Hầu Dịch lại quay trở lại phòng nghỉ của mình. Ngồi trước mặt anh ta là một Mạc Khiêm với gương mặt vô cùng tức giận, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào..
“Một người rồi lại hai người, mắc cái gì mà đi đường không phát ra âm thanh để cảnh báo người ta thế hả? Lạc Cảnh Tu thì không tính, còn cậu như vậy mà sao đi đường cũng êm ru thế hả?” Mạc Khiêm oán giận nói.
“Má…Cậu kỳ thị những người béo như chúng tôi hả!” Hầu Dịch vừa đau khổ vừa phẫn nộ đáp lại
Mạc Khiêm hoàn toàn làm lơ sự kháng nghị của Hầu Dịch. Sắc mặt của Mạc Khiêm từ xấu hổ buồn bực dần dần chuyển sang rối rắm không biết phải làm gì. Anh gãi gãi đầu, sau đó cầm lấy ly nước trước đó anh dùng, uống một hơi hết nước trà trong ly. Sau đó chẹp miệng một tiếng, nhướng mày kinh ngạc mà nói: “Ê, không ngờ cậu tốt đến thế, khá biết điều đấy. Còn nhớ rõ tôi mỗi khi dùng ly giấy sẽ luôn cho thêm đường. Rất tốt, rất tốt tôi sẽ ghi nhớ công lớn này của cậu. Tôi sẽ nỗ lực kiếm thêm nhà đầu tư cho cậu.”
“Hả?” Hầu Dịch vốn đang định nói gì đó, đột nhiên suy nghĩ bị câu nói này của Mạc Khiêm đánh gãy. Ngơ ngơ ngác ngác mà nói: “Tôi sao lại không nhớ cậu còn có tật xấu này nhỉ? Cái này là Lạc Cảnh Tu vừa nãy thêm cho cậu đấy.”
Vẻ mặt của Mạc Khiêm lúc này vô cùng đặc sắc. Sau đó anh chậm rãi ngã người xuống sô pha, tay ôm lấy mặt của mình.
“Má, cậu cũng không cần bày vẻ như vậy chứ!” Hầu Dịch mắng: “Nhìn xem cái tiền đồ của cậu kìa. Nói chuyện yêu nhau đến mức thành con người như bây giờ luôn rồi.”
Mạc Khiêm một lần nữa phải ngồi dậy, ngạc nhiên mà hỏi: “Cậu nhìn ra được hả?”
“Tôi không có mù, được chưa?” Hầu Dịch tức giận, trông anh ta lúc này chả khác gì một người mẹ đơn thân đang cảm thấy tức giận với hành vi yêu đương của con trai mình: “Người ta nhớ kỹ cái tật xấu này của cậu như vậy. Vậy mà cậu không biết xấu hổ trốn bặt vô âm tín đi mất 3 năm. Giờ cậu còn mặt mũi quay về hả?”
“Thật ra tôi không phải….Aizzz, một lời khó nói hết.” Mạc Khiêm thở ngắn than dài: “Dù sao tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu ấy mà thôi.”
“Cách nói điển hình của bọn tra nam thời nay.” Hầu Dịch bất bình mà la anh: “Khổ thân cho tôi lúc nãy còn nói giúp cho cậu, còn kể là cậu có nỗi khổ riêng của mình. Thế mà vừa ra khỏi cửa cậu đã vả mặt tôi bôm bốp thế rồi. Vừa nãy cậu gọi cho tiểu tình nhân nào thế hả? Lúc nãy tiểu Lạc đen hết cả mặt rời đi đấy, tôi còn đang suy xét có nên gọi cho cậu xe cứu thương không đây.”
“Tiểu tình nhân cái gì cơ chứ, đó là con gái của tôi!” Mạc Khiêm phẫn nộ trả lời.
Hầu Dịch sửng sốt sau đó đau lòng mà nói: “Đến cả con cậu cũng có rồi? Tôi nghĩ Lạc Cảnh Tu nên dứt khoát đổi tên thành Lạc Cảnh Xuyến đi. Cũng đừng diễn vở kịch của cậu nữa, diễn bộ “Trần Thế Mỹ”(1) đi.”
“Không phải con ruột của tôi, nhưng mà cũng không khác mấy. 6 tuổi rưỡi, cũng thông minh lắm đấy.” Mạc Khiêm khi nhắc đến đứa bé ấy trông không khác gì những người ba trên thế giới tự hào khi nhắc về con của họ: “Đợi tôi sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi đón con bé lên đây. Lúc đó tôi sẽ cho cậu gặp con gái của tôi.”
“6 tuổi rưỡi, cũng nên đi học rồi. Chẳng trách cậu lại quay trở về.” Hầu Dịch lại suy tư nghĩ gì đấy, rồi lại nói: “Tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng cho Lạc Cảnh Tu đi. Tôi thấy thái độ cự tuyệt của cậu ấy, thì tám phần nam chính bộ phim này của cậu không có khả năng rồi. Hoặc là cậu giải thích với cậu ấy rồi hai người làm hòa. Hoặc là cậu nên tính toán đến việc đổi nam chính khác đi. Tôi nhìn cậu thế này, chắc chắn kế hoạch đều sẽ rất khó khăn cho xem.”
“Không thể nào. Tôi lớn lên trông đẹp trai thế này, tính cách lại tốt nữa, con người tôi còn thú vị. Tôi lợi hại đến như thế, lại còn là một minh tinh xuất sắc. Hẳn là không ai mà lại đi từ chối lời mời của tôi đâu nha.” Mạc Khiêm nhìn thấy vẻ mặt vô tình không cảm xúc của Hầu Dịch đang nhìn chằm chằm mình, liền vô cùng kinh ngạc mà hỏi: “Tôi nói mấy cái này, bộ không đúng hay gì?”
“Loại lời nói như này, cậu để người khác nói thì sẽ chết sao?” Hậu Dịch có đôi khi thật sự nghi ngờ làn da của Mạc Khiêm đẹp đến như vậy, hoàn toàn là vì da mặt quá dày đi. Nên không có gì có thể làm tổn thương đến nó cả.
“Tôi là đang tôn trọng sự thật, cậu hiểu không hả.” Mạc Khiêm không cho rằng những gì Hầu Dịch nói là đúng. Dừng một chút, lại có chút mất tự nhiên mà nói tiếp: “Cậu,khụ, cậu biết tôi với Lạc Cảnh Tu…cái kia. Cậu không có suy nghĩ gì hả?”
“Tôi thì có suy nghĩ gì cơ chứ? Suy nghĩ về bản thân cậu hay suy nghĩ về cậu ấy?” Hầu Dịch không sao hiểu được mà hỏi lại. Sau đó tự mình hiểu được, tức giận mà trừng mắt Mạc Khiêm một cái: “Tôi với cậu làm bạn bè nhiều năm đến như thế rồi. Trong lòng cậu, tôi là hạng người như thế sao? Đừng nói đến việc người yêu của cậu là con trai. Cho dù cậu có biến thành nữ đi chăng nữa, chẳng phải cậu vẫn là một Mạc Khiêm vô cùng phiền phức sao?”
“Má chứ!” Mạc Khiêm cười cười.
Làm một người diễn viên, anh có thể tỉ mỉ mà khống chế ngũ quan của mình. Anh có thể thực hiện được rất nhiều kiểu diễn xuất khác nhau vô cùng có chiều sâu. Nhưng mà ngay thời điểm này, khi anh cười lên thì vẻ mặt của anh, toàn thân anh đều như truyền đạt một ý nghĩa đó là anh đang vô cùng vui sướng.
“Anh em của tôi, rất cảm ơn cậu.” Mạc Khiêm giơ tay ra muốn bắt tay Hầu Dịch.
Hầu Dịch liếc nhìn anh một cái, cũng cười rồi nắm lấy tay của anh: “Cứ thích ra vẻ.”
Có lẽ anh em với nhau chính là như vậy. Mặc dù nhiều năm không quen biết nhau, những cũng không thấy gì mới lạ cả. Sự ăn ý ngày xưa vẫn luôn tồn tại ở đấy, không cần lời nói vẫn có thể hiểu ý của nhau. Hai người cùng nhau thương lượng một chút về chính sự. Nói không quá nhiều thì Mạc Khiêm đứng dậy, cầm lấy balo sau đó nói mình phải đi rồi.
Hầu Dịch nhớ đến một sự kiện, liền thuận tiện hỏi anh: “Cậu ở bên ngoài chạy tới chạy lui như thế, không sợ bị người khác phát hiện hả?”
Mạc Khiêm sờ sờ lên mặt mình: “Dù sao lúc tôi có để râu, thì không ai nhận ra tôi cả. Giờ cạo râu rồi cũng không có khác biệt mấy. Thực lòng mà nói về diễn viên á, tuy rằng nói là minh tinh là tiêu điểm chú ý của mọi người. Nhưng nếu là bình thường, dù cậu có nổi tiếng đến đâu chỉ cần không tỏ vẻ không mang theo vệ sĩ. Thì cậu cũng giống người bình thường mà thôi. Không có nhiều người chú ý đến đâu.”
Hầu Dịch nghĩ là do anh quá khiêm tốn rồi. Chỉ cần với khuôn mặt này của anh, thì đi nơi nào cũng sẽ là tâm điểm.
Nhưng khi anh ta nói những lời này ra, trông không khác gì phong cách của Mạc Khiêm cả. Anh ta liền nhịn xuống mà không nói nữa. Chỉ nhắc đến việc Lạc Cảnh Tu mời anh ta đi ăn cơm vào thứ ba tuần sau.
Mạc Khiêm mắt sáng rực lên, gật gật đầu, nói bản thân anh nhất định sẽ đến.
Tạm biệt Hầu Dịch, Mạc Khiêm dạo vòng quanh trong phim trường. Anh sờ sờ túi của mình, tiền bên trong vẫn còn khá nhiều. Anh tính toán sẽ tìm một chỗ nào đấy để thuê nhà.
Mạc Khiêm ba năm qua thật ra không nghèo túng tới mức như Hầu Dịch tưởng tượng, nhưng mà cũng không tính là quá tự do. Xã hội ngày nay, để thuê trọ, đi tàu hỏa, chi trả cho tiền điện thoại di động…đều phải dùng đến chứng minh thư. Thân là một người nổi tiếng, nên ID của Mạc Khiêm không phải là điều bí mật gì cả. Sở dĩ anh có thế “bốc hơi khỏi thế giới” là vì anh luôn cẩn thận tránh đi những việc có thể lưu lại dấu vết của anh.
Không mua đồ online, sử dụng tiền mặt. Bản thân mai danh ẩn tích ở một vùng núi không phồn hoa. Chỉ giữ lại một chiếc điện thoại không thông minh, cùng thẻ sim không đăng ký tên để giữ liên lạc tối thiểu với thế giới bên ngoài. Mạc Khiêm cứ thế mà sinh hoạt qua suốt ba năm trời.
Bắt đầu từ hôm nay, anh có thể một lần nữa quay trở về làm Mạc Khiêm. Cũng cuối cùng thể một lần nữa quay về với sự nghiệp mà anh luôn yêu thích. Lại càng có thể một lần nữa theo đuổi—-Anh có thể chứ?
Mạc Khiêm rất ít khi cảm thấy không tự tin như bây giờ.
Khi anh đưa ra quyết định ngày đó, mặc dù anh ấy biết rằng những người mới sẽ xuất hiện với số lượng lớn và ngành công nghiệp giải trí sẽ luôn luôn thay đổi. Sẽ không bao giờ cho anh ấy một vị trí khi anh rời đi lâu như thế. Nhưng Mạc Khiêm vẫn có sự tự tin mạnh mẽ đối với bản thân mình.Tin chắc rằng khi anh quay trở lại , anh chắc chắn sẽ có thể lấy lại vị trí vốn có của mình.
Còn vị trí trong tim người kia thì sao?
Lòng người so với giới giải trí còn dễ thay đổi hơn. Liệu rằng sau bao năm tháng xa cách nhau như thế, người kia có còn giữ lại cho mình một vị trí nào không?
Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, một khi rời đi rồi thì sẽ không bao giờ có biện pháp quay đầu lại. Trái tim của mình vốn đã bị người khác làm tổn thương đến vậy, liệu rằng có còn ngồi đó ngây ngây ngốc ngốc mà chờ người quay lại vỗ về hay không?
Mạc Khiêm cười khổ một tiếng, đầu lưỡi lại cảm nhận được một chút vị ngọt.
Anh nhớ lại ly trà lúc nãy trong phòng nghỉ.
Có lẽ, vẫn còn một chút khả năng nhỉ?
“Anh Mạc, chờ một chút!”
Đột nhiên có tiếng gọi làm đánh gãy suy nghĩ của Mạc Khiêm. Mạc Khiêm đột nhiên lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn xem ai đang gọi mình. Gương mặt thả lỏng, cười tươi vui mừng nhưng nếu để ý thì sẽ thấy toàn thân anh đang căng cứng lại. Khi anh nhìn thấy rõ người đó, cơ thể của anh mới được thả lỏng ra. Anh hết căng thẳng mà thở phào nhẹ nhỏm.
Người gọi anh là một cô gái trông có vẻ còn khá nhỏ tuổi. Trên cổ còn đang đeo thẻ của nhân viên công tác. Thở hồng hộc mà vẫy tay với anh. Nhìn bộ dáng có vẻ vừa mới chạy vội từ phim trường tới.
……Chẳng lẽ tìm anh để xin chữ ký hả ta?
Mạc Khiêm trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, chính bản thân anh vừa khẳng định với Hầu Dịch là sẽ không ai nhận ra anh. Ngay sau đó anh liền bị vả mặt mấy phát. Chẳng lẽ hôm nay anh ra ngoài quên xem giờ hoàng đạo hả?
“Anh Mạc, xin chào anh. Em là trợ lý của anh Lạc.” Cô gái trên mặt đeo một cái mắt kính lớn, tung tăng nhảy nhót mà chạy đến. Nhìn cô không khác gì một chú thỏ trong phim hoạt hình mọi trẻ con hay xem. Bởi vì cô không giới thiệu bản thân mình, nên anh chỉ có thể ở trong lòng tự đặt tên cho cô là cô bé thỏ.
“Lạc Cảnh Tu?” Mạc Khiêm trong lòng thầm nghĩ, cậu ấy rốt cuộc không nhịn được mà muốn đánh cậu một trận? Nhưng mà lại cử một tên “côn đồ” như thế này, rốt cuộc là khinh thường giá trị vũ lực của anh đến mức nào đây!
“Đúng đúng. Vừa rồi anh Lạc có nghe nói anh muốn tìm chỗ ở. Nên nhờ em đến nói cho anh ở bên đường Tây Đằng, hoa viên Cẩm Sơn vẫn còn dư một tòa. Nếu anh vẫn chưa tìm được nơi phù hợp để ở, thì anh có thể đến đó nghỉ ngơi trước.” Nói xong cô lấy ra một chiếc chìa khóa xe: “Nếu như hiện tại anh không bận gì, thì em sẽ đưa anh qua đó.”
Mạc Khiêm lúc này sợ ngây người rồi.
Anh phát hiện ra, thời gian ba năm trôi đi những gì anh hiểu biết về Lạc Cảnh Tu đã chênh lệch quá lớn rồi.
“Vãi…Cậu ấy tu thành Bồ Tát rồi hả?!” Mạc Khiêm buộc miệng thốt ra lời này.
“A?” Cô bé thỏ nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu mà nhìn anh. Mạc Khiêm vội xua tay ý bảo chính mình chưa nói gì cả.
Bây giờ tự nhiên có một căn phòng hiện ra ngay trước mặt anh, có lẽ còn có cơ hội gặp được Lạc Cảnh Tu nữa. Đương nhiên Mạc Khiêm không có lý do gì để từ chối cả, thế là anh liền dứt khoác lên xe.
Hai người cả một đường im lặng không nói câu gì với nhau, xe cứ thế chạy thẳng đến dưới chung cư. Cô bé thỏ liền đem chìa khóa giao cho Mạc Khiêm. Khi cô chuẩn bị rời đi thì Mạc Khiêm không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Lạc Cảnh Tu cũng ở đây hả?”
Cô bé thỏ do dự một chút liền nói: “Không có.”
“Chậc, vậy thì là có rồi.” Mạc Khiêm nói: “Cô về nói với cậu ấy quay về đây ở lại đi.”
“Việc này sợ là anh phải tự nói với cậu ấy rồi.” Cô bé thỏ nhìn anh cười, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chung cư của Lạc Cảnh Tu trống không. Có thể chỉ là chỗ để ở tạm, mà cũng có thể là đã tìm người dọn dẹp trước rồi. Không có hơi thở của sinh hoạt, cũng không có dấu vết của Lạc Cảnh Tu trong căn phòng này.
Mạc Khiêm đi đi lại lại hai vòng như đang muốn tím kiếm một thứ gì đấy. Nhưng tiếc là anh không tìm thấy được bất cứ thứ gì cả.
Tủ lạnh trong nhà cũng không phải là trống không, có một ít thức ăn nhanh cùng đồ uống bổ sung năng lượng. Mạc Khiêm sờ sờ bụng, đi lấy một túi sủi cảo đông lạnh.
Trong lòng anh vẫn nhớ đến việc phải gọi điện thoại cho Lạc Cảnh Tu. Nhưng khi anh thật sự cầm lấy điện thoại rồi ấn vào dãy số mà bấy lâu nay anh vẫn luôn nhớ trong lòng thì đã là câu chuyện của ba tiếng sau.
Anh nên nói cái gì với cậu ấy đây? Cuộc nói chuyện buổi sáng không đi vào đâu cả, liệu anh có nên xin lỗi cậu ấy trước không?
Mạc Khiêm phải mất một thời gian mới xây dựng được tâm lý để gọi điện thoại. Cuối cùng bên kia lại không thèm nghe điện thoại của anh.
Anh cũng không mất hy vọng mà cách một đoạn thời gian lại gọi lại cho người kia.
Lần thứ ba gọi lại, cuối cùng thì cũng gọi được rồi. Mạc Khiêm ấp úng cả nữa ngày, một câu “Thật xin lỗi” vẫn chưa kịp nói, bên kia đã đoán được ai là người gọi đến.
“Mạc Khiêm?” Là giọng nói của Lạc Cảnh Tu. Giọng nói vẫn như thế, bình tĩnh khắc chế, không có một tia dao động nào trong câu nói.
Bởi vì anh đang đeo tai nghe khi gọi điện, nên giọng nói của Lạc Cảnh Tu như đang nói bên tai anh vậy. So với cuộc gặp mặt sáng nay còn có phần gần hơn.
“Là tôi.” Mạc Khiêm hít một hơi thật sâu, đang tính nói cái gì đấy thì anh nghe một âm thanh từ đầu bên kia truyền tới.
Thế mà lại là âm thanh của cúp điện thoại.
================================
(1)Trần Thế Mỹ: Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên (秦香蓮) và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu yêu quí và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng.
Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hô, tâng bốc và đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng, trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất dặn Hương Liên lên tìm chồng trở về quê.
Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng. Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ).
Tần Hương Liên uất ức nên chặn kiệu của Bao Chửng đệ đơn kêu oan. Được sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao chửng phán xét. Trần Thế Mỹ biết chuyện liền phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con để giết người diệt khẩu nhưng không thành. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm và tự kết liễu mình rồi đưa đao đồng vốn là vật trong phủ Phò mã cho Tần Hương Liên làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.
Bao Chửng triệu Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội rồi kết án và cho đao phủ xử chém. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu Lý thị (người mà trước đó đã nhờ Bao Thanh Thiên giải oan cho mình trong vụ án Linh miêu đánh tráo thái tử) gây áp lực đòi tha hắn. Tuy nhiên, Bao Công cùng với các cộng sự của mình kiên quyết xử chém, thậm chí ông cùng với các cộng sự cởi mũ quan và đưa Thế Mỹ lên Long đầu trảm xử chém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT