Để thể hiện sự chào đón, các giáo viên của mỗi môn thích mời học sinh mới đứng dậy trả lời các câu hỏi. Sau vài ngày, Trì Dương lần lượt được sáu giáo viên chăm sóc. Tuy nhiên, ngoại trừ tiếng Anh, anh không biết gì về phần còn lại của các câu hỏi.

Đặc biệt là toán học, mặc dù là câu đơn giản cho điểm, vẫn là Lăng Lang ở bên cạnh trộm báo đáp án.

Cậu không muốn Trì Dương bị mất mặt.

Thời điểm tan học, mọi người đang thu dọn đồ đạc của mình, Lăng Lang rốt cục cũng hỏi câu hỏi mà cậu đã kìm nén trong một thời gian dài: "Toán học của nước A có thực sự đơn giản như lời đồn không?"

"Có." Trì Dương lật sách giáo khoa toán , nói một cách bất lực, "Cứ như thể tôi vừa mới ra khỏi thôn mới, ngay lập tức đạt đến độ khó của địa ngục."

Lúc này, một giọng nam âm dương quái khí chặn ngang ___

"Đại ~ giáo ~ thảo Trì Dương, hóa ra cậu lớn lên giống học bá a!!"

Nam sinh vừa nói là Vương Mỗi, không phải người xấu nhưng đáng tiếc là cái mồm cậu ta quá dài.

Đối mặt với những lời trào phúng trắng trợn, Trì Dương vẫn tỏ ra rất thân thiện: "Ngại quá, vẻ ngoài của tôi che mất hai mắt của cậu rồi."

Vương Mỗi nghẹn họng trước nụ cười của Trì Dương, không thể tin được bản thân là đại âm dương sư lại bị người khác âm dương.

Lăng Lang đang định dùng mắt đuổi người, nhưng Diệp Linh Linh đột nhiên hùng hổ "đi ngang qua": "Vương Mỗi, cậu đừng có quậy bừa, chuyện của soái ca không đến lượt cậu quản!"

Vương Mỗi trợn tròn mắt, còn chưa kịp cãi lại, đã bị Diệp Linh Linh hung hăng nắm lấy dây đeo cặp sách của cậu ta lôi ra khỏi lớp.

Học sinh có tầm nhìn hạn hẹp, việc học của họ là vô tận, bởi vì Trì Dương không phải là học bá, cho nên sự kỳ vọng đối với anh giảm đi rất nhiều, có điều độ yêu thích thì không hề giảm đi chút nào.

Dù sao nhan sắc cũng là chính nghĩa.

Hơn nữa, Trì Dương trời sinh có một khuôn mặt tươi cười, lúc nói chuyện với anh như có gió xuân thổi vào mặt, nếu không cẩn thận sẽ bị chìm trong đôi mắt xanh xám của anh.

Hầu như không ai có thể cưỡng lại được đại soái ca như vậy, ngay cả các nam sinh tự phụ trong lớp rất hòa thuận với anh, thậm chí lúc rảnh còn rủ anh chơi cùng.

Tiết tự học buổi tối của lớp 11 Bắc Cao không có nội dung, học sinh nội trú có thể đăng ký vào làm bài tập trong lớp, cũng có thể quay lại ký túc xá để học.

Sau khi Lăng Lang quay về ký túc xá, từ trong túi xách lấy ra sách bài tập, bật đèn bàn lên.

Mặc dù không thích lên lớp nhưng dù sao cậu vẫn nghe một số nội dung, học lực cũng không yếu, bài tập điền vào chỗ trống cũng không khó lắm, nhưng ngoại trừ môn toán thì chất lượng khá đáng lo ngại.

Hai giờ trôi qua, cậu đi ra ban công, cầm bài tập về nhà rồi hét về phía căn phòng sáng đèn đối diện.

Một lúc sau, Trì Dương uể oải đi dép lê bước ra khỏi phòng ngủ. Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, trên tay còn bưng một chén trà nóng bốc khói, giống như một cán bộ kỳ cựu đã về hưu.

Hai bên ban công ký túc xá rất gần, Lăng Lang duỗi tay ném bài tập qua.

"Đây là sổ lý hoá sinh, toán học có thể chép hết của tôi, lý hoá sinh đề nghị cậu cẩn thận tham khảo."

Hồi nhỏ Lăng Lang bị Trì Dương lừa về logic toán học, cho nên cậu đã trả thù và bộc lộ tài năng toán học mạnh mẽ, cậu là học sinh đạt điểm tuyệt đối ở trường tiểu học và trung học cơ sở. Năm thứ hai của trung học cơ sở còn tự học toán cao trung trước.

Trì Dương: "Không sao, so với tự điền loạn đáp án tốt hơn nhiều."

Lăng Lang gật đầu, cậu không quay trở lại phòng ngay lập tức, mà cầm bút và giấy ghé vào trên bậu cửa sổ nằm xuống lan can để vẽ.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, cậu muốn phơi thêm một lúc nữa.

"Lời của Vương Mỗi không nên để trong lòng." Lăng Lang không quen an ủi người khác, ngữ khí có chút gay gắt.

" Sẽ không." Trì Dương cười cười, chuyển chủ đề, "Đúng rồi tiểu Lang, nếu cậu rảnh, có thể dạy bù cho tôi không?"

Lăng Lang dừng bút và ngẩng đầu lên: "Cậu đang nói đùa đấy à?"

Trì Dương dang hai tay ra: "Nghiêm túc đấy, mọi người trong lớp tôi không quen lắm, chỉ có thể hỏi bạn cùng bàn thân thiết, ai da, nếu cậu không tiện, vậy để tôi tự sinh tự diệt đi.”

Học tập không dễ dàng, soái ca thở dài.

Lăng Lang: Thành tích của tôi không tốt.”

Trì Dương: "Không sao, dù sao tôi cũng không có mục tiêu lớn nào trong thời gian ngắn, cậu cứ dẫn dắt tôi học trước, không học được kiến thức cũng không sao cả, chủ yếu là muốn trải nghiệm nhịp độ học tập và bầu không khí của trường học trong nước thôi."

Lăng Lang: ". . . . . . . . "

Từ khi lên trung học tới nay, mặc dù Lăng Lang chưa từng nghiêm túc tham gia kỳ thi nào, nhưng cậu cũng ước tính điểm thực của mình và đưa chúng vào kỳ thi tuyển sinh đại học cần nhiều nhất là hai cuốn sách. Nghĩ đến trình độ này mà dạy bù cho Trì Dương sẽ là một sai lầm to lớn. Nhưng nếu chỉ học với Trì Dương trong một khoảng thời gian thì không quá khó để khiến điểm của anh vượt qua điểm của cậu.

Bởi vì điểm của cậu thực sự không cao.

Cân nhắc suy nghĩ một lát, Lăng Lang đã vẽ xong một bức tranh lên nháp.

"Đêm nay tôi sẽ suy nghĩ . "

Sau khi Lăng Lang nói xong, cậu xé trang giấy và gấp nó thành một chiếc máy bay, phóng về phía Trì Dương.

Trì Dương mở nó ra, bức vẽ của Lăng Lang vậy mà lại là anh đang dựa vào lan can ban công, mặc dù chỉ là một bản phác thảo, nhưng cũng đủ để chứng tỏ cậu vẽ tranh rất giỏi.

Tuy nhiên, yêu thích vẽ tranh hẳn là Lăng Cẩn mới đúng, anh không nhớ rõ Lăng Lang có sở thích vẽ tranh.

Anh dùng ánh mắt tinh tế miêu tả bức tranh vẽ bằng bút chì trước mặt, từ giữa có thể nhìn ra một chút phong cách vẽ của Lăng Cẩn.

"Đi ngủ." Lăng Lang xua tay, xoay người đi vào phòng ngủ.

"Tôi nhất định sẽ nhanh chóng thích ứng với việc học trong nước, sẽ không làm chậm trễ cậu quá lâu đâu."

Trì Dương nói với Lăng Lang xong, bên môi giương lên ý cười như có như không, lại dùng khẩu hình nói "Chúc ngủ ngon, sói con".

Sau khi trở về phòng, Trì Dương kiểm tra bài tập của Lăng Lang một lần nữa, viết ra tất cả những chỗ còn sai sót, sau đó mở 《 Nhật kí quan sát sói con 》 ra và bắt đầu gõ ----

"Sói con bắt đầu viết bài tập về nhà, tỷ lệ chính xác không cao, nhưng rất cẩn thận.

Cậu ấy không nghi ngờ điều gì, là một khởi đầu tốt."

Ngày hôm sau, trong văn phòng giáo viên.

Giáo viên Vật lý: "Đại tin tức, đại sự kiện, Lăng Lang nộp bài tập!"

Giáo viên Hoá học: "Cái gì cơ? Ai u, cũng nộp cho tôi này."
Giáo viên Toán học đặt bút đỏ xuống, nhấp một ngụm trà, tấm tắc khen: "Không ngờ cậu nhóc Lăng Lang này giải toán nghiêm túc mà lại có tinh thần như vậy, trình độ của thằng bé khá tốt."

Lão Lưu chủ nhiệm lớp nghe vậy, chạy nhanh về chỗ mình tìm lục bài tập ngữ văn, kết quả lật đi lật lại hai lần cũng không tìm thấy tên Lăng Lang, tức giận đến huyệt thái dương đập bình bịch.

Thằng nhóc này khá lắm, cố ý không cho ông mặt mũi đây mà.

Trong không khí khiếp sợ lại vui mừng của văn phòng, lão Lưu trong lòng âm thầm nhớ kỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play