Trong tiết vật lý thứ 7, Lăng Lang không ngẩn người cũng không ngủ, chăm chú nhìn chằm chằm lên bục giảng.

Trì Dương bất động thanh sắc ngồi bên cạnh, không cần hỏi anh cũng biết Lăng Lang đã đồng ý yêu cầu học bù ngày hôm qua của anh.

Nhưng Trì dương không ngạc nhiên không có nghĩa là những học sinh xung quanh anh không ngạc nhiên.

Lăng Lang bình thường ngồi lặng lẽ một góc trong lớp, hoặc là ngẩn người hoặc là hoặc ngủ, luôn im lặng, khí chất đặc biệt chán đời.

Chưa ai từng thấy Lăng Lang của ngày hôm nay, như thể cậu vừa tỉnh dậy và bị đóng băng.

Một hai năm này chưa từng nghiêm túc nghe giảng, Lăng Lang giống như con rận chạy trốn nửa vời, giống như một vị tướng đã quen chiến trường, bị tước vũ khí trở về sa trường, trở lại cuộc sống của người thường, cả người đều không ổn.

"Nếu cậu không thể ngồi yên, thỉnh thoảng ghi chép sẽ tốt hơn."

Lăng Lang cúi đầu, trước mặt xuất hiện một cây bút không nắp.

"Ồ."

Lăng Lang nhận lấy, ở chỗ quan trọng trong sách vẽ hai đường lượn sóng, đột nhiên nhớ tới mình có một cây bút.

Anh ấy đã viết thêm một vài từ trong sách giáo khoa và thấy rằng bút của Chi Yang ra mực trơn tru hơn chiếc bút cũ mà anh ấy đã không sử dụng trong nhiều ngày, vì vậy tôi tiếp tục yên tâm sử dụng.

Cậu lại ở trên sách giáo khoa viết vài chữ nữa, phát hiện bút của Trì Dương viết sướng tay hơn so với bút lâu năm không dùng của cậu, vì thế yên tâm thoải mái tiếp tục dùng.

Sau khi bắt đầu ghi chép, nửa tiết học sau cũng không còn gian nan nữa.

-

Ban ngày sắc trời còn dễ chịu, đến gần tối mà bắt đầu thổi gió to, chuẩn bị cho một trận mưa to.

Ăn xong cơm tối, Lăng Lang cầm cặp xách đi về phía căn hộ đối diện.

Tuy rằng hết sức rắc rối, nhưng cậu vẫn quyết định đồng ý lời đề nghị học bù của Trì Dương, bởi vì hôm nay Trì Dương lại bị mất mặt trên lớp.

Không chỉ có cậu, mà Lăng Cẩn nhất định cũng không muốn nhìn thấy Trì Dương lâm vào cảnh lúng túng.

Ít nhất không thể để cho Trì Dương thua kém cậu.

Đây là lần đầu tiên Lăng Lang đến căn hộ đôi của Bắc Cao, căn hộ này rộng hơn căn hộ đơn của cậu, có thêm một phòng ngủ, nhưng phần còn lại thì bài trí không khác mấy.

Lăng Lang hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu đâu?" 
Trì Dương: "Cậu sống ở đối diện như vậy, chẳng lẽ không biết đây là phòng trống sao?"

"Ồ, tôi không để ý lắm."

Trì Dương xoa cằm, có vẻ như sói con khá xứng với danh tiếng "độc cô cầu bại" của cậu.

"Ừm, chúng ta đi đâu để . . . . . học đây?" Lăng Lang hỏi xong ho nhẹ một tiếng.

Hai chữ "Học tập" có chút ngượng miệng.

Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ đồ đạc ban đầu, chỉ có thêm một chiếc vali nhỏ.

Đèn trên bàn đã sáng, sách giáo khoa và bài tập về nhà đã được sắp xếp sẵn, trước bàn có hai chiếc ghế, rõ ràng là chuẩn bị cho Lăng Lang.

Trì Dương kéo ghế ra: "Thầy Lang, mời ngồi."

Lông mày của Lăng Lang giật giật: "Đừng gọi tôi là 'thầy', tôi không xứng."

Tuy nói con người cậu vốn lãnh đạm, nhưng vẫn phải cần có mặt mũi.

Trì Dương đúng lý hợp tình: "Ngay cả thợ cắt tóc cũng được gọi là thầy, cậu dạy tôi kiến ​​thức, tại sao lại không xứng làm thầy của tôi?"

Lăng Lang : ". . . . . "

Thực ra quan trong ở đây không phải là xứng hay không xứng, chỉ là cậu không thoải mái, cảm thấy trách nhiệm trên người lại nặng hơn một chút.

Lăng Lang học toán giỏi nhất, cho nên giảng bài đương nhiên là bắt đầu từ toán học.

Gần đây, cậu đang học tiết diện hình nón, đây giống như một chướng ngại vật trong toán học cấp ba. Học vài ngày là xuất thần, nhưng Lăng Lang đối với tọa độ luôn rất nhạy cảm, ý tưởng giải quyết vấn đề cũng rất tài tình, thường xuyên tìm ra cách giải khác.

Trì Dương quan sát toàn bộ quá trình Lăng Lang giải một câu hỏi trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Cậu giải ngắn gọn và rõ ràng hơn so với đáp án tham khảo, khiến Trì Dương không thể không vỗ tay khen ngợi cậu.

"Toán học của cậu tốt như vậy, khó trách rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu." Họ thú nhận với tôi không phải vì tôi giỏi toán, họ không biết tôi giỏi toán."

"Bọn họ tỏ tình với tôi, cũng không phải vì tôi học toán tốt, bọn họ cũng không biết tôi học toán tốt đâu."

Chỉ đùa một chút mà Lăng Lang cũng nghiêm túc như khi giải toán, cậu thật sự quả là đáng yêu.

Trì Dương không nhịn được cười: “Còn nhớ khi cậu còn học tiểu học, bố cậu sợ cậu nghĩ không thoáng sẽ trở thành một nhà toán học.”

Lạch cạch!

Nắp bút bị mạnh mẽ ném đi, rơi xuống đất.

Lăng Lang lạnh lùng nói: "Đừng nhắc đến ông ta trước mặt tôi."

Không chỉ có giọng nói, cả khuôn mặt của Lăng Lang cũng trở nên lạnh lùng.

Rõ ràng là anh đã giẫm lên đuôi sói rồi.

Trong ấn tượng ban đầu của Trì Dương, mặc dù Lăng Quang Vinh rất bận rộn nên ít gặp con cái, nhưng mối quan hệ giữa cha và con trai nhiều nhất cũng không thân thiết lắm, chứ cũng không cứng nhắc đến mức không thể nhắc đến như bây giờ.

Xem ra Lăng Quang Vinh đã nói đúng, giữa hai cha con bọn họ quả thực có một vấn đề lớn chưa biết.

Trong lòng Trì Dương ngẫm nghĩ về sự bất cẩn của mình, chỉ có thể thành thật gánh chịu hậu từ bạn nhỏ tức giận hắc hóa thành sói con.

Căn phòng quá ngột ngạt, cửa sổ không đóng, bên ngoài gió vẫn thổi ào ạt, thổi tung rèm cửa khiến chúng bị xoắn lại.

Lực viết của Lăng Lang trở nên nặng nề hơn rất nhiều, đầu bút phát ra tiếng kêu trên tờ giấy nháp, hai ba nét giải một câu hyperbon có phần khó,cũng không giảng mà hỏi luôn: "Có hiểu không?"

Mặt cậu tối sầm, hai mắt kết băng, như thể giây tiếp theo sẽ đánh ai một trận nhừ tử, khiến anh không dám nói rằng anh không hiểu.

Tuy nhiên, Trì Dương thực sự hiểu, nói cách khác, câu hỏi này ngay từ đầu anh đã có thể làm được.

"Hiểu rồi, cậu giảng rất hay ."

Trì Dương cố ý dựa phần lớn cơ thể vào Lăng Lang, cố gắng cầu xin sự tha thứ một cách thân mật.

Không khí ấm áp phả vào sau tai cậu, lớp băng mỏng trong mắt Lăng Lang đang run rẩy, cậu không né tránh, ngữ khí cứng rắn nói: "Câu hỏi tiếp theo."

Đột nhiên, một tia sét đánh bên ngoài cửa sổ tạo ra một âm thanh chói tai, đầu bút của Lăng Lang cào vào vở bài tập của Trì Dương, xuất hiện ở trong phòng ngủ nhỏ hẹp có vẻ cực kỳ sắc nét và rõ ràng.

Trì Dương cảm thấy rõ ràng cơ thể của Lăng Lang đang run lên.

Năm giây sau, một tiếng sấm lớn nổ vang.

Dưới ngọn đèn bàn màu ấm, khuôn mặt của Lăng Lang trở nên tái nhợt, bàn tay cầm bút bị ép nhiều lần, các khớp ngón tay của cậu dần chuyển sang màu trắng bệch.

Giống như một con thú gặp nguy hiểm, duỗi lưng ra, chờ đợi cuộc tấn công tiếp theo.

Tiếng sét thứ hai hồi lâu không vang lên.

Trì Dương gấp tờ bài tập lại, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không. . . . . . . . . ” Lăng Lang nắm chặt tay, giọng nói run run phản bội sự bình tĩnh trên khuôn mặt của cậu.

Trì Dương không vạch trần cậu.

"Các điều kiện đưa ra trong câu hỏi này là sai lệch, rõ ràng, hai hyperbon có một tiệm cận chung ..."

Sau một cơn giông bão, Lăng Lang trở nên thật ngoan ngoãn, giọng điệu của cậu cũng mềm đi, nhưng không phải mềm, mà nói là yếu đi thì đúng hơn.

Khi tiếng sét thứ hai bất ngờ vang lên, Lăng Lang hiển nhiên không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, đầu bút có cảm giác nặng trĩu ghim trên giấy.

Trì Dương lặng lẽ lấy cuốn sách bài tập đã mục nát của mình từ cây bút của Lăng Lang, và nói, "Đã hơn bốn mươi phút rồi, chúng ta giải lao một chút."

"Ừm."
Lăng Lang buông bút, mở ngón tay đang cứng ngắc ra, cậu ngẩng đầu, đột nhiên nở một nụ cười ấm áp.

Trong nháy mắt đó, dường như ai đó đang quấn một chiếc chăn len mềm mại quanh trái tim hỗn độn của cậu.

Vô tình, cậu nhìn khuôn mặt của Trì Dương nhiều hơn.

Con sói nhỏ vừa rồi còn hung hăng quay đầu một cái đã bị tiếng sấm làm sợ hãi tới mức khuôn mặt tái nhợt đi, Trì Dương không đành lòng, anh đi vào phòng khách rót một cốc nước nóng cho Lăng Lang.

Chờ khi anh trở lại phòng, Lăng Lang đã đứng bên cạnh nghiêng người nhìn về phía cửa, ánh mắt kia, miễn bàn bao nhiêu mong chờ.

Thấy Trì Dương quay lại, Lăng Lang vội vàng ngồi thẳng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Trì Dương cũng làm bộ không phát hiện ra, đưa chiếc ly bốc khói nghi ngút cho cậu.

Lăng Lang cúi đầu nhìn xuống bàn tay thon gầy trước mặt, trên làn da mỏng có những mạch máu xanh nổi lên, trên đầu ngón tay có một lớp chai sần mờ nhạt.

Đây là một bàn tay nhìn qua cực kỳ hung hãn, không hợp với nụ cười ôn nhu trên mặt của chủ nhân.

Cậu có chút trì độn tiếp nhận cái cốc.

Trì Dương bước tới đóng kính cửa sổ lại, giây tiếp theo, những hạt mưa nhỏ như hạt đậu đổ xuống, kêu răng rắc đập vào cửa sổ.

Sau khi cơn mưa rơi xuống, sấm sét vẫn chưa vang lên, Lăng Lang cũng dần dần chậm lại.

Tiếng mưa trong đêm là tiếng ồn trắng tuyệt vời nhất.

Hai người dần đi vào trạng thái tốt hơn, cánh tay tựa vào nhau, bất tri bất giác làm xong bài tập, ôn lại toàn bộ nội dung của tiết học hôm nay.

Kim đồng hồ trùng hợp lướt qua mười giờ.

Mưa ngoài cửa sổ cũng tạnh.

Mọi thứ đều ổn.

Lúc Lăng Lang trở về căn hộ, Trì Dương nhất quyết muốn tiễn cậu.

Hai người họ gặp Pitao ướt sũng ở cửa khu căn hộ, Lăng Lang cho nó ăn một túi nhỏ thức ăn cho chó.

" Tôi vào đây." Lăng Lang nói.

"Dự báo thời tiết nói rằng sau nửa đêm trời sẽ trong." Trì Dương chỉ vào điện thoại của mình, "Có việc thì gọi cho tôi."

Pitao ăn no nê xong ngồi trên mặt đất, nhìn vào bóng dáng của Lăng Lang và Trì Dương, nó trở nên vui vẻ, phấn khích, điên cuồng lắc lắc bộ lông của mình, khiến những đốm bùn trên người nó rơi xuống ống quần của Trì Dương.

Trong lòng Trì Dương "chết tiệt" một tiếng.

Thấp giọng đe dọa: "Tiểu tử, nếu không nhìn mặt mũi của cậu ấy, hôm nay mày chết chắc rồi ."

Pitao nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh xám của Trì Dương trong vài giây, như thể cảm nhận được mối đe dọa từ một chủng tộc khác, nó vung đuôi bỏ chạy.

Trì Dương quay trở lại căn hộ của mình, mở file tài liệu 《 Nhật ký quan sát Sói con 》 và nhập__

"Hôm nay Sói con không ngủ trong lớp, nhưng nó không thể ngồi yên được;

Sói con trở nên ngoan ngoãn khi gặp sấm sét"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play