Mạc Khiêm lớn đến từng này tuổi rồi, cái gì anh cũng đã trải qua hết rồi, nhưng từ trước đến nay chưa từng bị ai cúp điện thoại. Ngay lúc này, sự tức giận của anh nổi lên, trong lòng đã chửi đến tám đời tổ tông nhà đối phương rồi. Cái gì anh không có chứ tính kiên nhẫn anh lại có thừa, nên anh đã gọi cho đối phương liên tục năm sáu cuộc, anh muốn xem ai mới là người cứng đầu hơn. Cuối cùng, anh lại là người bị Lạc Cảnh Tu chặn liên lạc.

Mạc Khiêm có chút sững sờ, tuy rằng anh không có nhiều kinh nghiệm yêu đương chân chính, nhưng ngày đầu tiên trở về đã bị người mình đang cố gắng để làm lành chặn liên lạc, nghĩ thế nào thì đây cũng không phải một chuyện tốt gì. Giới trẻ bây giờ sao lại lạ đến như vậy chứ, có giận dỗi gì không phải là nên nói ra sao, sao lại “khó chiều” đến vậy chứ.

“Vẫn là lúc trước đáng yêu hơn nhiều.” Mạc Khiêm lầm bầm, xong rồi ném điện thoại đi, nằm ngã người trên chiếc giường êm ái. Cảm giác khó chịu lúc nãy cũng đã dịu đi một chút.

Sáng nay anh phải dậy rất sớm, hôm nay cũng không được nhàn rỗi gì. Anh vốn có chút buồn ngủ, nhưng nhớ ra còn có chuyện phải làm, đang suy nghĩ xem phải đi tìm Lạc Cảnh Tu như thế nào, vốn muốn nằm một lát rồi dậy, nhưng có lẽ bởi vì quanh thân có hơi thở khiến anh thật sự an tâm, nên bất giác đầu óc anh dần trở nên mơ hồ.

Chiếc giường trong phòng ngủ chính cực kỳ thoải mái, Mạc Khiêm giống như một con thú nhỏ cuộn mình dưới chiếc chăn bông mềm mại, nửa mê nửa tỉnh tìm kiếm hơi thở của Lạc Cảnh Tu.

Trong giấc mơ, anh trở về ngày đầu tiên hai người gặp nhau.

Khi đó Mạc Khiêm vừa mới tốt nghiệp, trong những năm đại học, anh đã sản xuất rất nhiều tác phẩm và giành được không ít những giải thưởng quan trọng, một trong những tác phẩm của anh khi đó cũng đạt doanh thu phòng vé cao, giải thưởng này khiến anh trở nên rất nổi tiếng, danh tiếng của anh cũng được lan rộng, đã đè bẹp những người cùng thế hệ đang ở đỉnh cao.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ tự hào về tuổi trẻ của mình, lúc này nhất định phải có chút bành trướng, phô trương. Nhưng Mạc Khiêm không phải là một người bình thường - không có nghĩa là anh ấy mười sáu tuổi đã nổi tiếng, vì vậy anh ấy phải trưởng thành, ít nói, điềm tĩnh, mà bởi vì anh thường tự tin với bản thân quá mức, lúc đó anh nghĩ mình không cần phải phô trương người ta cũng biết anh là ai, vì vậy anh ấy không cần phải bành trướng hơn.

Vào ngày 10 tháng 9, anh ấy quay lại trường để thăm giáo viên của mình, Giáo sư Lộ Minh.

Gần trường có một cửa hàng bán đồ ăn rất ngon. Lúc trước, khi còn học ở đây anh cũng thường cùng bạn mình tới đây, vì thế cũng thành khách quen của quán rồi. món phá lấu ở đây làm rất ngon. Giáo sư Lộ thích ăn nhất là đuôi heo và tai heo ngâm dầu đỏ, Mạc Khiêm cố ý đi đường vòng để mua một ít đồ nhắm rượu cho bữa trưa.

Vừa bước chân vào cánh cửa quen thuộc, bạn sẽ được chào đón bởi mùi thơm quen thuộc của phá lấu, đây là món ngon, nghi ngút khói, anh cảm thấy đây chính là món ngon nhất thế giới, thực khách dù sang chảnh đến đâu, khi ngửi thấy mùi thịt thơm đậm đà cũng không khỏi xuýt xoa, không thể không chảy nước miếng.

Vì vậy, giữa một đống khuỷu lợn, giò lợn, đuôi lợn và đầu lợn hầm khổng lồ, Mạc Khiêm nhìn thấy một thiếu niên không hòa hợp với bầu không khí xung quanh cho lắm.

Cậu đứng thẳng, dáng người cao lớn , thần sắc nghiêm túc, lông mi thật dài rũ xuống, lộ ra một bên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc. Nói tóm lại, cả người dường như đang thực hiện một loại thí nghiệm có độ chính xác cao nào đó trong phòng thí nghiệm, chứ không phải là nhặt đuôi lợn béo nhất trong cửa hàng đồ ăn nhanh.

Anh ta cũng thật là đẹp trai đi. Nhưng mà…so với mình vẫn kém hơn một chút. Đây là phản ứng đầu tiên của Mạc Khiêm khi nhìn người thanh niên.

Anh đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Cảnh Tu, anh đã có ấn tượng sâu sắc. Lạc Cảnh Tu có một loại khí chất đặc biệt, lạnh lùng và thanh khiết như băng tuyết, cho dù cậu ấy im lặng đứng đó, cũng sẽ tự nhiên trở thành trung tâm chú ý của mọi người.

Mạc Khiêm cảm thấy rất thú vị.

Trong quán ăn, anh gặp một thiếu niên như băng tuyết vậy.

Ông chủ lấy ra một bảng chữ ký, mỉm cười tủm tỉm xin thiếu niên ký tên. Thiếu niên khẽ liếc nhìn, lễ phép lắc đầu từ chối: "Tôi còn chưa phải diễn viên đâu."

Ông chủ cười nói biết rồi, còn biết nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Khiêm đeo một cặp kính râm to bản bước vào cửa, ông ta càng cười tươi hơn, liên tục chào hỏi: “Đại minh tinh đến rồi , không đúng, thằng nhóc cậu bây giờ là ảnh đế rồi . Tôi xem ở trên TV rồi, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất – tuyệt, rất lợi hại!"

Vừa nói, anh ta vừa huých cái cùi chỏ to lớn vào người Mạc Khiêm, giống như trao giải thưởng cho anh: "Chúc mừng! Anh Triệu cậu cũng có chút lòng thành, sẽ trao cho cậu một giải thưởng chân giò vàng!"

"Vậy phải cảm ơn ông chủ Triệu rồi! Chân giò vàng vừa đem ra, tất cả các loại vàng này vàng kia đều phải dạt sang một bên hết! Thơm quá đi, đây nhất định là phần thưởng tuyệt nhất mà tôi nhận được, vẫn là anh Triệu của chúng ta tốt nhất."

Vài câu nói của Mạc Khiêm khiến ông chủ cửa hàng cười ngặt nghẽo đến mức suýt nữa thì không nhìn thấy gì. Hai tay nắm lấy chân giò to, Mạc Khiêm hỏi: "Đúng rồi, anh còn muốn tôi ký tên sao? Tôi đã cố ý luyện tập lại vài lần, hiện tại ký còn tốt hơn trước nữa cơ đấy!"

Sau đó, anh giải thích với người thiếu niên: "Quán ăn của anh Triệu này không tầm thường, rất nhiều diễn viên có tên tuổi lớn trong làng giải trí đều thích ăn ở đây. Anh Triệu có thói quen khi gặp sinh viên trường chúng ta sẽ xin để lại chữ ký, cậu nhìn bên kia đi.Tất cả đều ở trên tường, nhìn kỹ thì có một nửa diễn viên trong làng giải trí đều để lại chữ ký ở đây. Cậu cứ coi như đây là lời chúc may mắn, thăng tiến trong công việc đi, ngại gì mà không để lại một chữ ký chứ."

Chàng thiếu niên vẫn thờ ơ, đôi mắt đen nhánh giống như ngọc đen ngâm trong nước, lướt một lượt qua phía bức tường với ánh mắt trong trẻo mà sâu thẳm.

Toàn bộ bức tường được trang trí bằng nhiều khung tranh nhỏ khác nhau, trong đó dễ thấy nhất là một chữ ký "Mạc Khiêm" rất lớn. Không biết vì lý do gì mà người này lại ký tên với kích thước cực lớn, hơn nữa còn dùng bút dạ nét siêu dày, nhìn rất bắt mắt.

"Khi ký tên cậu có thể viết to một chút." Mạc Khiêm cũng nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm của mình ngay tại chỗ, "Có lần nọ, một giám đốc nổi tiếng tốt nghiệp từ trường của chúng ta đến mua móng giò lợn, anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ ký của tôi, thế là tôi đã có thêm một cơ hội để thử giọng.”

Thiếu niên bình tĩnh nhìn vào anh một hồi lâu, trong mắt cậu không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn chỉ lắc đầu: "Tôi còn chưa phải diễn viên."

“Tôi biết bây giờ cậu chưa phải, nhưng mà sau này không phải cậu sẽ trở thành diễn viên sao?” Chủ tiệm cười cười, “Tôi nhìn người mấy năm nay rồi, tôi nhìn rất chuẩn đấy, không thể sai được đâu. Anh bạn trẻ này, trong tương lai cậu nhất định sẽ rất nổi tiếng đấy!"

Thiếu niên lắc đầu, trên mặt không chút có biểu cảm gì, nhưng mà vẫn kiên quyết phủ nhận. Khi ông chủ nhìn thấy biểu hiện này của cậu, ông ấy thấy cũng không thể ép buộc được, cho nên lúc này Mạc Khiêm đã cười to, muốn nói cái gì đó để giảm bớt bầu không khí hơi khó xử này.

Thiếu niên bất ngờ nhìn anh và hỏi: "Làm sao anh biết tôi học trường đại học nào?"

"Chỉ có duy nhất một trường đại học trong phạm vi vài dặm gần đây thôi,... nhìn mặt cậu, cậu đến từ Khoa Diễn xuất phải không?"

“Khoa đạo diễn.” Thiếu niên giải thích một câu, “Diễn viên mà tôi ngưỡng mộ nhất là người tốt nghiệp khoa đạo diễn.”

“Không tệ, tiểu học đệ à, tôi cũng là người của khoa đạo diễn.” Mạc Khiêm dựa vào kinh nghiệm của bản thân khẳng định, “Chàng trai này sẽ có một tương lai tươi sáng, sau này nhất định sẽ trở thành một diễn viên giỏi. Đến lúc đó nhớ quay lại ký tên cho anh Triệu một lần nữa nhé? Chứ tôi thấy anh Triệu không xin được chữ ký của cậu vẫn không nỡ để cậu rời đi kia kìa."

Thiếu niên quay đầu lại, đột nhiên chú ý đến cái đầu lợn om bóng loáng. Lúc nghiêng đầu, Mạc Khiêm mới phát hiện lỗ tai của cậu ta không biết từ lúc nào đã đỏ lên rồi. Bởi vì da của cậu rất trắng nên màu đỏ hiện lên rất dễ thấy giống... giống như tai heo hầm vậy.

--khoan, dừng lại.

Mạc Khiêm ngừng suy tưởng lung tung, thậm chí anh còn cảm thấy đem lỗ tai của anh chàng đẹp trai này ra so sánh với lỗ tai heo hầm thì cũng có chút quá đáng.

Bên này anh đang suy nghĩ vu vơ, thì thiếu niên bên kia cũng im lặng một lát, sau đó lại thấp giọng đáp một tiếng "Được".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play