Tôi thong thả uống sữa, đôi mắt lim dim tận hưởng từng giọt nắng thu xuyên qua kẽ lá. Với tiết trời mùa thu trong trẻo, dễ chịu kết hợp cùng vị sữa Milo mát lạnh quả thật khiến cuộc đời trở nên tươi đẹp! Chỉ có duy nhất một điều phá hỏng không khí yên bình trong lòng tôi lúc này, là tiếng thở dài thườn thượt của lũ bạn bên cạnh.

- Chán quá! Ước gì tí nữa không phải lên lớp học nhỉ? - Nhật Anh vươn vai ngáp dài, rồi nhận được sự đồng tình của mấy tên con trai đang ngồi xung quanh. - Lại còn phải đụng mặt cô nữa chứ.. - Không cần nói đến tên, tôi cũng tự hiểu cậu bạn của mình đang nhắc đến giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, đồng thời, bà cũng là mẹ tôi luôn!

- Trật tự đi! Than tiếp thì hết chán hay gì? - Bách đứng dựa lưng vào tường, ngăn tên dở hơi kia nói tiếp. - Với cả, ông không nghĩ ai khổ hơn bọn mình à?

Nghe câu nói đầy ẩn ý của Bách, cả bọn cười khùng khục, ánh mắt nhìn về phía tôi ra chiều thông cảm, nhưng nụ cười vẫn còn thích thú khi thấy người gặp họa lắm. Tôi cũng nhìn lại chúng nó, bình tĩnh buông một câu:

- À! Hôm trước mẹ tôi vừa hỏi qua, đứa nào cần phải 'chú ý' nhiều hơn trong môn Lý.. - Tôi uống thêm ngụm sữa, ung dung nhả vài cái tên. - Xem nào, tôi đang phân vân giữa Nhật Anh, - Nhật Anh đang ngồi lê la dưới sàn, thoải mái nhìn tôi với đôi mắt tin tưởng, bỗng giật thót. - hay là..

- Anh ạ! - Chúng nó đồng loạt chào tôi, nghiêm trang như những anh lính gặp đại tướng. Đứa chạy ra bóp vai, đứa cầm giúp tôi hộp sữa, đứa lại lấy vở ra quạt phe phẩy cho tôi.

- Anh này! - Một tên lên tiếng, nó gãi gãi đầu, cười nịnh nọt. - Em rất vui khi thấy anh nhớ tên em. - Tôi gật gật đầu, ra hiệu nó nói tiếp. - Nhưng mà, em thấy từ bây giờ anh có thể quên tên em đi được rồi.

Mấy đứa đang dở nịnh bợ cũng dừng tay lại, liên tục học hỏi đứa bạn kia, nhắn nhủ tôi quên tên nó, tạo thành m ột hiện trường hỗn loạn. Nói xong, đứa nào cũng cười sảng khoái, ồn ào cả một góc hành lang của trường. Nhật Anh nãy giờ vẫn yên lặng, nó bỗng lao vào tôi, tựa lên vai tôi giả vờ khóc lóc tủi thân.

- Sao.. sao mày nhắc mỗi tên tao mà không nhắc tên chúng nó hả? - Nó tỏ ra oan ức lắm, còn đánh nhẹ vào ngực tôi, khiến tôi sởn da gà, đẩy nó ra vội. - Tao tưởng, bọn mình thân thiết lắm cơ mà? Mà mày định đem tao ra 'xử' đầu tiên à?

Nhóm mấy cô gái đi qua, cũng có mấy em học sinh lớp Mười bỡ ngỡ đến trường mới, nghe thấy lời Nhật Anh nói thế thì đều phải chạy lướt qua. Tiếng cười thấp thoáng vang lên không chỉ khiến lòng tôi sụp đổ, mà tôi còn có thể thấy hình tượng của mình gây dựng sau một năm cũng tan thành mây khói trong nháy mắt. Quay về phía Nhật Anh, tôi mỉm cười thật tươi.

- Mày! Giỏi! Lắm! - Tôi vốn muốn cho nó thoát rồi, nhưng có lẽ, thằng nhóc này quyết định lựa chọn cái chết. Bạn bè xung quanh lần lượt tiến lên an ủi Nhật Anh, cầu nguyện cho cậu ta lần cuối.

Chắc giờ phút này, cậu ta cũng nhận ra sai lầm của việc đùa với con giáo viên sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nhưng tiếc cho cậu là đã quá muộn. Nhật Anh cười gượng, bắt đầu liến thoắng đổi chủ đề:

- À mà hôm nay cũng mới đến nhận lớp, chắc chưa có gì đâu nhỉ? - Nhanh chóng thay bằng khuôn mặt gian trá chuẩn bị làm việc xấu, cậu liếc tôi, nháy nháy mắt. - Hay ra sân bóng rổ làm vài trận không Hàn?

- Biết thay đổi chủ đề quá đấy nhỉ? - Bách cười cười, vỗ vai tôi. - Nói thế này, Hàn từ chối sao được chứ?

Sự thấu hiểu giữa mấy thằng bạn chơi thân khiến tôi khó có thể nén một nụ cười. Tôi đứng dậy, phủi qua bụi trên quần, nhướng mày nhìn về phía đám nhóc này, buông lời hỏi:

- Thế, sao còn không mau đi?

- Đi! Đi chứ! Không đi thì ai chơi với Hàn? - Năm, sáu đứa con trai đồng loạt đứng dậy, nhao nhao đùa nghịch, tiến về phía sân bóng sau trường.

***​

- Các anh có biết lớp 10D3 ở đâu không ạ?

Tôi dừng bước, quay lại liếc nhìn cô nhóc lạ mặt vừa cất tiếng. Chẳng cần phải nghĩ nhiều, từ nét mặt lo lắng và ngơ ngác của cô bé ấy, tôi cho rằng có lẽ ngày nhận lớp em không đến lớp, nên lạc đường mất rồi. Như bao cô cậu học trò mới bước vào cấp Ba khác, đôi mắt em mang sự sợ sệt pha một chút hiếu kỳ như trẻ nhỏ.

- Các.. các anh có biết lớp 10D3 ở.. ở đâu không ạ? - Vô tình, ánh mắt em và tôi chạm nhau, cô nhóc lúng túng lặp lại câu hỏi, ai ngờ lại nói vấp tận hai lần.

- Ăn miếng kẹo trước đã rồi hẵng nói tiếp em! - Nhật Anh đã tiến lên gần em ấy từ lúc nào, khoe ra đống kẹo vị hoa quả cậu ta luôn để trong túi áo.

- Dạ.. Em.. Em cảm ơn ạ! - Ngoan ghê, tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt chẳng biết từ lúc nào chăm chú ngắm cô bé "gọi dạ bảo vâng" đấy.

Cơn gió đầu thu mang theo một chút man mát chẳng thể làm dịu đi khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô gái nhỏ trước mặt tôi. Đã vậy, nó lại còn khiến mái tóc ngắn ngang vai của em rối tung, khiến tôi chỉ muốn vươn tay lên chỉnh lại. Một bên má em nhô lên bóng dáng viên kẹo, em híp híp mắt, miệng mím thành nụ cười dễ thương, chắc vui vẻ bởi vị ngọt dịu tan ra trong miệng.

- Cả em nữa nè! - Nhật Anh nói thêm, làm tôi lúc này giật mình nhận ra còn có một cô gái khác ở đằng sau em nữa.

- Giờ đã bình tĩnh chưa? - Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng mang chút hồi hộp khi tự nhận ra bản thân vội vàng muốn được trò chuyện với em.

- Rồi ạ! - Cả hai cô gái tự tin hơn đôi chút, cùng đồng thời đáp lời tôi.

- Muốn đến lớp 10D3 thì các em đi cầu thang thứ hai tính từ phía cổng trường vào,

Lên tầng ba, rồi rẽ phải. Tìm một chút là ra. - Tôi vừa nhớ đến những hôm lang thang một mình ở dãy nhà học, lặng lẽ ngắm nhìn từng phòng học im ắng ngày trưa hè, vừa hướng dẫn tỉ mỉ mấy cô nhóc này.

Các em mừng quýnh lên, đôi mắt sáng ngời lấp lánh. Vội vàng chuẩn bị rời đi, hai thiếu nữ lớp Mười quay lại cảm ơn bọn tôi.

- Cảm ơn các anh nhiều ạ! - Em nhìn chúng tôi, ánh mắt khẽ lướt đến Nhật Anh, mỉm cười cảm ơn.

- Cảm ơn các anh nhiều ạ! - Cô bé kia nhìn chúng tôi, ánh mắt khẽ lướt đến tôi, mỉm cười cảm ơn.

***​

Tôi vẫn im lặng, bỏ qua sự dò hỏi, trêu chọc của lũ bạn thân, một phần vì ngại khi tâm tư của mình dễ dàng thể hiện ra hết chỉ vì cô gái kia, phần còn lại là bởi nỗi ghen nho nhỏ bỗng nổi lên, ngang ngược đến khó hiểu. Biết mình chẳng có quyền gì để được bực bội như thế, tôi của vừa nãy vẫn suýt không kìm được mà thốt ra câu hỏi: Viên kẹo còn quan trọng hơn việc tìm lớp khó khăn của em sao?

Tôi có thể thề rằng mình chưa từng ngại trước mấy lời đùa giỡn thế này đâu! Thế nhưng lúc tôi vừa rảo bước chân bước vào canteen để cách mấy thằng bạn ra một chút, chúng nó cùng phá lên cười sặc sụa.

- A! - Tôi vội cúi xuống nhìn người vừa bị tôi không chú ý va phải, liên tục xin lỗi. - Bạn gì ơi, bạn có sao không? Mình xin lỗi, mình vô ý quá!

Bàn tay nhỏ khẽ xoa xoa đầu, cô gái kia ngẩng lên làm tôi ngỡ ngàng, đây chẳng phải cô nhóc làm tôi băn khoăn nãy giờ sao? Trong mũi tôi khẽ thoảng hương hoa quả ngọt từ tóc em, đôi mắt tôi chạm phải đôi mắt sáng trong dễ mến.

- Mình không sao đâu, cảm ơn bạn! - Tôi tròn mắt tò mò, em vừa nói "mình - bạn" ư?

Tôi không kịp hỏi thêm nhiều, em đã cùng với ba người bạn đi lướt ra khỏi canteen. Nỗi tò mò xâm chiếm tâm trí tôi, tôi vội vã chào tạm biệt lũ bạn vẫn đang ngơ ngác đợi ở ngoài, khẽ khàng tiến đến gần cô nhóc kia.

- Mà Chi ơi! - Cô bé tóc thắt bím, mà theo cái nhìn của tôi, đó hẳn là một cách buộc tóc phức tạp gấp vạn lần mấy tờ bài tập Lý mẹ tôi vẫn thường hay giao, lên tiếng gọi. Còn đang chưa rõ cô ấy gọi ai, em quay sang, nghiêng đầu đáp lại.

- Ơi! - Tiếng "Ơi" như ướp trong hũ mật ong sóng sánh, ngọt ngào khiến tim tôi tức khắc tan chảy. Có lẽ không chỉ tôi thấy thế, thiếu nữ cao cao với mái tóc đuôi ngựa buộc lệch vui vẻ cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc em.

- Tớ hình như thấy cậu đi qua lớp mình một vài lần rồi cơ mà, sao lúc đó cậu không vào lớp? Dù không nhớ mặt bọn tớ, cậu cũng phải biết lớp mình lớp nào chứ?

Nắm bắt được hai thông tin quang trọng, tôi tưởng bản thân sắp rơi nước mắt vì sự kết hợp đắng cay đều trúng vào cô gái nhỏ này. Thứ nhất, em biết lớp mình là lớp nào. Thứ hai, em không nhớ mặt bạn học cùng lớp, nói gì đến người chỉ thoáng qua như tôi?

- Tại.. - Đôi tai em hồng hồng, em cười gượng. - Tại vì tớ chẳng thấy ai trong lớp mình trông quen cả, nên tớ không dám vào lớp..

- Bạn cùng bàn của tôi ngố quá! - Cậu trai duy nhất trong nhóm phì cười, rồi ngay lập tức nói điệu bộ đau lòng, trông đáng tin hơn nhiều so với tên Nhật Anh kia. - Cậu có biết cậu làm tớ buồn gần chết khi thấy cậu không nhớ mặt tớ không hả?

Tôi quyết định đứng lại, yên tĩnh ngắm nhìn bóng của bốn người bạn ấy gắn liền với nhau, đổ dài trên khoảng sân trường ngập nắng. Tiếng nói cười của các em vang lên, khiến lòng tôi cũng như được vui lây những cảm xúc đầu tiên ngày đi học cấp Ba.

- Chi.. - Tôi gọi nhỏ cái tên của em.

Tưởng tượng cô bé đi đi lại lại trước cửa lớp học, biết tên lớp mà vẫn sợ vào nhầm vì không quen mặt bất cứ bạn nào làm tôi không nhịn được, bật cười như người ngốc lỡ ngã vào ánh mắt ai kia. Bạn em nói em ngốc, tôi cũng biết. Nhưng chỉ tôi mới biết cả hành động đẹp của em.

Không nhớ lớp mình mà vẫn dám đi tìm lớp hộ bạn khác, công nhận em ấy giỏi thật đấy!

***​

Một ngày mùa thu nào đó, thời tiết đẹp đến nỗi tôi không nhịn được mà kéo em đi dạo phố bằng xe đạp. Lòng vòng một hồi, chúng tôi vậy mà lại đạp xe đến trước cổng trường cấp Ba xưa. Chưa đến giờ tan học, cánh cổng trường vẫn khép lại, vậy mà chẳng thể ngăn nổi ký ức cả hai quay về những tháng ngày áo trắng đồng phục tinh khôi.

- Tại sao hồi ấy em lại chú ý đến anh? - Tôi cười hỏi cô gái đang đỗ xe song song với mình, lòng như nắm chắc đáp án. - Vì anh đẹp trai đúng không?

Ánh mắt tôi dịu dàng dừng trên người cô gái mình yêu thương. Em mặc cái váy hoa nhí màu trắng tinh khôi. Mái tóc ngang vai ngày đó đã dài ra, được tết lại gọn gàng. Tôi giờ đã biết, kiểu tóc Đồng My tết hôm đó thật ra cũng dễ làm, chỉ bởi vì tôi muốn tết mái tóc ấy cho em. Cùng đi với em trên con đường trưởng thành này, tôi không khỏi có chút tự hào.

- Khánh Hàn khiêm tốn của em đâu rồi? - Em lắc đầu và cười rạng rỡ, đôi mắt cũng hiện lên vẻ hứng thú trước sự tò mò của tôi.

- Thế chắc vì tính khí anh quá dễ thương đi? - Tôi than thở, tại sao người yêu tôi lại có thể đáng yêu cỡ này chứ? Đã chê người ta kém khiêm tốn lại còn cười ngọt thế này, thật là!

- Anh nhớ lầm hả? - Em nhướn mày hỏi lại. - Rõ ràng anh va phải em trước, lại đòi em đi xin lỗi anh hay gì mà kêu tính anh tốt?

- Thế.. thế là gì? - Tôi chột dạ, cười cười hỏi em.

- Bởi anh đi đôi giày đỏ. - Nói xong, em thản nhiên đạp vụt lên phía trước, tiếng cười ngân vang trong trẻo.

Tôi được người yêu mình chú ý bởi đi giày đỏ hả?

***​

Cuộc hội thoại nhỏ của tác giả

Beo: Khánh Hàn, sao cậu có thể đi dụ dỗ các cô bé mới vào cấp Ba thế hả?

Hàn: Mẹ nói sai rồi! Thứ nhất, con chỉ dụ dỗ có một người. Thứ hai, người con dụ dỗ còn không nhớ mặt con..

Hội chị em bạn dì: Cô ấy còn chả nhớ tụi em, làm sao mà nhớ nổi anh chứ?

Nhân vật được nhắc đến trong cuộc hội thoại vẫn không biết đang nói ai..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play