Trong một góc của phim trường, nhân viên công tác tạm thời không có việc gì làm mà tụm năm tụm bảy lại nói chuyện với nhau.
“Nhìn lại những kinh nghiệm cuộc sống của tôi từ trước tới nay. Tôi phải cảm ơn mẹ của tôi đã đặt cho tôi cái tên Mạc Khiêm này. Chính là đang dự đoán tôi của hiện tại—đúng vậy, tôi không thể quá khiêm tốn được. Mấy người nhìn xem, tôi đã xuất sắc như này mà còn phải khiêm tốn nữa, thế người khác phải như thế nào mới khiêm tốn được như tôi đây?”
Một cô gái trẻ đang tập trung xem video được phát trên điện thoại di động, do độ phân giải của video thấp nên khuôn mặt của nam thanh niên trong màn hình có hơi mờ nhưng giọng nói của anh ấy vẫn có thể nghe rõ. Anh ấy đang nói những lời tự luyến nhất với giọng điệu chân thành nhất:
“Tôi đã đi diễn được sáu năm, cũng đã mười một lần giành được ngôi vị ảnh đế rồi. Cho nên đã có một thời gian tôi suy nghĩ, bản thân mình phải để cho người trẻ tuổi một ít cơ hội thôi. Vì vậy, tôi đã đưa ra một quyết định trọng đại—”
“Tiểu Thẩm, cậu đang xem cái gì đấy?” Một cô bé khác đi tới hỏi.
“Cậu thích anh ấy à? Cái con người tra nam đó á?” Cô ta bĩu môi mà nói.
Tiểu Thẩm gãi gãi đầu: “Tuy rằng sinh hoạt tình cảm của Mạc Khiêm có phần phong phú. Nhưng không thể phủ nhận rằng trình độ diễn xuất của anh ấy rất tốt. Hơn nữa, chuyện yêu đương cũng đâu phải là vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ cần là mình tình người nguyện là được, dù chia tay thì cũng là quyền tự do của mỗi người thôi.”
“Tuy rằng nói như thế cũng không phải hoàn toàn sai, nhưng bạn gái của anh ấy cũng quá nhiều ấy chứ. Lần trước tôi có tham gia một tổ sản xuất, từ nữ chính đến nữ ba đều là bạn gái của Mạc Khiêm! Sau này tôi còn được biết, còn có khách mời đặc biệt cũng là của anh ấy. Có khác gì là đang sưu tập tem không cơ chứ” Cô ta nói “Tôi nghe nói, anh ấy rút khỏi giới giải trí là bởi vì anh ấy lừa dối quá…”
“Phiền phức, nhỏ miệng lại một chút.” Một giọng nói như băng vang lên.
Tiểu Thẩm cùng cô ta cuống quít ngẩng đầu lên nhìn. Đối diện hai người là một người con trai có khuôn mặt động lòng người.
Các cô không tự chủ được mà ngừng hô hấp trong một lát.
Không hổ là nam minh tinh được bình chọn là “ngũ quan không có khuyết điểm”. Không hổ là đôi mắt được bình chọn là “muốn được đôi mắt này nhìn nhất”! Đôi mi này, đôi mắt này, cái mũi này, đôi môi này thậm chí là cả làn da cũng đều quá đẹp rồi!
“Lạc, thầy Lạc Cảnh Tu!” Tiểu Thẩm thất thanh mà kêu ra tên của đối phương.
“A….tôi đột nhiên nhớ ra mình còn bận chút việc. Hai người nói chuyện với nhau đi nhé.” Cô gái bên cạnh tiểu Thẩm thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy trước.
Lạc Cảnh Tu gật đầu một cái rồi liếc về video đang được phát trên điện thoại của Tiểu Thẩm.
Điện thoại còn đang tiếp tục phát video: “Tôi quyết định từ con người đã cống hiến sáu năm cho sự nghiệp diễn xuất, trở thành một con người bình thường. Đương nhiên tôi biết chắc chắn rằng mọi người sẽ rất nhớ tôi, hahaha. Nhưng mà cũng không còn cách nào cả, bởi vì gần đây tôi phát hiện ra trong cuộc đời của tôi còn có thứ quan trọng hơn…”
Nghe người kia nói không ngừng, sắc mặt của Lạc Cảnh Tu có vẻ như càng ngày càng lạnh hơn.
“A…Thật sự xin lỗi.” Tiểu Thẩm luống cuống tay chân mà tắt video đi. Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên, soái ca người phát ra sát khí khi nãy đã rời đi rồi.
Đôi mắt của cô ngày càng mở lớn hơn.
Tuy rằng mới vào nghề không lâu, nhưng cô đã sớm nghe người khác nói qua về tin đồn trong giới giải trí — — Lạc Cảnh Tu căm thù Mạc Khiêm đến tận xương tủy. Chán ghét tới mức chỉ cần Lạc Cảnh Tu nghe được “Mạc” cùng “Khiêm” thậm chí chỉ là âm tương đồng, đều sẽ trong phút chốc thay đổi sắc mặt ngay.
“Hóa ra tin đồn là sự thật….” Tiểu Thẩm lẩm bẩm nói. Đột nhiên nghe được bên cạnh mình có người đang gọi cô.
“Tiểu Thẩm.”
Cô ngẩng đầu lên. Nhìn thấy một gương mặt bụ bẫm dáng người cao to, trên mặt có đeo một cái mắt kính. Một bộ dáng hiền hòa mà gọi cô.
“Phó đạo diễn Hầu!” Cô lập tức chào hỏi. Vị này chính là phó đạo diễn Hầu Dịch.Tuy rằng độ nổi tiếng không tính là cao, nhưng trong ngành cũng có chút danh tiếng. Xuất thân từ biên kịch, sau đó đi từng bước từng bước đến vị trí hiện tại. Nhờ xuất thân từ biên kịch, cộng thêm những tác phẩm xuất sắc mà nhân duyên của anh ta cũng càng ngày càng tốt. Nhìn thấy anh ta, tiểu Thẫm nhịn không được sợ hãi mà xin giúp đỡ: “Tôi vừa rồi…giống như đã chọc tức thầy Lạc rồi… Tôi, tôi đáng lẽ ra không nên nghịch di động.”
“Haha, cô đừng nghĩ nhiều. Cậu ấy cũng không phải mất hứng vì cô.” Hầu Dịch cười tủm tỉm chỉ vào điện thoại của cô: “Cái vừa nãy là Mạc Khiêm nhỉ?”
“Đúng, đúng!” Tiểu Thẩm hơi xấu hổ gật đầu. “Tôi thực sự rất hâm mộ Thầy Mạc Khiêm, đặc biệt là tác phẩm 《 Nhân chứng ngoài ý muốn 》. Lần này đang quay phần tiếp theo, tôi mới lấy điện thoại ra xem Mạc Khiêm một chút. Nhưng lại không biết, thầy Lạc lại…”
“Tên nhóc kia…” Hầu Dịch nói thầm với bản thân một câu, sau đó vẻ mặt ôn hòa mà giải thích: “Phần quay tiếp theo có một chút áp lực. Vai diễn lần này của Lạc Cảnh Tu lại là vai diễn lúc trước của Mạc Khiêm. Diễn xong không thể né tránh được việc người hâm mộ sẽ đem ra so sánh. Cậu ấy áp lực cũng là chuyện bình thường.”
“A….” Tiểu Thẩm vô cùng áy náy mà liên tục xin lỗi. “Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi. Đều là do tôi không suy nghĩ chu đáo.”
“Không sao, không sao. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể vì điều này mà làm cô xấu hổ được. Cô đợi tôi, tôi sẽ đi phê bình cậu ấy cho cô.” Nói xong, phó đạo diễn Hầu Dịch liền tốt bụng chạy nhanh để đuổi kịp được Lạc Cảnh Tu.
Từ từ…
Tiểu Thẩm lại càng thêm mơ hồ.
Nếu Lạc Cảnh Tu vô cùng ghét bỏ Mạc Khiêm, vậy vì cái gì mà Lạc Cảnh Tu vẫn nhận vai diễn của Mạc Khiêm?
“Ê ê!” Hầu Dịch kêu lên: “Thằng nhóc họ Lạc kia!”
Lạc Cảnh Tu dừng lại.
Cậu đúng là có một khuôn mặt được ông trời ưu ái. Cho dù nhìn người ta với khuôn mặt lạnh lùng, người ta cũng sẽ chỉ cảm nhận được nét mặt thanh tú của anh ấy, chứ không hề cảm thấy thô lỗ.
Hầu Dịch nhìn ngó xung quanh, tìm được một chỗ tối không có người đi qua liền kéo Lạc Cảnh Tu vào mà nói:
“Tôi nói cậu nghe, dù cậu có ghét Mạc Khiêm cỡ nào cũng đừng bày sắc mặt với tiểu cô nương nhà người ta chứ.” Hầu Dịch vẻ mặt mệt mỏi. “Nếu không phải—khụ khụ, tôi biết sau lưng cậu có chỗ dựa vững chắc. Nhưng bây giờ cậu đã nổi tiếng, một chút sai sót nhỏ cũng bị réo tên. Bây giờ tin đồn cậu với Mạc Khiêm bất hòa cũng càng ngày càng nhiều. Điều này không hề tốt cho thanh danh của cậu một tí nào hết.”
Lạc Cảnh Tu chớp mắt nhìn anh ta, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn mà nghe anh ra nói. Nhưng khi nhắc đến hai chữ “Mạc Khiêm”, cánh tay đang thả lỏng hai bên hông run lên.
Hầu Dịch không bỏ qua chi tiết này. Anh chỉ có thể thờ dài, vỗ vỗ vai Lạc Cảnh Tu, thăm dò mà hỏi: “Mạc Khiêm…Vẫn chưa có tin tức gì của Mạc Khiêm sao?”
Không cần nghe câu trả lời, nhìn thấy sắc mặt của Lạc Cảnh Tu, Hầu Dịch cũng đã biết đáp án là gì.
Ba năm trước, Mạc Khiêm, người đang nổi như cồn trong làng giải trí, nắm trong tay mười một danh hiệu diễn viên hạng nặng, được coi là nhân vật hàng đầu trong thế hệ của anh. Đột ngột tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí. Kể từ đó trên thế giới không còn một tin tức gì của anh, dường như anh đã bốc hơi như chưa từng tồn tại. Trong ba năm này, cả người hâm mộ và bạn bè của anh ấy đều không nhận được bất kỳ tin tức nào về Mạc Khiêm.
Hầu Dịch với Mạc Khiêm là bạn thời đại học, hai người đã quen biết được nhiều năm. Lạc Cảnh Tu chính là đàn em khóa dưới của hai người. Cậu ấy chính là fan số một của Mạc Khiêm lúc chưa xuất đạo. Nhưng kể từ ba năm trước khi Mạc Khiêm tuyên bố rút lui, thì Lạc Cảnh Tu cũng đột nhiên trở mặt thành thù với Mạc Khiêm. Kể từ đó cũng không còn nghe được hai chữ này nữa.
Hầu Dịch lúc đó đang cùng tổ ở trong núi phía Tây Bắc, chờ lúc quay xong trở ra thì mọi thứ cũng đã thay đổi rồi. Cho đến khi bị Lạc Cảnh Tu chạy đến hỏi phương thức liên lạc với Mạc Khiêm, anh ta mới biết người bạn của mình đã biến mất giữa biển người mênh mông. Mà Lạc Cảnh Tu cũng đã chuyển từ “Fan biến thành anti”. Trở thành anti fan số một của Mạc Khiêm.
Chớp mắt ba năm đã trôi qua. Lạc Cảnh Tu từ một người hâm mộ nhỏ, trở thành một đại minh tinh nổi tiếng. Mà Hầu Dịch cũng đã có chỗ đứng vững vàng trong nghề. Duy chỉ Mạc Khiêm vẫn mất tích như cũ.
“Không cần nhắc đến nó nữa.” Hầu Dịch xua xua tay như thể đang đuổi những con ruồi bọ phiền phức. “Hai anh em chúng ta đã lâu không gặp lại. Tối nay cùng nhau đi uống một chén thì như thế nào?”
Lạc Cảnh Tu nghĩ một lúc: “Thứ ba tuần sau, tôi mời.”
“Vẫn cứ quý chữ như vàng như thế.” Hầu Dịch cũng không so đo việc Lạc Cảnh Tu kiệm lời như thế, vỗ vỗ vai cậu: “Được, vậy tôi chờ cậu.”
Từ phim trường trở về thì trời cũng đã khuya. Nhà của Hầu dịch gần ngay phim trường, nên anh ta ngâm nga bài hát rồi đi bộ về nhà.
Anh ta sống trong một khu tập thể kiểu cũ. Ở cũng đã được mấy năm, nhưng vì giao thông thuận tiện nên cũng không buồn chuyển nhà. Chỉ là cơ sở vật chất có phần xuống cấp. Lúc đang định bước vào hành lang thì thấy có một người đang cuộn tròn ngồi trong góc.
Người kia râu ria xồm xoàm, quần áo thì tả tơi. Trông chả khác gì một kẻ ăn xin cả. Bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, Hầu Dịch thấy anh ta ăn mặc mỏng manh, trong lòng có chút không đành lòng. Tiến đến gần đối phương đang tính mở miểng hỏi, liền thấy anh ta ngẩng đầu lên nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng trắng: “Hầu Tử, làm điếu thuốc không?”
Hầu Dịch nghe thấy một âm thanh quen thuộc “Hầu Tử” đột nhiên khẽ giật mình. Đây là biệt danh của anh ta lúc còn học đại học. Lúc ấy anh ta vẫn chưa có thân hình đầy mỡ như bây giờ. Lúc ấy anh ta có thân hình gầy nhưng rắn chắc, nên mọi người mới gọi anh ta như thế. Hơn nữa, giọng nói này lại vô cùng thân quen….
Anh ta xoa xoa mắt, nhìn thật kỹ người kia. Trên mặt đầy râu ria, không biết đã bao lâu chưa cạo. Tóc cũng tính là vẫn còn sạch sẽ, nhưng cũng không biết là đã bao lâu chưa cắt tóc. Tóc đã dài đến mức gần như che hết đôi mắt của người kia. Tuy thế, đôi mắt ấy lại sáng ngời, trong trẻo và kiên định đến kinh ngạc. Đôi mắt giống như đang toát ra ánh lửa mạnh mẽ mà diễm lệ.
Hầu Dịch chỉ quen biết một người có ánh mắt như thế.
“Mạc—” Anh ta hét lên một tiếng phá vỡ âm thanh tĩnh mịch ở hành lang. Không dám tin vào mắt mình, một tay ôm lấy người kia đứng lên, một tay ra sức đánh vào bả vai người kia: “CMN! Tên khốn nhà cậu! Ba năm qua cậu chết ở đâu thế hả?!”
“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Tôi còn chưa ăn cơm đâu. Cậu đánh tôi sắp gãy vai rồi đây này.” Nói đến đây, Mạc Khiêm cũng cười hì hì đồng thời vỗ vỗ bả vai của Hầu Dịch “Không dễ dàng gì, nhưng ông đây quay trở lại rồi.”
Trong phòng, Mạc Khiêm ăn ngấu nghiến mì gói do Hầu Dịch nấu như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày. Hầu Dịch ngồi đối diện anh, đốt một điếu thuốc, nhiều lần muốn hỏi nhưng không biết làm cách nào để mở miệng.
Nhìn bộ dáng này của Mạc Khiêm, chắc chắn ba năm trôi qua cực kì nghèo túng và chật vật.
Hầu Dịch từng nhìn thấy bộ dạng hiên ngang khí phách ba năm trước của Mạc Khiêm, cũng như bộ dạng đứng dưới ánh đèn sân khẩu được mọi người ngưỡng mộ. Nên bằng trực giác, anh ta có thể hiểu được khoảng cách của Mạc Khiêm ba năm trước và Mạc Khiêm của hiện tại là như thế nào. Xem xét tâm trạng của đối phương, trong nhất thời thật sự không biết phải mở lời thế nào.
Trong lúc anh ta còn đang bối rối không biết nên mở miệng thế nào, thì Mạc Khiêm bên kia đã ăn xong bát mì gói thậm chí là cầm lên uống hết nước mì. Ăn uống xong xuôi, anh còn hài lòng mà vỗ vỗ cái bụng, đã thế mở miệng thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Hầu Tử à, tay nghề nấu mì gói của cậu thụt lùi rồi.”
“Có ăn là tốt rồi!” Hầu Tử buột miệng nói, tâm tình ủ rũ anh ta cẩn thận ấp ủ cả nửa ngày đã không cánh mà bay. “Mẹ kiếp. rốt cuộc cậu sao thế? Là bị người khác lừa gạt hay cướp đoạt? Làm sao mà đã biến thành bộ dạng này rồi?”
Vẻ mặt thõa mãn lúc nãy của Mạc Khiêm trong nháy mắt cứng lại. Anh mở to hai mắt xong im lạnh cúi đầu. Lấy tay che miệng, đôi lông mi thật dài run run nhè nhẹ.
Mạc Khiêm từ trước đến nay đều là một đứa không tim không phổi, nhưng giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh Hầu Dịch có phần chột dạ. Nghĩ thầm có phải đã động chạm đến nổi đau của Mạc Khiêm rồi hay không?
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta nhịn không được mà vội vàng hỏi.
“Khụ—khụ khụ!” Mạc Khiêm ho khan một tiếng, vẻ mặt đau buồn mà trả lời : “Uống nhanh quá, hành lá còn mắc ở cổ họng.”
Mẹ nó! Hầu Dịch vô cảm mà ném hộp khăn giấy qua cho Mạc Khiêm.
Động tác của Mạc Khiêm vô cùng linh hoạt, duỗi tay liền bắt đước hộp khăn giấy. Rút ra lau lau miệng, ợ một cái rồi đứng lên. Chỉ vào phòng tắm mà hỏi: “Mượn phòng tắm của cậu tắm nhé. Chắc cậu không để ý đâu nhỉ?” Ngoài miệng thì hỏi như thế, nhưng thân thể tự nhiên mà đi vào phòng tắm.
Hầu Dịch nhe răng, cuối cùng thì do bản tính tốt bụng nên anh ta cũng không đuổi Mạc Khiêm đi, mà còn chủ động nói cho anh vị trí của dầu gọi cùng sữa tắm. Lại còn hoài nghi mà hỏi: “Cậu có mang quần áo để tắm rửa không?”
Mạc Khiêm lúc đến có đem theo một chiếc túi bị hỏng. Khi vừa bước vào phòng thì anh đã vứt nó ngay cửa, lúc này lại đang ngồi lục chiếc túi ấy. Không bao lâu liền tìm được một vài bộ quần áo, cùng với một chiếc túi nhỏ bị hỏng. Nghe Hầu Dịch hỏi cũng tùy ý mà xua tay.
Hầu Dịch nhìn chiếc túi có phần quen thuộc. Nhưng đến khi Mạc Khiêm bước vào phòng tắm rồi, anh ta cũng không nhớ ra được là mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Thở dài một tiếng, Hầu Dịch dọn dẹp bát đũa mà Mạc Khiêm dùng sau đó lau sạch mọi thứ trên bàn. Suy nghĩ miên man trong một lúc.
Nghĩ ngợi lung tung không được bao lâu thì cửa phòng tắm lại mở ra. Hầu Dịch theo bản năng quay sang nhìn.
Giống như lần đầu nhìn thấy Mạc Khiêm mười năm trước vậy, anh ta nhìn đến mức ngớ người luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT