Về đến nhà, tâm trạng của Khương Thi không tồi, lập tức lấy giấy bút ra, mở album trong điện thoại di động, chép lại thời khóa biểu mà cô đã chụp được.

Tên anh là “Lục Kính”, sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh Nam Phong, cô đã nắm được toàn bộ thời khóa biểu học tập từ thứ hai tới thứ sáu của anh.

Anh đã nhận hoa của cô, chắc hẳn sẽ nhanh chóng nhìn thấy mưu kế nhỏ cô giấu ở trong hoa.

Lần này anh có đồng ý không?

Nếu anh vẫn thờ ơ như cũ, vậy cô nhất định phải nỗ lực hơn nữa, nhanh chóng nắm được công cụ này… à không, là khách hàng này.

Bản thảo lưu trữ sắp không kiên trì nổi rồi!

Khương Thi lấy điện thoại di động ra, hỏi tiệm hoa tư vấn về dịch vụ tặng hoa. Cô biết thời khóa biểu hàng ngày của anh rồi, không cần vất vả tự đi chặn đường, nhưng cũng cần phải cho anh thấy thành ý của cô.

Sắp xếp xong thời gian tặng hoa, tin nhắn thông báo số dư tài khoản của ngân hàng lập tức nhắn tới. Khi cô mới đến, số tiền trong thẻ ngân hàng miễn cưỡng có thể mua được một nửa cái túi xách cô hay dùng, tiền tiết kiệm bây giờ chỉ còn lại một phần tư cái túi thôi.

Khương Thi đã cố gắng tiết kiệm hết mức nhưng tiền tiết kiệm vẫn ngày càng ít đi.

Cô tắt điện thoại di động, mở văn bản ra, cho dù không có cảm hứng sáng tác thì cũng không thể từ bỏ.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô chán nản nằm rạp trên bàn, văn bản trước mặt vẫn trống rỗng như cũ.

Mấy ngày hôm trước có chi tiết nữ chính gầy dựng sự nghiệp, cô viết từ đại cương, viết cũng rất thuận lợi. Nhưng hai ngày nay đầu óc cô giống như hai đường thẳng song song với văn bản trước mặt, trống rỗng, không thể nghĩ ra được bất kỳ tình tiết nào có thể sử dụng.

Cô nhịn không được lại bấm mở trình duyệt, nhập tên “Lục Kính”, có mấy kết quả. Phần lớn là tên nhân vật trong tiểu thuyết, còn có một ít là sơ yếu lý lịch, nhưng đều không phải là Lục Kính mà cô quen.

Khương Thi tắt trình duyệt đi, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy kỳ lạ. Anh là sinh viên khoa diễn xuất, ở trường cũng có độ nổi tiếng nhất định, cô còn tưởng rằng anh đã từng debut diễn nhân vật nào đó rồi nữa chứ.

Kết quả lại không tìm được.

Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản là vì đẹp trai nên được yêu thích sao?



Đi được nửa đường, Lục Kính quay lại nhặt cuốn sách bị rơi lại ở phòng học khoa biểu diễn, ôm một bó hoa to đi trên đường, thản nhiên đối mặt với đủ loại ánh mắt.

Anh ra mắt cũng đã nhiều năm, mấy sự chú ý này cũng không tính là gì.

Không khí ở trường học không tồi, người biết anh nhiều nhất cũng chỉ đuổi theo nhờ anh ký tên hay chụp ảnh chung, sẽ không quấy rầy cuộc sống hay chuyện học của anh.

Hết giờ học, anh ôm hoa về nhà.

Ngoại trừ lúc làm việc, Lục Kính thích chỗ yên tĩnh nên không ở trong ký túc xá, trợ lý giúp anh mua nhà ở khu dân cư cách trường học không xa. Bây giờ anh ở đó một mình.

Anh đóng cửa lại, khom lưng cởi giày ở hành lang lang cửa trước, một ống giấy trắng từ trong bó hoa ở trước ngực rớt ra.

Không có cảm giác bất ngờ gì cả.

Anh thay giày xong, ngồi xổm tại chỗ, tách mấy bông hoa ra, cẩn thận tìm một vòng, xác định trong hoa không còn thứ gì khách mới mở ống giấy ở trên mặt đất ra, là một bản mở rộng của hợp đồng đơn giản ngày hôm qua.

Đối phương hy vọng anh sắm vai bạn trai của cô, tiền lương là 200 tệ một ngày. Nội dung trên hợp đồng cũng không có sự thay đổi lớn nào, chỉ có cách thức trở nên chính thống hơn một chút, một bản chia làm hai phần.

Cô đã ký tên, chỗ ký tên cho bên B vẫn còn trống.

Trên đầu hợp đồng có dán một tờ giấy nhắn, viết phương thức liên hệ, còn vẽ một hình emotion với hai mắt to, hai tay ôm lấy một hình trái tim, trên đầu còn viết một loạt chữ nhỏ: “Anh trai à, Thi Thi thật sự rất cần anh, xin anh ký kết hợp đồng với em (trái tim).”

Lục Kính giơ tay lên che mắt, không nghĩ tới tuổi này rồi anh còn có thể nhìn thấy thủ đoạn như này, cái này chỉ có khi anh còn đi nhà trẻ thôi.

Thật là vừa khờ vừa ngốc.

Môi anh nhếch lên cong cong, hợp đồng rời khỏi tay anh, cuốn thành vòng tròn. Anh đứng dậy đi tới chỗ thùng rác, chuẩn bị xé nát rồi ném đi.

Điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện lên người gọi tới là Triệu Hạ – người đại diện của anh. Anh tùy tiện để ống giấy bên cạnh ghế sofa, nhận điện thoại.



Một nhân viên giao hàng mặc quần yếm màu vàng đứng bên ngoài cửa lớp, hỏi: “Cho hỏi, bạn học Lục Kính là ai?”

Lục Kính ngồi gần cửa sổ, còn chưa vào giờ học, anh cúi đầu đọc sách.

Nghe người ta hỏi, anh ngẩng đầu, nhìn bó hoa trong tay nhân viên giao hàng, sắc mặt đen đi, anh có cảm giác không tốt chút nào.

Nhân viên giao hàng ở bên ngoài lập tức đi vào, hai tay giao bó hoa ra: “Bạn học Lục Kính, đây là hoa hồng đỏ bé đáng yêu chuẩn bị cho cậu, hy vọng tâm trạng của cậu sẽ tốt cả ngày hôm nay, xin cậu ký nhận.”

Hoa hồng rực rỡ ướt át xinh đẹp, cả một bó to đầy, giống y như bó hoa hôm qua anh nhận được.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Sao cô biết phòng học của anh, còn biết tên anh nữa chứ? Mới nghĩ một chút thôi anh đã không nhịn được giơ tay nâng trán.

Hôm qua anh quay lại lấy sách không thấy có gì sai sót, sách không bị mất, thời khóa biểu kẹp ở trong sách cũng không bị mất.

Lúc ấy anh không nghĩ quá nhiều, xem ra là đã đánh giá thấp cô rồi.

Lục Kính ký nhận bó hoa dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bạn học, rồi một lần nữa ngồi xuống đọc sách. Anh còn chưa đọc được hai trang, bên ngoài cửa lại có một nhân viên giao hàng: “Bạn học Lục Kính, đây là cơm hộp của cậu, bé đáng yêu vì cậu mà chuẩn bị một phần bữa sáng tình yêu, học tập mệt mỏi cũng nhớ phải ăn cơm nhé.”

“…” Phòng học náo nhiệt trong chớp mắt yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hiện trường giả chết tập thể, còn là hai lần.

Lục Kính không muốn nhìn ánh mắt của bạn học xung quanh, một tay chống lên trán, một tay giơ lên: “Cơm hộp của tôi.”

Nhân viên giao hàng cầm hộp cơm đi vào, đưa cho anh, rồi đột ngột dừng lại: “Này, chẳng… chẳng phải cậu là Kỷ Diễn Xuyên sao?”

Lục Kính bỏ tay xuống, nhân viên giao hàng càng kích động hơn: “Đúng là cậu rồi. Tôi, tôi, tôi là fan của cậu! Thật sự rất thích cậu, cậu có thể ký tên cho tôi sao?”

Nhân viên giao hàng thỏa mãn cầm chữ ký rời đi. Lúc ra khỏi lớp học, ánh mắt sáng rực, cảm thấy vận may hôm nay của mình rất tốt. Ra khỏi phòng học, anh ta nhịn không được nhắn tin trong nhóm chat gia đình: “Vừa rồi gặp được Kỷ Diễn Xuyên ở Học viện Điện ảnh Nam Phong, người thật còn đẹp trai hơn cả trên TV!”

Qua hai giây sau, anh ta lại nhịn không được chụp chữ ký mình vừa mới nhận được gửi lên nhóm chat gia đình.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lục Kính thu dọn sách vở, chuẩn bị đổi phòng học, tiếp theo anh còn có hai lớp nữa.

“Diễn Xuyên, cậu lên hot search rồi!” Học sinh nữ ngồi ở phía trước cầm điện thoại di động, đột nhiên quay qua nói với anh.

Lúc anh ra mắt dùng tên thật, Kỷ Diễn Xuyên chính là anh. Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân nên sửa lại tên, tên thật vì thế trở thành nghệ danh.

Cái tên “Kỷ Diễn Xuyên” được người ta biết tới nhiều hơn tên thật, bạn học trong lớp cũng có thói quen gọi tên cũ của anh.

Bạn học khác sôi nổi lấy điện thoại di động ra, mở bảng hot search, đứng thứ ba trên bảng là tiêu đề “Kỷ Diễn Xuyên ở Học viện Điện ảnh Nam Phong”, độ nóng còn đang không ngừng tăng lên.

Có người đọc bình luận, nhịn không được hỏi: “Diễn Xuyên, anh tới Học viện Điện ảnh Nam Phong học diễn xuất là vì để diễn “Người yêu của thiên sứ” sao?”

Lục Kính lấy điện thoại di động ra, sức nóng của hot search #Kỷ Diễn Xuyên ở Học viện Điện ảnh Nam Phong# đã lên tới vị trí đầu của bảng hot search, vị trí thứ ba là một đề tài mới #Kỷ Diễn Xuyên xác định diễn nam chính “Người yêu của thiên sứ”#. Chỉ vài phút mà lượt chia sẻ đã lên tới mấy trăm ngàn:

[Anh Diễn Xuyên muốn diễn phim thần tượng sao? Em có thể!]

[Vì một bộ phim mà cố ý đi học ở Học viện Điện ảnh, không hổ là idol của tôi!]

[Khiêm tốn và cố gắng, em cũng muốn học tập anh Diễn Xuyên.]



Kế hoạch “Lén học diễn xuất sau đó khiến mọi người kinh ngạc” phá sản. Lục Kính lặng lẽ thu dọn xong đồ đạc, gọi điện thoại cho giảng viên của hai tiết sau để xin nghỉ, ôm bó hoa và hộp cơm đi về trước.

Sau khi ra khỏi phòng học, anh bình tĩnh bấm một dãy số. Trí nhớ của anh rất tốt, mặc dù chỉ nhìn qua hai lần vẫn nhớ kỹ dãy số này.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng anh lạnh nhạt: “Cô đang ở đâu? Ra ngoài nói chuyện một chút đi.”



Xe Bentley màu đen dừng lại ở ven đường, Khương Thi mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ, nụ cười tươi tắn xinh đẹp: “Thật ngại quá, phiền anh tới đón tôi rồi.”

Lục Kính không nói lời nào, nhìn cô thắt chặt dây an toàn rồi khởi động xe.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Anh không trả lời, hai hàng lông mày cau lại, ánh mắt nặng trĩu.

Khương Thi cúi đầu sửa sang lại nếp nhăn chỗ vạt áo, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Cô tặng hoa cho anh, còn chu đáo mua bữa sáng, đáng ra anh phải thật vui vẻ mới đúng, sao trông chẳng có vẻ gì là vui mừng thế này?

Xe rời khỏi đường lớn, người càng ngày càng ít, lại đánh một vòng lớn, dừng lại ở một con đường nhỏ bên cạnh công viên trung tâm của thành phố Phong.

Tầng tầng lớp lớp mây đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, che đi ánh sáng, cây cối rậm rạp hai bên đường nhỏ không một bóng người qua lại, chợt truyền tới tiếng chim hót từ sâu trong rừng cây, càng làm nơi này thêm vẻ âm u, lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Hai tay Khương Thi ôm lấy nhau, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Tiểu Lục… bạn học Lục, anh tìm tôi để nói chuyện hợp đồng sao?”

Một bên mi của Lục Kính nhướng nhẹ lên: “Tôi còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất.”

“Anh đang nói gì đấy? Tôi không sợ nhé, tôi không hề sợ.”

Anh nghiêng người lại gần, cô vô thức lùi ra hướng cửa xe đằng sau.

Anh lấy bó hoa và hộp cơm ở ghế sau đưa cho cô: “Cầm mấy thứ này về, lần sau không cần phải làm những việc này nữa.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập nước, che đi nỗi nghi ngờ thật lớn: “Anh không thích sao?”

Lục Kính híp mắt lại: “Ừ, không thích.”

“Vậy anh thích cái gì?” Cô hơi nghiêng người, chăm chú nhìn anh, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Anh nói cho tôi biết anh thích cái gì, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Hoa hồng chặn ở giữa hai người, hộp cơm để lên trên bó hoa lại lọc cọc rơi xuống mặt đất.

Ánh mắt anh chuyển từ bó hoa hồng qua hộp cơm bị rơi xuống đất, nó bị lăn trên mặt đất nhưng vẫn không bung nắp ra, cho thấy đóng gói vô cùng chắc chắn, trên hộp còn có logo của nhà hàng.

Nhà hàng này anh từng ăn rồi, đồ ăn và cách trang trí đều có phong cách riêng, muốn giao cơm phải đặt trước một ngày, giá cả cũng không hề rẻ.

Lục Kính bất đắc dĩ thở dài một cái, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Không có liên quan tới những thứ này, vô cùng cảm ơn sự yêu thích của cô, nhưng tôi và cô không thể ở bên nhau. Hành động của cô khiến tôi rất bối rối, cô… hiểu rõ ý của tôi không?”

Khương Thi gật đầu, một lát sau lại lắc lắc đầu: “Anh để tôi ngẫm lại.”

“… Cho dù có bám chặt tôi cũng vô dụng.”

Khương Thi thuận theo suy ngẫm, vẫn cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng: “Nói cách khác, anh vẫn không muốn ký hợp đồng với tôi?”

“… Đúng.”

Việc này còn cần suy nghĩ lâu như vậy sao?

Cô ngẩng đầu, đuôi lông mày cau lại hình thành chữ “tám”, oan ức và mờ mịt: “Bởi vì tôi ra giá thấp quá sao?”

Hai trăm tệ một ngày quả thật có chút thấp nhưng tạm thời cô không thể đưa ra mức lương cao hơn được.

Cô lùi về phía sau, co người lại thành một khối, dáng vẻ uể oải trước nay chưa từng có. Không phải vấn đề của anh, đều là vì cô quá nghèo, không trả được mức lương khiến anh hài lòng.

“… Không liên quan tới tiền bạc. Chi bằng nói rằng cho dù cô đưa ra giá nào, tôi cũng không thể ở bên cô."

Không thể ở bên cô.

Không có khả năng ở bên cô.

Khương Thi xoa cằm, cẩn thận phân biệt rõ ràng hai câu nói này, lén lút nhìn anh một cái, trong đầu nảy ra ý tưởng: “Bạn học Lục Kính, có… có phải anh có hiểu lầm gì đó không?”

“… HIểu lầm?” Lục Kính cụp mắt nhìn, nhìn hoa hồng xinh đẹp ướt át ở giữa hai người đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt: “Ý cô là sao?”

Trăm! Phần! Trăm! Là! Anh! Đã! Hiểu! Lầm!

Khương Thi nhìn anh sững sờ, trong lòng vô cùng nôn nóng, trên mặt còn phải làm ra vẻ bình tĩnh, phải làm sao bây giờ?

Nếu lúc này cô nói rằng ý của cô không phải như kia… e rằng rất khó để thuận lợi ký hợp đồng…

Nhưng nếu vẫn luôn để anh vẫn luôn hiểu lầm thì cũng không ký được.

“Khụ khụ, bạn học Lục, có khi anh có chút hiểu lầm với công việc này rồi.” Cô cẩn thận tìm kiếm từ ngữ: “Thật ra, bởi vì nguyên nhân công việc, tôi muốn tìm một người cộng sự. Cộng sự lý tưởng của tôi phải có trí thức, ngoại hình tốt, nếu có thể diễn xuất nữa thì càng hoàn hảo. Bởi vì tôi có một vài nhân vật tưởng tượng cần phải hoàn thành cùng người này.”

Vẻ mặt anh hơi động: “Cô là đạo diễn hả?”

Lắc đầu.

“Biên kịch?”

Lắc đầu.

“Diễn viên?”

Lắc đầu ba lần liền.

Lục Kính vỗ lên tay lái một cái, nhắm mắt lại, nỉ non: “Rốt cuộc tôi đang chờ mong cái gì chứ?”

“Tuy rằng không phải những nghề mà anh nói tới trước đó, nhưng để dễ hình dung, công việc của anh gần giống nhất với diễn viên.”

Khương Thi nỗ lực quản lý biểu cảm của mình, cố gắng khiến bản thân có vẻ chuyên nghiệp và thành thục: “Giải thích ra có một chút phiền phức, không bằng anh làm thử một chút thì sẽ hiểu rõ nó. Trước tiên chúng ta có thể không nói tới hợp đồng, coi như anh nhận việc làm thử, nếu anh không thích tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa. Thế nào, anh có muốn thử một lần không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play