Bầu trời không có trăng, đêm trong thành tối mù mịt đến nỗi khó có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Những ngọn đèn đường màu cam bên đường xuyên qua màn đêm, quầng sáng như rũ lòng thương mà chiếu xuống hai người đang đứng bên bồn hoa.
Mạnh Thiển đang nhìn Giang Chi Nghiêu, đôi mắt cô yên lặng và vẻ mặt rất bình tĩnh.
Dưới cái nhìn của cô, chàng trai lùi lại và đặt tay lên vai cô.
Nhưng anh ta không đành lòng lui về phía sau như vậy, anh ta quay lại chỗ cũ cụp mi đứng trước mặt cô, trịch thượng nhìn chằm chằm vào cô.
“Thiển Thiển à... Từ đêm giao thừa đến hôm nay, chúng ta đã hẹn hò hơn hai tháng rồi đấy.”
“Khi nào thì mối quan hệ giữa chúng ta sẽ tiến xa hơn đây?”
Giọng anh ta trầm trầm như thể rất oan ức.
“Em có biết mọi người đang nói gì về chúng ta không?”
“Nói chúng ta không giống một đôi yêu nhau chút nào, nói chúng ta tiến triển chậm, nói…”
Giọng nói của Giang Chi Nghiêu đột ngột dừng lại.
Bởi vì Mạnh Thiển đang yên lặng nãy giờ đột nhiên cất bước đi về phía anh ta.
Cô vòng tay lên cổ anh ta, ấn những ngón tay lạnh giá của mình lên làn da sau gáy anh ta.
Sức lực của cô yếu ớt như chưa ăn cơm, Giang Chi Nghiêu đành phải cúi đầu phối hợp với cô.
Giây phút đó, trái tim Giang Chi Nghiêu dường như đập nhanh hơn.
Từ tận đáy lòng anh ta chợt dâng lên một chút mong đợi. Anh ta thậm chí còn chủ động nhắm mắt và nín thở.
Không ngờ rằng, nụ hôn nồng nhiệt của Mạnh Thiển lại đặt lên mắt anh ta.
Môi cô mềm mại một cách bất thường, giống như kẹo bông gòn và giống như những đám mây.
Nó nóng và áp vào mí mắt lạnh giá của anh ta khiến anh ta chợt rùng mình.
Kỳ vọng của Giang Chi Nghiêu là vô ích, nhưng kỳ lạ thay, anh ta lại không thất vọng.
Ngược lại, chính trái tim của anh ta đang được lấp đầy bởi cái chạm nhẹ nhàng của Mạnh Thiển, và khi nụ hôn kết thúc làm trái tim của anh như được tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
“Chúng ta đang yêu nhau, không phải bọn họ.”
“Không cần thiết để ý người khác nói gì.” Mạnh Thiển hôn lên đôi mắt khiến cô ngày đêm khao khát.
Nhưng cô đã không đặt cược quá nhiều cảm xúc.
Sau khi hôn xong, cô rời khỏi vòng tay của Giang Chi Nghiêu trong lúc anh ta còn đang mê man: “Đã khuya rồi, em về ký túc xá đây.”
“Anh có muốn đưa em về không?”
Lông mi Giang Chi Nghiêu khẽ run, anh ta chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt dưới hàng mi dài vẫn còn hỗn loạn, tràn ngập dục vọng, tựa hồ còn đang hồi tưởng lại nụ hôn độc nhất vô nhị vừa rồi.
Suy nghĩ của anh ta hỗn loạn, anh ta theo bản năng làm theo lời Mạnh Thiển, ngây ngốc gật đầu: “Đương nhiên là anh muốn.”
Sau khi trở lại ký túc xá, Giang Chi Nghiêu ngồi ở bàn làm việc và cười ngây ngô với máy tính một lúc lâu.
Tôn Ngạn và Trương Phàm kêu anh ta một hồi lâu mà vẫn không thấy anh ta phản ứng.
Điều này đã thu hút sự chú ý của cả phòng.
“Sao vậy, A Nghiêu, cậu uống nhầm thuốc à?” Tôn Ngạn vỗ vào lưng Giang Chi Nghiêu.
Chàng trai giật mình, nụ cười cuối cùng cũng tắt, quay đầu trừng mắt với Tôn Ngạn.
Trương Phàm: “Từ lúc cậu trở về, cậu cứ ngồi yên ở đó vẫn chưa hề nhúc nhích.”
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Khóe miệng còn không khép lại được nữa kìa.”
Giang Chi Nghiêu kìm lại không muốn khoe ra, anh ta có chút mất tự nhiên mà sờ sờ mí mắt, cố nén cười lắc đầu: “Không có việc gì, các cậu đi chơi đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong, anh ta cầm điện thoại di động đi ra ban công.
Đột nhiên, anh ta thực sự muốn nghe giọng nói của Mạnh Thiển.
Giang Chi Nghiêu nghĩ rằng sau khi đã có được một số thứ, anh ta sẽ không để tâm đến nó nữa.
Nhưng anh ta đã tính toán sai.
Kể từ khi Mạnh Thiển hôn lên mắt anh ta vào đêm đó, khi anh ta nhìn thấy cô, trong đầu anh ta luôn tràn ngập những suy nghĩ không thể kiểm soát.
Anh ta thậm chí còn năm lần bảy lượt muốn cô hôn anh ta lần nữa.
Nhưng kể từ sau đêm đó, thái độ của Mạnh Thiển đối với anh ta đã trở lại như bình thường không khác gì trước đây.
Khoảng cách giữa họ vẫn chưa được kéo lại gần nhau.
Điều này khiến Giang Chi Nghiêu gần đây ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Anh ta làm chuyện gì cũng không hăng hái, lên lớp cũng trở nên thất thần.
Ngày qua ngày, Tôn Ngạn và những người khác gần như không thể chịu đựng được anh ta nữa.
Sau khi tra hỏi, Giang Chi Nghiêu nói với họ về việc Mạnh Thiển đã hôn anh ta.
“Chết tiệt! A nghiêu, cậu đang đi quá xa rồi đấy.”
“Cướp nữ thần của tôi thì không sao, còn mang cái bộ mặt đắc ý mà bày tỏ tình cảm, cậu còn để người ta sống sao?”
Tôn Ngạn tức giận đập bàn.
Giang Chi Nghiêu lườm anh ta một cái: “Đừng nói nhảm nữa, mau giúp anh em suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ đi.”
Trương Phàm vuốt cằm, chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu ngày đêm nhớ mong người khác.”
“Chẳng lẽ là đã ăn kiêng quá lâu nên ngộp thở rồi?”
Mặc dù Trương Phàm đang nói đùa, nhưng Giang Chi Nghiêu lại rơi vào sự im lặng kéo dài như thể vừa bị đánh thức.
Có thực sự là do anh ta ăn kiêng quá lâu nên ngộp thở?
Ngay khi anh ta còn đang cau mày đau khổ, Trương Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì đó và đưa hai tay giữ vai Giang Chi Nghiêu.
“Được rồi! A Nghiêu, thứ bảy này cậu cũng đến tham dự buổi giao lưu của nhóm tôi đi.”
“Thôi kệ, ngộp cũng không sao, tiện thể giúp tôi áp chế tình hình.”
Trương Phàm đã tổ chức một buổi họp mặt nhóm.
Kể từ khi Giang Chi Nghiêu và Mạnh Thiển đến với nhau, giống như Tôn Ngạn, anh ta cũng đã hoàn toàn từ bỏ Mạnh Thiển.
Tôn trọng niềm tin rằng cả khu rừng không thể bị từ bỏ vì một cái cây, anh ta và Tôn Ngạn đã bận rộn quay lại với công việc trọng đại cả đời của bọn họ.
Cuộc tụ họp nhóm vào thứ bảy này là một cơ hội tuyệt vời để bọn họ thoát khỏi tình trạng độc thân.
Chỉ là cho tới bây giờ, chắc chắn đến huynh đệ còn chưa đủ nữ nhi, đến lúc đó sói nhiều thịt ít, nói không chừng sẽ có đánh nhau.
Nếu Giang Chi Nghiêu có thể tham gia, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều cô gái đăng ký.
Giang Chi Nghiêu không từ chối lời đề nghị của bạn bè, những bạn gái trước đây của anh ta cũng toàn quen biết thông qua những bữa tụ hội như thế.
Chỉ là từ khi anh ta theo đuổi Mạnh Thiển, anh ta đã không tham gia những hoạt động trai gái như vậy gần nửa năm rồi.
Bây giờ Trương Phàm đề cập đến nó, trái tim anh thực sự ngứa ngáy.
Sáng sớm thứ Bảy, Mạnh Thiển nhận được tin nhắn WeChat từ Giang Chi Nghiêu.
[Thiển Thiển, tối nay anh có chút việc, không thể cùng em cho mèo ăn rồi.]
[Anh cũng không thể ăn tối với em được. Đau lòng.jpg]
[Lát nữa anh sẽ gửi cho em thức ăn ướt mới mua cho mèo nhé?]
Mạnh Thiển đồng ý, vài giây sau, cô gửi cho Giang Chi Nghiêu một tin nhắn WeChat khác: [Thức ăn cho mèo bao nhiêu để em sẽ chuyển tiền trả cho anh.]
Giang Chi Nghiêu trả lời: [Không cần, giữa chúng ta còn tính toán như vậy sao? Nhéo mặt.jpg]
Anh ta đã nói như vậy, Mạnh Thiển cũng không khăng khăng nữa.
Cô thậm chí còn không hỏi Giang Chi Nghiêu tối nay bận chuyện gì.
Mạnh Thiển đặt điện thoại lên bàn sạc pin rồi đi rửa mặt.
Cô dự định hôm nay sẽ đến thư viện học cả ngày, gần đây cô đã nghĩ ra một câu chuyện và định viết thử.
Trước khi Mạnh Thiển ra ngoài, trong ký túc xá chỉ có Trần Nhân và Thẩm Diệu Diệu.
Gia đình của Tô Tử Nhiễm ở thành phố Thâm Quyến, cô ấy đã về nhà sau buổi học chiều hôm qua, và nói rằng cô ấy sẽ trở lại trường vào tối mai.
Trên thực tế, gia đình của Thẩm Diệu Diệu cũng ở thành phố Thâm Quyến.
Nhưng nhà cô ấy cách đại học Thâm Quyến gần hai giờ lái xe, cô ấy không muốn chạy tới chạy lui nên cuối tuần nào cũng ngủ trong ký túc xá.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Điều khiến Mạnh Thiển ngạc nhiên là Trần Nhân.
Về mặt học tập, cô ta luôn cạnh tranh so đo với cô.
Vì vậy, mỗi cuối tuần khi cô đến thư viện, Trần Nhân đều sẽ đi theo cô.
Hôm nay cô ta ngồi vào bàn và tập trung vẽ lông mày trước gương mà không hề phân tâm.
Thấy Mạnh Thiển chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Nhân ngăn lại: “Mạnh Thiển, cậu có thể giúp tớ xem lông mày bên nào đẹp hơn không?”
Cô ta có lông mày chữ nhất bên trái và lông mày lá liễu bên phải, so sánh cả hai, có vẻ như lông mày chữ nhất phù hợp với hình dạng khuôn mặt của cô ta hơn.
Vì vậy, Mạnh Thiển chỉ sang trái.
“Bên trái thực sự trông đẹp hơn sao?” Trần Nhân có vẻ nghi ngờ, nhìn trái nhìn phải trong gương.
Mạnh Thiển sợ ảnh hưởng đến Thẩm Diệu Diệu còn đang ngủ nướng, cho nên cô hạ thấp giọng xuống, giọng điệu lười biếng, nghe có chút qua loa: “Thật ra cả hai bên đều rất đẹp.”
Trần Nhân cau mày, cuối cùng cô ta kiên quyết chọn bên phải.
Sau đó, cô ta bắt đầu thử qua lựa chọn son môi.
Mạnh Thiển thấy không còn có việc của mình nữa liền ôm sách đi ra cửa.
Cô vừa đi tới cửa, Trần Nhân liền gọi cô lại: “Mạnh Thiển, tối nay cậu có định ăn tối với tiền bối Giang không?”
Giọng điệu thăm dò của Trần Nhân khiến Mạnh Thiển có chút khó hiểu.
Nhưng cô cũng không suy nghĩ sâu xa, cô thành thật trả lời: “Tôi không đi ăn được, buổi tối anh ấy còn có việc.”
Trần Nhân ừ một tiếng, gượng cười nhìn cô, cô ta trợn tròn đôi mắt đen láy: “Là vậy sao, thật sự là đáng tiếc.”
“Cậu mau đến thư viện đi, học tập chăm chỉ đấy nhé.”
Mạnh Thiển do dự vài giây, sau đó gật đầu: “Tôi đi đây.”
Mạnh Thiển ở trong thư viện cả buổi sáng.
Đến giờ ăn trưa, Thẩm Diệu Diệu gọi điện thoại cho cô nói muốn rủ cô đi ăn trưa ở phố ăn vặt.
Trong bữa ăn, Thẩm Diệu Diệu có nhắc tới Trần Nhân.
Cô cũng nghĩ hôm nay cô ta có phần hơi lạ.
“Khi tớ tỉnh dậy, tớ thấy cậu ta đi ra ngoài với lớp trang điểm tinh tế, và cậu ta còn hẹn với những cô gái ở những phòng ký túc xá khác nữa.”
“Giống như đang hẹn nhau đi mua sắm quần áo ấy.”
Thẩm Diệu Diệu dùng đũa gắp thịt bò trong bát, cùng Mạnh Thiển nói chuyện phiếm: “Cậu có nghĩ rằng cô ta đang yêu đương với ai không?”
Mạnh Thiển ăn một đũa mì gạo.
Món súp chua cay có vị ớt ngấm vào đôi môi đỏ tươi của cô khiến chúng trở nên lấp lánh.
Cô húp một ngụm canh, gắp thêm một miếng thịt bò ướp rồi đưa lên miệng thổi nhẹ: “Mau ăn phần của cậu đi, đừng có nói nhảm nữa.”
Cô nhìn Thẩm Diệu Diệu phồng má không vui liền có chút ngẩn ra.
Trên thực tế, Thẩm Diệu Diệu nói không sai, cuộc sống của cô quả thực rất nhàm chán.
Nghĩ kỹ lại, hình như trước đây cô không có như vậy.
Khi nào thì cô bắt đầu mất hứng thú với hầu hết mọi người và mọi thứ vậy nhỉ?
Có vẻ như là từ hai năm trước, sau khi Cố Thời Thâm rời thị trấn Đào Viên.
Trái tim thiếu nữ sôi nổi của cô dường như đã bị anh lấy đi.
Điều buồn cười nhất là bản thân Cố Thời Thâm có thể vẫn chưa biết điều đó.
Trên đời này có một người, bởi vì anh mà những năm tháng thanh xuân của cô trải qua ôn nhu và nhẹ nhàng.
Cô chưa bao giờ quên anh kể từ đó.
Vì vậy mà cô cảm thấy rằng những người khác và mọi thứ trên thế giới này thật buồn tẻ.
Sau bữa trưa, Thẩm Diệu Diệu cùng Mạnh Thiển đi đến thư viện.
Ở lại chưa đầy một giờ, Thẩm Diệu Diệu không ngồi yên được nên quay về ký túc xá trước.
Mạnh Thiển vẫn ở lại cho đến tối.
Cho đến khi mây đen ùn ùn kéo đến tạo thành cơn mưa như trút nước.
Cô mới quyết định thu dọn sách vở quay về ký túc xá.
Sợ rằng nếu muộn chút nữa thì cô sẽ không thể tự mình quay về.
Vừa lúc Thẩm Diệu Diệu gửi cho cô một tin nhắn WeChat: [Thiển Thiển, khi nào thì cậu trở về ký túc xá thế?]
[Cậu mua giúp tớ bữa tối được không?]
[Cái gì cũng được, khi về tớ sẽ đưa tiền lại cho cậu. Lạy.jpg]
Mạnh Thiển đồng ý.
Khi cô đến khu phố ăn vặt để mua đồ ăn và trở lại trường, màn đêm đã bao trùm toàn bộ khuôn viên trường.
Tiếng kêu râm ran của côn trùng và tiếng chim đặc biệt rõ ràng trong môi trường yên tĩnh, cũng như chuỗi sấm sét trên bầu trời từ xa đến gần.
Sau tiếng sấm là một trận mưa như trút nước từ bầu trời.
Những hạt mưa to hơn ngón tay út của Mạnh Thiển.
Cô vội vàng bảo vệ gói đồ ăn, cúi đầu chạy chậm rãi.
Trên đường đi, cô cũng gặp nhiều sinh viên đang vội vàng như cô, trong đó có Trần Nhân.
Khoảnh khắc cô đi ngang qua Trần Nhân, Mạnh Thiển đã ngửi thấy mùi nước hoa hồng thoang thoảng.
Cô chỉ liếc nhìn lại bóng lưng của Trần Nhân một cái, sau đó quay người tiếp tục chạy về phía khu ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, quần áo của Mạnh Thiển đã bị ướt hơn một nửa.
Cô đặt thức ăn lên bàn và đi tắm trước.
Thẩm Diệu Diệu đi theo cô đến cửa phòng tắm, đứng ở ngoài cửa cùng cô nói chuyện.
“Thiển Thiển, cậu biết không, tối nay Trần Nhân sẽ tham gia một bữa tiệc tụ họp nữ sinh đấy.”
“Tớ vừa mới nói tại sao hôm nay cậu ta kỳ quái như vậy, cậu ta mua quần áo mới, còn tốn thời gian công sức trang điểm mấy lần, nguyên nhân thật sự là có chuyện mà.”
“Nhưng khi tớ hỏi cô ta về chi tiết của cuộc họp mặt, cô ta lại do dự không muốn nói với tớ.”
“Không biết tại sao nhưng tớ luôn cảm thấy Trần Nhân giống như đang làm chuyện gì trái với lương tâm, khi tớ nhắc tới bữa tụ họp thì trông cô ta có vẻ rất chột dạ...”
Mười giờ ba mươi tối.
Mạnh Thiển đang ngồi ở bàn học của cô đọc một cuốn sách.
Thẩm Diệu Diệu nằm ở trên giường chơi game, cô ấy còn đang thắc mắc vụ Trần Nhân tham gia buổi tụ họp nữ sinh.
Tuy nhiên, Mạnh Thiển không quan tâm đến vấn đề này, nếu cô thật sự quan tâm đến chuyện này thì cô đã bị nghẹn đến phát điên rồi.
Ước chừng mười phút sau, Thẩm Diệu Diệu kêu lên một tiếng: “Nếu như có Nhiễm Nhiễm ở đây thì tốt rồi!”
Mạnh Thiển không quay đầu lại: “Cậu có thể gọi điện thoại cho cậu ấy mà.”
“Tớ gọi rồi nhưng cậu ấy đã cúp máy.”
“Cậu ấy trả lời WeChat nói rằng tối nay cậu ấy sẽ ăn tối với anh trai cậu ấy và đồng nghiệp của anh ấy, đồng thời bảo tớ đừng làm phiền cậu ấy nữa cơ.”
Thẩm Diệu Diệu khẽ hừ một tiếng: “Không muốn làm phiền thì tớ đây cũng không thèm làm phiền, tức chết đi được.”
Mạnh Thiển cười cười, vừa định khép sách lại và trở thành khán giả bất đắc dĩ của cô ấy.
Chiếc điện thoại di động của cô đặt trên bàn đột nhiên rung lên.
Là Tô Tử Nhiễm gọi tới.
“Muộn như vậy, Nhiễm Nhiễm còn gọi cho tớ làm gì chứ?”
Mạnh Thiển nghi hoặc.
Dưới ánh mắt tức giận của Thẩm Diệu Diệu, cô chậm rãi rút cáp sạc ra, kết nối cuộc gọi với Tô Tử Nhiễm.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Mạnh Thiển đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Tô Tử Nhiễm ở đầu dây bên kia: “Thiển Thiển, tớ đã gửi cho cậu một video trên WeChat, cậu nên nhanh chóng xem nó đi...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT