Ngày hôm sau, cả hai người đều mất trí nhớ, không hẹn trước mà tự quên chuyện hôm qua.

Trì Dương có linh cảm rằng nếu anh chủ động hỏi Lăng Lang vì sao cậu lại sợ sấm sét, rất có thể Lăng Lang từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt tình huynh đệ vốn đã không kiên cố này với anh.

Bảy giờ sáng, Lăng Lang vẫn đúng giờ vào lớp như trước.

Lúc đầu, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ai dám hỏi về nguyên nhân giáo bá hoàn lương, liên tục năm ngày sau đó, mọi người cũng đã tập thành thói quen.

Gần một tuần trôi qua, Lăng Lang ngày nào cũng đến lớp đúng giờ, thậm chí ở trong lớp còn không chợp mắt, biểu cảm nghe giảng trên lớp khá nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm giáo viên trên bục giảng có chút không thoải mái.

Là người đều có tính tò mò, giáo viên bộ môn cho rằng gen của Lăng Lang đã bị biến đổi, đều hướng lão Lưu chủ nhiệm lớp nói bóng nói gió, muốn biết rốt cuộc Lăng Lang đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế, chứng đau nửa đầu của lão Lưu lại tái phát, lần này còn rất chua——

Lăng Lang, thằng nhóc con đến bây giờ vẫn chưa nộp bài tập ngữ văn cho ông đâu!!

Tiết học cuối cùng vào sáng thứ bảy là tiết thể dục.

Ngay sau tiết học toán kết thúc, chưa đến năm phút đồng hồ phòng học đã trống không, bọn họ sợ rằng tiết thể dục này sẽ lại bị giáo viên dạy toán dạy thay.

Trong lớp học yên tĩnh, Lăng Lang nhìn Trì Dương cũng bất động như mình, hỏi: "Cậu không đi tập thể dục sao?"

Trì Dương: "Tôi đang đợi cậu đi cùng."

Lăng Lang: "Tôi không đi."

Trì Dương cọ cùi chỏ vào cánh tay Lăng Lang: "Đi đi, bạn ngồi cùng bàn, coi như giúp tôi đi, tôi còn chưa học tiết thể dục cấp 3 trong nước bao giờ đâu."

Lăng Lang rất muốn nói, nó chả khác gì so với tiết thể dục ở trường tiểu học trong nước đâu, nhưng cậu vẫn nuốt lời này xuống, bởi vì Trì Dương đã kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi và đẩy cậu ra ngoài.

Tiết thể dục của ban 8 và ban 17 được tổ chức cùng nhau, hai lớp được tách ra trong sân thể dục.

Thời điểm Lăng Lang và Trì Dương đến sân thể dục, ban 8 vừa xếp hàng.

Thấy hai người đến muộn, giáo viên thể dục hỏi: "Hai cậu là học sinh mới à?" Trong đội ngũ vừa truyền ra tiếng cười vang, lại bị ánh mắt không mặn không nhạt của Lăng Lang liếc một cái tiêu diệt sạch sẽ.

Giáo viên thể dục tỏ vẻ khó hiểu, nói với Lăng Lang và Trì Dương: "Hai cậu cao to, đứng ở hàng cuối đi."

Hai người một trước một sau đi đến hàng cuối cùng.

Giáo viên thể dục hô "Nghiêm nghỉ" xong, ông chắp tay sau lưng tuyên bố: "Các bạn học sinh, còn một tháng rưỡi nữa là đến đại hội thể thao rồi."

"?"
Mọi người đầu tiên là tập thể sửng sốt, giây tiếp theo, trong đội ngũ bộc phát ra tiếng hoan hô, kết quả chưa kịp vui mừng thì đã nghe thầy thể dục nói: “Vậy hôm nay tập chạy cự ly dài, nữ tám trăm, nam một nghìn, không chạy xong không được hoạt động tự do."

Tiếng hoan hô nháy mắt biến thành tiếng rên rỉ.

Nhóm học sinh ngày thường thì tinh lực tràn đầy, vừa nghe đến chạy cự ly dài liền ỉu xìu như thiếu cơm.

Từ Đồ ậm ừ ríu rít như vịt: "Mẹ nó, anh Lang của chúng ta thật vất vả mới đến học tiết thể dục, kết quả lại như vậy."

Lăng Lang nhìn Từ Đồ một cái, ném cho cậu ta một cái nhìn "đừng đưa tôi ra ngoài" để cậu ta tự mình trải nghiệm.

Mọi người phản đối tập thể một lúc, nhưng phản đối vô hiệu, nhóm nhóc con cuối cùng cũng bị sắp xếp rõ ràng.

Sau vài bài tập khởi động, giáo viên thể dục thổi còi, Trì Dương theo phản xạ bước một bước rất bùng nổ với đôi chân dài của mình, rồi rút sức ở bước thứ hai, trở thành một thành viên của đám đông.

Một vòng trôi qua, có rất nhiều người cũng không nhịn được nữa, bắt đầu dừng lại mà đi, nơi nào có gió thổi qua, đều có tiếng bò thở dốc.

Lăng Lang vẫn duy trì nguyên bản ổn định, hai chân dài chạy ở phía trước.

Trì Dương chậm rãi duy trì ở giữa đội, nhìn Lăng Lang cô đơn cuối khoảng cách.

Lăng Lang mặc dù bị tách khỏi đám đông, nhưng cậu có vẻ nghiêm túc hơn những người khác.

Cơn gió do chạy bộ mang đến từ phía sau thổi vào áo khoác, tung bay vạt áo, dáng người cậu điềm đạm, bả vai xinh đẹp mà mạnh mẽ như một đôi cánh đại bàng đơn độc, vòng eo nhỏ nhắn thấp thoáng mang theo vài phần ngây ngô của thiếu niên.

"Vương Mỗi." Trì Dương vẫy tay với nam sinh gần nhất đang xoa thắt lưng chạy bộ.

Vương Mỗi lại gần: "Gì đấy, giáo thảo mới?"

Trì Dương hỏi, "Lăng Lang có thường học thể dục không?"

"Để tôi tính cho cậu xem." Vương Mỗi giơ ngón tay tính toán, sau một lúc lâu, "Tính từ năm lớp 10 cho đến giờ, cậu ta tới đây chưa nổi mười lần, cậu không phát hiện ra giáo viên thể dục coi cậu ta là học sinh mới à?"

Trì Dương gật đầu, lại hỏi: "Vậy lúc cậu ấy không học thể dục thì làm gì? Ngủ trong lớp à?"

"Tôi nghe nói là đi tìm mấy thằng khốn nạn ở Lập Cao để thay trời hành đạo." Vương Mỗi ra hiệu cho Trì Dương đến gần hơn, nhỏ giọng nói, "Bởi vì người ta đồn rằng mỗi khi đến tiết thể dục, trên đời sẽ bớt đi một tên khốn Lập Cao bắt nạt người Bắc Cao. Tục ngữ nói rất hay, không có tiết thể dục, sẽ không có thương tổn."

Mỗi khi Vương Mỗi vượt qua một khoảng lớn, vẻ mặt của cậu ta đều giả vờ buồn bã, nhưng giọng điệu lại rất tự mãn.

Trì Dương đã nghe nói qua, có một trường trung học Lập Đức cách Bắc Cao hai con phố, tên của trường thật viển vông, hầu hết học sinh đều là những thanh thiếu niên du côn, bình thường không có việc gì làm lại thích bắt nạt những đứa trẻ ngoan của Bắc Cao.

Mà tên Vưu Gia dùng gậy côn chặn Lăng Lang trong con hẻm đêm hôm đó, cũng là học sinh của trường này.

Trì Dương: "Cậu hiểu rõ về Lăng Lang vậy à?"

Vương Mỗi chỉ ngón tay cái về phía mình: "Không có gì trong lớp này, thậm chí cả trường này, mà Vương Mỗi tôi lại không biết."

