Giọng nói của Tô Tử Nhiễm bị lẫn lộn với tiếng nhạc chói tai nhức óc đang phát ra ở đầu dây bên kia.

Vì vậy, cô ấy chỉ vội vàng thúc giục Mạnh Thiển kiểm tra WeChat, nói rằng cô ấy vừa gửi một tin nhắn quan trọng bảo Mạnh Thiển phải mở ra xem ngay rồi sau đó liền cúp điện thoại.

Mạnh Thiển không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô thậm chí không có thời gian để trả lời lại cô ấy.

Có thể thấy rằng Tô Tử Nhiễm đang thực sự đang rất sốt ruột.

"Có chuyện gì vậy? Nhiễm Nhiễm nói gì trên điện thoại thế?"

Thẩm Diệu Diệu xuống giường, mang dép vào rồi đi tới trước bàn làm việc của Mạnh Thiển.

Mạnh Thiển nhìn giao diện sau khi cuộc gọi kết thúc trên điện thoại, cô có chút bối rối: "Cậu ấy bảo tớ xem WeChat..."

“Vậy cậu mau xem cậu ấy gửi cho cậu cái gì.” Thẩm Diệu Diệu thúc giục, hận không thể lấy điện thoại di động của Mạnh Thiển để mở lên giúp cô.

Vì vậy, dưới sự giám sát và thúc giục của cô ấy, Mạnh Thiển đã lập tức đăng nhập vào WeChat.

Có ba tin nhắn chưa đọc, tất cả đều được gửi bởi Tô Tử Nhiễm.

[Tô Tử Nhiễm: Giang Chi Nghiêu là một tên đê tiện! ]

[ Tô Tử Nhiễm: Quên đi, cậu tự mình xem đi. {khuôn mặt nghiêm túc.jpg}]

Tin nhắn cuối cùng và cũng là tin nhắt mới nhất mà cô ấy vừa gửi tới là một đoạn video.

Mạnh Thiển và Thẩm Diệu Diệu cùng nhau mở ra xem.

Bối cảnh trong video có hơi mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng nhạc DJ vang đập xập xình như sấm.

Đây hẳn là khung cảnh trong một quán bar, nhưng camera lại cho thấy đoạn video được quay trong một dãy hành lang.

Trên tường hành lang lắp nhiều ánh đèn LED với vô số màu sắc, ánh đèn giống như lồng sương mù bao phủ lấy một đôi nam nữ.

Họ quay lưng lại với camera và ôm nhau dựa vào tường.

Khi máy ảnh dần phóng to cận cảnh và góc quay từ từ di chuyển, Mạnh Thiển và Thẩm Diệu Diệu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng bóng dáng hai người đang ôm hôn nồng nhiệt như sấm sét.

"Gì chứ! Đó là tiền bối Giang!" Điều đầu tiên Thẩm Diệu Diệu nhận ra là khuôn mặt của người đàn ông trong video.

Mặc dù ánh sáng mờ mờ, nhưng cô ấy đã cẩn thận chiêm ngưỡng những bức ảnh của Giang Chi Nghiêu từ nhiều góc độ khác nhau nên cô ấy rất quen thuộc với khuôn mặt của anh ta.

Vì vậy, cô ấy vô cùng chắc chắn đó là anh ta.

Thẩm Diệu Diệu hoàn toàn sửng sốt, bởi vì cô còn nhận ra nữ sinh trong góc đang ôm hôn cùng Giang Chi Nghiêu lại là Trần Nhân!

Điện thoại vẫn đang quay hình.

Ánh mắt Mạnh Thiển âm trầm, cô nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau say đắm qua ống kính, mãi cho đến khi phát hiện có người lén lút chụp ảnh, hai người bọn họ mới quay đầu nhìn về phía ống kính.

"Mẹ kiếp, Giang Chi Nghiêu đúng là một tên lưu manh!"

Thẩm Diệu Diệu tức giận mắng.

Nhưng Mạnh Thiển lại hoàn toàn thờ ơ.

Khuôn mặt cô vẫn tĩnh lặng không chút gợn sóng, lông mày và đôi mắt nhuốm đầy sự lạnh lùng, cô vẫn tiếp tục bình tĩnh xem video.

Trong video, Giang Chi Nghiêu có vẻ ngà ngà say nhìn chằm chằm vào máy quay vài giây trước khi anh nhận ra rằng người đang quay lén bọn họ là Tô Tử Nhiễm.

Sự nghi ngờ trên mặt anh chuyển thành tức giận, một lúc sau lại được thay thế bằng sự hoảng sợ.

“Chụp cái gì?” Người đàn ông tức giận mắng, hai tay anh ta lập tức giật lấy điện thoại.

Máy ảnh bị rung lắc vài lần, và hình ảnh video cũng trở nên hỗn loạn.

Mạnh Thiển và Thẩm Diệu Diệu chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Tô Tử Nhiễm và Giang Chi Nghiêu.

"Lũ khốn kiếp, các người thật đúng là trời sinh một đôi!"

"Tôi lập tức đem video đưa cho Thiển Thiển xem để cậu ấy có thể nhìn rõ bộ mặt thật của anh..."

"Cô dám!"

"Đưa cho tôi cái điện thoại..."

Thẩm Diệu Diệu thầm đổ mồ hôi cho Tô Tử Nhiễm, trong lòng cô ấy vẫn không ngừng mắng nhiếc Giang Chi Nghiêu và Trần Nhân.

Giữa lúc Tô Tử Nhiễm còn đang chửi rủa, một giọng nam xa lạ khác đột nhiên vang lên.

Đó là giọng nói phát ra từ trong video.

"Dừng tay."

“Còn động tay nữa là tôi báo cảnh sát đấy.” Giọng nam ôn nhu, không mang theo vẻ tức giận nhưng lại tràn đầy khí thế uy nghiêm.

Cùng lúc đó, Giang Chi Nghiêu trong video liền bị chàng trai vừa lên tiếng bất ngờ đẩy ra, khuôn mặt say xỉn của anh ta mờ mịt và quầng mắt hơi đỏ.

Bàn tay giật điện thoại của anh ta đã bị người đàn ông tóm gọn.

Người đang giữ tay anh ta chắc hẳn là chủ nhân của giọng nam xa lạ vừa xuất hiện trong video.

Trong video, người đàn ông chỉ để lộ một bàn tay mảnh khảnh và đẹp đẽ với những khớp xương rõ ràng.

Anh ta tóm chặt cổ tay Giang Chi Nghiêu, sau đó đẩy mạnh anh ta lùi lại phía sau hai bước.

Khung cảnh hỗn loạn đã dịu đi, bóng lưng của người đàn ông cũng lọt vào camera.

Thẩm Diệu Diệu nghi ngờ hỏi: "Đây là ai vậy? Là bạn của Nhiễm Nhiễm sao?"

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy rằng người đàn ông xuất hiện trong video đang bảo vệ Tô Tử Nhiễm.

Nhưng Tô Tử Nhiễm nói rằng hiện giờ cô ấy không có quan hệ tình cảm với ai, vì vậy người này chắc không phải là bạn trai của cô ấy.

Mạnh Thiển dường như không nghe thấy lời Thẩm Diệu Diệu nói, cô chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Vừa rồi, trái tim bình tĩnh của cô bỗng có chút dao động.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của một giọng nam vừa lạ vừa quen.

Nhưng vào lúc này, bóng lưng của người đàn ông đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.

Tay cầm điện thoại của Mạnh Thiến khẽ run lên, đồng tử cô khẽ co lại.

Cô nín thở, siết chặt trái tim và nhìn chằm chằm vào bóng dáng người đàn ông trong video.

Cho đến khi người đàn ông quay lại đối mặt với máy ảnh, đường nét của lông mày và đôi mắt của anh hiện rõ dưới ống kính của máy ảnh.

Vẻ mặt anh lo lắng, quay sang hỏi Tô Tử Nhiễm trước máy quay: "Em không sao chứ?"

Màn hình đột ngột dừng lại và quá trình quay video kết thúc.

Ký túc xá yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức Mạnh Thiển có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực.

Thẩm Diệu Diệu là người phản ứng đầu tiên, cơn tức giận vừa nãy của cô ấy đã nhanh chóng biến mất vì anh chàng đẹp trai xuất hiện ở cuối video.

Sự chú ý của cô ấy lập tức chuyển hướng: "Cứu tớ với! Anh chàng đẹp trai vừa rồi trông thật phong độ!"

"Thiển Thiển, cậu có thấy hay không..."

Cô ấy phấn khích đến mức nắm lấy cánh tay của Mạnh Thiển lắc lắc hai lần, chợt cô ấy bỗng chú ý đến hình như cảm xúc của Mạnh Thiển có chút khác lạ.

“Thiển Thiển?” Thẩm Diệu Diệu quơ quơ tay trước mặt Mạnh Thiển nhưng cô cũng không chớp mắt.

"Có chuyện gì với cậu vậy, Thiển Thiển?"

Thẩm Diệu Diệu phải gọi mấy tiếng thì Mạnh Thiển mới có phản ứng.

Lông mi dài của Mạnh Thiển rũ xuống, cô lắc đầu, âm thầm nắm chặt điện thoại, thanh âm bình tĩnh khàn khàn: "Tớ không sao."

"Chỉ là…"

Cô không thể tin rằng cô vẫn có thể nhìn thấy Cố Thời Thâm trong đời mình.

Giống như một giấc mộng xa vời, làm cô đột nhiên sợ hãi mà tỉnh lại.

"Tớ hiểu rồi, cậu chính là không ngờ tới Giang Chi Nghiêu cùng Trần Nhân làm chuyện có lỗi với cậu đúng không?"

“Đúng là tớ cũng không ngờ tới.” Thẩm Diệu Diệu không chút nghĩ ngợi trả lời, cô ấy còn tưởng rằng Mạnh Thiển đang bị đoạn video làm cho tâm trạng tổn thương ít nhiều, cô ấy còn đang nghĩ làm cách nào để an ủi Mạnh Thiển.

Mạnh Thiển không nói gì, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của người đàn ông xuất hiện ở cuối video.

Anh giống như một hòn đá, vô tình đập vào trái tim cô, tạo nên những làn sóng gợn lăn tăn.

Suy nghĩ của cô rơi vào hỗn loạn, cô phải mất một lúc lâu mới có thể tìm ra những việc cần làm tiếp theo.

Mạnh Thiển không dám chậm trễ, cô lập tức gọi điện thoại cho Tô Tử Nhiễm, trong lúc chờ điện thoại, cô đi lấy một chiếc ô từ tủ giày ngoài ban công.

Trông cô có vẻ vội vàng nhưng mọi hành động cô làm đều gọn gàng và ngăn nắp.

Thẩm Diệu Diệu vẫn luôn lo lắng cho Mạnh Thiển, có chút mê mang không hiểu cô rốt cuộc đang muốn làm gì, cô ấy chỉ biết đoán rằng có lẽ bây giờ Mạnh Thiển đang muốn ra ngoài.

"Cậu đi tìm cái tên Giang Chi Nghiêu lưu manh đó sao? Tớ đi với cậu!" Thẩm Diệu Diệu vội vàng thay quần áo.

Bởi vì cô ấy cảm thấy Mạnh Thiển sẽ không cố ý dừng lại chờ cô ấy.

Quả nhiên, Mạnh Thiển vừa đi giày, cầm ô cùng túi xách rồi vội vàng vùi đầu đi ra cửa.

Thẩm Diệu Diệu vội vàng xỏ giày đuổi theo: "Thiển Thiển, chờ tớ với… "

Mưa xuân lất phất mềm mại, tinh tế như sợi tơ, nhẹ nhàng rơi xuống dính vào tóc như tơ đường bọc một lớp kẹo bông.

Nhưng cơn mưa xuân đêm nay lại có khí thế hùng vĩ như giữa mùa hạ, những hạt mưa kêu lách tách trên mặt ô.

Không hề có ý định ngừng lại.

Mạnh Thiển và Thẩm Diệu Diệu gọi một chiếc taxi ở cổng phía đông của trường học.

Sau khi lên xe, Mạnh Thiển lập tức nói địa chỉ mà Tô Tử Nhiễm mới gửi qua - Phố Bar..

Phố Bar ở Thâm Quyến rất nổi tiếng, bao gồm một số con phố liền kề gần trung tâm thành phố, còn được gọi là "Phố đêm".

Trong khu vực đó có rất nhiều nhà hàng lẩu, nướng mở cửa 24/24... Có rất nhiều đồ ăn ngon.

Đối tượng phục vụ là tất cả khách của các quán bar và các KTV lân cận.

Vào ban đêm, đèn điện được thắp sáng rực rỡ, còn có cả lễ hội hóa trang.

Nó rất phổ biến với những người trẻ tuổi.

Từ đại học Thâm Quyến đến Phố Bar mất 40 đến 50 phút ngồi taxi.

Dọc đường đi, tâm trạng Mạnh Thiển rất bồn chồn, cô dùng đầu ngón tay xoa xoa góc vỏ điện thoại, tựa đầu vào cửa sổ kính, mặc cho tầm mắt bị hạt mưa đập vào cửa sổ làm mờ đi tầm nhìn.

Vì trời mưa to, nhiều chiếc taxi trống đang xếp hàng dài ở ngã tư khu vực Phố Bar.

Là đang chờ xếp hàng đón khách.

Người lái xe taxi đã lái xe đưa Mạnh Thiển và Thẩm Diệu Diệu đến lối vào của một quán bar tên là "Thâm Quyến".

Thu tiền xong, anh ta còn không quên dặn hai cô gái bớt uống rượu và về nhà sớm.

Thẩm Diệu Diệu cảm ơn anh ta, muốn cùng tài xế tán gẫu một chút. Tuy nhiên, Mạnh Thiển đã nhanh chóng sải bước đi về phía quán bar, trông cô có vẻ không kiên nhẫn.

Có vẻ như cô sợ Giang Chi Nghiêu và Trần Nhân sẽ bỏ trốn.

Khi Mạnh Thiển, Thẩm Diệu Diệu và Tô Tử Nhiễm gặp nhau, Giang Chi Nghiêu và Trần Nhân cũng đã rời đi.

Theo lời kể của Tô Tử Nhiễm, cô ấy đến đây cùng với anh trai và bạn học của anh trai.

Sau khi liên hoan kết thúc, cô ấy đến quầy bar để thưởng thức chút đồ uống và thư giãn.

Nhưng Tô Tử Nhiễm không ngờ lại gặp Giang Chi Nghiêu và Trần Nhân ở đây.

Cô ấy vừa vào nhà vệ sinh, trên đường về đụng phải một nam một nữ hôn nhau say đắm ở hành lang.

Trên thực tế, ở một nơi như quán bar, việc nam nữ thân mật, bạo dạn trong lời nói và hành động là chuyện rất bình thường.

Cô ấy chỉ nhìn một cái đã cảm thấy ánh mắt trở nên nóng bỏng và ướt át nên nhanh chóng đi lướt qua bọn họ.

Đột nhiên một trong những bạn học của anh trai Tô Tử Nhiễm cũng tình cờ đi vào phòng vệ sinh và hai người gặp nhau.

Hai người đồng thời chào nhau, Tô Tử Nhiễm trong lúc vô ý lại liếc nhìn nam nữ dựa vào tường hôn nhau.

Chính trong nháy mắt đó, cô ấy đã nhận ra đó là Trần Nhân và Giang Chi Nghiêu.

Sau khi sững sờ vài giây, Tô Tử Nhiễm vô cùng tức giận.

"Xin lỗi Thiển Thiển, tớ thực sự không thể chịu đựng được nữa, và tớ cũng không muốn giấu cậu."

"Giang Chi Nghiêu đúng là một tên cặn bã, càng sớm nhìn ra bộ mặt thật của anh ta thì càng sớm ra khỏi biển khổ."

Tô Tử Nhiễm hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều, và cô ấy cũng biết rằng hành động bốc đồng của mình có thể đã gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho Mạnh Thiển.

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn vẻ mặt của Mạnh Thiển.

Tuy nhiên, cô phát hiện ra rằng đôi mắt của Mạnh Thiển đang phiêu dạt ở nơi nào đó, giống như cô đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Thiển Thiển?” Tô Tử Nhiễm nghi ngờ hỏi.

Thẩm Diệu Diệu đi cùng Mạnh Thiển kéo cánh tay cô, chỉ vào mấy người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế cách đó không xa.

Thẩm Diệu Diệu cắt ngang: “Nhiễm Nhiễm, đó là anh trai cậu và bạn học của anh ấy sao?”

Tô Tử Nhiễm ừ một tiếng, tạm thời không có tâm trạng giới thiệu bọn họ với Thẩm Diệu Diệu.

Cô ấy còn đang nhìn Mạnh Thiển, lại thấy Mạnh Thiển nhìn về phía Thẩm Diệu Diệu đang chỉ, nhìn chung quanh một vòng.

Những người đàn ông ở phía bên kia đều ở độ tuổi đôi mươi.

Quần tây và áo sơ mi, trang phục và khí chất trưởng thành hơn so với sinh viên đại học như họ.

Như một người đến từ thế giới khác.

Mạnh Thiển không tìm thấy Cố Thời Thâm trong đó.

Cô có chút thất vọng, sợ rằng Cố Thời Thâm xuất hiện trong video đó thực sự chỉ là một giấc mơ.

Không ai biết hai năm qua cô đã mong gặp lại anh đến nhường nào.

Không biết cô đã mơ về anh bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng là lần chia ly cuối cùng.

Đó giống như một dấu hiệu cho thấy Mạnh Thiển sẽ không bao giờ có thể gặp lại Cố Thời Thâm trong cuộc đời này.

Anh chỉ là người qua đường trong cuộc đời rộng lớn của cô.

Trong hai năm nay, Mạnh Thiển thực sự không có kỳ vọng nào về "cuộc hội ngộ sau một thời gian dài vắng bóng".

Vì hiện thực luôn phũ phàng.

Nhưng chỉ một giờ trước, đoạn video mà Tô Tử Nhiễm gửi cho cô đã khiến trái tim vốn đã chết của cô trở nên kích động.

Vào lúc này, Mạnh Thiển chỉ muốn gặp Cố Thời Thâm.

Cô không quan tâm đến Giang Chi Nghiêu hay Trần Nhân.

Cô đến đây chỉ vì Cố Thời Thâm.

Sau khi trở lại với suy nghĩ của mình, Mạnh Thiển trấn tĩnh tinh thần phấn chấn trở lại.

Cô không thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông, vì vậy cô chỉ có thể hỏi Tô Tử Nhiễm: "Cố Thời Thâm đang ở đâu?"

Tô Tử Nhiễm sửng sốt, suýt chút nữa còn cho rằng mình gặp ảo giác.

Cô ngạc nhiên nhìn Mạnh Thiển.

Thẩm Diệu Diệu ở bên cạnh cũng ngẩn ra.

Cố Thời Thâm là ai?

Không phải cô ấy cùng Mạnh Thiển tới đây để bắt quả tang sao?

Ngay khi Tô Tử Nhiễm kìm nén sự nghi ngờ của mình và chuẩn bị trả lời câu hỏi của Mạnh Thiển.

Một dáng người cao và mảnh khảnh đã đứng sau lưng Mạnh Thiển từ lúc nào không hay.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo hơi hở để lộ xương quai xanh sâu và một nốt ruồi đỏ không dễ thấy ở giữa xương quai xanh.

Màu đen của áo sơ mi khiến làn da càng trở nên lạnh và trắng như ngọc trên tuyết.

Nốt ruồi máu như bụi ấy giống như một đóa mận đỏ nở trên tuyết trắng, lạnh lùng mà hoa lệ, hấp dẫn ánh mắt làm người ta lưu luyến.

Thẩm Diệu Diệu nhìn thẳng.

Tô Tử Nhiễm mới mở miệng nửa chừng, cô ấy chợt nhìn Mạnh Thiển, rồi lại nhìn người phía sau cô, do dự không nói nên lời.

Ngay khi Mạnh Thiển nhận ra sự khác thường giữa hai người, một giọng nam nghe lạ mà quen vang lên từ phía sau.

Một giọng nói dịu dàng và chậm rãi vang lên: "Ở đằng sau."

"Đã lâu không gặp, học sinh Tiểu Mạnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play