Đêm nay, ánh trăng có chút nhợt nhạt, gió bắc buốt thấu xương xuyên qua con hẻm tối tăm, rít gào kéo dài không biên giới.
Lăng Lang lắc lắc cổ tay đi ra khỏi phòng tập thể hình, nhìn thấy Hầu Tư Kiệt và Từ Đồ đang lượn lờ ở lối vào con hẻm—— Bạn cùng lớp và tùy tùng của cậu.
Cả hai người đều có vẻ mặt trang nghiêm giống nhau.
Lăng Lang nhướng mày, có ý hỏi họ tại sao lại đến đây.
Hầu Tư Kiệt bước lên trước: "Anh Lăng, em nghe tên ngốc Vưu Gia kia đang tìm anh khắp trái đất, bọn em qua đây xem một chút đi."
"Ha hả, ba phế vật đều đến đông đủ rồi à? Bây giờ tụi mày quỳ xuống kêu ba vẫn còn kịp đấy." Một giọng nói ồm ồm khó nghe vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn.
Người tới chính là Vưu Gia và ba tiểu đệ của hắn.
Cả bốn người họ đều bước những bước dài giống nhau, lỗ mũi hướng lên trời, khuôn mặt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Vẻ mặt của Lăng Lang vẫn bình tĩnh, như thể không nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện.
Từ Đồ trợn tròn mắt xem thường: “Mày có thể rửa sạch thứ kia trên mặt trước khi ra ngoài không, bằng không đừng nói đến Tuyết Lộc, ngay cả cô gái nhỏ cũng bị cái miệng thối của mày dọa bỏ chạy."
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Vưu Gia đóng băng, vặn vẹo trong nháy mắt, ba giây sau, hắn ta hét lớn: "Mẹ kiếp!"
Giả vờ uy hiếp chưa thành lại còn bị chọc vào nỗi đau, đã vậy còn ở trước mặt ba tiểu đệ, Vưu Gia càng thêm tức giận, chửi xong vội quay đầu đi chỗ khác. Lúc quay người lại còn rút ra thanh gỗ giấu sau thắt lưng vung lên dữ dội.
Không khí vốn đã căng thẳng lập tức đông cứng lại.
Mọi người ở cả hai bên đều không ngờ rằng Vưu Gia lại nổi điên đánh người, đây rõ ràng là vi phạm pháp luật.
Lăng Lang nhìn chằm chằm vào cây gậy đang lao tới, đồng tử đột nhiên co lại đại não giống như điện quang xẹt qua, trống rỗng.
Vài phút sau.
Hai trong số ba tiểu đệ của Vưu Gia ngã xuống. Một trong số họ là Lăng Lang trong quá trình đánh nhau với Vưu Gia thuận tiện giải quyết.
Mắt thấy toàn quân sắp bị diệt, Vưu Gia lòng nóng như lửa đốt, quyết định nói điều gì đó để khích lệ tinh thần: "Tuyết Lộc lão tử đã ngắm trúng rồi, Lăng Lang tao cảnh cáo mày, con chó ngoan đừng có cản đường lần thứ hai, nếu không tao cho mày đẹp mặt!"
Lăng Lang vung cánh tay khóa trụ cổ họng của hắn ta, lần đầu tiên mở miệng của đêm nay: "Ai cho mày lá gan để động vào người Bắc Cao thế?" "............."
Vưu Gia chịu không nổi Lăng Lang, lời nói cũng không khí thế bằng Lăng Lang, suýt chút nữa bị tức chết, dưới tình thế cấp bách, hắn ta chuyển sang chế độ giễu cợt: “Bắc Cao coi mày như rác rưởi, mày con mẹ nó còn bảo vệ? Chó cũng không liếm được như mày!"
Hắn ta ngạnh cổ nói xong, Lăng Lang vẫn như trước đẩy hắn ta vào tường, lạnh lùng cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt không chút biểu tình.
Thấy Lăng Lang sống chết cũng không lay động, Vưu Gia không thể tin nói tiếp: "Mày thực sự coi mình là sứ giả của chính nghĩa à?"
"Nếu như không phải có bố mày đàn áp giúp, chỉ sợ mày đã sớm bị trường học quét như quét rác ra rồi —"
Lần này cuối cùng hắn ta cũng "Đạt được ước nguyện của mình ", chưa nói hết câu đã bị Lăng Lang túm tóc ném xuống đất. Cùng lúc đó, "công cụ phi pháp" trong tay hắn ta cũng rơi vào tay Lăng Lang.
Từ góc độ này, nhiều nhất chỉ cần ba gậy là có thể hoàn toàn kết thúc trận ẩu đả đã phân thắng bại rõ ràng này.
Mà đêm đó vào hai năm trước, cũng với một thanh gỗ dày,cũng đánh ba lần, Lăng Lang đã ngăn cản các vệ sĩ và đưa chị gái của mình trốn thoát trên một con đường không thể quay lại.
Đã lâu lắm rồi Lăng Lang mới nhớ lại ngày hôm đó kể từ khi cậu tỉnh lại, có lẽ Vưu Gia đã nhắc đến một người không nên nhắc đến, có lẽ vì đó là vì ngày giỗ của Lăng Cẩn cách đây không lâu, hoặc có lẽ, giờ phút này cậu không còn tỉnh táo.
Trên trán cậu có những giọt mồ hôi nhỏ giọt , cổ họng dần dần dâng lên vị rỉ sắt khiến cho người ta muốn nổi điên, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của Lăng Lang đã đỏ đậm lên, lý trí lung lay sắp đổ của cậu bắt đầu lang thang giữa gậy và nắm đấm.
Vưu Gia sợ tới mức suýt tè ra quần, hắn ta trăm triệu không nghĩ tới, người chết Lăng Lang vạn năm không thay đổi kia lại bị hắn ta kích thích trực tiếp hóa.
"Đm! Mày, mày muốn làm gì!" Tiếng tru lên hoảng sợ vang vọng cuối hẻm.
Lăng Lang sử dụng chút lý trí cuối cùng của mình để ném cây gậy đi, đổi thành nắm đấm.
Ngay khi nắm đấm sắt đáng sợ sắp đánh vào mặt Vưu Gia—
"click"
Một ánh sáng mạnh lập lòe trong con hẻm tối tăm.
Lăng Lang bị kéo từ địa ngục mất kiểm soát trở lại nhân gian.
Cậu hung dữ nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và thù địch.
Đèn flash vụt tắt, một bóng người cao lớn cầm điện thoại di động đứng ở đầu ngõ.
Lăng Lang thở hồng hộc, mất trọn vẹn ba giây mới khôi phục lại thị giác đã mất, khi nhìn rõ người đó, cậu cảm giác mình lại xuất hiện ảo giác.
". . . . . . Trì Dương?"
-
Vưu Gia người đông thế mạnh, còn mang vũ khí muốn tấn công bất ngờ, nhưng cuối cùng kết cục lại hét lên kêu "Bố" chạy trối chết, quả thực dọa người chạy đến hệ ngân hà, ước chừng chúng sẽ không dám xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Lang trong một thời gian.
Từ Đồ và Hầu Từ Kiệt thấy Lăng Lang và người quen có điều muốn nói, nhanh chóng rời đi.
Trên con hẻm lạnh lẽo, chỉ có hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Thiếu niên trước mắt mặt cao ít nhất mét tám, tay chân thon dài, lưng hơi gầy dưới chiều cao kéo dài nhanh chóng của anh, mái tóc đen rối bù trên đỉnh đầu trông gai góc, khuôn mặt cũng có chút trưởng thành, lộ ra những góc cạnh của đàn ông.
Người bạn nhỏ của anh không còn dễ thương giống như khi còn nhỏ——
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trì Dương khi nhìn thấy Lăng Lang mười tám tuổi.
Lăng Lang lấy tay chà sát bụi trên mặt: "Vừa tới à?"
Câu đầu tiên hàn huyên, không mặn không nhạt, không xa không gần.
Trì Dương liếc nhìn thời gian: "Mười lăm phút trước."
Từ khi Lăng Lang rời phòng tập đấm bốc đến giờ, anh vừa lúc xem xong toàn bộ quá trình.
Đáng lẽ đây phải là một cảnh đơn thuần của những thiếu niên vô lương tâm đánh nhau, cáu kỉnh, không sợ hãi và kiêu ngạo, cổ điển đến mức không khoa trương, nhưng Lăng Lang đã một tay biến nó thành nghiền áp đơn phương.
Cả người Lăng Lang nặng nề u ám, đường viền cổ áo của cậu bị xé toạc, để lộ xương quai xanh, xuống gần trái tim, có một nửa dấu vết màu nâu đỏ rất khó nhìn thấy vào ban đêm.
Trì Dương đưa tay ra để chạm vào nó, chỉ tới kịp chạm được làn da một trận run rẩy.
Lăng Lang lui về phía sau một bước, kéo khóa áo khoác lên, chặn ngang xương quai xanh lộ ra.
Tư thế phòng thủ như vậy, không hề giống đứa trẻ trong trí nhớ tùy thời vươn đầu ra để được anh xoa đầu bất cứ lúc nào.
Trì Dương rút tay lại, một nụ cười từ từ nở trên môi, anh nhìn vào ngực của Lăng Lang: "Xin lỗi, tôi muốn xem đó có phải là hình xăm hay không."
"Không phải hình xăm." Lăng Lang hơi nghiêng sang một bên, khoanh tay trước ngực, chặn ánh mắt của Trì Dương.
Trì Dương đương nhiên biết đó không phải là một hình xăm. Mặc dù anh chỉ chạm vào nó trong giây lát, nhưng anh vẫn cảm thấy sự thô ráp của mảnh da đó, đó là một vết sẹo.
Tình tiết bất ngờ khiến không khí của cuộc hội ngộ đã lâu không gặp trở nên căng thẳng, Trì Dương không hỏi thêm câu nào nữa, anh đưa ra một chiếc hộp buộc bằng dải ruy băng màu xanh đen.
Lăng Lang: "Đây là cái gì?"
Trì Dương: "Quà tặng, chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám."
Lăng Lang nhận lấy, mạnh bạo mở hộp quà tinh xảo trước mặt Trì Dương—
Bên trong có hai hộp kẹo.
Lăng Lang sững sờ một lúc rồi nói câu "Cảm ơn".
Thực ra cậu đã chấm dứt cái kiểu chỉ có con gái mới yêu này rồi, nhưng đối phương là Trì Dương nên cậu vẫn phải cho anh mặt mũi.
Lăng Lang nhét kẹo vào túi, liếc nhìn hành lý của Trì Dương: "Muộn rồi, tối nay cậu có về Nam Sơn không?"
Biệt thự của Trì gia và Lăng gia đều ở Nam Sơn, đối diện nhau.
Cha mẹ của Trì Dương đều là những nhà thám hiểm nổi tiếng. Khi Trì Dương lên 5 tuổi, cha mẹ anh leo lên đỉnh núi nguy hiểm của quốc gia A bằng tay không, song cả hai đều mất tích. Trì Dương lớn lên trong nhà của chú mình và không có tin tức gì về cha mẹ anh. Cho đến một ngày bốn năm trước, có người nói rằng hài cốt nghi ngờ là của cha mẹ anh đã được tìm thấy ở dòng sông của nước A. Ngày hôm đó anh vội vã đến nước A, sau đó Trì lão gia tử rất nhớ cháu trai của mình nên đón về dạy dỗ. Kể từ đó, anh cắt đứt liên lạc với Lăng Lang.
"Không về." Trì Dương nói, " Nam Sơn bên kia anh họ và chị dâu mới đang ở, tôi qua đó không tiện."
Lúc này, anh họ và chị dâu mới đang tắm nắng trên bãi biển ở Mỹ, cả hai đều hắt hơi dữ dội.
Lăng Lang hỏi: "Khách sạn đã được đặt chưa?"
Trì Dương nói: "Chưa , tôi muốn ở nhờ chỗ của cậu một đêm."
Lăng Lang im lặng trong vài giây, sau đó gật đầu.
Trì Dương đề nghị: "Gọi taxi?"
"Không cần, ngồi xe của tôi."
Lăng Lang chỉ sang một bên.
Lăng Lang hôm nay mới trưởng thành, Trì Dương còn tưởng rằng cậu kiêu ngạo đến mức lái xe mà không có bằng lái, vì vậy anh ngạc nhiên nhìn về hướng ngón tay của cậu.
Chỉ thấy cạnh tường có một chiếc xe điện hồng đen xen kẽ.
Trì Dương: "........"
Lăng Lang buộc chặt chiếc vali nhỏ của Trì Dương vào phía sau bằng một sợi dây, đội chiếc mũ bảo hộ lên đầu Trì Dương.
Trì Dương hỏi: "Chỉ có một chiếc mũ thôi sao?"
Lăng Lang "Ừ" một tiếng .
Trì Dương: "Chỉ có một cái sao có thể chở người khác nữa?"
Lăng Lang: "Tôi không bao giờ chở người khác."
Mi tâm của Trì Dương nhảy dựng.
Lăng Lang nói thêm: "Ngoại trừ cậu."
Trì Dương: ". . . . . . "
Lăng Lang ngồi lên trước, sau đó vỗ vào ghế sau, ra hiệu cho anh cũng ngồi lên, hai người đều cao lớn, chen chúc trên một chiếc xe máy điện nhỏ cùng chiếc va li nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy hoạt động rủi ro cao.
Trì Dương không chắc chắn và hỏi: "Có thể đi không?"
Lăng Lang: "Để tôi lướt cho cậu xem."
Trì Dương tính toán xong kế hoạch bị định lật xe, một chân dài đã duỗi ra, sẵn sàng để đá xuống đất bất cứ lúc nào. Kết quả là Lăng Lang không những không lộn xộn mà còn lái xe ổn định hơn so với người già đi bộ.
Cơn gió bắc như dao dần dịu đi, mùi sữa tắm thoang thoảng xộc vào mũi Trì Dương, tóc Lăng Lang có chút hơi nước, chắc là do cậu vừa tắm ở phòng tập quyền anh.
Đi qua đèn giao thông, giọng nói của Lăng Lang vang lên từ phía trước: "Rẽ vào góc, vịn vào tôi."
Trì Dương: "Vịn vào đâu?" Lăng Lang: "Từ cổ trở xuống đều được."
Trì Dương ngồi ở ghế sau, cẩn thận chọn bộ phận, cuối cùng đặt tay lên eo Lăng Lang.
Thắt lưng của Lăng Lang vẫn giống như trong trí nhớ anh, cho dù cách một chiếc áo khoác bông màu đen, cũng có thể nhìn ra từng đường cong, điểm khác biệt duy nhất là cậu cao và gầy như cây tre hơn bốn năm trước một chút.
Ký túc xá Bắc Cao cách đó không xa, quẹo qua hai con phố là đến.
Sau khi xuống xe, Lăng Lang khóa xe, đưa tay về phía Trì Dương: "Mũ bảo hiểm."
Trì Dương cởi mũ bảo hiểm ra, dưới ánh đèn đường lộ ra một đôi mắt khác hẳn người khác.
Ông ngoại của Trì Dương là người châu Âu, nên các đường nét trên khuôn mặt của Trì Dương sinh ra đã vượt trội, đặc biệt là đôi mắt xanh xám đó, khi nhìn vào một cô gái, anh có thể khiến cô ấy đỏ mặt và tim đập thình thịch trong giây lát.
Lăng Lang nhìn đi chỗ khác, kẹp mũ bảo hiểm dưới cánh tay.
Đột nhiên, tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Trong giây tiếp theo, một nhóm nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Lang, sủa Trì Dương.
Trì Dương bất ngờ không kịp phòng, lùi lại hai bước, chỉ sau đó anh mới nhìn thấy rõ ràng, dưới chân có một con chó đất nhỏ, trên lưng có những mảng màu đen trắng xám, lúc này toàn thân lông xù, giống như đang đối mặt với đại địch.
"Nhóc con, bỏ bộ dạng này của mày xuống, đây là anh Dương của mày." Lăng Lang dùng ngón chân vỗ vào mông chó, "Đừng sợ, nó tên là Pitao trước kia từng bị bắt nạt, sợ người lạ."
Vừa nói Lăng Lang vừa lấy trong túi ra một túi nhỏ thức ăn cho chó, mở ra và đặt vào tay Trì Dương.
Trì Dương bối rối: "Để làm gì?"
Lăng Lang: "Mua chuộc nó."
Trì Dương không hiểu ý nghĩa của việc mua chuộc một con chó hoang làm gì, nhưng anh vẫn rắc thức ăn cho chó trước mặt Pitao, Pitao ngửi thấy mùi của Lăng Lang trên tay Trì Dương, nó không hung dữ như trước, nghi ngờ cắn hai miếng , xác nhận rằng nó không có độc, bắt đầu điên cuồng vẫy đuôi, đôi mắt ướt át, phát ra ô ô quyến rũ từ cổ họng.
Bộ dạng của nó có chút quen mắt.
Trì Dương nhìn chàng trai trẻ bên cạnh.
Ánh đèn đường chiếu vào sườn mặt của Lăng Lang vốn trắng bệch, âm trầm u ám lúc này cũng trong trẻo rõ ràng hơn, đôi mắt đen trắng trong veo tựa như chảy qua ánh trăng mùa xuân, nghiêm túc và thuần khiết.
Anh đột nhiên nhớ ra tại sao lại nhìn thấy Pitao quen mắt rồi.
-
Khu ký túc xá của trường trung học Thành Bắc được chia thành phòng bốn người bình thường và căn hộ sinh viên, nơi Lăng Lang ở là căn hộ một người, căn nhà rộng 30 mét vuông có mọi thứ cần thiết, còn có một cái ban công nhỏ.
Hôm nay là mùng chín Tết Nguyên đán, vẫn đang trong kỳ nghỉ đông, chỉ có phòng của Lăng Lang trong tòa nhà là sáng đèn.
Lăng Lang ném chìa khóa lên tủ giày và nói: "Cậu cứ tùy tiện đi dạo, tôi giúp cậu cất hành lý."
Trì Dương đưa vali cho Lăng Lang, đi loanh quanh một lúc, hai chân dài đi vài bước xuyên qua ngôi nhà nhỏ, lúc rẽ vào phòng ngủ, vừa vặn đụng phải Lăng Lang đi ra.
Lăng Lang chợt nhớ ra điều gì đó, đẩy Trì Dương đi ra ngoài: "Đợi tôi mười phút."
Sau đó, "rầm" một tiếng.
Trong phòng truyền ra một trận leng keng đinh linh, như thể ngôi nhà sắp bị phá hủy.
Trì Dương nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, dùng cốc của Lăng Lang tự rót cho mình một chén trà.
Vừa nãy anh nhìn lướt qua, phòng ngủ kỳ thật cũng không quá bừa bộn, cùng lắm là chuyện chung của con trai.
Năm phút sau, Lăng Lang mở cửa: "Cậu ngủ phòng của tôi, tôi ngủ sô pha."
Trì Dương hỏi: "Chúng ta ngủ cùng nhau không được à?"
Lăng Lang: "Đó là giường đơn."
Trì Dương: "Vậy để tôi ngủ trên ghế sofa."
Cuối cùng, Lăng Lang là người ngủ trên ghế sofa.
Đêm khuya.
Trì Dương nằm ngửa trên giường của Lăng Lang, một tay đặt trên gối, anh gửi tin nhắn cho Lăng Quang Vinh, cha của Lăng Lang, đang ở Quốc gia A xa xôi, nói với Lăng Quang Vinh rằng anh đã gặp Lăng Lang.
Từ lúc gặp lại đến giờ, Lăng Lang chưa bao giờ hỏi anh tại sao lại về nước, thậm chí còn không hỏi anh tại sao lại xuất hiện chính xác ở con hẻm kia.
Trì Dương lắc đầu tự giễu.
Có vẻ như Lăng Lang thực sự không quan tâm đến sự ra đi đột ngột của anh khi đó,bốn năm không gặp, cậu ngay cả một chút nhớ nhung khách sáo cũng không có.
Lần này về nước, Trì Dương có dự định riêng của bản thân, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là do cha của Lăng Lang, ông trùm kinh doanh ở độ tuổi 50, ngày thường oai phong một cõi, nhắc tới thằng con nhỏ là mặt co mày cáu—
“Mẹ của Lang Lang đã sớm ly hôn với chú, nó vẫn luôn ở cùng với chị gái, bây giờ nó vẫn không thể thoát ra khỏi chuyện của chị gái mình".
"Hiện tại thằng bé đã thay đổi rồi, đánh nhau trốn học, gia nhập giang hồ, thành tích xuống dốc không phanh, không thể quản được, chú bận quá, không có biện pháp thường xuyên về nước, nó lại không chịu ra nước ngoài cùng chú, nếu cứ tiếp tục như vậy, thằng bé sẽ trở nên vô dụng." "Ai, chú cũng không mong nó thành tài, chỉ mong sau này trưởng thành làm một người bình thường, cháu giúp chú khuyên nhủ thằng bé đi, từ nhỏ nó đã nghe lời của cháu."
"Còn có A Dương, ngàn vạn lần đừng để nó biết là chú nhờ cháu nhé"
. . . . .
Đối với lời nói của Lăng Quang Vinh, Trì Dương luôn bán tín bán nghi, dù sao thì Lăng Lang mà anh biết vẫn luôn mềm mại tựa như một con cừu non khỏe mạnh, ngoại trừ việc cậu bị Lăng Quang Vinh buộc phải luyện qua phòng thân khi còn nhỏ, cậu hoàn toàn không có gen bạo lực nào cả .
Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp lại, Lăng Lang đã hoàn toàn lật ngược ký ức của anh.
Trong ấn tượng của anh, Lăng Lang là người có tính cách đường hoàng phong lưu, không giấu giếm bất cứ điều gì và luôn bộc lộ suy nghĩ của mình với người khác.
Nhưng mà trong cuộc hội ngộ chỉ vài giờ trước, anh không nhìn thấu Lăng Lang, anh chỉ cảm thấy sự đề phòng của Lăng Lang đối với anh, đối với cả thế giới, như thể chìm vào một vũng nước đọng, hoàn toàn phong ấn bản thân.
Trước khi trở về nước, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ thú vị như vậy.
Trì Dương xoay người xuống giường, lấy laptop từ trong vali ra, mở văn kiện ra, suy nghĩ một chút, gõ tiêu đề: Nhật ký quan sát Sói con.
"Mới gặp sói con
Tinh lực tràn đầy, tính tình hung hãn, tứ chi phát triển, sức bật mạnh mẽ, so với đồng loại rất có uy vọng." Trong căn phòng tối om, ánh sáng trắng từ máy tính chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Trí Dương, đôi mắt xanh xám của anh ánh lên vẻ thích thú chưa từng thấy.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Dương là người phúc, đừng tưởng tượng anh giống như tiểu Lang tưởng tượng "Anh trai nhà bên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT