Nếu nói gương mặt của Lạc Cảnh Tu được trời xanh ưu ái. Thì gương mặt của Mạc Khiêm lại khiến trời xanh phải ghen ghét.
Mười năm trước, khi Hầu Dịch vừa mới nhập học đại học. Vào ngày khai giảng ấy, trường học tổ chức biểu diễn, tuấn nam mỹ nữ tham gia biểu diễn nhiều như mây. Hầu Dịch vừa kéo vali hành lý đi, vừa ngắm nhìn xung quanh. Cảm giác bản thân giống như đã lạc vào chốn thần tiên mà truyện cổ tích phương Tây vẫn thường kể. Đến cả hô hấp anh ta cũng chỉ dám thở nhẹ, như sợ thở mạnh sẽ làm ảnh hưởng đến chốn thần tiên này.
Ngay lúc đó, anh ta đột nhiên chú ý tới một thiếu niên cao gầy trong đám người nhộn nhịp ấy.
Người con trai ấy tùy ý ôm một chồng tài liệu. Cử chỉ tùy ý, thái độ tùy ý, kiểu tóc tùy ý, cách ăn mặc lại càng tùy ý. Thiếu niên ấy chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun rộng, phối cùng một chiếc quần dài.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng khi thiếu niên ấy xuất hiện thì mọi thứ dường như thay đổi hẳn đi. Anh ấy như một thỏi nam chân hình người mà thu hút hết sự chú ý của mọi người về phía mình. Con đường mà anh ấy đi qua giống như có ma chú khiến mọi người đều phải nhường đường cho anh, cả những âm thanh sôi nổi ban nãy cũng dần dần nhỏ đi.
Cả người Hầu Dịch đều ngẩn ra, bởi vì người thanh niên kia vậy mà lại đang bước đến chỗ của anh.
Vào thời khắc đó, tuy rằng Hầu Dịch không muốn thừa nhận nhưng mà lúc ấy đầu óc anh ta thật sự trống rỗng.
Người hâm mộ sau này của Mạc Khiêm luôn dùng đủ hình ảnh để miêu tả vẻ đẹp của anh, nhưng không có một hình ảnh nào đủ đẹp để mọi người tán thành.
Mặc dù Hầu Dịch có một nền tảng văn học vững chắc, và anh ta cũng quen biết Mạc Khiêm nhiều năm rồi. Nhưng chính anh ta cũng không dám chắc mình có đủ từ ngữ để miêu tả được vẻ đẹp ấy của Mạc Khiêm.
Anh ta chỉ có thể đánh giả tổng thể Mạc Khiêm một cách đơn giản—-
Đáng tiếc là cậu ấy quá nhiều chuyện.
“Cậu đàn em này, muốn mua thẻ điện thoại không? Hiện tại có gói giảm giá, rất tiện khi gọi cho bạn gái đấy.” Đây là lời nói đầu tiên mà Mạc Khiêm nói với anh ta. Chưa đợi Hầu Dịch mở miệng, thì Mạc Khiêm ngay sau đó lại nói câu thứ hai: “Cậu chưa có bạn gái hả?”
“Đã qua ba năm rồi mà cậu vẫn độc thân như trước. Chậc chậc, ngay cả bàn chải dự phòng cũng không có ư?” Trên cổ Mạc Khiêm còn quấn một cái khăn lông, tóc vẫn đang xõa lung tung chưa chải gọn. Nhưng anh vẫn không quên mà ác ý trêu chọc Hầu Dịch.
Nhưng mà Hầu Dịch cũng không thể phủ nhận, anh chàng này thật sự quá đẹp. Râu được cạo gọn, chải tóc xong vuốt tóc gọn gàng lên. Mặc dù cả người vẫn là bộ dạng thiếu đứng đắn, đã thế lại còn mặc quần xà lỏn nhưng lại giống như một anh chàng thiên thần vừa tắm xong vậy.
“Liên quan con m** gì cậu.” Hầu Dịch lấy lại được tinh thần, yếu ớt mà phản bác lại: “Ông đây chỉ chuyên tâm lo cho sự nghiệp. Đâu có giống như cậu, không nói một tiếng đã bỏ đi lâu đến như vậy.”
“Tôi cũng chuyên tâm cho sự nghiệp mà.” Mạc Khiêm không tán thành mà nói. Bộ dạng hợp tình hợp lý kia như muốn nói anh không phải đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới, mà là đi đến một địa phương nào đó mà chuyên tâm đóng phim suốt ba năm trời.
Khoan đã….
Hầu Dịch đột nhiên nghĩ đến, cái tên Mạc Khiêm này tuy rằng sự nghiệp diễn xuất vô cùng hô mưa gọi gió, nhưng đúng là Mạc Khiêm học cùng lớp với anh ta. Tốt nghiệp cũng là sinh viên thủ khoa của ngành đạo diễn, chỉ quay chụp những video ngắn cho tốt nghiệp thôi, thì cũng đã lấy được biết bao nhiêu là giải thưởng rồi.
Anh chàng này chắc không phải trốn đến chỗ nào đó đóng phim đâu nhỉ!
Hầu Dịch nói thầm, xong thuận miệng hỏi anh.
“Thật ra không phải đi đóng phim. Nhưng cũng là bận việc.” Mạc Khiêm vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời anh ta. Cẩn thận dùng khăn lông lau lau tay, sau đó đi tới chỗ balo của mình mà cầm nó lên.
Đột nhiên anh nghiêm túc nên Hầu Dịch có một chút không thích ứng được. Giương mắt nhìn anh, trong lòng nghĩ rốt cuộc Mạc Khiêm đang làm gì.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Mạc Khiêm đứng lên, trong tay cầm một quyển sách rực rỡ màu sắc. Đi đến rồi đưa cho anh ta quyển sách đó.
Hầu Dịch cầm lấy, ngạc nhiên không hiểu mà nhìn xuống quyển sách, đọc to dòng chữ trên đó: “Ưu đãi đặc biệt cho ngày hôm nay—Mẹ kiếp, đây không phải là tờ rơi của siêu thị hả?”
“Mở ra xem đi.” Mạc Khiêm trả lời một cách ngắn ngọn.
Hậu Dịch lật qua giá đặc biệt thịt bò được đánh dấu bằng biểu tượng lớn nhất, anh ta thấy một hàng chữ——
“Chó con chạy theo đuôi của nó.”
Cái quái gì vậy trời…Hầu Dịch nói thầm trong lòng. Anh ta lại nhìn lại thêm vài lần, càng xem đôi mắt của Hầu Dịch càng ngày càng trừng lớn.
Anh ta lướt nhanh qua 10 dòng.
Gió từ bên ngoài thổi vào trong phòng, mang theo khí lạnh của ban đêm.
Hầu Dịch ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh ta cũng đã trở nên ướt át.
“Chuyện hay.” Anh ta thở một hơi dài, lặng người đi trong mấy giây. Sau đó bật người dậy, nắm lấy tay của cái con người đang nghịch cái máy điều khiển từ xa một cách vô vị kia. Liên tục hỏi anh: “Kịch bản này do ai viết? Tôi có quen—Không, tôi chắc chắn không biết người này. Đây rõ ràng là tác phẩm mới. Người này là ai? Tôi muốn gặp!”
Mạc Khiêm một tay che lỗ tai, một tay bị anh ta nắm chặt không cách nào rút ra được. Anh chỉ đành nhún nhún vai nói: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi. Tôi hiểu được trạng thái hiện tại của cậu, cậu luôn luôn kích động khi gặp được thiên tài sáng tác. Nhưng cậu cũng bình tĩnh một chút đi, cánh tay tôi từng bị gãy đó.Cậu mà còn lắc nữa, nếu có bị gì tôi sẽ bắt cậu chi trả tiền thuốc men đấy!”
Hầu Dịch vội vàng buông tay Mạc Khiêm ra: “Thiệt hay giả? Làm sao lại bị gãy thế?”
Mạc Khiêm xoa xoa bả vai của mình hợp tình hợp lý mà nói: “Giả đó. Không nói như vậy sao cậu buông tha cho tôi.”
Hầu Dịch cũng không tức giận với anh. Mạc Khiêm trước kia cũng như thế, mở miệng ra toàn những câu dối trá. Hoặc là bị người khác phát hiện hoặc là anh tự vạch trần bản thân mình. Anh mở miệng 10 câu thì hết 8 câu là nói dối rồi, 2 câu còn lại thì cũng là những câu nói vớ vẩn.
Biết rằng sẽ không moi được bất cứ thông tin gì từ miệng của anh chàng này, Hầu Dịch chỉ có thể từ bỏ. Nhưng mà anh ta cũng mơ mơ hồ hồ mà hiểu được suy nghĩ của Mạc Khiêm.
“Quả thật là một kịch bản hay, cậu muốn sản xuất nó hả?” Hầu Dịch thử hỏi anh.
Mạc Khiêm cười hì hì gật đầu: “Đại đạo diễn Hầu, tôi muốn nhờ cậu làm đạo diễn. Cậu nghĩ sao, có muốn làm hay không?”
Đôi mắt của Hầu Dịch bỗng nhiên sáng lên, nhưng mà hít một hơi thật sau. Sau đó cầm lấy kịch bản trong tay thật chặt, khuôn mặt phúng phính bụ bẫm của anh ta nhăn lại. Biểu hiện anh ta đang có hơi rối rắm.
“Có chuyện gì không thể giải quyết sao?”
“Nói thật thì tôi cũng rất muốn nhận.” Hầu Dịch suy tư một lúc rồi thành thật mà nói: “ Nhưng nếu tự mình làm đạo diễn, tôi sợ tôi không có đủ kinh nghiệm. Rồi làm chậm trễ tiến độ sản xuất nữa.”
Mạc Khiêm thế mà lại thở phào nhẹ nhõm, cười cười nói: “Tôi chỉ sợ cậu không sắp xếp được thời gian mà thôi. Đừng khiêm tốn như thế chứ, cũng vì cậu nói những lời này nên nếu tôi để người khác làm thì tôi không yên tâm được đâu!”
“Nhưng—-”
“Không có nhưng nhị gì cả.” Mạc Khiêm vỗ vỗ vai người anh em tốt Hầu Dịch của mình: “Năm đó ở trường học, cậu cũng như vậy. Á Khoa ngành đạo diễn, có cái gì mà khiến cậu không tự tin cơ chứ. Nếu không gặp phải tôi thì cậu cũng là thủ khoa rồi. Trong nháy mắt có thể đánh bại những người khác một cách đơn giản.”
Hầu Dịch cười khổ nói: “Lời của cậu thật sự khích lệ được tôi rồi đấy.”
Mạc Khiêm không cho là đúng: “Cậu đã đi làm mấy năm rồi, kinh nghiệm cũng đã sớm tích lũy đủ rồi. Chỉ là cậu đang thiếu một cơ hội thôi. Dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng phải trở thành một đạo diễn độc lập, trùng hợp bây giờ lại đang có một kịch bản tốt như vậy dâng đến trước mặt cậu. Cậu thử nghĩ xem, nếu tôi đem kịch bản này cho người khác thì chắc chắn cậu sẽ không chấp nhận được đúng không?”
Lần này Hầu Dịch không còn rối rắm nữa mà dứt khoát trả lời: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy là được rồi!” Mạc Khiêm vỗ tay một cái rồi nói: “Tôi nhắm đến cậu rồi! Cậu yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tìm người giúp đỡ cho cậu.”
Có lẽ vì sự tự tin không sao có thể nói rõ được của Mạc Khiêm truyền nhiễm, Hầu Dịch thật sự bị dăm ba câu nói này thuyết phục.
Không, anh ta không phải bị thuyết phục bởi lời nói của Mạc Khiêm. Mà là chính khát vọng trong nội tâm của anh ta thuyết phục.
Anh ta không ngừng nhìn lại kịch bản, lại lần nữa ngước lên. Cảm thấy cảm xúc trong tim mình trào dâng như con sóng ngoài biển.
Đạo diễn độc lập ư…
Việc này có học sinh khoa đạo diễn nào mà không từng nghĩ đến chứ? Anh ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chưa đủ kinh nghiệm, cần học tập thêm rất nhiều. Nhưng Mạc Khiêm lại nói anh ta chỉ đang thiếu cơ hội mà thôi.
Từ lúc Mạc Khiêm xuất đạo tới này, mỗi một bộ tác phẩm đều là tinh anh trong các tác phẩm. Từ cách chọn tác phẩm này, Hầu Dịch còn có thể nghi ngờ gì nữa chứ?
“Hầu Tử, điệu cười của cậu ghê tởm quá.” Mạc Khiêm chế giễu.
“Mẹ kiếp!” Hầu Dịch buồn bực muốn đóng kịch bản lại nhưng lại luyến tiếc mà lấy ngón tay sờ sờ kịch bản. Đột nhiên anh ta nhớ ra mà hỏi anh: “Cậu diễn vai nam chính? Các diễn viên khác thì cậu đã chọn được chưa? Đúng rồi, cậu nói cậu tìm người hỗ trợ tôi, là cậu muốn vừa diễn vừa làm đạo diễn sao? Công ty sản xuất thì sao? À mà cậu còn chưa nói tôi biết ai là tác giả đấy!”
Anh ta hỏi liên tiếp mấy câu hỏi như súng liên thanh, nhưng Mạc Khiêm lại thong thả ngón tay cái chỉ vào mình: “Nhà làm phim bất tài chính là tôi. Hiện tại cậu gia nhập cùng tôi. Ừm, lực lượng của đoàn làm phim đã tăng gấp đôi rồi, giờ có đến tận 2 người!”
Hầu Dịch thiếu chút nữa thì phun máu: “Việc chưa đâu vào đâu cả, vậy mà cậu muốn lập tức có thể quay à.”
“Đi đến đâu tính đến đấy. Tôi cũng không phải nhất thời nổi lên hứng thú. Những người mà tôi chọn tôi đều đã tính hết rồi.” Mạc Khiêm không cho là đúng mà trả lời. Sau đó anh cười hihi lấy từ trong vali ra hai lon bia dứa, đưa cho Hầu Dịch một lon: “Uống đi, chúc mừng trước cái đã.”.
Loại này vừa rẻ vừa nhiều, mang theo một ít vị ngọt ngọt của hoa quả. Lúc còn đại học, hai người cũng thường xuyên vừa uống vừa nói chuyện. Hai người có thể nói chuyện đến hết đêm. Sau này khi Mạc Khiêm nổi tiếng rồi, anh vẫn thích hương vị này.
Hầu Dịch nhận lấy lon bia, nhớ lại những ký ức hồi trước. Mơ hồ mà cảm nhận được không khí hứng khởi hồi đấy, hai người cụng ly với nhau.
Sau khi nhấp một ngụm bia, hương vị quen thuộc khơi dậy sự nhiệt huyết tuổi trẻ còn chưa tắt của anh ta. Đồng thời có một chút thôi thúc muốn anh ta chiến đấu kịch liệt.
Mạc Khiêm cũng không nói nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “À, đúng rồi. Còn phải làm phiền cậu đề cử cho tôi một biên kịch. Kịch bản này vẫn chưa được sửa lại đâu.”
Hầu Dịch nghĩ một lúc: “Biên kịch hả. Tôi biết có một người vô cùng thích hợp. Nhưng mà mới đi làm không lâu, mới ký hợp đồng thôi. Nhưng năng lực rất tốt, mà còn vì kinh nghiệm của công việc trước đây nên đối với việc xét duyệt cũng rất thành thục và nhanh chóng, trình độ phải nói là cực kỳ tốt.”
“Thật hiếm khi thấy cậu đánh giá cao một người như vậy.” Mạc Khiêm gật gật đầu: “Vậy để tôi gặp thử xem sao, nếu mà ổn thì quyết định chọn luôn.”
“Cậu từ từ đã.” Hầu Dịch hỏi: “Tôi còn chưa nói xong đâu. Cậu lấy tiền ở đâu ra mà làm? Công ty nào sẽ quay cho cậu.”
“Tôi tự mình quay. Từ giờ trở đi tôi là nhà sản xuất độc lập” Mạc Khiêm nói xong, tự mình say mê một hồi mới bổ sung tiếp: “Còn về tài chính sao? Tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Hầu Dịch ngẫm lại một chút, kịch bản lần này kinh phí chắc cũng không cao. Nhưng mà tính cách của Mạc Khiêm thì anh ta hiểu rất rõ, những ngày thường anh trừ bỏ đóng phim ra thì cũng không tham gia hoạt động thương nghiệp nào cả. Tuy rằng nổi tiếng, nhưng thù lao đóng phim cũng không phải là cao.
“Cậu cũng được đấy, được ăn cả hai ngã về không à.” Hầu Dịch líu lưỡi mà nói: “Diễn viên thì sao? Cậu tự đóng thì còn có thể thiếu thù lao. Nhưng những người khác thì không thể đâu. Tôi nói cho cậu nghe, bây giờ với ba năm trước không giống nhau đâu. Lương diễn viên bây giờ chiếm phần lớn đấy, cậu đã chọn được người chưa?”
“Ai nói tôi sẽ thiếu thù lao? Tôi cũng không có dự định sẽ đóng phim. Mạc Khiêm vừa nói vừa mở nắp lon bia mới: “Nam chính tôi sớm đã chọn được rồi, tuyệt đối là người giỏi. Nào, cụng ly vì tôi đã chọn người giỏi thôi!”
Hầu Dịch cụng ly với Mạc Khiêm, tò mò mà hỏi: “Ai thế?”
“Lạc Cảnh Tu.” Mạc Khiêm thuận miệng trả lời.
Hầu Dịch vừa mới uống một ngụm bia liền phun ra: “Khụ, khụ—-Ai cơ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT