“Thằng nhóc này, ba năm không gặp không đến mức để cậu phải dùng phương thức mãnh liệt này để chào đón anh em tốt của cậu trở về chứ??.” Mạc Khiêm né tránh một cách linh hoạt, trong lòng sợ hãi mà uống một hớp bia thật lớn.
Hầu Dịch lấy tờ giấy ăn trên bàn lau miệng, tiện thể lục lại trí nhớ xem có còn người nào trùng tên hay phát âm tương tự hay không: “Cậu nói Lạc Cảnh Tu nào cơ?”
“Còn đứa nào nữa chứ?” Mạc Khiêm trả lời xong cũng làm cho anh ta thôi tốn công vô sức mà lục lại ký ức nữa: “Sao hả? Cậu không quen thằng nhóc đó hả?”
Hầu Dịch vo vo khăn giấy lại rồi ném nó đi, cẩn thận hỏi lại một lần nữa: “....Cậu xác định muốn chọn thằng nhóc đó?”
“Đúng vậy, thằng nhóc này ba năm qua tiến bộ cũng ghê gớm đó chứ. Năm ngoái cái bộ phim “Băng Mang” của cậu ấy tôi thấy nó thật sự rất tuyệt! Tôi xem đi xem lại đến tận 8 lần, đến mức bé nhân viên ở đấy còn quen tôi luôn cơ. Mỗi lần tôi đến bé ấy đều đưa bỏng ngô cho tôi ăn đó.” Mạc Khiêm khen không dứt miệng: “Cậu ấy nhận vai diễn này, tôi chắc chắn tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Mà tôi cũng không nghĩ ra được ai có thể tốt hơn so với cậu ấy cả.”
“Trước tiên không nói đến việc ai tốt hơn ai.” Hầu Dịch có chút mệt mỏi mà nói: “Cậu có xác định thằng nhóc đó sẽ đồng ý nhận vai diễn không?”
“Tại sao lại không đồng ý chứ? Kịch bản xuất sắc đến như vậy mà cậu ấy lại còn ghét bỏ nó à? Tôi đã mời, chẳng lẽ còn có người dám từ chối tôi sao?" Mạc Khiêm điên cuồng mà hỏi một lúc ba câu hỏi. Khí thế tự tin mạnh mẽ đến 10 phần.
“Người ta từ chối là tại vì cậu đó!” Hầu Dịch dứt khoát mà trực tiếp làm rõ cho anh nghe: “Tính tình của thằng nhóc Lạc Cảnh Tu cậu cũng không phải là không biết. Ngoài mặt có thể không quan tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng để ý. Tôi nhìn thấy sự khúc mắc của thằng nhóc đó với cậu đấy. Không biết giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng trước khi quyết định chọn cậu ấy, thì cậu nên xem phải mời cậu ấy bằng cách nào đi đã.”
Mạc Khiêm ngây người ra một lát, cả người anh giống như quả bóng bị xì hơi vậy. Ngồi ngửa đầu trên sofa im lặng một hồi lâu. Thật hiếm thấy một người như anh lộ ra một nụ cười khổ: “Cậu ấy có khúc mắc với tôi sao?”
“Việc này trong giới giải trí ai ai cũng biết hết.” Hầu Dịch kinh ngạc mà hỏi: “Cậu không biết á? Mười cái tài khoản marketing thì cũng có đến 8 cái là đang đoán xem lý do mà hai người các cậu trở mặt với nhau. Người hâm mộ của hai cậu cũng suốt ngày gây sự với nhau trên diễn đàn. Chậc chậc, các cô gái bây giờ mắng người khác cũng hung dữ quá ấy chứ.”
“Tôi ở chỗ kia…Haizz muốn đi xem phim cũng phải mất tận hai tiếng đi xe. Tín hiệu điện thoại ngày thường có lúc có có lúc mất. Cậu coi như tớ bị ngăn cách khỏi thế giới đi.”
“Cậu thật sự đã chốn đến vùng núi khỉ ho cò gáy nào đó thật hả?” Hầu Dịch líu cả lưỡi. Anh ta biết Mạc Khiêm là con người cực kỳ thích náo nhiệt. Nếu không có việc gì cũng sẽ tự nghĩ ra việc để làm. Thế mà lại còn có thể tự mình sống ở nơi hẻo lánh như thế trong suốt ba năm trời.
“Cũng không còn cách nào khác cả.” Mạc Khiêm buông tay, cũng do dự mà hỏi: “Cậu ấy thật sự rất ghét tôi sao?”
Hầu Dịch gật đầu một cách chắn chắn, hỏi anh: “Hai người rốt cuộc là xảy ra việc gì vậy? Tôi nhớ rõ 3 năm trước mối quan hệ của các cậu rất tốt mà.”
“Vậy thì khó rồi đây.” Mạc Khiêm làm lơ lòng hiếu kỳ của Hầu Dịch, vuốt vuốt cằm mà lâm vào sự im lặng. Chớp chớp mắt một cái liền vỗ đùi mà nói: “Thật sự không được. Trước tiên, tôi sẽ không trực tiếp xuất hiện. Cậu sẽ là người đi mời cậu ấy, chờ đến lúc ký hợp đồng rồi cậu ấy có muốn từ chối cũng không được nữa.”
“Cậu là thế lực tà ác trong giới giải trí hả?” Mạc Khiêm thế mà có thể nghĩ ra một cái thủ đoạn vô sỉ như thế. Hầu Dịch xem như mình đã được mở rộng tầm mắt rồi.
“Tôi cũng đâu có biết chỉ là mới trải qua ba năm, mà cậu ấy lại hận tôi đến mức đó đâu.” Mạc Khiêm bày ra vẻ mặt vô tội nhún nhún vai mà nói.
“Lạc Cảnh Tu nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng tính tình cũng không kém đâu. Cậu rốt cuộc đã làm gì thằng nhóc đó vậy?” Hầu Dịch hỏi. Nhớ tới một đống tai tiếng trước kia của Mạc Khiêm liền thuận miệng mà hỏi tiếp: “Không lẽ cậu cướp bạn gái của cậu ta hả? Không đúng, nhìn cái vẻ thù hận sâu sắc của cậu ta mà nói thì có phải cậu đùa giỡn tình cảm của người ta không?”
Anh ta chỉ là nhất thời trêu đùa một chút thôi, nhưng điều làm anh ta hoảng sợ chính là Mạc Khiêm thế mà im lặng không nói gì cả.
“Cậu cong từ lúc nào thế hở?” Hầu Dịch kinh ngạc cùng sợ hãi: “Ây ây, cậu thật sự không bội tình bạc nghĩa với thằng nhóc đó thật chứ?”
“Tôi là hạng người như thế hả?” Mạc Khiêm vẻ mặt nghiêm nghị chính khí mà hỏi ngược lại.
Vẻ mặt của Hầu Dịch đã nói lên tất cả ý của anh ta.
“Thôi được rồi.” Mạc Khiêm sờ sờ mũi của mình, mơ hồ nói: “Tôi muốn biết cậu định nghĩa “bội tình bạc nghĩa” là như thế nào.”
“Vãi…ba năm trước cậu ấy vẫn còn đang là sinh viên đó? Cậu là cầm thú hay gì hả?!” Hầu Dịch cực kỳ oán giận, ánh mắt mang theo chữ “Tra nam” mà khiển trách Mạc Khiêm.
“Không có. Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà hủy hoại trong sạch của người khác. Chắc là ba năm trước tôi bỏ đi mà không nói một tiếng với cậu ấy, nên giờ cậu ấy mới giận dỗi tôi thôi.” Mạc Khiêm nói xong lại có phần ngoài ý muốn mà nhìn lại anh ta: “Cậu thế mà dám đứng về phía của thằng nhóc đó hả.”
Hầu Dịch thở phào nhẹ nhõm: “Người ta luôn luôn nỗ lực, tài năng thiên phú lại cao. Chỉ là có mỗi cái khuyết điểm là ít nói thôi. Bình thường không làm giá, cũng không gây chuyện với ai. Những người hợp tác với cậu ấy đều khen không dứt miệng cơ đấy. Nếu giữa hai người thật sự không có mâu thuẫn gì với nhau. Vậy hai ngày tới cậu đi cùng tôi đến phim trường, để hai người nói chuyện với nhau rồi tháo gỡ khúc mắc đi.”
“Đang đợi câu này của cậu đấy!” Mạc Khiêm cười cười, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo và tự đắc: “Tôi đã nói rồi mà, cậu ấy sinh ra chính là thiên tài trong giới diễn xuất. Ông trời đã thương cậu ấy như thế, ai muốn dập tắt cậu ấy cũng dập không nổi. Càng dập thì cậu ấy càng tỏa sáng.” Nói xong anh cầm lon bia vị dứa uống cạn, đứng lên duỗi người nói: “Được rồi, chúng ta không còn là những thanh niên trai tráng như xưa nữa. Không chịu nổi thức đêm đâu, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Hầu Dịch đối với dáng vẻ không xem mình là người ngoài của anh đã quen thuộc lắm rồi. Sau đó liền ném cho Mạc Khiêm một cái nệm chăn, anh cũng rất thoải mái mà trải xuống dưới sofa nằm ngủ.
Đêm nay, Hầu Dịch ngủ thật sự không quá yên ổn. Nghĩ đến người bạn lâu năm của mình đột nhiên quay trở lại đã rất kinh ngạc rồi. Ấy thế mà còn đem về một tin tức chấn động lòng người.
Theo đạo lý mà nói, anh ta không nên vì một cái hạng mục hão huyền mà kích động đến như vậy. Nhưng kịch bản kia thật sự làm anh ta rất hứng khởi, nhịn không được mà cân nhắc xem mình nên quay như thế nào cho tốt. Cái loại tâm trạng luôn thấp thỏm cùng kích động này, anh ta thật sự đã rất lâu rồi chưa trải qua. Tính từ lúc mà anh ta tốt nghiệp đến bây giờ.
Trong lòng đủ loại nỗi lòng phức tạp không thể diễn tả được bằng lời. Ngày hôm sau khi bị chuông báo thức đánh thức, đầu óc của Hầu Dịch có chút không phản ứng kịp. Mãi một lúc sau mới chậm rì rì mà rời khỏi giường. Trong lòng hoài nghi có phải hôm qua anh ta chỉ đang mơ một giấc mơ hay không.
“Chào buổi sáng.” Thanh âm của Mạc Khiêm đã khiến anh ta biết được đây là sự thật. Anh chàng này ấy thế mà còn dậy sớm hơn cả anh ta. Đã thế còn thay đồ tươm tất, ngồi trên sofa mà nghịch điện thoại.
“Dậy sớm thế hả?” Hầu Nghị ngáp một cái rồi hỏi.
“Đang có tâm sự.” Mạc Khiêm giọng nói thiếu đứng đắn mà trả lời.
Hầu Dịch nhận ra được trong câu trả lời của Mạc Khiêm có phần nghiêm trọng: “Có việc hay là có người?”
Mạc Khiêm ngoài ý muốn mà trả lời: “Biểu hiện của tôi rõ đến thế hả?”
“Không có. Nhưng lúc 3 giờ sáng tôi tỉnh dậy thấy cậu ngồi ở phòng khách mà thở dài.” Hầu Dịch nói: “Tôi biết cậu là một người luôn giấu mọi chuyện trong lòng. Tôi biết cậu có thói quen tự mình lo hết mọi chuyện, sẽ không nói với ai cả. Nhưng chúng ta là anh em với nhau cũng mấy năm rồi, tôi hy vọng cậu ít nhất cũng phải biết một điều này. Đó là tôi luôn đợi cậu nói ra, mà tôi cũng không thấy phiền về điều đấy.”
Mạc Khiêm chớp mắt một cái, hiển nhiên là vì lời nói của anh ta mà vô cùng cảm động. Cuối cùng anh thở dài một tiếng: “Aizz, thật ra hôm qua tôi cũng muốn nói.”
“Nói cái gì?”
“Sô pha nằm lâu thật sự không thoải mái á.” Mạc Khiêm thành thật mà nói: “Nếu đã là anh em tốt, hay là cậu nhường giường cho tôi đi!”
“Cút cho ông.” Tính tình của Hầu Dịch tốt như vậy mà cũng bị Mạc Khiêm chọc tức rồi.
Mạc Khiêm ha ha cười, cuối cùng nghiêm túc mà nói: “Tôi bảo đảm với cậu, đợi mọi chuyện ổn rồi tôi nhất định sẽ kể hết mọi việc cho cậu nghe.”
Hầu Dịch ngẩn người ra rồi gật đầu mạnh một cái.
Hai người cùng nhau ăn sáng rồi cùng đi đến phim trường.
Mạc Khiêm vẫn luôn mang khẩu trang, ngoan ngoãn mà đi theo phía sau anh ta. Thật sự không khiến cho bất cứ ai chú ý cả, chỉ là khi tới nơi thì mới phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn—-Lạc Cảnh Tu hôm nay xin nghỉ nửa ngày.
Chuyện này cũng thật sự kỳ lạ. Lạc Cảnh Tu từ trước đến này là có tiếng chuyên nghiệp trong nghề. Bộ phim lần trước đóng, ngoài ý muốn mà bị quăng ngã đến gãy xương, thế mà vẫn kiên trì diễn tiếp cùng với vết thương ấy. Không bao giờ làm chậm tiến độ của đoàn. Thế nào mà hôm nay cậu ấy lại xin nghỉ cơ chứ. Không lẽ thật sự biết được Mạc Khiêm đến tìm cậu ấy chứ?
Hầu Dịch đem suy đoán của mình nói cho Mạc Khiêm nghe. Mạc Khiêm nghe xong có chút thất thần, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Dường như anh không quá để tâm đến sự việc kia: “Ai mà có bản lĩnh biết trước được mọi việc thì đã sớm đi mua vé số rồi. Thôi kệ đi, tôi đi trước đây, lần sau lại tính tiếp.”
“Dù gì cũng đã lỡ tới một chuyến rồi. Cậu đi vội như thế để làm gì?” Hầu Dịch không cho anh đi, rồi nói thêm: “Tôi còn muốn dẫn cậu đi gặp một người nữa cơ.”
“À, là cái người làm biên kịch lúc trước cậu nói đúng không?” Mạc Khiêm nhớ lại lúc trước Hầu Dịch có nói với cậu về người này: “Vậy đúng lúc tôi cũng đến rồi, tôi cũng muốn gặp cái người đó.”
Lúc Thẩm Giai bị Hầu Dịch gọi tới, cô còn tưởng rằng lại yêu cầu chỉnh sửa lại kịch bản tiếp. Cô ôm lấy notebook chạy một mạch như bị deadline dí mà đến gặp anh ta. Chạy tới nơi thì thấy Hầu Dịch đang ngồi tủm tỉm cười rồi vẫy vẫy tay với cô, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi ngồi cùng.
Thẩm Giai khi thấy rõ được mặt của đối phương liền mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn: “Mạc..Mạc—-”
“Moaz moaz?” Người trẻ tuổi ấy nghiêng nghiêng đầu cười cười nhìn cô: “Người trẻ tuổi bây giờ, có phương thức chào nhiệt tình thật đấy.” Sau đó giơ tay đến trước mặt cô: “Chào cô, tôi là Mạc Khiêm.”
Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Giai vẫn chưa hết bàng hoàng vì những chuyện xảy ra khi nãy.
Mạc Khiêm ở ngoài đời còn đẹp hơn cả Mạc Khiêm trên điện ảnh nữa.
Cô đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ vừa nói chuyện phiếm với bạn bè vừa đánh đánh vài chữ trên điện thoại. Nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy không ổn, liền xóa toàn bộ mà viết lại lần nữa: [Cíu tôi trời ơi! Hôm nay tôi gặp được một anh trai thiên thần siêu cấp đẹp trai nè!!!]
Trong đầu cô lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh siêu cấp đẹp trai của Mạc Khiêm. Thậm chí là anh đang nói cái gì cô cũng không nhớ nữa rồi. Những gì mà thần tiên nói, chắc chắn là ngôn ngữ của các vị thần tiên. Cái gì mà mời cô tham gia hạng mục đầu tiên của anh, rồi cái gì mà làm biên kịch cho kịch bản của anh ấy. Chắc chắn, nhất định là cô nghe không hiểu được anh nói cái gì cả…
Khoang khoang….
Thẩm Giai xoa xoa lỗ tai của mình, lại gõ nhẹ vào đầu của cô.
Cô thế mà thật sự được nam thần mời làm việc cùng anh ư!!!!
Thẩm Giai a một tiếng rồi đứng dậy, rồi đem sự việc này kể ra cho bạn cô. Bên kia rep lại câu của cô cũng cực nhanh: “Mạc Khiêm á? Cái con người mang danh tra nam kia á? Nè nè, coi chừng cậu bị người ta lừa nha.”
Câu trả lời của bạn cô làm cô khôi phục lại lý trí của mình. Nghĩ nghĩ một chút mới phát hiện ra, cô là con người không quan tâm những tai tiếng của giới giải trí, cô chỉ quan tâm đến tác phẩm mà thôi. Nhưng mà những người bạn khác của cô khi nói về Mạc Khiêm cũng không nói những gì tốt về anh cả.
Đang suy nghĩ một chút, cô liền nghe bạn tốt của cô nói thêm một tin tức: “Tớ nghe nói 3 năm trước, Mạc Khiêm đang ân ái với người khác thì bị bạn gái phát hiện. Sợ bản thân sẽ bị gièm pha khi sự thật phơi bày, nên Mạc Khiêm mới phải rút lui khỏi giới giải trí.”
Đây là một người bạn biết rất nhiều chuyện trong giới giải trí, nhưng cô cũng không quá tin tưởng những tin tức mà bạn cô nói.
Lúc nãy khi gặp Mạc Khiêm tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng hình ảnh được lưu lại trong trí nhớ của cô Mạc Khiêm là một con người lễ phép khiêm tốn, cô cực kỳ có ấn tượng tốt với anh. Từ lúc gia nhập giới giải trí cho tới nay, cô đã gặp không ít những minh tinh khác nhau. Tính tình không tốt mà danh hiệu cũng chả cao. Cũng coi như Mạc Khiêm là người đầu tiên cô có ấn tượng tốt đi.
Nhưng mà, mặc dù Mạc Khiêm là người hòa thuận. Mà lời mời của anh cũng khiến cô cực kỳ hứng thú, nhưng nếu để tham gia một hạng mục, cô vẫn là nên suy nghĩ kĩ một chút thì tốt hơn.
Trong cuộc sống của Thẩm Giai từ trước tới nay, cô không cần phải làm gì trái với lương tâm của mình. Con người của Mạc Khiêm như thế nào, chính là thứ quyết định cô sẽ chấp nhận lời mời của anh hay là từ chối nó. Người xưa có câu “Tri nhân tri diện bất tri tâm”(1), Thẩm Giai tự nhận bản thân cô không có mắt nhìn người, ngón tay trong vô thức mà ấn vào thanh tìm kiếm gõ những chữ mà đang mắc kẹt trong lòng cô.
“Mạc Khiêm giải nghệ.”
Lập tức hiện ra những thông tin cô đang cần tìm kiếm. Một video ngắn nhưng có mặt "Tại sao Mạc Khiêm lại rút lui khỏi giới giải trí” xuất hiện, Thẩm Giai liền lập tức nhấn vào.
“Mạc Khiêm giải nghệ rốt cuộc là vì chuyện gì? Mọi người chắc không hề thấy xa lạ gì với Mạc Khiêm đúng không? 16 tuổi vừa tiến vào giới giải trí liền đạt được giải diễn viên mới xuất sắc. 19 tuổi giành được vòng nguyệt quế, trở thành diễn viên xuất sắc nhất của năm. Sau đó đến năm 22 tuổi, nhờ vào tài năng diễn xuất của mình mà anh đạt được giải thưởng mà bao nhiêu diễn viên mong đợi, đó chính là ảnh đế. Anh được coi là một diễn viên xuất sắc trong giới diễn viên cùng thế hệ với anh. Nhưng một con người có tương lai vô cùng xán lạn như thế, rốt cuộc giải nghệ là vì lý do gì? Vì chuyện gì mà anh chọn giải nghệ năm 24 tuổi? Sau đây, hãy để biên tập viên cùng mọi người tìm hiểu nhé.”
“Mạc Khiêm giải nghệ, thật ra chính là Mạc Khiêm rút lui khỏi giới giải trí. Mọi người chắc sẽ rất kinh ngạc đúng không, nhưng thật sự là như vậy đó. Biên tập viên cũng vô cùng kinh ngạc.”
“Đây chính là toàn bộ sự việc về Mạc Khiêm giải nghệ. Mọi người có ý kiến gì không? Nếu có thì mọi người cùng bàn luận bên dưới nhé!”
Thẩm Giai thiếu chút nữa thì phun một ngụm máu lên màn hình di động.
Đúng lúc này, ánh sáng trước mặt cô đột nhiên tối đi. Thẩm Giai ngẩng đầu lên nhìn, mẹ ơi Lạc Cảnh Tu đang đứng nhìn từ cô từ trên cao xuống.
Mặt cô đen lại.
Cảnh tượng ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô. Thẩm Giai lúc này chỉ cảm thấy mức độ xui xẻo của cô như những nữ chính ngốc bạch ngọt trong truyện mà cô viết. Nhưng mà nếu đem những tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết ấy đem ra bên ngoài so sánh, thì chữ có 3 chữ mà thôi “Ngại vãi *beep*.” Lúc này cô thật sự không nhịn được mà cảm thấy đồng cảm cho những nữ chính dưới ngòi bút của cô.
“Đúng rồi, thầy Hầu Dịch vừa tìm anh đấy ạ.” Vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Giai trong cái khó ló cái khôn nhớ lại chuyện Hầu Dịch tìm cô nói chuyện khi nãy.
Lạc Cảnh Tu gật gật đầu sau đó im lặng rời đi.
Thẩm Giai bỗng chốc trong giây lát nghĩ đến một việc gì đấy.
Chết rồi!!!! Mạc Khiêm vẫn còn ở đó mà!! Lạc Cảnh Tu ghét anh ấy đến thế, nếu hai người gặp nhau chắc sẽ không đến mức đánh nhau đấy chứ? Trước tiên không nói đến Mạc Khiêm là con người như thế nào, nhưng nếu gương mặt ngọc ngà châu báu ấy mà chịu bất cứ tổn thương gì, dù chỉ là một vết xước nhỏ thôi thì cũng tính là tổn thất lớn cho giới giải trí đó.
Cô vội vàng tìm wechat của Mạc Khiêm mà cô vừa add được, kịp thời đem phương hướng của Lạc Cảnh Tu đi mà báo cho anh biết.
Nhìn thấy Mạc Khiêm hồi phục được vẻ mặt như cũ. Thẩm Giai liền thở phào nhẹ nhõm.
Idol của tôi! Tôi chỉ có thể giúp đỡ anh được anh đến đây mà thôi!