Khương Thi thu dọn đồ đạc, xách túi chuẩn bị ra ngoài, thì nhận được tin nhắn của “công cụ dự bị”: “Tôi chuẩn bị ra ngoài.”

Cô cong môi, lập tức đáp ngay: “Tôi cũng chuẩn bị đi, ở chỗ ngã tư hôm qua chờ anh.”

Không đợi lâu, một chiếc Bentley màu đen đã dừng lại ở trước mặt cô.

Cô không lên xe luôn, tiến lên phía trước nhìn biển số xác nhận là cùng một chiếc xe của ngày hôm qua, sau đó ngẩng đầu nhìn người thanh niên ngồi trên ghế lái, vẻ mặt khó hiểu: “Anh… anh là tài xế của gia đình anh ấy?”

Lục Kính nghiêng người mở cửa xe: “Lên.”

Giọng nói quen thuộc, cô khẽ mở miệng, lông mày nhăn lại, ánh mắt khó hiểu: “Bạn học Tiểu Lục?”

Nhìn kỹ dáng người và nét mặt, quả nhiên có bóng dáng của Lục Kính. Nhưng tóc dài hơn một chút, đeo kính đen to hơn một chút, so với Lục Kính, ngũ quan bình thường hơn rất nhiều.

Anh khẽ gật đầu: “Là tôi.”

Khương Thi ngồi vào ghế, thắt dây an toàn, nhưng lại không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của anh. Không phải vì đội tóc giả và đeo kính, rõ ràng nét mặt của anh đã được sửa đổi, khí chất cũng rất khác so với những lần gặp mặt trước.

Nếu nói anh có một làn da đẹp có thể khiến anh ấy nổi tiếng khi mới ra mắt, thì hôm nay anh cũng chỉ là một nam học sinh đẹp trai bình thường trong lớp.

“Anh trang điểm à?”

“Ừ, theo tư liệu cô gửi tới hôm qua, hôm nay tôi đã trang điểm kiểu thế.” Lục Kính nhìn thẳng, nhẹ giọng đáp.

Ngày hôm qua cô nghiêm túc và chân thành, anh đã rung động trong giây lát, nghĩ lại thì thấy mình đã thực sự hiểu lầm.

Sau khi nghe cô kể tỉ mỉ, trong một giây cảm thấy mình thật ngây thơ.

Cô ấy muốn nhập vai với anh, hoặc nhập vai từ góc nhìn của bạn trai. Ra mắt nhiều năm, chưa bao giờ gặp phải một người hâm mộ nào khác lạ dám nói dám làm như cô ấy.

Anh thậm chí còn ngưỡng mộ sự dũng cảm không sợ hãi này, chi hy vọng sau khi hoàn thành tâm nguyện của mình, cô sẽ giữ lời hứa, không làm phiền anh nữa.

Không nhận được câu trả lời, anh quay đầu đi: “Không thích tôi như thế này sao?”

Để không bị nhận ra trước công chúng, anh đã trò chuyện với chuyên gia trang điểm của mình trong hai tiếng ngày hôm qua, trước khi quyết định thay trang phục như thế nào.

Anh cảm thấy nói điều này ra có hơi xấu hổ, quả thực ngoại hình của anh là được thừa hưởng những gen tốt nhất từ cha mẹ, là món quà đẹp nhất mà tạo hoá ban tặng cho thế giới này.

Cô mến mộ anh ấy, anh thực sự có thể hiểu được, nếu không nhiều năm thần tượng như vậy không phải là vô ích sao?’

Làm cho mọi người mê muội, cũng là một trong những công việc của anh.

“Không phải.” Khương Thi hoàn hồn trở lại: “Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên, không hổ là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh. Chuyên nghiệp!”

Hôm qua sau khi thuyết phục anh xong, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

Về đến nhà, cô nhanh chóng sắp xếp thông tin của nhân vật và gửi cho anh, diện mạo của anh hôm nay quả thực rất phù hợp với hình ảnh nam chính trong truyện.

Tiểu thuyết mà cô đang viết có tên là “Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào”, đại khái là câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa một cô tiểu thư nhà giàu hiền lành ngổ ngáo và một anh chàng tiểu nãi cẩu kiêu hãnh mới bước ra ngoài xã hội.

Tiểu nãi cẩu nhỏ hơn cô tiểu thư nhà giàu ba tuổi, tính cách đơn thuần mẫn cảm, trong truyện miêu tả anh thích để tóc mái và đeo kính đen gọng to che khuất mặt, thoạt nhìn thì thấy bình thường, nhưng sau khi tháo kính ra, thì là một mỹ nam khiến cho người ta say đắm không lối về.

Anh không phủ nhận: “Đi rạp phim luôn?”

“Ừ, anh đọc ngoại truyện chưa?”

Vì không có trí tưởng tượng để xây dựng cảnh tương tác giữa nam chính và nữ chính, cho nên ý tưởng của cô rất đơn giản và thô sở, nên cô trực tiếp theo cốt truyện được sáng tác trong để cương.

Anh thậm chí còn ngưỡng mộ sự dũng cảm không sợ hãi này của cô, chỉ hy vọng sau khi ước nguyện của cô được thực hiện, cô sẽ giữ lời hứa, không tới làm phiền anh nữa.

Sau khi đọc lại kịch bản, anh đã xác nhận được ý định không trong sáng của cô. Cảnh đầu tiên của kịch bản là cảnh hẹn hò, cô còn muốn anh sẽ ghen vì cô được người đàn ông khác tiếp cận…

Đây là một bối cảnh cốt truyện thiếu nữ, sau khi đọc nó tối qua anh đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc: “Không hổ là cô. JPG”

Khương Thi trả lời trong vài giây: “Miêu Miêu chống nạnh. JPG”

“Có chuyện gì vậy?” Cô quay lại nhìn anh.

Lục Kính lắc đầu: “Quên đi, tôi sẽ điên khùng với cô một lần. Nhưng sẽ không bao giờ có lần sau nữa, vì vậy nên phải biết trân trọng nó đi.”

Khương Thi bình tĩnh nói: “Không nhất thiết phải thế, anh có thể tách ra, tới lúc đấy có thể ký hợp đồng với tôi.”

“Không thể nào.”

——

Rạp chiếu phim.

Vào các buổi chiều thứ sáu, lượng người đông hơn ngày thường nhiều, cũng có rất nhiều người ngồi chờ ở khu vực phòng chờ.

Khương Thi chọn một góc rồi ngồi xuống, dựa theo nội dung cốt truyện, bạn học Tiểu Lục đi mua vé xem phim với bỏng ngô, khi quay về thì thấy cô bị một cậu con trai khác bắt chuyện, nên bật chế độ ghen tuông.

Đang thảo luận với anh ấy về việc cần có thêm diễn viên để bắt chuyện hay không, anh dùng ánh mắt thương hại nhìn cô: “Không cần, cứ giả vờ là có ai đó đang tiếp cận cô. Ngay cả bắt chuyện làm quen cũng cần thuê diễn viên thì thật tội nghiệp.”

“…” Cô luôn cảm thấy anh nói điều gì đó rất thô lỗ, nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ bằng chứng nào.

Anh quay lưng bỏ đi, nghĩ đến cánh cửa lãng mạn bí ẩn sắp được mở ra, cô kìm nén sự phấn khích, để vấn đề nhỏ này lại sau lưng.

Sau khoảng năm phút đồng hồ, Tiểu Lục không quay lại, cô lại tiếp tục chơi điện thoại, nhưng mãi vẫn không thấy anh quay lại.

Mua vé xem phim với bỏng ngô có cần lâu như thế không?

Cô đứng dậy, chầm chậm đến khu mua vé, nhưng không thấy ai. Cách đó không xa chỗ bán bắp rang bơ khá sôi nổi, nhìn kỹ, vây xung quanh là ba bốn cô gái, ôm hộp bắp rang bơ với vẻ mặt ngơ ngác là Tiểu Lục?

Tiểu Lục đang bị tiếp cận…

Cái này… Hình như không giống như những gì đã nói.

Nhưng nó rất thú vị!

Quả thực là một tài liệu sống hoàn hảo được dâng đến tận miệng, Khương Thi lấy sổ với bút ra, lặng lẽ tiến lại gần.

“Anh gì ơi, anh có thể vặn nắp chai giúp em không?” Cô gái ăn mặc thời trang với một mái tóc dài uốn xoăn, đưa chai nước khoáng qua, nũng nịu hỏi.

Lục Kính một tay cầm hai túi bỏng ngô, một tay còn lại cầm một ly coca, lễ phép nói: “Xin lỗi, nhưng các cô có thể nhờ người khác giúp được không?”

Một cô gái khác mỉm cười, đưa tay ra vẻ săn sóc: “Để em cầm đồ giúp anh, anh là học sinh ở gần đây à? Hay là đi chơi với bạn?”

Lục Kính theo bản năng lui về phía sau, lực bất tòng tâm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Thi đang đứng không xa đó, cầm một cuốn sổ nhỏ đang viết gì đó, vẻ mặt rất tập trung. Anh mím môi, cười lịch sự với các cô gái xung quanh: “Xin lỗi, bạn gái tôi ở đằng kia, có thể cô ấy đang vội.”

Mấy cô gái quay đầu lại, Khương Thi thu thập được tư liệu tốt tâm trạng vui vẻ, với nụ cười ấm áp cô bước tới: “Xin chào, em không mở được nắp chai sao? Có cần chị giúp không?”

Anh cũng hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu.”

“Không sao, em rất vui, anh thật tuyệt!” Khương Thi kiễng chân vỗ vỗ vai anh: “Bọn họ đi nhanh như vậy sao, em cũng có thể giúp bọn họ vặn chai nước mà.”

“A, không có gì đâu ạ.” Mấy cô gái xấu hổ, chạy trối chết.

Lục Kính thừa nhận rằng cô tính tình kỳ quái, nên giả vờ như không nghe thấy: “Vẻ mặt của em thật đáng sợ, bọn họ sao dám ở lại lâu?”

“Hả? Có sao không?” Cô đưa tay lên chạm vào má: “Nhân tiện, ban nãy anh vừa nói “bạn gái của tôi”, các cặp đôi ngày nào cũng nói như vậy sao?”

Anh cúi đầu, tóc mái dài che khuất tầm mắt, giọng nói trầm thấp: “Anh có nói như vậy? Không có.”

“Có mà, em nghe rất rõ! Vậy em cũng có thể nói “bạn trai của tôi” được không?” mọi người trong gia đình “cũng có vẻ ổn”. Khương Thi khép hờ lông mi, suy nghĩ rất nghiêm túc.

“Em nghe nhầm rồi, anh nói “bạn của tôi”. Anh nhét bỏng ngô và coca vào tay cô, rồi bước đến chỗ kiểm vé trước: “Đi thôi, phim sắp bắt đầu rồi.”

Khương Thi nhấp một ngụm coca rồi đuổi theo: “Anh không… ngại sao?”

“Chỉ là diễn theo kịch bản mà thôi, đừng hiểu lầm ý anh.” Anh hơi hơi ngửa đầu lên, ánh mắt liếc sang chỗ khác.

“Anh đã diễn sao? Màn biểu diễn này rất tuyệt, em thích!”

Lục Kính: “…”

Đoạn anh quay về vừa rồi đã bị gián đoạn, vậy cảnh tiếp theo bắt đầu bằng sự ghen tuông, anh có diễn được không?”

Xấu hổ và thầm ghen tị, vai diễn mà cô đặt ra cũng rắc rối như chính mình, anh nghĩ về kinh nghiệm không nhiều của mình, hơi gật đầu, không nói gì.

Xem xong phim, Khương Thi và Lục Kính bước ra ngoài theo dòng người, có vẻ hơi mệt mỏi.

“Bộ phim này… mệt quá.” Cô thì thầm oán giận một câu, người bên cạnh không nói được nổi một lời, đây cũng là một cảnh diễn sao?

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Tiếp theo anh có muốn đi ăn tối không? Em đã tìm được một quá ăn rất ngon.”

Lông mùi Lục Kính hoi nheo lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Thôi, tuỳ em.”

Khương Thi tìm được một quán ăn ở phương Tây, không gian trang nhã, phục vụ chu đáo, giá cả cũng rất đắt.

Cô đưa thực đơn qua: “Gọi món.”

Anh duỗi tay ra đẩy lại: “Em cứ gọi món đi, anh ăn gì cũng được.”

Cô nghĩ anh đang xấu hổ, cúi đầu xem thực đơn: “Ăn được tôm không?”

“…Sao cũng được.”

“Còn bít tết thì sao?”

“Tuỳ em.”

“Mì ý không?”

“Anh ăn được tất cả.”

Cô giơ tay gọi phục vụ, gọi tôm, bít tết và một phần salad, cảm thấy không ổn lắm, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn muốn ăn gì nữa không?”

Ánh mắt thắm dò của người phục vụ nhìn qua, Lục Kính lắc đầu: “Không còn nữa.”

Sau khi đồ ăn lên, Khương Thi nóng lòng muốn nếm thử tôm hùm, vị ngọt ngào của hải sản tươi mới khiến hai mắt cô sáng ngời: “Ngon lắm, anh nếm thử chút đi.”

Cô rất thích ăn hải sản, sau khi đến đây, do áp lực kinh tế nên cô đã không ăn món này trong một thời gian dài. Nhà hàng này đạt tiêu chuẩn tốt, không uổng công cô lựa chọn kỹ càng, tỉ mỉ đọc hàng chục nghìn lượt đánh giá trên Internet.

Anh ngồi đối diện, không động đũa.

Anh chưa từng thấy người nào nhút nhát như vậy, Khương Thi trầm ngâm cầm bộ dụng cụ không dùng đến bên cạnh, gắp một miếng thịt tôm hùm lớn đặt lên đĩa của anh: “Thật sự ăn rất ngon, anh nếm thử chút đi.”

Lục Kính do dự nhìn con tôm trắng nõn mềm mại trước mắt, ánh mắt của cô lại tràn đầy sự mong đợi, không nói gì thở dài một cái, cầm dĩa lên, ăn một miếng.

“Thế nào? Ngon không?”

“Ừm, ngon lắm.”

Cảm thấy tư lợi đã thành công, cô cúi đầu bắt đầu tập trung ăn, để ý anh gần như chỉ ăn bít tết của mình, cô chăm sóc anh rất chu đáo, còn gắp cho anh rất nhiều tôm hùm mà cô thích.

Lục Kính im lặng ăn cơm, gần như không chủ động nói chuyện với cô.

Bữa ăn kết thúc, Khương Thi gọi người phục vụ tới trả tiền, Lục Kính đưa danh thiếp: “Anh sẽ trả, coi như cảm ơn tình cảm em đã dành cho tôi bấy lâu nay.”

Khương Thi chớp mắt, lộ vẻ kinh ngạc, lấy tay che ngực.

“Sao vậy? Em không thoải mái sao?’

“Không có gì.”

Cô mỉm cười lắc đầu, lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên có người đàn ông lạ không phải người trong gia đình trả tiền cho cô. Đúng như lời mẹ nói, việc chấp nhận lòng tốt của người khác, sẽ khiến tâm trạng mình yên bình khi nhìn lại người đó.

Đây có phải cái gọi là ăn người ngắn tay hay không?

Nó thật đáng sợ, khiến cho con người trở nên yếu đuối.

Cô đứng lên: “Em sẽ chuyển tiền cho anh sau.”

Lục Kính không cho ý kiến.

-

Chiếc Bentley màu đen dừng lại chỗ công viên quen thuộc, anh quay đầu nhìn cô: “Hợp đồng đã kết thúc, tôi sẽ đưa cô đến ngã tư tiếp theo, sau này đừng làm phiền tôi nữa.”

“Kết thúc? Như này mà đã xong rồi á? Còn ghen thì sao?” Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh ghen khi nào?”

Lục Kính tức giận cười: “Lừa gạt cũng vô dụng, tôi đã nói đây là lần cuối cùng.”

“Tôi không muốn vô lễ, nhưng anh thật sự không hoàn thành thoả thuận, anh không ghen tuông một chút nào cả!” Cô rất thất vọng, điều cô mong chờ nhất hôm nay chính là anh sẽ biểu hiện “ghen tuông” như thế nào, mong chờ màn trình diễn của anh sẽ truyền cảm hứng cho cô: “Anh không hề coi trọng vai diễn một chút nào, anh chỉ thấy phiền.”

Tay trái anh giữ chặt vô lăng, tay phải đặt trên đùi, nắm một lúc, rồi bất lực nói: “Tôi đã thực hiện đúng như lời cô yêu cầu.”

“Nhưng tôi không nhìn ra được!”

“Đấy là vấn đề của cô.”

“…” Khương Thi im lặng nhìn anh, một lúc lâu sau, cô thở dài: “Anh đưa tôi về đi, vấn đề là ở tôi. Tôi không nên vì thấy anh đẹp trai, tự tiện ôm hy vọng ở anh.”

Lục Kính thở phào, khởi động xe đưa cô trở về.

Cô giống như đã chịu đả kích lớn, co ro ngồi bên ghế lái phụ lẩm bẩm: “Cuối cùng, là do mình quá nông cạn, cảm thấy đẹp trai và lại còn là sinh viên khoa diễn xuất trường điện ảnh, nên nghĩ vai diễn mà mình đã sáng tác ra có thể hạ bút thành văn.”

“Nếu có nhiều tiền hơn một chút, là có thể thuê diễn viên chuyên nghiệp.”

“Nam chính hôm nay cũng đẹp trai, nhưng kỹ năng diễn xuất tệ quá.” Cô ngồi dậy: “Tiểu Lục, tôi cảm thấy hôm nay anh có chút giống nam chính.”

Xe dừng lại, anh quay đầu nhìn cô: “…Em nói cái gì?”

Có một chút bão tố ở sâu trong đôi mắt màu nâu nhạt của cô, và cô không hề nhận ra điều đó: “Ừm, cả hai trông rất đẹp, diễn xuất…Diễn xuất cũng khá giống nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play