Hoang đường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play