Hầu Dịch bản thân là phó đạo diễn, nên anh ta cũng có phòng riêng cho bản thân. Ngày thường nếu có họp bàn vấn đề gì, thường sẽ họp mặt ở phòng anh ta. Lạc Cảnh Tu đã sớm đến phòng rồi, lúc cậu đến thì nhận được một cuộc điện thoại. Có lẽ cậu cũng đang chờ cuộc gọi này, bởi vậy bắt máy nghe rất nhanh.
Có vẻ như bên kia nói thông tin gì không được như mong đợi của cậu. Cậu chỉ hơi nhíu nhíu mày: “Tôi không tìm được người đó, các anh tiếp tục—-”
Nói đến đây, Lạc Cảnh Tu dừng lại mà không nói nữa.
Cậu nhìn đến cuối hành lang, có một người con trai đứng dựa người vào cửa sổ. Bộ quần áo tươm tất làm nổi bật lên dáng người thon gọn của người con trai ấy. Ánh sáng từ bên cửa sổ chiếu vào, còn có thể nhìn thấy được những bụi vàng đang trôi lơ lửng trong không khí.
Anh đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt rất đẹp cùng với hàng lông mi đen dài. Ánh sáng trong mắt không có một thứ gì có thể che lấp được. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, Lạc Cảnh Tu cũng có thể nhận ra được đây là ai. Chỉ là phải một lúc lâu sau, cậu mới có thể dần dần phản ứng lại. Lúc này cậu mới nhận thức được bản thân hiện tại đang gặp ai.
“Không cần nữa.” Anh nhắm mắt lại rồi nói lại với người đầu dây bên kia. Sau đó cúp điện thoại đi.
Lạc Cảnh Tu mặt không một chút biểu tình nhìn về phía anh. Tiếp tục bước về phía trước, làm ngơ đi việc Mạc Khiêm đang muốn bắt tay với cậu. Cứ thế mà cậu bước ngang qua người mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn tìm kiếm trong biển người mênh mông.
Mạc Khiêm vươn tay muốn ôm lấy bờ vai của cậu. Nhưng Lạc Cảnh Tu như có mắt ở đằng sau gáy, thoắt cái đã né được động tác của anh.
“Cái vấn đề ba năm trước cậu muốn hỏi tôi, cậu còn nhớ hay không?” Mạc Khiêm đứng sau lưng cậu, cười nhẹ rồi nói: “Cậu có muốn biết đáp án đó là gì không?”
Lạc Cảnh Tu dừng bước chân lại, nhưng vẫn không có quay đầu lại nhìn anh.
“Mạc Khiêm.” Câu đầu tiên cậu mở miệng thế mà là tên của anh. Giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Anh quay về để làm gì?”
Mạc Khiêm có hơi ngạc nhiên: “Cậu không hỏi lý do vì sao tôi rời đi sao?”
Lạc Cảnh Tu cũng chỉ lắc lắc đầu.
Mạc Khiêm vừa đang muốn trả lời đột nhiên cứng họng lại. Anh biết được đáp án của việc này rất quan trọng, nhưng tại sao lại quan trọng thì hiện tại trong khoảng thời gian ngắn như này anh cũng không còn rõ nữa rồi.
Cũng trong giây phút ấy, Lạc Cảnh Tu cũng đã rời đi mà đến thẳng phòng nghỉ của Hầu Dịch. Cậu gõ gõ vài tiếng lên cửa.
Mạc Khiêm bị ngăn cách với cậu bằng cánh cửa phòng ấy, nhưng anh cũng không có ý định là mình sẽ tiến vào bên trong.
Thật lòng mà nói, cho đến lúc nãy trong lòng của Mạc Khiêm vẫn luôn rất thấp thỏm. Anh vốn tưởng lần này gặp mặt, Lạc Cảnh Tu sẽ rất phẫn nộ, sẽ không hiểu cho anh, thậm chí sẽ tức giận mà đấm cho anh một cái. Nhưng anh lại không hề nghĩ tới một điều đó là tình cảnh hai người gặp lại nhau lại như thế này.
Tuy rằng chỉ nói với nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng Mạc Khiêm vẫn cảm giác được sự nguy hiểm không sao nói rõ được. Giống như một mặt nước êm ả nhẹ nhàng nhưng sâu dưới đấy là một mạch nước ngầm mãnh liệt. Nếu như không để ý liền sẽ bị dòng nước ấy cuốn đi rồi xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Thời gian ba năm ngắn ngủi trôi qua, sự trưởng thành của Lạc Cảnh Tu vượt qua khỏi dự kiến của anh. Anh đã sớm biết Lạc Cảnh Tu sẽ trở thành một con người xuất sắc đến cỡ nào với tiềm năng diễn xuất ấy của cậu. Mà lần này chân chính gặp lại nhau, cái con người thiếu niên trầm mặt mà quật cường ngày ấy anh quen biết đã thay đổi rồi. Giờ đây cậu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành với tính tình trầm tính và mạnh mẽ hơn xưa rồi.
Những con người những sự việc năm xưa mà cậu khó vượt qua được, giờ đây trong mắt cậu chẳng khác gì là một hạt bụi trong không khí cả.
“Chậc, thằng nhóc này càng lớn càng không còn đáng yêu như trước nữa rồi.” Mạc Khiêm dựa vào cửa sổ nói thầm một câu. Rồi từ cười nhẹ với bản thân.
“Tiểu Lạc, ngồi xuống đây nhanh đi nè.” Hầu Dịch hôm nay thế mà vô cùng nhiệt tình với cậu. Đầu tiên là mời Lạc Cảnh Tu ngồi xuống, sau đó anh ta lại tự mình rót trà mời cậu uống. Anh ta còn ngồi một bên không biết cố ý hay vô tình mà nhìn ra được sắc mặt không được vui của cậu: “Ai đến đón cậu thế? Hai người gặp phải chuyện gì sao?”
Câu hỏi này thật sự quá dư thừa khi mà lúc Mạc Khiêm đi ra cũng là lúc Lạc Cảnh Tu đi vào. Dường như khoảng thời gian ấy chỉ cách nhau một bước chân mà thôi. Trừ phi Mạc Khiêm thật sự có khả năng biến mất ngay tại chỗ ra, thì không thể nào hai người lại không gặp được nhau.
Chỉ là gặp được nhau trong thời gian ngắn ngủi như thế, nhưng kết quả thật sự không quá khả quan là mấy.
Lạc Cảnh Tu ừ một tiếng, nhận lấy ly nước Hầu Dịch rót cho cậu. Điều kiện ở phòng nghỉ trong phim trường là có hạn. Ly uống trà chỉ có thể dùng ly giấy dùng một lần. Ly của Mạc Khiêm vừa được dùng không được bao lâu, vẫn còn giữ độ ấm của trà mà đặt trên bàn. Hầu Dịch nhìn Lạc Cảnh Tu nhìn ly giấy trên bàn đến ngây người liền ho khan một tiếng. Bản thân anh ta còn suy nghĩ rốt cuộc Mạc Khiêm đã nói những gì mà khiến cho Lạc Cảnh Tu lộ ra ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống như vậy. Chắc cậu ấy không tính hạ độc trong trà đâu nhỉ?
“Ở đây có đường không?” Lạc Cảnh Tu đột nhiên mở miệng hỏi câu này.
“Đường á hả?” Hầu Dịch ngẩn người ra, sau đó nhìn thấy Lạc Cảnh Tu khom người xuống. Lấy từ dưới ngăn kéo bàn trà ra một hũ đựng đường. Có lẽ cậu thấy hũ này nên mới hỏi như thế.
“Có, vừa mới mua đấy.” Hầu Dịch thuận miệng nói: “Cậu uống trà còn bỏ thêm đường hả?”
Lạc Cảnh Tu lại lắc đầu, lấy đường từ trong hũ ra bỏ vào ly của Mạc Khiêm. Hầu Dịch nhìn động tác đấy, nhìn đấy mức tâm tình của anh ta trở nên phức tạp. Anh ta không biết được đây có thật sự là một trò đùa dai hay không, hay là Lạc Cảnh Tu thật sự muốn hạ độc Mạc Khiêm? Bản thân anh ta có chút rối rắm không biết có nên ngăn lại hành động của cậu hay không.
“Tôi gặp anh ấy rồi.” Lạc Cảnh Tu nói.
Phải một lúc sau Hầu Dịch mới phản ứng lại được. Thằng nhóc này thế mà lại trả lời câu hỏi thứ nhất của mình. Không thể không nói đến khuyết điểm của Lạc Cảnh Tu đó là quá ít nói, nhưng so với con người nói nhiều nhưng toàn lừa đảo như Mạc Khiêm, thì đây chắc cũng xem là một ưu điểm nhỉ.
“Hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau. Tại sao không tâm sự với nhau một chút đi?”
“Anh ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.” Lạc Cảnh Tu rũ mi mắt, nhìn khói từ ly trà đang lượn lờ trên không khí: “Mà tôi cũng chưa có chuẩn bị tốt tinh thần đối diện với anh ấy.”
“Hôm qua tên kia không ngủ được cả một đêm, tôi còn tưởng cậu ấy đã chuẩn bị tốt cho tình huống này cơ đấy.” Hầu Dịch không nhịn được mà tự phỉ nhổ bản thân mình. Lời còn chưa nói xong, thì đã thấy ánh mắt sắc bén như dao găm của Lạc Cảnh Tu đang nhìn mình. Làm Hầu Dịch căng thẳng tới mức nghĩ đi nghĩ lại mình đã nói sai điều gì.
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Ở bên chỗ tôi lúc này có một kịch bản rất hay. À ừm….cũng không tính là một kịch bản gì quá hot nhưng tôi rất xem trọng nó. Cốt truyện cũng rất mạch lạc và chặt chẽ, tôi có ý định sẽ làm đạo diễn cho kịch bản này. Không biết cậu có hứng thú tham gia cùng tôi hay không?”
Lạc Cảnh Tu nghĩ nghĩ một lát: “Khi nào?”
“Để tôi tính một chút. Nếu hiện tại chúng ta bắt đầu tiến hành luôn thì nhanh nhất là 3 đến 5 tháng, chậm nhất là 1 năm. Mà cậu cũng không cần phải trả lời tôi ngay bây giờ đâu. Đúng rồi, tôi còn nhớ lúc trước cậu có nói qua một lần là cậu muốn xin nghỉ phép nửa năm sau. Vậy—--”
“Tôi không xin nghỉ nữa.” Lạc Cảnh Tu nói: “Không cần thiết nữa.”
Hầu Dịch cực kỳ vui mừng: “Vậy thì dễ giải quyết rồi. Vậy là cậu có hứng thú đúng không?”
Lạc Cảnh Tu gật đầu: “Kịch bản được anh xem trọng như thế, chắc chắn sẽ rất tốt.”
Hầu Dịch thở phào một hơi, đang tính mở miệng để nói thì Lạc Cảnh Tu lại nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ không tham gia.”
“....Hả?” Hầu Dịch há hốc mồm mà hỏi lại: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì Mạc Khiêm.” Lạc Cảnh Tu làm một bộ dáng khẳng định mà nói: “Anh ấy tới tìm anh, chính là kịch bản này.”
Hầu Dịch lúc này chỉ có thể nở một nụ cười khổ sở.
Anh ta thấy Lạc Cảnh Tu cùng Mạc Khiêm gặp nhau có chút không vui vẻ, nên anh ta tính giấu không nói gì cả. Kết quả trong nháy mắt anh ta đã bị vạch trần. Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, ngày hôm qua Mạc Khiêm mới quay lại gặp anh ta. hôm nay lại hùng hùng hổ hổ đi kéo người về. Ai là người chủ động thì nhìn phát đã nhận ra được.
“Tôi không quan tâm cậu với Mạc Khiêm có ân oán cá nhân gì với nhau.” Hầu Dịch thành thật mà nói: “Nhưng nếu không nhắc đến những vấn đề này thì kịch bản này thực sự là một kịch bản rất xuất sắc. Với quan hệ, trình độ và kinh nghiệm của Mạc Khiêm, thì xác thật đây là một hạng mục rất tốt để thực hiện. Đây sẽ là một bộ phim rất hay nên tôi thực sự hy vọng có thể hợp tác cùng cậu. Đương nhiên sự đồng ý của cậu là quan trọng nhất. Nếu như cậu thật sự không thể chấp nhận, thì cũng có thể chứng mình cái tên nhóc Mạc Khiêm kia là một con người chả ra gì cả.”
“Anh ấy không phải…” Lạc Cảnh Tu hơi do dự một chút sau đó nói với Hầu Dịch: “Cảm ơn.”
“Không có việc gì, không có việc gì. Tôi có thể hiểu mà.” Hầu Dịch vì cảm thấy cùng chung kẻ địch mà vỗ đùi của mình nói: “Thằng nhóc đó á từ lúc đi học đã như thế rồi. Mở miệng một cái là làm người khác tức chết mà không cần đền mạng. Cứ như vậy mà không có ai trị được cậu ấy cả, nếu cậu ấy thật sự làm điều gì đó có lỗi với cậu, thì tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu. Nhưng mà cậu cũng đừng có im lặng không nói gì cả, cậu cứ nói ra tôi sẽ cùng cậu đi thu thập lại cậu ấy!”
“Anh ấy không có…” Lạc Cảnh Tu lắc lắc đầu, vẫn tích tự như kim (1) như trước vậy. Nhưng Hầu Dịch có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của cậu. Tuy rằng bên ngoài rất bình tĩnh nhưng bên trong cậu sớm đã sóng to gió lớn cuộn trào rồi.
• 1.惜字如金 [Tích tự như kim] quý chữ như vàng.
Ở trong cái giới giải trí này bao lâu nay, Hầu Dịch cũng coi như cái gì cũng đã từng thấy. Từ ngày hôm qua anh ta đã có những suy đoán mơ hồ, nhưng hôm nay chứng kiến sự thật như vậy. Anh ta cũng khiếp sợ một hồi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Thật ra, cẩn thận mà suy nghĩ lại thì ba năm trước cũng đã có một số manh mối. Nhưng hướng suy nghĩ này quá khó chấp nhận, anh ta không nguyện ý nghĩ theo hướng đấy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, với tư cách là một người bạn, anh ta có thể làm gì khác ngoài việc âm thầm ủng hộ bạn của mình đây?
Hầu Dịch cũng không nói rõ ra lời của mình, chỉ uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Chúng ta quen biết cậu ấy nhiều năm đến như vậy, cậu ấy là dạng người như thế nào cậu cũng rõ ràng hơn hết. Anh chàng này tuy rằng nhìn có chút không đàng hoàng cho lắm, nhưng cũng là một con người có những đức tính tốt. Cậu ấy tính tình tốt, không bao giờ làm tổn thương đến người khác. Ngày hôm qua khi cậu ấy đến tìm tôi, tôi thiếu chút nữa không nhận ra cậu ấy. Nhìn cậu ấy lúc đó không khác gì một tên lưu lạc đầu đường xó chợ cả. Ba năm trôi qua, cậu ấy có vẻ cũng sống không được tốt cho mấy. Tôi có hỏi cậu ấy về sự tình, nhưng cậu ấy cái gì cũng không nói. Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ấy đã gặp phải chuyện gì. Tôi nghĩ là cậu ấy không liên lạc với chúng ta là vì cậu ấy có nỗi khổ của riêng mình.”
Biểu tình của Lạc Cảnh Tu quả nhiên có vài phần xúc động.
Hầu Dịch thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng(2): “Cậu cũng biết dựa vào quan hệ của tôi với Mạc Khiêm, thì cũng chỉ ngẫu nhiên thu nhận cậu ấy một chút. Coi như thể hiện lòng nhân đạo mà thôi. Chiều nay cậu ấy đang tự tìm một chỗ ở cho bản thân, mà tôi cũng không có nhiều thời gian quản cậu ấy.”
(2):趁热打铁: rèn sắt khi còn nóng, có nghĩa là tranh thủ thời cơ để làm một việc gì đó
Nhìn thấy Lạc Cảnh Tu đang suy tư điều gì đấy, Hầu Dịch liền cười nói: “Tôi nhớ rõ cậu có một căn hộ nhỏ ở gần đây? Nếu không thì cậu cho cậu ấy thuê lại thì sao? Để cho cậu ấy thuê thì cậu cũng kiếm được tiền từ cậu ấy. Coi như để cậu xả giận một chút.”
Lạc Cảnh Tu không tỏ thái độ gì, chỉ là cảm ơn Hầu Dịch thêm lần nữa.
Hầu Dịch trong lòng biết đây là một cơ hội tốt, hai người chỉ cần tiếp xúc nhiều với nhau một chút. Sau đó đem hết sự tình nói rõ ra cho đối phương, như vậy vẫn còn có hy vọng giải quyết được mọi chuyện. Bằng không nếu để hai người trong cái tình trạng một người luôn canh cánh trong lòng, một người thì lại chạy trốn người kia trong ba năm trời như vậy. Chắc đến năm sau cũng chưa có biện pháp để hai người hòa giải với nhau. Anh ta cũng coi như là bạn của cả hai người, dù không vì hạng mục kia cũng sẽ vì hai người mà suy nghĩ biện pháp giúp đỡ.
Hôm nay cảnh quay không quá quan trọng, nhưng hiện tại cũng nên đến trường quay rồi. Hầu Dịch vớ Lạc Cảnh Tu cùng nhau đi ra ngoài. Hai người vừa mới bước ra cửa được vài bước, liền nhìn thấy Mạc Khiêm đang đứng cách đó không xa ở chỗ rẽ. Nhìn dáng vẻ như đang gọi điện thoại cho ai đó.
Hành lang lúc này thật sự rất im ắng. Tuy rằng Mạc Khiêm đã đè thấp âm thanh hết mức có thể, nhưng nội dung vẫn rất rõ ràng mà vang đến chỗ hai người bọn họ.
“ha ha, tôi sai rồi tôi sai rồi. Đừng có giận tôi nữa mà, tha thứ cho tôi đi. Đương nhiên rồi, tôi đương nhiên rất nhớ cậu. Nhớ tôi hả? Có muốn đi ăn cơm cùng tôi không? Ngày hôm qua có đúng giờ đi ngủ không đáy? Ừa, ngoan đấy, hôn một cái nào. Moaz~”
Sau khi hôn điện thoại một cách trẻ con và ấu trĩ. Mạc Khiêm đã cúp điện thoại cùng với một nụ cười. Anh nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến, quay đầu nhìn lại thì thấy Hầu Dịch đang đứng ở nơi đó. Nhìn dáng vẻ như là nhìn cái gì đấy đến ngốc luôn rồi.
“Hai người nói chuyện xong rồi?” Mạc Khiêm đem điện thoại nhét lại vào trong túi: “Nói chuyện ổn thỏa rồi chứ? Lạc Cảnh Tu đâu rồi?”
Hầu Dịch nuốt một ngụm nước miếng, tay chỉ lên cầu thang: “Vừa rồi mặt đen như Bao Công mà rời đi rồi.”