Trì Dương: " Vậy sau này cần phải thường xuyên làm phiền cậu rồi."

Được giáo thảo nhờ vả, Vương Mỗi nghẹn ngào: "Không dám không dám, từ giờ trở đi, gia sẽ bảo vệ ngươi!"

Các học sinh xung quanh thấy Trì Dương đang nói chuyện với Vương Mỗi, đều đi qua trêu chọc anh, nhắc anh nên cẩn thận, đừng để bị con quái vật Vương Mỗi kia ăn thịt.

Vương Mỗi cũng không hề tức giận mà chỉ trợn mắt nhìn một vạn cái xem thường.

Lúc Lăng Lang quay đầu lại, cậu mới phát hiện ra Trì Dương đang ở phía sau, xung quanh là một số bạn học đang nói cười, Vương Mỗi thậm chí gần như dính chặt lấy anh.

Lăng Lang giảm tốc độ, đợi Trì Dương chạy về phía trước, các học sinh xung quanh tự động giải tán.

“Bọn họ nói gì cậu thế?” Lăng Lang hỏi.

"Chỉ là cổ vũ tôi thôi, muốn tôi kiên, kiên trì." Trì Dương ra vẻ thở hồng hộc.

Lăng Lang giúp Trì Dương chỉnh lại tư thế cánh tay không tuân theo quy luật: "Chạy đường dài cần phải có kỹ xảo, thở ra và hít vào có hai hoặc ba bước. Thở ra bằng miệng và hít vào bằng mũi."

"Để tôi thử xem." Theo nhịp bước của Lăng Lang, anh chậm rãi hít thở đều, "Quả nhiên, tốt hơn nhiều rồi."

Lăng Lang: "Ừm, luyện vài lần nữa là có thể quen rồi."

Trong khi vung tay, cả hai cọ xát cánh tay vào nhau, mảnh da bị chà xát một lúc lâu đỏ lên.

Trì Dương thở dài ngược gió: "Thầy giáo tiểu Lang của tôi thực sự rất đa tài, không chỉ có thể dạy văn hóa mà còn có thể dạy thể dục."

Lăng Lang nhíu mày: "Cậu lại nữa rồi? Đã bảo đừng gọi thầy giáo mà."

Trì Dương lập tức giơ tay đầu hàng, con ngươi xanh xám tràn đầy vẻ ngây thơ, Lăng Lang nhìn thấy không nói nên lời.

Vì đợi Trì Dương, Lăng Lang hoàn toàn giảm tốc độ, từ từ hòa vào đám đông, tiến về phía trước cùng với những bạn học ồn ào, thỉnh thoảng bị những người đang chạy xung quanh va vào vai.

Hơi khó chịu , nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Hai người cứ như vậy dính vào nhau chạy hơn 200 mét.

Khi sắp về đích, Trì Dương đột nhiên nói một cách thần bí: “Tiểu Lang, tôi phát hiện ra một chuyện.” 
Lăng Lang: "Chuyện gì?"

Trì Dương: "Tôi ở Bắc Cao, thực sự là không có cậu không được."

Lăng Lang: ". . . . . . "

Trì Dương cao hơn Lăng Lang bảy cm, lúc anh nói chuyện phả vào sau gáy cậu, Lăng Lang cảm thấy kỳ quái, có chút ngứa, cậu khẽ rụt cổ lại.

Cuối tháng hai là đầu xuân, cũng may hôm nay trời nắng ráo, mọi người mới không bị cơn gió lạnh như dao hành hạ phổi.

Vừa mới dưỡng béo tết âm lịch xong, đột nhiên bị bắt vận động, ngoại trừ một số nam sinh năng động ra thì rất ít người có thể chịu đựng được, tất cả đều chạy trông như người tàn tật.

Lăng Lang ngồi ở bên cạnh bồn hoa, khuôn mặt trắng như sứ gần như trong suốt dưới ánh nắng chói chang, cậu vừa mới vận động kịch liệt, từng giọt mồ hôi lăn xuống hơi ửng đỏ, nhưng không hề lôi thôi như những người khác đổ mồ hôi đầm đìa.

Trì Dương đang lắc cổ, dựa vào gốc cây đa thở hổn hển, bên cạnh anh là Từ Đồ và Hầu Tư Kiệt đang kiệt sức mệt như chó.

Ngay khi ban17 giải tán, Lưu Phỉ Nhiên và Trần Phong lon ton chạy lại, ngồi bên trái và bên phải cạnh Lăng Lang.

Năm lớp 10 bọn họ cũng học ban 8, lên lớp 11 mới bị chia sang ban 17 để môn xã hội, nhưng họ vẫn là tiểu đệ trung thành nhất của Lăng Lang.

Lưu Phỉ Nhiên đem nước đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Lăng Lang, Lăng Lang quay đầu liền đưa cho Trì Dương: “Uống chút nước đi, sẽ không khó chịu nữa.”

Lưu Phỉ Nhiên: “. . . . . . ”

Trần Phong ngạc nhiên hỏi , "Đây là ai thế?"

Trì Dương đứng thẳng dậy, cười cười với hai người: "Tôi tên là Trì Dương, mới chuyển đến Bắc Cao trong học kỳ này."

Các nhóm nhỏ thường từ chối những người mới đến, Lưu Phỉ Nhiên và Trần Phong cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa mới chuẩn bị ra vẻ đàn anh ra oai phủ đầu thì đã bị nụ cười ấm áp của Trì Dương lướt qua, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.

Tục ngữ nói, chìa tay không đánh mặt người cười, chứ đừng nói đến nụ cười ở cấp độ sách giáo khoa như Trì Dương, vừa không nịnh nọt, cũng không dối trá, chính là chạm vào lòng người.

Vì vậy, họ nhanh chóng hiểu rằng Trì Dương và họ không phải là cùng một loại người.

Trần Phong và Lưu Phỉ Nhiên không còn cách nào khác ngoài việc thu liễm địch ý, thành thành thật thật báo cáo gia môn.

Sáu chàng trai lớn chen chúc trong một góc, thật sự buồn chán đến phát hoảng, bốn phía thì ồn ào tranh cãi.

Lăng Lang không thể chịu đựng được nữa, ngay khi cậu định quay lại lớp học, Ủy viên thể thao Tần Dã đã đi tới với một quả bóng rổ trên tay: "Trì Dương, chơi bóng không?

Trì Dương khoát tay: "Tôi không biết chơi."
Tần Dã đỉnh đạc nói: "Không sao, tùy tiện truyền bóng là được, vừa lúc bọn tôi thiếu người."
Nói xong, cậu ta cũng không quan tâm có ai đồng ý không, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Trì Dương kéo về phía sân bóng.

Trì Dương quay đầu lại nhìn Lăng Lang, ý bảo Lăng Lang nhanh chóng đưa anh đi, kết quả Lăng Lang chẳng nói gì, trực tiếp đi theo anh ngồi trên bãi cỏ cạnh sân bóng, hiển nhiên là đang chuẩn bị xem thi đấu.

Đối thủ của ban 8 là đội thể thao ban 17 cách vách.

Hai bên năm năm, Tần Dã nói: "Chưa có trọng tài."

Vương Mỗi vốn còn đang chơi cầu lông, lập tức ném vợt và chạy đến__

"Để tôi, để tôi!"

Phàm là có náo nhiệt, tuyệt đối không thể thiếu Vương Mỗi.

Tần Dã: "OK, nhớ kỹ đấy, đừng có lẫn lộn."
Trận bóng rất nhanh bắt đầu.

Đây là tiết thể dục đầu tiên của học kỳ này, hai lớp nhịn hơn một tháng, cuối cùng cũng có cơ hội giao thủ, so vai ăn miếng trả miếng, hận không thể đem đối phương đá ra ngoài như đá bóng.

Chỉ có Trì Dương chất phác đứng đó, né trái né phải, chưa nói đến ném bóng, thậm chí chuyền bóng còn chậm nửa nhịp, mỗi lần bắt được bóng đều bị đối phương chặn lại ngay.

Lăng Lang ngồi trên bãi cỏ, trong tay cầm một nắm cỏ dại, trong vòng một phút khẽ cau mày ba lần.

“Ném đi, Trì Dương......ném..... aaaaaa…. . ... Trực tiếp vào rổ! Con mẹ nó. . . . . . . "

Trên sân vang lên những tiếng gầm rú .

Vương Mỗi giậm chân đứng ngoài quan sát, giáo báo mới này sao lại như vậy chứ, học không giỏi thì cũng thôi đi, chơi thể thao cũng không được, quả thực trừ bỏ gương mặt ra thì cái gì cũng không được, thật đúng là nôn nóng!

Mười phút trôi qua, ban 17 liên tục vào bóng, ban 8 thua đến nóng nảy.

"Trì Dương, nhận lấy!"

Đồng đội Lâm Mãnh hung hăng ném quả bóng về phía mặt Trì Dương, mang theo vài phần cố ý.

Động tác của Trì Dương nhanh hơn não, nhanh chóng nghiêng người, lúc bóng lao đến, đem kính của anh đánh bay đi.

Hiệp 1 kết thúc thật thảm hại.

Tần Dã tức giận đến mức ném quả bóng rổ xuống đất: "Trì Dương, cậu có biết chơi không đấy, thật uổng cho chiều cao của cậu mà."

Những người trong ban 17 thì cười ba phải: "Cứ tùy tiện chơi thôi, đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là một trận giao hữu mà thôi, tình bạn tồn tại mãi mãi."

Đối diện còn chưa nói xong, đồng đội bên này càng tức giận hơn.

Trì Dương ở bên cạnh vẻ mặt hối lỗi, thoạt nhìn có chút chật vật.

"Bụp" một tiếng, ngọn cỏ cứng rắn trong tay Lăng Lang rốt cục cũng bị lực lượng thô bạo của cậu xé ra.

Trong lòng cậu dâng lên một cơn tức giận không thể kiểm soát nổi, muốn đánh cho nhóm người đã bắt nạt Trì Dương một trận nhừ tử.

Trên sân bóng đích xác là kẻ thắng làm vua, nhưng cậu chính là không muốn nhìn thấy Trì Dương bị người khác coi thường.

Đối mặt với chỉ trích, bản thân Trì Dương không hề xấu hổ, tiếp tục duy trì nụ cười ngượng nghịu nhưng lịch sự.

Vốn dĩ, anh muốn thực hiện đầy đủ thiết kế nhân vật "vô hại" của mình, nhưng khi anh quay đầu lại, anh chú ý đến Lăng Lang ở bên cạnh sân bóng.

Mặc dù Lăng Lang vẫn mặt than như ngày thường, nhưng anh vẫn nhạy bén phát giác ra một số chi tiết, chẳng hạn như ánh mắt không ổn, chẳng hạn như sự chuyển động nhẹ của răng hàm phía sau.

Tốt lắm, đánh bóng quá cùi bắp, khiến cho bạn nhỏ tức giận.

Trong lòng anh thầm mặc niệm một câu “Tội lỗi”, cân nhắc đại cục, quyết định lấy sói con làm trọng.

Anh nhặt chiếc kính mắt dưới đất lên, đi đến bên cạnh sân bóng, đặt vào tay Lăng Lang, mặt mày u ám: “Cầm giúp tôi.”

Nói xong, anh xoay người trở lại trận đấu.

Lăng Lang sững sờ một lúc, dường như vừa rồi cậu đã nhìn thấy điều gì đó khác lạ trong mắt Trì Dương, khi định thần lại thì chỉ còn lại bóng lưng của anh.

Nhìn tấm lưng cao lớn kia, tim cậu trong nháy mắt đập loạn nhịp.

Thất bại chưa từng có đã kích thích mạnh mẽ đến lòng tự trọng của một số nam sinh trung học. Trong thâm tâm họ tự nhủ sẽ không bao giờ chơi với kẻ yếu đuối Trì Dương nữa.

Tuy nhiên, sang hiệp hai, Trì Dương như trở thành một con người khác, với những đường chuyền lắt léo và những cú ném chính xác, chiếm ưu thế trên sân từng phút một.

Cộng với lợi thế tuyệt đối về chiều cao, anh nhanh chóng đuổi theo hơn một nửa số điểm đã mất trong hiệp 1.

Ngay cả những cô gái đang nhảy dây lớn cách đó vài mét cũng giật mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía này.

Các đồng đội của ban 8 đều chết lặng.

Cũng may ban 17 bị đàn áp điên cuồng cũng choáng váng, tấn công và phòng thủ của họ đều rối tung lên, không còn kéo chân sau Trì Dương nữa.

"Chuyền bóng."

Giọng nói điềm tĩnh của Trì Dương giống như một áp bức tư tưởng áp đảo, có một uy quyền không thể phủ nhận lan rộng khắp nơi, Lâm Mãnh ném quả bóng vào tay Trì Dương mà không cần suy nghĩ.

Bị ba người bao vây, Trì Dương sử dụng cách tiếp cận nhảy lên với tốc độ không thể tin được.

Mọi người đều nín thở khi quả bóng rổ xoay quanh mép vòng cho đến khi nó thuận lợi rơi xuống rổ.

Tỷ số đã bị vượt qua.

Vương Mỗi há miệng thành hình chữ O, suýt nữa thì quên mất thời gian đã hết.

"Trì Dương, cậu trâu bò thật!"

"Hóa ra nửa đầu chơi không tốt, chơi tiếp một ván đi người anh em."

Con người trời sinh đã hâm mộ mạnh mẽ, Tần Dã định thần lại, những người khác lần lượt vây quanh anh, mỗi người đấm vào vai Trì Dương một quyền, muốn lôi kéo anh tiếp tục, ánh mắt nhìn anh không còn nửa phần khinh bỉ nữa.

Mà điều đầu tiên Trì Dương làm khi rời sân bóng là nhìn lại Lăng Lang bên ngoài sân.

Tâm trạng tồi tệ trong mắt Lăng Lang đã biến mất, khôi phục lại sự thờ ơ và trong sáng ban đầu.

Coi như đã dỗ dành xong.

Trì Dương nháy mắt trở về bộ dáng gió xuân lúc trước: “Cảm ơn mọi người, lần sau lại chơi tiếp nhé.”

Sau đó anh sải bước rời khỏi sân bóng rổ, không nhịn được đi đến trước mặt Lăng Lang, vỗ nhẹ phủi bụi trên tay cậu, lợi dụng sự chênh lệch chiều cao 7 cm để xoa đầu Lăng Lang hai cái.

Vẫn đắm chìm trong hào quang xa lạ của Trì Dương vừa rồi, Lăng Lang không ngờ rằng anh sẽ đến đây giữa thanh thiên bạch nhật, cậu bất ngờ nhắm mắt lại, khi mở ra thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trì Dương, phá lệ không né tránh.

Nếu có người khác đến xoa đầu sói, phỏng chừng hắn đã bị gãy tay, kết quả giáo bá chẳng những không tức giận, còn vô cùng không cam lòng yếu thế bị tập kích bất ngờ --- cậu đã tự mình đeo lại chiếc kính lên mặt Trì Dương.

Bốn tiểu đệ ngồi thành hàng dưới gốc cây đa đồng loạt sửng sốt, nhìn hai bóng người cao lớn đang dần đi xa, đồng loạt dụi dụi mắt.

Khá lắm, vừa nãy bọn họ không bị mù đấy chứ? ?

Vị kia nhà bọn họ bị người xoa đầu còn nhắm mắt mặc kệ, đấy có đúng là lão đại cao ngạo lãnh khốc của bọn họ không thế?
Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu đệ: Không hiểu, nhưng là chấn kinh, xem lại liền động không nổi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play