Có thể nói một câu lãng mạn và mềm mại mà không có bất kỳ mong muốn hay khát khao nào, đúng là chỉ có Lăng Lang mới làm được.
Đây là câu nói cửa miệng của Lăng Lang khi còn nhỏ.
Nhưng Lăng Lang của lúc đó luôn rất nghiêm túc, cuối câu cậu còn thêm từ "nha" để kết thúc, âm cuối kéo ra thật dài, không giống qua loa như bây giờ.
Thậm chí còn qua loa hơn cả câu "Cậu đă ăn chưa?"
Trì Dương liếc nhìn khu ký túc xá nữ tối om phía sau Lăng Lang, đôi mắt sau kính nheo lại: "Bạn gái à?"
Lăng Lang lắc đầu: "Không phải."
Câu trả lời này khiến cho ánh mắt nguy hiểm của Trì Dương dịu đi rất nhiều.
Giây tiếp theo.
Lăng Lang: "Tôi có bệnh."
Trì Dương: "?"
Sẽ không phải là bạn nhỏ này muốn theo đuổi người ta, bị người ta từ chối, cho nên tự sa ngã đấy chứ? Trì Dương: "Không được nói bản thân như vậy." Lăng Lang kiên trì: "Tôi thật sự có bệnh." Trì Dương cũng kiên trì: "Cậu thật sự không được nói bản thân như vậy." Lăng Lang từ bỏ học sinh tiểu học, lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy nhàu nát, đặt vào tay Trì Dương.
Dùng sự thật để nói chuyện.
Trì Dương vừa mở ra liền thấy, mi tâm khẽ nhảy.
Là một tờ chẩn đoán bệnh, Lăng Lang thực sự mắc chứng bệnh tâm thần thiếu cảm xúc, đánh giá này giống như dưa chua, nó rõ ràng đã được mở ra và gấp lại không biết bao nhiêu lần.
Trì Dương: "Bình thường cậu vẫn luôn mang theo nó à?" Lăng Lang gật đầu: "Ừ, rất tiện lợi."
Cậu thường mang theo tờ chẩn đoán này bên mình, mỗi khi gặp người tỏ tình, cậu lại lấy nó ra trực tiếp chụp trước mặt đối phương.
Nó đỡ rắc rối.
Trì Dương gấp tờ chẩn đoán và trả lại cho Lăng Lang: "Tôi vừa nghe cậu gọi cô ấy là Liên Tuyết Lộc, cái tên này hình như cậu đã nhắc đến trong con hẻm đêm qua, cậu vì cô ấy mà đánh nhau với những tên côn đồ đó à?"
Lăng Lang: "Vưu Gia ngắm trúng cô ấy, tôi không đồng ý."
Trì Dương nghi hoặc: "Cậu không thích cô ấy, vậy tại sao lại ngăn cản người khác theo đuổi cô ấy?"
"Người khác có thể, nhưng Vưu Gia thể không được." Đôi mắt đen của Lăng Lang rơi xuống một tầng băng.
"Tại sao? "
"Hắn có tiền sử động tay động chân với các cô gái, không chỉ một lần. "
Trì Dương giật mình, anh còn tưởng rằng đám thiếu niên bất lương này bình thường chỉ có đánh nhau thôi, không nghĩ tới còn gây tội, muốn làm trái pháp luật.
Trì Dương hỏi: "Không báo cảnh sát ư?"
"Cơ bản chưa từng." Lăng Lang nói xong, im lặng một lúc, "Có một người đă báo cáo, nhưng không có đủ bằng chứng để kết tội, ngược lại bởi vì vào đồn công an, bị người nói xấu, cô ấy buộc phải chuyển đến trường khác. . . . . Cậu cảm thấy thật buồn cười sao?"
Hầu kết của Lăng Lang dồn dập lăn vôi vàng, cuối cùng vẻ mặt kích động trong chốc lát, tựa hồ đang chất vấn.
Từ khi gặp lại đến bây giờ, ngoại trừ lúc đánh nhau, Lăng Lang luôn thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như một mặt hồ không có gió, hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy.
"Cảnh sát là cậu báo giúp cô ấy đúng không?" Trì Dương luôn luôn có thể bắt đúng trọng tâm.
Lăng Lang cụp mi xuống, sau một lúc lâu mới "Ừm" một tiếng.
Đã hiểu, thì ra là bạn nhỏ đang tự trách mình vì đã làm điều xấu với mục đích tốt.
Trì Dương bất lực "chậc" một cái: "Được rồi, chuyện này không phải là cậu sai, cậu làm đúng mà."
Lăng Lang đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Trì Dương với vẻ hoài nghi và không thể tin được.
Cậu sẽ không bao giờ quên cô gái ngồi trong phòng hiệu trưởng với vẻ mặt thất thần, nước mắt lưng tròng, bố mẹ cô ấy chỉ trỏ oán trách cậu, nói rằng nếu cậu không báo cảnh sát thì chuyện này đã không xảy ra.”
"Báo nguy là nghĩa vụ và trách nhiệm công dân, huống hồ không phải tối qua cậu đã trả thù thay cho bọn họ sao?"
Trì Dương tự tin nói, như thể anh muốn trao cho Lăng Lang giải thưởng "công dân tốt".
Lồng ngực trống rỗng của cậu đột nhiên tràn ngập một cảm xúc kỳ lạ, nó đầy đặn và sưng lên, nhưng cũng không bị phá hư.
Lăng Lang sửng sốt một lúc, đột nhiên nhớ tới chính sự: "Tôi cho cậu mượn đồng phục học sinh."
Trì Dương nhận lấy đồng phục xanh trắng sạch sẽ, mùi thơm ngát của nước giặt xông vào mũi, ấm áp, mang theo nhiệt độ cơ thể từ cánh tay Lăng Lang, trên ngực có mấy nếp nhăn nhỏ, thậm chí còn không nhẵn, đó là dấu vết chỉ thuộc về sói con.
Đúng lúc này, điện thoại Lăng Lang rung lên.
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói khẩn cấp của Từ Đồ truyền đến: “Anh Lang, bọn em đụng phải đám người Lập Cao.”
Vẻ hòa hoãn hiếm thấy của Lăng Lang khẽ biến sắc, cơ mặt tê liệt lập tức khôi phục: "Gửi định vị cho tôi, lập tức tới ngay.”
Trường trung học Lập Đức chỉ cách trường trung học Bắc Cao hai con phố, những năm qua sản xuất ra đủ loại người sống tạm bợ, gửi từng đợt nhân tài ưu tú đến giang hồ tầng chót Giang thành, so với các sinh viên hàng đầu như mây của trường trung học Bắc Cao thì đúng là hai thái cực khác nhau.
Do khoảng cách khá gần nên mấy kẻ xấu ở Cao Lập luôn thích gây rắc rối cho những cậu bé ngoan của Bắc Cao.
Vưu Gia chính là người Lập Cao.
Lăng Lang vội vàng tiến lên hai bước, dừng lại và nói với Trì Dương: "Anh Dương, cậu về trước đi."
Trì Dương nắm lấy cánh tay cậu: "Tôi đi với cậu."
Lăng Lang từ chối: "Cậu mà đi, tôi mất tập trung."
Hai nhóm người gặp nhau trên con đường hẹp, có lẽ sẽ động thủ, Trì Dương là một thiếu gia quý giá như vậy, nhất định cần sự bảo vệ, cậu không thể buông tay được.
Trì Dương: "Tôi không đến gần, chỉ nhìn từ xa thôi, mười mét có ổn không?"
Lăng Lang suy nghĩ trong vài giây, cuối cùng cũng đồng ý mang Trì Dương đi cùng.
Trường trung học Bắc Cao sẽ chỉ mở cổng cho học sinh nội trú vào các ngày lễ và chủ nhật, thời gian còn lại sẽ đóng cửa.
Trì Dương hỏi: "Làm thế nào để ra ngoài?"
"Trèo tường." Lăng Lang nhìn lên bức tường không quá cao, "Cậu đã từng trèo bao giờ chưa?"
Trì Dương lắc đầu: "Chưa."
Lăng Lang hoàn toàn đoán được đáp án, nếu Trì Dương mà biết trèo tường, lợn nái đã biết trèo lên cây, mặc dù phép so sánh này không phù hợp lắm.
“Tôi dạy cậu, nhìn động tác của tôi này.” Lăng Lang nói xong liền leo lên tường, trong tay cầm đồ vật, động tác uyển chuyển đẹp đẽ không ảnh hưởng chút nào.
Cậu ngồi trên đỉnh tường hỏi Trì Dương: "Nhìn thấy rõ chưa?"
Trì Dương gật đầu: "Rõ rồi."
Lăng Lang bật người trở mình nhảy ra ngoài, ngồi ở trên tường quá lâu rất dễ bị phát hiện.
Ở phía bên kia mà Lăng Lang không thể nhìn thấy, Trì Dương đẩy kính mắt, nhảy lên tường rất vô cùng lưu loát.
Khi Lăng Lang nhìn sang, anh nhanh chóng giảm tốc độ động tác, lộ ra vẻ do dự, bộ dáng không dám nhảy xuống.
"Nhảy đi, không sao đâu, tôi đỡ cậu."
Lăng Lang mở rộng hai tay thon dài ra, cánh tay của người thiếu niên bắt đầu lộ ra vẻ hào phóng.
"Vậy tôi nhảy nhé."
Trì Dương hít một hơi thật sâu, nhảy xuống, cơ thể của 1m9 rơi vào vòng tay của Lăng Lang 1m83.
Lăng Lang phải lùi lại hai bước mới đỡ vững anh.
Sống mũi của Trì Dương rất cao, động tác lớn như vậy mà mắt kính cũng không bị quăng rớt, anh cảm khái nói: "Haiz, độ cao này, cũng may là chân tôi dài."
Lăng Lang nhàn nhạt nói: "Dù tôi không cao bằng cái này nhưng vẫn có thể nhảy được. "
Trì Dương nhìn sườn mặt của Lăng Lang, tự dưng anh cảm thấy bạn nhỏ này vừa rồi dường như đang khoe khoang.
Hai người họ theo động tác nửa ôm vừa rồi, dán vào nhau và đi hai bước, Lăng Lang lại nhận được điện thoại của Từ Đồ, câu đầu tiên là một tiếng rắm cầu vồng: “Anh Lang bá đạo, anh vĩnh viễn là thần!!”
Lăng Lang: “Nói tiếng người.”
"Bọn họ nghe nói anh sẽ tới, toàn bộ con mẹ nó chạy như bay hết rồi!"
Giọng điệu của Tạ Đồ trên điện thoại vô cùng thiếu đánh.
Lăng Lang: "..........."
Tục ngữ nói rất đúng, ngu si sợ bạo, bạo ngược sợ chết.
Ở trong mắt bọn họ, Lăng Lang chính là loại người cuối cùng, lại thêm các loại truyền thuyết thật giả cộng lại với nhau, gần như tương đương với mức độ đáng sợ.
Mất công nhảy tường ra ngoài lại phải quay về như thế này có chút thiệt thòi, nên hai người chỉ đơn giản là đến quán cạnh trường ăn vài xiên nướng.
Trong làn sương trắng nóng hổi thơm ngon , Trì Dương chủ động trò chuyện với Lăng Lang về ban 8.
Nhưng Lăng Lang đối với ban 8 không có cảm xúc gì cả, nói về các bạn cùng lớp và giáo viên trong lớp cũng giống như đang nói về một nhóm người lạ.
Quả thực là mức độ quái gở cấp mười.
Thông qua các cuộc trò chuyện với các học sinh trong lớp ngày hôm nay, Trì Dương đại khái đã thu hoạch được một số thông tin.
Nhận xét về Lăng Lang phức tạp hơn, cả tốt và xấu.
Cậu thường ít nói, từ chối những người cách xa hàng ngàn dặm và không bao giờ tham gia hoạt động tập thể. Vốn nên là nhân vật có nhiều khả năng bị cô lập nhất, nhưng bởi vì cậu đẹp trai và đã từng trừng phạt những kẻ bắt nạt trong lớp và những đứa khốn nạn khác ở trường, nên sự ngang ngược của cậu đã trở nên ngầu hơn và chiếm được cảm tình của nhiều cô gái, mặc dù khi bị cậu liếc một cái, thẹn thùng sẽ bị chia đôi cho sợ hãi.
Khi trở về trường, Trì Dương trèo tường vẫn trắc trở như trước, cần phải dựa vào cái ôm của Lăng Lang mới có thể đứng vững.
Lăng Lang xác định, nội tâm của Trì Dương quá hiền lành thuần khiết, thực sự không thích hợp tiếp xúc một số chuyện bị người khác thiết kế.
-
Tại buổi lễ khai giảng vào sáng ngày hôm sau, Lăng Lang một lần nữa khiến mọi người ngạc nhiên khi xuất hiện đúng giờ. Cậu định đi cùng Trì Dương trong ba ngày, ba ngày sau sẽ trở lại quỹ đạo bình thường.
Trong buổi lễ, Trì Dương mặc đồng phục học sinh của Lăng Lang, khóa kéo kéo tận cổ, chỉ để lộ hầu kết nhô ra, ống quần xắn lên, để lộ mắt cá chân nhỏ rõ ràng.
Đồng phục Bắc Cao đều được thiết kế riêng, đồng phục của Lăng Lang hơi nhỏ so với Trì Dương, có điều không những không được tự nhiên mà còn tôn lên vóc dáng chuẩn của anh một cách hoàn hảo, bờ vai rộng, vòng eo hẹp và đôi chân dài.
Có thể đem bộ đồng phục học sinh thuần một sắc màu mặc ra quý khí, nhân gian đúng là không phải ai cũng có thể.
Cho nên khi buổi lễ tiến hành, người ngồi hàng ghế đầu thi thoảng sẽ ngoái lại nhìn, dù bóng dáng cao lớn khuất trong góc tối của hàng ghế sau, cho dù hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng họ vẫn có linh cảm mơ hồ rằng dường như có một người phi thường đang ngồi ở đó.
Kết thúc buổi lễ là tiết hóa học.
Cô giáo hóa học, Lan tỷ, có vóc dáng nhỏ nhắn và một khuôn mặt tươi cười, nhìn qua không có lực uy hiếp gì, nhưng khi xử phạt chỉ có thể nói là tuyệt sát chỉ cần không nộp bài tập về nhà, bất kể thành tích tốt hay xấu, đều bị phạt đứng ở cửa lớp một tiết.
Tòa nhà giảng dạy của Bắc Cao là hình tròn, đứng ở ngoài hưởng thụ hàng trăm người vây xem, tư vị kia thật xấu hổ biết bao , ai từng bị thì tự nhiên sẽ hiểu.
Tất cả mọi người vô cùng mong chờ thông báo chính thức của Lan tỷ, để xem đứa trẻ may mắn nào sẽ được lọt vào sàn catwalk hôm nay.
Lan tỷ chậm rãi khuếch đại âm thanh, hắng giọng: "Ngày đầu tiên đi học, việc nộp bài tập rất tốt, chỉ có hai học sinh không giao bài tập thôi, Trì Dương."
???
Các học sinh nghe choáng váng, bao gồm cả Lăng Lang.
Nhìn bộ dáng Trì Dương nhã nhặn lịch sự, là kiểu người nếu không đứng đầu lớp sẽ tiếc cho hình tượng của mình, không nghĩ tới cư nhiên lại kiêu ngạo như vậy!
Còn có một cuốn bài tập chưa nộp cho Lan tỷ, nhưng mọi người đều biết thừa đó là Lăng Lang.
Cơ bản Lan tỷ sẽ không trừng phạt Lăng Lang. Thứ nhất, đó là vì cậu không chịu thay đổi sau nhiều lần khuyên nhủ, trừng phạt cậu là vô nghĩa. Thứ hai, khi cậu bị phạt đứng, mọi người sẽ luôn nhìn ra ngoài, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc giảng dạy, thà coi cậu như không khí còn hơn.
"Dựa theo quy củ của tôi, không giao nộp bài tập đều được mời ra bên ngoài đứng........" Nhưng Trì Dương mới từ nước ngoài trở về nên có thể không quen với việc dạy học trong nước, Lan tỷ dừng lại, muốn khoan dung nhưng kết quả chưa kịp nói xong, Trì Dương đã tự giác đứng dậy, cầm sách giáo khoa ra ngoài chịu phạt.
Lan tỷ: "............"
Các học sinh: "..........." Lăng Lang: "............?" Lăng Lang cũng ngạc nhiên không kém các học sinh khác. Trong ấn tượng của cậu, Trì Dương rõ ràng là một học sinh giỏi triển toàn diện về đức trí thể mĩ ,làm sao anh có thể không làm bài tập về nhà được?
(Đức trí thể mĩ: gồm đạo đức, trí thông minh, vóc dáng và vẻ đẹp)
Khu dạy Bắc Cao xây vòng tròn, một tầng có năm ban, Trì Dương đứng đó cao lớn, học sinh các lớp khác lần lượt bị anh thu hút.
Tiếng thước đập xuống bàn lần lượt vang lên ở các lớp học xung quanh, răng rắc như vịt đuổi.
Trì Dương không quan tâm chút nào, anh đang dựa vào gạch nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có người: "Sao cậu lại ra đây?"
"Anh Dương, sao cậu không giao nộp bài tập về nhà?"
Giọng điệu của Lăng Lang rất nghiêm túc, vẻ mặt "Cậu vốn không phải như vậy."
Trì Dương cười khổ: "Cậu biết đấy, tôi ở nước ngoài vài năm, không giỏi bài tập về nhà lắm."
Lăng Lang chưa từng nghĩ nguyên nhân là như vậy, có điều cậu lại nhớ tới mấy tin đồn bài vở của nước A rất đơn giản, cho nên cảm thấy có thể lý giải được.
Cậu gật đầu, hai tay đút túi quần, tấm lưng cao thẳng uốn cong hình vòng cung, áp vào nền gạch trắng như tuyết.
"Cậu giải thích rõ ràng tình huống cho giáo viên, học sinh như cậu, bọn họ sẽ thông cảm mà.”
“Giống tôi ư? " Trì Dương tò mò hỏi: "Tôi như thế nào?"
Lăng Lang: "Thông minh, năng động, kỷ luật, là một học sinh ngoan."
Đây là lần đầu tiên Trì Dương nghe Lăng Lang đánh giá về mình, về điểm ấn tượng này, anh khá hài lòng, nhưng ngoài mặt thì nhún vai: “Cậu quá tâng bốc tôi rồi, một học sinh như tôi mà không làm bài tập thì làm sao được coi là học sinh ngoan?”
Giọng điệu có chút tự giễu.
Lăng Lang: "Đừng nói về bản thân như thế."
Trong tâm trí của Lăng Lang, hình ảnh của Trì Dương vô cùng hoàn hảo, anh cũng là người mà Lăng Cẩn thích và ngưỡng mộ, cho nên cậu không thể chấp nhận sự tự ti của Trì Dương."
"Không nói cũng được." Trì Dương mỉm cười, "Nếu không về sau cậu làm bài tập rồi cho tôi mượn tham khảo đi, đợi tôi có thể độc lập thích ứng thì tốt rồi."
Lăng Lang: ". . . "
Trì Dương nắm chặt bổ sung: "Bị phạt đứng đây rất khó chịu."
Lăng Lang nghi ngờ: "Thật không? Nhưng vừa rồi tôi còn thấy cậu đang ngủ cơ mà."
Hơn nữa còn giống như hưởng thụ.
"Đó là bị mất mặt." Bàn tay to của Trì Dương che nửa khuôn mặt, đè thấp giọng nói, "Cậu xem nhiều người nhìn tôi như vậy, giống như hiện trường án tử vậy ."
Lăng Lang nhìn xung quanh một vòng, đúng như Trì Dương nói, có những người từ mọi lớp thường xuyên nhìn họ.
Nội tâm của Trì Dương quả thực là một học sinh ngoan, mà vấn đề chung của các học sinh ngoan là ---- da mỏng hơn tờ giấy.
Lăng Lang đang suy nghĩ về tính khả thi của việc lấy bài tập về nhà của lớp trưởng để Trì Dương tham khảo, nhưng trước khi cậu có thể đưa ra kết quả, Trì Dương đã ngắt lời cậu.
“Tôi chỉ muốn tham khảo của cậu thôi, đây là chuyện giữa hai chúng ta, tôi không muốn những người không liên quan nhúng tay vào.”
Khóe miệng Lăng Lang run rẩy, chống lại vẻ mặt ' Cậu nhẫn tâm nhìn giáo viên chỉ trích và phạt đứng tôi ư ' của Trì Dương.
Nếu là người khác, Lăng Lang đã sớm bảo hắn cút đi, nhưng Trì Dương thì có một đống đặc quyền.
Huống hồ chỉ là tham khảo bài tập mà thôi.
Loại việc nhỏ, hẳn là sẽ không nên gây ra bất kỳ tình huống mất kiểm soát nào. . . . .
Sau một cuộc đấu tranh nội tâm khốc liệt, cuối cùng, lão đại Lăng thở dài khuất phục: “Được rồi, tôi có thể thử, nhưng tỷ lệ chính xác không được đảm bảo đâu. "
"So với việc tôi không làm được còn tốt hơn nhiều, cậu yên tâm, tôi sẽ không sao chép tất cả, tôi có phán đoán của riêng mình."
"Ừm..."
Ở một nơi mà Lăng Lang không thể nhìn thấy, cặp kính gọng vàng của Trì Dương lóe ra một chút ánh mặt trời.
Anh duỗi ngón tay, đẩy gọng kính lên.
Đêm đó.
Hình ảnh tuyệt mỹ về Trì Dương và Lăng Lang bị phạt đứng cùng nhau đã bị ai đó chụp và treo trên tường chung của Không gian QQ Bắc Cao.
Hai soái ca đẹp trai cao lớn, chân dài dựa vào tường hành lang, kề tai nói nhỏ. Bức ảnh này có độ phân giải cao, kèm theo dòng chữ "Chọn một trong hai thái cực, thuần huyết ăn thịt hoặc hỗn huyết ăn cỏ" .
Khu bình luận trong nháy mắt bùng nổ.
"Mẹ nó, học sinh mới chuyển đến?"
"Trông quen quen, hình như là học cùng lớp lá với tui?! 99 bức thư tình tui viết cho cậu ấy vẫn còn trong ngăn kéo..."
"Khá lắm, vậy là tui có thể ngắm miễn phí rùi?"
"Trong vòng ba giây, tôi muốn biết tên, thông tin liên lạc, chòm sao của soái ca bên phải!!"
"Ơ, cũng được đấy, anh Lang đẹp trai nhất."
"Bạn học mới đẹp trai hơn!"
"Bạn học mới là đẹp trai hơn +1!"
"Lang Brother là bất khả chiến bại !! Khốc ca vô địch!!"
"Tất cả những người hâm Lăng ca đứng lên!"
.............
Bì Hạ cầm điện thoại di động xem vạn năng tường, nhìn số lượng tin nhắn nhắc nhở đang từ từ tăng lên, cảm động rơi nước mắt.
Kể từ khi hắn tạo tài khoản tới nay, mức độ nổi tiếng của hắn chưa bao giờ cao bằng diễn đàn của trường, bình luận khu vực cũng chưa bao giờ sống động như vậy. Ai biết được trong lúc vô tình nắm giữ lưu lượng mật mã, hắn quyết định về sau sẽ ưu tiên phát bát quái hai người này.
Cuối cùng, hệ ăn cỏ chiếm 51% thắng hiểm hệ ăn thịt 49%.
Trì Dương từ đó một "Đứng" mà thanh danh, trở thành tân binh hệ cỏ Bắc Cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT