Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau.

Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này.

Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi.”

Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi.”

“Được, đi thôi.”

Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh...”

Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô bỗng ngã quỵ.

“Đinh linh linh... đinh linh... đinh linh linh... đinh linh...”

Trước mặt tối đen như mực, chỉ có tiếng chuông khiến người ta chán ghét vang lên không dứt, Khương Thi mở mắt ra, nhìn trần nhà nhợt nhạt thấp bé trên đỉnh đầu, nhận ra mình đang ở đâu, thò tay xuống dưới gối lấy di động ra, nhấn tắt chuông báo thức.

Ngồi dậy, nhìn căn hộ nhỏ bé, chật hẹp đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy hết, gãi đầu xốc chăn lên, rời giường, mặc quần áo, rửa mặt.

Khoảng chừng hai tuần trước khi cô xuyên qua đến nơi này, sau khi mở họp xong thì trước mắt cô bỗng tối sầm, sau đó té xỉu ở phòng họp, không thể tỉnh lại, và rồi cô xuyên vào trong quyển tiểu thuyết tên là “Quá trình nghịch tập ngọt ngào của thiên kim thật”, trở thành nữ phụ trùng họ trùng tên với cô.

Khương Thi trong sách hoàn toàn khác với cô, là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình mạng sống một mình, có được không ít độc giả.

Khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trước máy tính, trên màn hình là bản thảo đã đánh được một nửa, trên tay là một tách cà phê đầy cặn, cô đoán là do Khương Thi đang gõ bản thảo cho kịp deadline thì đột tử.

Có điều đây chỉ là suy đoán mà thôi, dù cho có tự hỏi nhiều hơn nữa thì cô cũng không thay đổi được sự thật là cô đã biến thành một Khương Thi khác.

Tài sản, quan hệ, người nhà, tất cả mọi thứ cô theo đuổi đều bị bỏ lại ở một thế giới khác.

Trong hơn hai tuần, Khương Thi đã hoàn toàn cảm nhận được sự bất đồng của thế giới, các phương diện sinh hoạt khác biệt rất lớn đã khiến cô gục ngã không ít lần.

Để trở lại chất lượng sinh hoạt vốn có, cô đã chỉnh sửa hồ sơ tìm việc theo thông tin ban đầu của mình, ứng tuyển một vài công việc hợp ý và cũng nhận được thông báo phỏng vấn.

Nhưng phỏng vấn vài lần, không nhận được thông báo phỏng vấn lần hai. Khi tìm việc đang rơi vào thời kỳ tụt dốc thì cô lại nhận được cuộc gọi từ ban biên tập trang web. Trong khoảng thời gian cô bận rộn tìm việc, những tiểu thuyết còn dang dở nhận được phản hồi tốt lại bị ngừng, bên dưới truyện có rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, biên tập hy vọng cô sẽ tiếp tục cập nhật trong thời gian sớm nhất.

Gần như đồng thời, số dư trong thẻ ngân hàng lại giáng cho cô một đòn nữa. Khi mới đến, cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ dựa theo thói quen tiêu tiền ban đầu của mình, cho đến khi cô nhìn thấy tin nhắn báo số dư tài khoản thì mới kinh ngạc phát hiện không ổn.

Cô cần phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không cô thậm chí sẽ không thể duy trì cuộc sống bình thường vào tháng sau!

Trước mắt, cách nhanh nhất chính là tiếp tục viết tiểu thuyết, kiểm tra chi tiết thu nhập, nguyên thân thật sự có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết để nuôi sống chính mình.

Dưới tình huống hoảng loạn như thế, Khương Thi không đủ tự tin bắt đầu công việc tác giả tiểu thuyết ngôn tình, đến giờ cũng coi là gần như đã thích ứng.

Rửa mặt xong, lấy sữa và lát bánh mì nướng trong tủ lạnh, thừa dịp rảnh rỗi lúc ăn bữa sáng lấy di động ra, click mở ký hiệu màu xanh lục trên di động, lật đến chương mới cập nhật hôm qua, click mở phần bình luận:

“Vung tiền nè, trợ cấp cho Đại Đại.”

“Lại là một ngày vừa ngắn vừa ít, bao giờ Đại Đại mới có thể vừa dài vừa nhiều cơ chứ?”

“Thích quá đi, trẹo chân quá! Bế Đại Đại lên nhất định sẽ trật chân một trăm lần!”

“A a a a a! Chuột chũi thét chói tai.JPG. Tôi thích!”



Càng kéo xuống dưới, sắc mặt bình tĩnh của Khương Thi dần không giữ được nữa, đôi mắt cong lên, độ cong của khóe môi càng lúc càng lớn, ai mà không thích được khích lệ chứ?

Mèo con chống nạnh, oa quả nhiên là sung sướng.JPG.

Một hơi uống sạch sữa bò, thuận tay bỏ bát đĩa vào bồn rửa bát, cô đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, khởi động máy, click mở hồ sơ, bắt đầu làm việc một cách nhiệt tình.

Hôm nay phải viết tình tiết nam chính và nữ chính cãi nhau, tạm rời xa nhau rồi lại làm hòa, hai người đi hẹn hò, khi nam chính đi mua vé xem phim và bắp rang về, thấy có một cậu trai đến gần nữ chính, muốn xin phương thức liên lạc.

Nam chính khó chịu nhưng không nói gì, sau đó lại âm thầm ghen tuông. Cách ghen quá mức kín đáo, thế cho nên mấy ngày sau nữ chính mới phát hiện ra nam chính đang ghen, lúc này nam chính đã ngâm mình trong hũ dấm đến mức sắp chua chết rồi.

Nữ chính phải nghĩ cách dỗ dành nam chính dễ thương chỉ cần hơi không để ý là đã ăn dấm.

Nội dung khái quát bên trên là do nguyên thân viết đại cương, nguyên thân là một tác giả nhỏ vô cùng chăm chỉ và kiên định, khi truyện đang cập nhật còn có không ít bản thảo, cũng có cả đại cương chi tiết.

Sau khi cô quyết định viết tiểu thuyết nuôi sống bản thân, tay mơ mới nhận chức đi vào thời kỳ rèn luyện bản thân, dựa vào bản thảo đã được lưu trữ mà chống đỡ trước, nhanh chóng thích ứng với cuộc sống của tác giả tiểu thuyết mạng, mấy ngày trước cô đã bắt đầu chính thức viết văn.

Bởi vì có đại cương, tình tiết lại vừa lúc tới phần cốt truyện nữ chính lập nghiệp, cái này cô quen thuộc, thử viết mấy chương, đăng lên cũng nhận được phản hồi tốt, tạm thời chưa nhận được bình luận tiêu cực.

Nhưng hôm nay phải viết đến phần nội dung mà cô không hiểu biết, đời trước vội vàng làm một người thừa kế đủ tư cách, trên cơ bản thì cô không có thời gian yêu đương, đến khi chết cũng là độc thân.

Cảnh giao lưu giữa nam nữ chính… Bời vì thiếu thốn tư liệu sống nên cô hoàn toàn không tưởng tượng ra được!

Khương Thi ngồi trước máy tính nửa giờ, hai chân co lên trên ghế, buồn rầu gãi đầu.

Ghen mà cũng còn chia ra kín đáo hay lộ liễu à? “Ngâm mình trong trong hũ dấm đến mức sắp chua chết rồi” là như thế nào chứ? Vị chua có thể miêu tả sao?

“Nghĩ cách” rốt cuộc là cách gì đây?

Sao lại không viết rõ ràng ra chứ, cách này cô phải tự nghĩ ư?

Sao cô biết được nên dỗ thế nào chứ!

Khương Thi cáu kỉnh đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Là một tác giả ngôn tình, viết những câu chuyện tình yêu lãng mạn là chính, nếu muốn dựa vào việc viết tiểu thuyết nuôi sống chính mình, nhất định phải học được kỹ năng này.

Sau khi đi đi lại lại vài lần, cô nhớ lại kinh nghiệm của những nhà văn lớn mà cô đã đọc trên diễn đàn, khi bí văn cần phải thay đổi cảm xúc, có thể đi tìm một vài tình cảnh tương để kích thích trí tưởng tượng.

Hay là đi xem phim nhỉ?

Gần đây hình như có một bộ phim đang rất hot, đánh giá cũng không tệ lắm, cô vốn định đi xem, không bằng hôm nay xem luôn!

Cô nhìn thoáng qua bản thảo, bởi vì viết về sự nghiệp - phần cô am hiểu, hai ngày trước cô giống như được tiêm máu gà mà viết xong vài chương, vẫn còn một vài bản thảo, hôm nay lại có thể len lén nghỉ ngơi làm biếng rồi.

Tắt máy tính, mua vé xem phim trên di động xong, Khương Thi đứng dậy thay quần áo đi ra ngoài.



Rạp chiếu phim.

Khương Thi ngồi ở trong góc hàng ghế phía sau cạnh lối đi, cô thích góc nhìn xa một chút, đồng thời còn có thể quan sát phản ứng của những người khác.

Tên bộ phim là “Hợp đồng tình nhân”, nữ chính tình cờ gặp được nam chính, diện mạo và tính cách của cô nàng có vài phần tương tự với bạn gái cũ của nam chính, nam chính nhìn thấy cô nàng sẽ nhớ đến bạn gái cũ không thể quên được.

Sau vài lần gặp gỡ, nam chính biết được nữ chính đang gặp khó khăn về tài chính nên đã đưa ra kiến nghị làm hợp đồng tình nhân, nữ chính làm tình nhân của nam chính, sau đó nam chính sẽ trợ giúp nữ chính về mặt tài chính.

Bàn đầu nữ chính từ chối, nhưng mẹ cô nàng bỗng phát bệnh nặng, mà phẫu thuật cần đến mấy trăm nghìn tệ, điều này làm cho gia đình đơn thân vốn đã không giàu có nay lại lâm vào tình cảnh bi thảm, nữ chính hết cách đành phải quay lại tìm nam chính, hai người ký kết hợp đồng.

Sau đó thì chính là rung động, hiểu lầm, gia tăng cảm tình, bạn gái cũ trở về gây rối, sau nhiều khó khăn thăng trầm thì cuối cùng nam nữ chính cũng đến được với nhau.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Khương Thi chỉ cảm thấy buồn tẻ, toàn bộ câu chuyện đều không có tình huống mà cô muốn tìm kiếm, ngược lại có không ít hiểu lầm máu chó và những cảnh tượng chuyển hướng lệch lạc, cô vẫn không có manh mối để viết cảnh nam nữ chính ghen tuông tạm rời xa nhau. Khi đi ngang qua tiệm trà sữa, cô đi vào mua ly trà sữa sau đó vừa uống vừa lang thang không có mục đích đi dạo trên phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn người qua đường.

Trong đầu trống rỗng, không cảnh vật nào có thể kích thích trí tưởng tượng của cô, nguồn cảm hứng dường như đã cạn kiệt.

Cứ đi cứ đi, cô vô thức mà đi về nhà, khi đi ngang qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ, vì suy nghĩ quá mức chuyên tâm mà đèn xanh còn chưa sáng lên cô đã nâng bước đi ra ngoài.

Cánh tay bị người túm chặt, sau đó nhẹ nhàng kéo cô lại ven đường. Cô hồi thần, quay đầu ngước mắt, chàng trai với dáng người cao gầy mặc trang phục thời thượng buông tay ra, liếc nhìn cô một cái: “Đi đường cẩn thận một chút.”

Cô ngơ ngác gật đầu: “Cảm ơn.”

Đèn xanh sáng lên, người bên cạnh bắt đầu di chuyển, chàng trai cầm sách trong tay, hoàn toàn hòa vào dòng người, qua lối đi bộ, quẹo trái băng qua một con đường rồi bước vào cổng Học viện Điện ảnh Nam Phong.

Đường về nhà Khương Thi cùng hướng với anh, đi đằng sau, mơ hồ nhìn thấy sách trong tay chàng trai viết “Sự tự tu dưỡng của diễn viên”, trông có vẻ là sinh viên của Học viện Điện ảnh.

Khuôn mặt kia đúng là thuộc hàng top, cô đã gặp qua rất nhiều người có vẻ ngoài tốt, thần tượng tài năng, diễn viên có thực lực, cậu ấm cô chiêu xuất thân từ gia đình giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu, cô tự thấy mình có mắt nhìn người đẹp, nếu anh chàng vừa nãy tiến vào giới giải trí, chắc hẳn sẽ hot rất nhanh.

Điều quan trọng nhất chính là vừa mới nhìn thấy mặt anh, trong đầu cô giống như có thứ gì vang lên “Ting ting”, nhưng nó biến mất quá nhanh khiến cô không thể nắm bắt được.

Có một trạm xe buýt ở cổng Học viện Điện ảnh Nam Phong, Khương Thi không muốn về nhà ngay nhưng lại không chỗ để đi nên đành ngồi trên khu ghế đợi xe. Bây giờ đang là thời gian làm việc, trạm xe bus không một bóng người.

Cô hút trà sữa, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập trên đường cái, người đi đường thi thoảng đi qua, mờ mịt như một con mèo lang thang không tìm thấy đồ ăn.

Từng dòng tâm tư vô thức trút ra trên cánh đồng bát ngát hoang vu, không biết đã ngồi bao lâu, cô bỗng nhớ tới tình tiết trong bộ phim điện ảnh vừa mới xem, vứt bỏ những hiểu lầm khiến người ta đau dạ dày: tình tiết “Hợp đồng tình nhân” và “Thế thân cho ánh trăng sáng” cũng khá thú vị.

Đời trước cô đã từng gặp không ít chuyện thực tế, ở trong vòng danh lợi thì những chuyện như vậy cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy, chỉ là không giống như trong phim điện ảnh, những trường hợp cô đã từng gặp không có cái nào thoát khỏi kết cục thảm thiết.

Bên cạnh cô đã từng có một cái bi kịch như vậy, khi suy nghĩ của cô dần rơi xuống vực sâu không thể biết trước, một bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô.

Khương Thi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, chính là chàng trai vừa rồi!

Nhìn gần, anh trai này thực sự rất ưa nhìn, đường nét sườn mặt rõ ràng, xương quai hàm xuất sắc đến mức khiến người khác phải nổi điên vì ghen tị, tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, tựa như một kiệt tác của thượng đế vậy.

Chân dài eo nhỏ, dáng người cao gầy nhưng rắn chắc như thế này sẽ khiến cho những chị gái khác phải che mặt thét chói tai.

Chàng trai đang gọi điện thoại, liếc nhìn cô một cách thản nhiên rồi quay đi: “Ừm, mới vừa lên lớp xong, đang chuẩn bị trở về.”

Giọng nói trong trẻo, giống như một bản giao hưởng ưu nhã, dễ nghe lại quyến rũ.

Một trăm điểm!

Đây đúng thật là trai đẹp một trăm điểm!

“Ừm, trong lớp học diễn xuất tôi đã được nghe rất nhiều lý thuyết, giảng viên cũng không tồi.”

“Luyện tập? Có luyện mà, mỗi ngày tôi trở về đều biểu diễn trước gương, đọc lời thoại.”

“Ôi, thôi đừng, gần đây đã dừng hết công việc, tôi nghèo muốn chết rồi đây.”

Thì ra anh chàng đẹp trai bị mất việc.

“Tôi không muốn làm những cái đó, nếu như là công việc có thể rèn luyện kỹ thuật diễn thì tôi có thể thử xem.”

Một anh chàng ưa nhìn nhưng lại khó khăn về tài chính, có khát vọng vươn lên trong sự nghiệp.

Khương Thi lẳng lặng ngồi ở một bên, mỗi một câu nói của chàng trai vang lên, hình tượng của chàng trai trong đầu cô lại đầy đủ thêm một phần, hình tượng này dường như có hơi quen thuộc, giống ai nhỉ?

“Ting...”

Pháo hoa linh cảm màu vàng được châm lửa, đây không phải là nữ chính trong bộ phim điện ảnh vừa rồi sao?

Trong lòng Khương Thi nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play