Bất cứ lúc nào bệnh viện cũng bận rộn, hiếm khi có lúc rảnh rỗi.
Buổi sáng thứ bảy, người tới làm việc càng nhiều, xếp hàng đăng ký ở dưới lầu một, một hàng dài người xếp hàng đứng trước khu làm thủ tục nhập viện, trước khu tư vấn và lấy thuốc cũng kín hết chỗ.
Khương Thi ôm một bó hoa hồng mân côi ở trong lòng, bước nhanh qua đại sảnh lầu một, vào thang máy đi lên lầu ba. Lúc đi ngang qua y tá, hai cô y tá nhìn thấy cô, nhìn nhau, lộ ra ý cười: "Bạn gái bệnh nhân giường 58 hả?"
"Thật lãng mạn, tôi cũng muốn được hẹn hò với người như vậy."
Cô bỏ hết tâm tư, cuối cùng cũng ký được hợp với nhân vật đợi đã lâu, tối hôm qua hưng phấn không thôi, lại thức đêm làm bản thảo, buổi sáng mới đến muộn.
Khi tỉnh lại gọi cho Tiểu Lục, anh đã đến bệnh viện. Cô hốt ha hốt hoảng rời khỏi giường, bận rộn làm này làm kia, khi chạy tới nơi thì đã hơn 10 giờ.
Trong phòng bệnh ban đầu có hai chiếc giường bệnh đã có người, giường bệnh bên tường là một ông cụ, giường bệnh ở giữa là một người đàn ông trung niên, chăm sóc ông ấy là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, xem ra là một đôi.
Khương Thi lập tức đi đến giường bệnh gần cửa sổ, Lục Kính ngồi dựa ở trên giường, bên cạnh giường có một giá màu bạc treo 3 bình nước muối trong suốt, trong đó một bình đã hết, bình thứ hai cũng chỉ còn lại một nửa.
Cô đi qua, bỏ bó hoa xuống: "Chào buổi sáng."
Lục Kính ngồi dựa ở trên giường bệnh, vẫn là dáng vẻ ngày hôm qua, tóc màu đen có hơi dài xõa ở bên cạnh, kính mắt che khuất tầm mắt, chỉ khác là đã thay đổi một bộ quần áo, trên đùi đặt một quyển sách.
Trước khi cô tiến vào, anh đang cúi đầu đọc sách.
Mùi hoa hồng thơm ngào ngạt đánh tới, mang theo chút hơi nước, giống đám sương mờ mịt, anh ngẩng đầu lên, mi tâm khẽ nhíu, sắc mặt nhợt nhạt bất đắc dĩ: "Vì sao lần nào cũng đều đưa hoa cho em?"
Biểu tình dịu dàng, giọng nói cũng ôn hòa sáng nhuận, so với ngày hôm qua, anh giống như thay đổi thành một người khác. Không đơn thuần là quần áo với gương mặt mang đến cảm giác thị giác thay đổi, đến khí chất cũng trở nên giống với nam chính Thịnh Minh của "Anh vừa ngọt ngào vừa trẻ con".
Khương Thi cảm thấy ngoài ý muốn, tối hôm qua lúc cô trở về nhà đã khẩn cấp kéo anh lên mạng thảo luận kịch bản tiếp theo, hai người tranh luận về nam chính một phen. Cô muốn bạn trai vừa trẻ con vừa ngọt ngào đáng yêu, anh nói cô ngây thơ, khi đó rõ ràng là không muốn hợp tác.
Điều này cũng rất giống với nam chính trẻ con kiêu ngạo nghĩ một đằng nói một nẻo, đè nén vui sướng xuống, lộ ra nụ cười ba phần ngọt ngào với anh: "Em không vui sao? Hoa hồng có gai, cũng y như em, chị cực kỳ thích."
Đôi vợ chồng ở giường bệnh bên cạnh nghe nói như thế, đồng loạt nhìn qua, mang theo biểu tình khoan dung của người từng trải, lại có chút hàm xúc coi thường.
"..." Trên mặt Lục Kính xẹt qua chút xấu hổ rất nhanh, suýt nữa thì không diễn được, lông mi cúi thấp, giọng nói nhợt nhạt: "Chị cảm thấy em có gai?"
Ngực Khương Thi nhảy dựng lên, cái xưng hô “chị” này, ở trong ngữ cảnh này, không ngờ lại kích thích vậy.
Cô không thể thua, ngồi xuống ở bên giường, nghiêm túc nhìn anh: "Hôm nay em là lạ."
Trong đôi mắt màu trà hiện lên bộ dáng của cô rất rõ ràng, lông mi dài khẽ chớp hai lần, tối hôm qua anh tốn thời gian rất lâu để nghiền ngẫm kiểu nhân vật này, lại tìm kiếm tư liệu, cố gắng để cảm xúc của mình hòa vào, bất giác suy nghĩ rất khác với ngày hôm qua, chẳng lẽ cô phát hiện ra rồi sao?
"Quá đáng yêu."
"..."
Nhìn anh cảm động đến mức cứng lại rồi, cô không ngừng cố gắng: "Tiểu Lục, muốn nhìn siêu năng lực của chị không?"
Hai tay mở ra, hai ngón trỏ và ngón cái gập thành hình cung, ghép vào với nhau, để tới ngực, tạo ra hình trái tim với anh: "Siêu siêu siêu siêu thích em đó…"
"Ha ha ha ha…"
"Ha ha ha ha, bọn trẻ hiện nay quá coke rồi."
Hai vợ chồng ở bên cạnh không kiềm chế được, tiếng cười truyền tới hành lang, ông cụ dựa vào cạnh cửa trên giường cũng cười không ngừng, híp mắt lại, che kín đi gương mặt già nua lấm tấm vết chân chim giống cây cổ thụ, trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Lục Kính dơ tay che mặt, nghĩ đến ngày mai vẫn còn tới truyền dịch thì anh lại cảm tháy tuyệt vọng, rời khỏi thành phố này trong đêm nay có kịp không?
Coi như chưa từng gặp qua.
…
Khi ra khỏi bệnh viện đã gần mười hai giờ, Lục Kính đi rất nhanh ở phía trước, bước chân vội vàng. Khương Thi chạy theo sau, giữ chặt ống tay áo của anh: "Tiểu Lục, em chờ một chút, đừng đi gấp như vậy."
Quảng trường cũ rộng lớn, tán cây đa rộng lớn vươn ra, lá cây rậm rạp tỏa ra bóng mát.
Anh dừng lại, cúi đầu chờ cô nói chuyện.
Một tay Khương Thi đút trong túi áo, ngẩng đầu nhìn anh. Gió nhẹ lướt qua, từng tia sáng xuyên qua khe hở cành lá xum xuê chiếu xuống lay động theo gió, thỉnh thoảng xẹt qua gương mặt cô. Cô nheo mắt lại, đáy mắt như ánh sao rơi xuống: "Duỗi tay ra, có cái này cho em.”
Đầu ngón tay xẹt qua trong lòng bàn tay, trong giây lát, một viên kẹo vỏ màu bạc nằm ở lòng bàn tay.
"Tuy không biết em đang phiền não cái gì, ăn viên kẹo vào cười một cái, chị không muốn Tiểu Lục của chị không vui."
Khi Khương Thi nói chuyện, ánh mắt bằng phẳng, giọng nói vang vọng, người đi đường đi ngang qua xung quanh trong vòng ít nhất ba mươi thước đều nghe được.
Phía sau quảng trường cũ này là một phố ăn vặt, còn là giữa trưa chủ nhật, không ít người đã tại tìm nơi ăn cơm. Bốn phía người đi đường rất nhiều, lúc này tất cả đều đi tới bên này.
"..." Lục Kính thầm thấy may mắn khi đó ra cửa đã thay đổi quần áo, chỉ cần người khác không nhận ra thì anh sẽ không ngại... Bị vô số người qua đường nhìn bằng ánh mắt thiện ý và ý cười, anh vẫn ngại ngùng co ngón chân lại, kéo cô nhanh chóng trốn rời hiện trường.
Khi dừng lại, hai tay Khương Thi chống eo, thở hổn hển: "Đột nhiên làm sao vậy?"
Chỗ bọn họ dừng lại là công viên nhỏ không hề thiếu thiết bị tập thể hình thiết bị, hai tay Lục Kính ôm ngực, một bên bả vai tựa lên xà đơn, bộ dáng lười biếng, khóe môi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giọng nói cũng khôi phục trầm thấp: "Đây là cách cô nghĩ ra để "dỗ" à?"
"Đúng, anh có mềm lòng hay không? Có thấy cảm giác nai con đập loạn không?"
"..." Anh có cảm giác trái tim bị nghẹn.
Tối hôm qua lúc thảo luận tình tiết, sau khi ghen rồi, tất nhiên cần người dỗ. Cô thề son sắt bày tỏ cô tới dỗ anh, chắc chắn làm tim gan anh đảo loạn.
Anh tin là thật, còn lo lắng cô đã sẽ đi quá giới hạn, đề phòng mọi lúc.
Đột nhiên anh yên tâm, đây là người yêu đương kiểu học sinh tiểu học, căn bản không thể làm tới mức khiến anh lo lắng.
Trong mắt Lục Kính mang theo ba phần thương hại mà Khương Thi nhìn không hiểu nổi: "Rốt cuộc cô học được ở đâu mấy... lời tâm tình này?"
"Học ở đâu không quan trọng, quan trọng là... cảm nhận của anh. Anh có cảm thấy bị "trêu chọc" không?"
Có phải tim đập nhanh hơn? Nai con đập loạn? Muốn nhào lên không?
Khương Thi cầm quả đấm: "Nếu lần đầu tiên gặp mặt, anh nhìn tôi như vậy, có thể tôi sẽ đánh anh."
Lục Kính: "..."
"Nhưng mà hiện tại tôi biết, đây là kỹ thuật diễn của anh." Khương Thi nghiêm túc phân tích, còn săn sóc an ủi: "Không cần nhụt chí, tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi. Diễn xuất, giống như viết tiểu thuyết, luyện nhiều viết nhiều nhất định sẽ tiến bộ, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Lục Kính không nghe thấy câu nói kế tiếp của cô, anh không tin vậy mà không hề lung lay được cô, giơ cổ tay lên nhìn thời gian một cái, đã hơn mười hai giờ: "Cô muốn trải nghiệm tình yêu thật sự à?"
"Ừ." Cô gật đầu như gà con mổ thóc.
"Tôi không biết cô học được ở đâu những kỹ xảo "trêu chọc" này, nếu chuyện yêu đương phân chia cấp bậc, cô đại khái chỉ có trình độ học sinh tiểu học, ngây thơ, trống rỗng, không hề có thành ý. Thật đáng tiếc, chỉ sợ cho dù bất cứ người đàn ông trưởng thành nào có thể xác và tinh thần khỏe mạnh đối mặt với những thứ này, sẽ không sinh ra cảm giác mà cô chờ mong đâu."
Khương Thi lấy ra sổ nhỏ ra, nghiêm túc ghi chép: "Ừ, với kinh nghiệm của anh cùng với góc độ một người đàn ông trưởng thành có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, tôi nên làm như thế nào?"
Cô còn ghi chép! Vậy mà cô lại còn ghi lại!
Lục Kính thán phục, kéo tay cô: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là bạn trai của cô, chúng ta đi ăn cơm."
Anh cũng không tin không trêu chọc được cô gái này!
Hai người đến một nhà hàng xa hoa, nơi Lục Kính chọn, hoàn cảnh cực kì tao nhã, yên tĩnh, bữa ăn cũng rất ngon miệng.
Tiểu Lục phô ra bộ dạng lịch sự phong độ và dịu dàng săn sóc, khi xuống xe còn tháo dây an toàn giúp cô, khi ngồi vào ghế thì kéo ghế thay cô, lúc gọi món ăn, dùng cơm lúc nào cũng chú ý cảm nhận của cô. Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, còn đi vào chọn một sợi dây chuyền làm quà hẹn hò đưa cho cô.
Trên đường về nhà, Tiểu Lục lái xe, hỏi cô: "Có cảm giác gì?"
"Cảm giác gì là cảm giác gì?" Khương Thi đang mở vòng cổ ra, bên dưới dây chuyền vàng mỏng là một hình trái tim đơn giản, khung ngoài màu vàng hình trái tim, bên trong là một viên hồng ngọc cỡ ngón cái được khảm vào, mặc dù không lộng lẫy, như lại tinh xảo đáng yêu.
"Cảm giác về tôi."
Khương Thi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ừm, cảm thấy anh là người rất tốt."
"..." Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng chuyển qua nhìn kỹ phía trước: "Trừ cái đó ra?"
Khương Thi nhìn ra trong mắt anh có kinh ngạc với một chút không cam lòng, giải thích: "Tôi cảm thấy anh đang cố gắng chăm sóc tôi. Chỉ là việc kéo cửa xe đã có người giữ cửa, kéo ghế dựa đã có nhân viên phục vụ, tôi không rõ vì sao anh muốn tự làm những việc này. Khi anh thanh toán, quả thật tôi có chút không được tự nhiên, trước kia khi ra ngoài đều là ba tôi làm việc này. Cho nên khi đó, tôi cảm thấy có chút là lạ. Bởi vì anh cũng không phải ba tôi, vì sao lại làm những thứ này cho tôi?"
"..." Bạn học Tiểu Lục không phản bác được.
Tảng đá mà, cô bé này chính là tảng đá!
"Nhưng mà, tôi cực kỳ thích cái này." Khương Thi giơ vòng cổ trong tay lên, tiếp tục nói: "Tuy rằng anh nói anh là bạn trai của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ là anh đang diễn, tôi lại không có cách đắm chìm vào. Tôi nghĩ có thể đây là vấn đề của tôi."
Đột nhiên cô thấy có chút cô đơn, rung động rồi yêu đương, đối với mọi người mà nói thì gần như là một chuyện cực kỳ tự nhiên lại đơn giản. Nhưng bỗng cô nhận thấy được, bản thân gần như không thể cảm nhận được cảm giác tự nhiên về tình cảm này.
Cô có thể nhìn qua nét mặt của Tiểu Lục, chuyện anh làm cho cô nhất định vô cùng đặc biệt. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh, không thể hiểu được cảm nhận của anh, cũng không thể đáp lại mong đợi của anh.
"Tiểu Lục, tôi cảm thấy có thể tôi bị bệnh rồi."
"Không phải vấn đề của cô." Lục Kính đột nhiên lên tiếng, người vô cùng bình tĩnh, ngây thơ, trống rỗng, không có thành ý kỳ thật là chính anh: "Là do tôi diễn chưa tới."
Cô nói rất đúng, anh vẫn chưa khống chế được trạng thái của mình, hoàn toàn là biểu hiện ở bên ngoài.
Theo như lời cô nói, những cái anh làm được - hành động của bạn trai ấy, kỳ thật đứa bé giữ cửa, nhân viên phục vụ đều có thể thay thế thoải mái, không chạm đến trái tim người khác, cho nên sẽ không ai yêu anh khi anh chỉ đang diễn.
Con đường trở thành một diễn viên chân chính, anh còn phải đi rất dài.
Lục Kính không nhịn được nhìn cô gái đang rơi vào thế giới riêng của bản thân ở bên cạnh một cái, quả thật trông cô có chút kỳ quái, cho dù anh thể hiện vụng về thì không thể nào có chuyện cô không có chút phản ứng nào được.
Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy thất bại rất lớn, đồng thời dâng lên chút hiếu thắng, chỉ là lúc này anh còn chưa phát hiện ra.
Một ngày nào đó, anh sẽ dùng kỹ thuật diễn để thuyết phục cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT