Gió xuân tháng hai như kéo cắt.

Sau mùa xuân, băng tuyết tan chảy và vạn vật dần sinh sôi đâm chồi.

Những cây liễu trên bờ sông phía đông của Thâm Quyến cũng đã đâm chồi mới.

Toàn bộ thành phố Thâm Quyến đã được làn gió xuân khoác lên mình một diện mạo mới, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy sức sống của mùa xuân.

Mạnh Thiển và những người khác đã bắt đầu đi học lại được một tuần.

Tin tức về mối quan hệ của cô và Giang Chi Nghiêu đã lan truyền đến mọi ngóc ngách trên diễn đàn trường học.

Bây giờ tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều biết hai người họ có quan hệ tình cảm, ngày thường họ đi dạo cùng nhau, lúc đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.

Điều đáng ghen tị là sau khi Giang Chi Nghiêu theo đuổi Mạnh Thiển thành công, anh ta không hề dám buông lơi và coi thường cô, ngược lại anh ta vẫn luôn đưa đón cô vào mỗi buổi sáng và buổi tối, cơm ngày ba bữa luôn đi ăn cùng cô.

Mọi người đều nói rằng chàng trai phóng túng như Giang Chi Nghiêu đã thực sự hoàn lương, phước lành của Mạnh Thiển vẫn còn dài ở phía sau.

Thứ sáu hàng tuần, Mạnh Thiển lại mang thức ăn và một số đồ ăn nhẹ đến cho đám mèo hoang ở công viên nhỏ phía sau ký túc xá nam.

Một trong những con mèo yêu thích của cô đang mang thai. Với sự giúp đỡ của Giang Chi Nghiêu, Mạnh Thiển đã dựng cho nó một chiếc tổ nhỏ vừa có sự riêng tư vừa có nơi che mưa chắn gió.

“Cảm ơn anh, vất vả cho anh rồi.” Mạnh Thiển đưa một chai nước cho Giang Chi Nghiêu vừa mới giúp cô hoàn thành công việc.

Người đàn ông ngồi bên bồn hoa, nhướng mi mơ hồ nhìn cô, trên môi mỏng anh ta nở một nụ cười nhẹ, anh ta cũng không đưa tay lấy chai nước.

Mạnh Thiển nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của anh ta, cô cảm thấy có hơi choáng váng: “Anh không muốn uống nước à?”

"Nếu như anh không muốn uống, em. . ."

“Anh muốn uống.” Giang Chi Nghiêu hơi ngửa cổ, nụ cười càng tươi hơn, hai mắt sáng ngời.

Anh ta nắm lấy bàn tay đang cầm chai nước của Mạnh Thiển, hơi siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng ngón tay cái như vô tình mà cố ý xoa xoa làn da mỏng manh trên cổ tay cô.

Sự đụng chạm nhẹ nhàng ấm áp và có chút tê dại khiến trái tim của Mạnh Thiển khẽ run lên.

Cô vô thức muốn rút tay lại, nhưng bắt gặp đôi mắt phượng đang cười của chàng trai, cô liền gạt bỏ ý nghĩ đó.

Để Giang Chi Nhiên tiếp tục nắm lấy cổ tay mình, Mạnh Thiển giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại đưa chai nước khoáng cho anh: “Lại đây, uống nước đi.”

“Anh muốn em đút cho anh.” Giang Chi Nghiêu nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy dục vọng nhìn Mạnh Thiển.

Ngay cả giọng điệu của anh ta cũng rất dịu dàng, giống như một chú chó con đang làm nũng với chủ nhân để xin phần thưởng.

Vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Mạnh Thiển liền sững người vài giây, trông cô có phần hơi ngớ ngẩn.

Giang Chi Nghiêu cũng không thúc giục, anh ta chỉ cười cười nhìn cô.

Mạnh Thiển bị bộ dạng này của anh ta làm cho có chút xấu hổ, cô nghĩ ngợi một hồi rồi mở nắp chai nước, đưa miệng chai đến gần đôi môi cong của anh ta.

Như vậy chắc là được rồi.

Giang Chi Nghiêu quay mặt đi, liếc mắt nhìn cô một cái, anh ta không nhịn được cười mà nói: "Thiển Thiển ngốc."

Mạnh Thiển mờ mịt.

Chàng trai cười thích thú: “Em không thể đút anh bằng miệng sao?”

Mạnh Thiển: "..."

Thấy gương mặt cô trở nên lạnh lùng và im lặng, Giang Chi Nghiêu không đùa giỡn với cô nữa: "Anh đang đùa đấy."

"Đưa cho anh, anh tự mình uống."

Vừa nói, anh ta vừa tự giác nhận lấy chai nước khoáng trong tay Mạnh Thiển rồi ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Sống lưng căng thẳng của Mạnh Thiển cuối cùng cũng được thả lỏng.

Cô đưa cho Giang Chi Nghiêu một tờ khăn giấy, sau đó vội vàng lấy cớ muốn đi xem mấy con mèo để tránh xa anh ta.

Đối với Giang Chi Nghiêu, việc theo đuổi thành công Mạnh Thiển đã mang lại cho anh ta cảm giác thành tựu to lớn.

Mỗi ngày được nhìn thấy sự ngưỡng mộ và kính nể của người khác trên diễn đàn của trường, anh ta cảm thấy rất tự mãn.

Hơn nữa, việc quen biết với Mạnh Thiển thú vị hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng, giới hạn thời gian của mối quan hệ này đã vô tình phá vỡ mọi kỷ lục trong các mối quan hệ trước đây của anh ta.

Ngày qua ngày, Giang Chi Nghiêu ngày càng trở nên hiểu rõ con người Mạnh Thiển.

Biết tính tình cô điềm tĩnh và chậm rãi, không giống như những người bạn gái anh ta quen trong quá khứ, anh ta cũng không vội vàng tiếp cận cô.

Anh ta giống như một thợ săn kiên nhẫn, chờ đợi Mạnh Thiển hoàn toàn mất cảnh giác và sẵn sàng nhảy vào cái bẫy của anh ta. Khi thời điểm đó xảy đến, anh ta sẽ xé cô ra thành từng mảnh và từ từ gặm nhấm nó.

Không ai ngờ rằng Giang Chi Nghiêu sẽ có thể kéo dài mối quan hệ này đến tận hai tháng.

Diễn đàn của trường thường phát sóng tiến trình hẹn hò của anh ta và Mạnh Thiển.

Ngay cả khi cuối tuần họ đi xem phim hoặc đến công viên giải trí để hẹn hò, mọi người đều rất tích cực quan tâm và sôi nổi thảo luận về nó trên diễn đàn trường.

[Thời gian không chờ đợi ai: Nói thật, CP giáo hoa giáo thảo tuyệt sắc như vậy, tôi cam tâm tình nguyện theo đuổi CP này suốt đời! 】

[Zha Zha Zha Zha: Tôi đã gặp họ ở công viên giải trí vào thứ bảy tuần trước, họ thực sự rất phù hợp với nhau, và họ rất xứng đôi khi đứng cùng nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy họ vẫn chưa đủ thân mật, trông họ không giống như đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. 】

[Đi biển nhặt vỏ sò: Đồng tình với lầu trên! +10086, lúc trước mọi người gõ mạnh quá, ta không dám nói, sợ bị mắng mù quáng. rùng mình.jpg]

[ CP quá tuyệt: Đúng là có mắt không tròng! Ai nói yêu đương thì phải làm rình rang? Hôn nhau ngoài đường đã coi là yêu đương nồng nhiệt chưa? 】

[Hoa đào nở rộ: Thực ra tình rang hay không không phải là vấn đề, chủ yếu là tiền bối Giang từ trước đến nay đều là “người ăn thịt”, các người có thấy hắn “ăn chay” như vậy bao giờ chưa? 】

[ CP thật sự quá lợi hại: Chính là bởi vì trước đó tiền bối Giang có thói quen yêu đương bừa bãi cho nên bây giờ mới đối xử với giáo hoa Mạnh chuyên tâm như vậy. Đây gọi là tình yêu đích thực! Đằng ấy có hiểu hay không? 】

Giang Chi Nghiêu cau mày khi nhìn vào bài thảo luận mới nhất.

Tôn Ngạn và Trương Phàm âm thầm trao đổi ánh mắt, cuối cùng quyết định phá vỡ sự im lặng trong ký túc xá.

"A Nghiêu, nói cho tôi biết."

"Cậu cùng Mạnh Thiển tiến triển đến đâu rồi?"

Tôn Ngạn đặt tay lên vai Giang Chi Nghiêu, trên mặt anh ta mang theo nụ cười: "Hai người yêu nhau hai tháng rồi, đừng nói là chưa từng qua đêm ở bên ngoài đấy nhé?"

"Tôi không giống cậu."

Trương Phàm phụ họa thêm, khoát tay lên bên vai còn lại của Giang Chi Nghiêu: "Đừng nói là đến bàn tay của đàn em Mạnh mà cậu còn chưa được nắm qua đấy nhé?"

"Sao có thể chứ?"

Hai người họ lời qua tiếng lại phụ họa cho nhau móc xỉa Giang Chi Nghiêu, điều này từ từ đánh vỡ dáng vẻ thản nhiên của Giang Chi Nghiêu.

Anh ta đứng dậy thoát khỏi vòng vây của hai người bọn họ, đi đến bình nước rót cho mình một cốc nước.

Sau khi uống nước, Giang Chi Nghiêu nheo mắt nhìn bọn người Trương Phàm, anh ta cười nửa miệng: "Các cậu thì biết gì. Canh ngon phải được nấu từ từ."

Mặc dù anh ta tìm thấy một lý do để chấm dứt cuộc bàn tán của bọn họ, nhưng anh ta không thể lừa dối chính mình.

Tiến độ phát triển giữa anh ta và Mạnh Thiển quả thực rất chậm chạp, sau khi kết giao hai tháng, đến thứ bảy tuần trước, anh ta mới có thể chính thức nắm tay cô trên đường trở về từ công viên giải trí.

Ban đầu, Giang Chi Nghiêu có thể tự an ủi mình bằng cách nói rằng cảm xúc của mỗi người là khác nhau.

Mạnh Thiển khác với những người bạn gái anh ta từng qua lại trước đây, cô rất chậm chạp và ngây thơ, anh ta không nên vội vàng.

Nhưng bây giờ Trương Phàm và những người khác chỉ bắt đầu chế giễu anh ta vài câu, trong lòng Giang Chi Nghiêu khó tránh khỏi nảy sinh nỗi bất bình.

Vào buổi tối, Giang Chi Nghiêu và Mạnh Thiển cùng nhau ăn cơm ở căn tin số 1.

Đi cùng còn có ba người bạn cùng phòng của Mạnh Thiển.

Đây là cuộc gặp chính thức đầu tiên của Giang Chi Nghiêu với bạn cùng phòng của cô sau khi hẹn hò với Mạnh Thiển.

Ý tưởng đi ăn cùng nhau là do Giang Chi Nghiêu đề xuất, anh ta nghĩ rằng nó sẽ giúp đẩy nhanh tiến độ giữa anh ta và Mạnh Thiển.

Trong suốt bữa ăn, bọn họ luôn là tâm điểm của khán giả.

Ngay cả Thẩm Diệu Diệu luôn hoạt bát vui vẻ cũng bị người chung quanh nhìn chằm chằm đến khó chịu.

Cô ấy chỉ có thể cố gắng kìm nén mong muốn buôn chuyện một cách tuyệt vọng và dập đầu CP trên tiền tuyến với tâm trạng kích động.

Mạnh Thiển ngồi cùng Giang Chi Nghiêu, còn Tô Tử Nhiễm thì ngồi đối diện với cô.

Bên cạnh Tô Tử Nhiễm là Thẩm Diệu Diệu và Trần Nhân.

Trần Nhân liếc nhìn Giang Chi Nghiêu vài lần, trên mặt cô ta xuất hiện thái độ không tự nhiên.

Cô ta cũng rất tích cực tìm đề tài để làm dịu đi bầu không khí trầm lắng.

Chỉ là cô ta chỉ trò chuyện với Giang Chi Nghiêu và không có ý định tương tác với Mạnh Thiển và những người khác.

Là những người ngoài cuộc, Thẩm Diệu Diệu và Tô Tử Nhiễm nhận thấy rằng Trần Nhân hơi quá đáng.

Dù sao thì Giang Chi Nghiêu bây giờ là bạn trai của Mạnh Thiển, vậy mà cô ta vẫn trò chuyện với anh ta ngay trước mặt Mạnh Thiển.

Nếu là bạn gái của người khác, e rằng đã sớm cạo hết tóc của cô ta từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Mạnh Thiển vẫn là người có tính khí tốt.

Cô giống như không nhìn thấy Trần Nhân và Giang Chi Nghiêu đang trò chuyện vui vẻ như thế nào, mà chỉ cụp mi và cúi đầu ăn tiếp phần ăn của mình.

Khi Trần Nhân nói với Giang Chi Nghiêu rằng cô ta đã học múa ba lê khi còn nhỏ.

Thẩm Diệu Diệu từ trước đến nay vốn không ưa gì cái lối diễn xuất giả tạo của Trần Nhân, cô ấy không thể chịu đựng được nữa và lớn tiếng tham gia cuộc trò chuyện.

"Tiền bối Giang chắc còn chưa biết, Thiển Thiển của chúng ta múa ba-lê cũng rất giỏi."

"Không chỉ múa ba lê, mà cả những điệu múa dân gian, điệu nhảy Latin, điệu nhảy đường phố... cậu ấy đều có thể nhảy."

Giang Chi Nghiêu bị lời nói của Thẩm Diệu Diệu hấp dẫn, anh ta liếc cô ấy một cái, không thể tin mà nhìn qua Mạnh Thiển đang yên lặng ăn cơm bên cạnh.

Anh ta mỉm cười thích thú: "Vậy sao?”

"Thiển Thiển của chúng ta tài giỏi như vậy sao?"

Mạnh Thiển cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt đen láy như nước tựa như hoa đào.

Đầu tiên, cô đưa ánh mắt liếc nhìn Thẩm Diệu Diệu đang nói phóng đại, sau đó quay sang nhìn Giang Chi Nghiêu.

Sau khi nhìn vào mắt họ, Mạnh Thiển nuốt miếng thịt trong miệng, mím môi và nuốt nước trong miệng.

Cô bình tĩnh nói: "Em mới học qua, cũng không thành thạo lắm."

Cô đang nói sự thật.

Vì mẹ cô thành thạo nhiều điệu nhảy khác nhau nên bà cũng mở một lớp dạy khiêu vũ ở thị trấn Đào Viên.

Mạnh Thiển từ khi mới ba tuổi đã bắt đầu tập luyện qua và đã học hỏi từ mẹ mình cũng không ít trong mười lăm năm qua.

“Vậy em không nghĩ tới sau này mình sẽ đi chuyên về một loại vũ đạo nào sao?” Giang Chi Nghiêu hiển nhiên đối với chuyện nhảy múa của Mạnh Thiển có chút hứng thú.

Thật vất vả mới có thể tìm được đề tài nói về cô, anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội để hiểu thêm về cô hơn.

Mạnh Thiển không có hứng thú, cô chỉ cười nhẹ nói: "Vất vả quá, em chịu không nổi."

Cô chỉ đang nói sự thật, không biết tại sao nó lại khiến mọi người bật cười.

Thẩm Diệu Diệu là người đầu tiên cười to, còn Giang Chi Nghiêu thì lộ ra vẻ mê muội cùng vui mừng như đã tìm được một bảo bối.

Ngay cả Tô Tử Nhiễm, người luôn ủ rũ và không bao giờ chú ý đến Giang Chi Nghiêu cũng không thể không giật giật khóe môi dưới.

Trên bàn ăn hiện tại chì có Trần Nhân là người lạc lõng nhất.

Vẻ mặt cô ta ủ rũ, siết chặt đôi đũa trong tay, nhìn Mạnh Thiển đang điềm tĩnh và vui vẻ phía trước, cô ta dùng sức chọc mạnh vào cơm trên đĩa ăn tối.

Sau bữa tối, Mạnh Thiển vốn định trở về ký túc xá với Tô Tử Nhiễm và những người khác.

Khi rời khỏi quán ăn, Giang Chi Nghiêu sau khi đi vệ sinh đã quay lại, lon ton đuổi theo họ, và nắm tay Mạnh Thiển một cách trìu mến và tự nhiên.

Mạnh Thiển nhìn bàn tay đang được nắm lấy của mình, cô sững sờ trong hai giây rồi nghe thấy Giang Chi Nghiêu đề xuất muốn cùng cô đi dạo trên sân chơi.

Anh ta thậm chí còn quyết định kêu Tô Tử Nhiệm và những người khác trở về trước.

"Tôi sẽ đích thân đưa Tiểu Thiển đến dưới lầu ký túc xá, mọi người yên tâm về trước đi."

Tay chàng trai đang đút ở trong túi quần, sau khi nói xong liền rút tay ra vẫy vẫy tay với Thẩm Diệu Diệu và những người khác.

Bây giờ sự tình đã đến nước này, Mạnh Thiển đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt anh ta.

Khi Thẩm Diệu Diệu và ba người kia đã rời đi, Giang Chi Nghiêu nắm tay cô, dẫn cô đi về hướng công viên nhỏ.

Vào thời điểm này cũng không có nhiều người đi dạo trong công viên.

Khung cảnh yên tĩnh và âm u nhưng cũng có thể được xem là một nơi hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi.

Những ngón tay trắng nõn và non nớt của Mạnh Thiển bị chàng trai nắm chặt, cô bị buộc phải đan xen những ngón tay của mình vào giữa những ngón tay của anh ta và áp hai lòng bàn tay vào nhau.

Trên đường đi, Mạnh Thiển cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.

"Không phải anh định đi sân chơi sao? Sao anh lại tới đây?" Cô hiếm khi lên tiếng trước.

Cô cố gắng thoát khỏi tay Giang Chí Nghiêu.

Chàng trai đi phía trước đột nhiên dừng bước.

Mạnh Thiển đập đầu vào tấm lưng rắn rỏi của chàng trai.

Cô lùi lại nửa bước, ngước mắt nhìn anh ta: "Giang Chi Nghiêu..."

“Thiển Thiển.” Giọng nam trầm xuống vài độ, lẫn lộn thứ gì đó, so với bình thường khàn khàn hơn nhiều.

Giang Chi Nghiêu quay lại, bàn tay kia rơi vào tai phải của Mạnh Thiển một cách quen thuộc và tự nhiên như thể anh ta đang muốn giúp cô vuốt lại tóc.

Cả người Mạnh Thiển như trở nên đóng băng và cứng đờ.

Chàng trai giúp cô vén tóc ra sau tai, nhưng tay còn lại của anh ta vẫn chưa rời tay cô.

Phối hợp với giọng nói trầm đục của anh ta, che đi gò má lạnh lùng của cô: "Thiển Thiển, anh thật sự... không nhịn được."

Giang Chi Nghiêu lầm bầm, khuôn mặt đẹp trai như tạc của anh ta cúi xuống càng ngày càng gần cô.

Hơi thở anh ta nóng bỏng và ẩm ướt.

Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấm áp của Mạnh Thiển được phản chiếu bởi ánh sáng màu cam của đèn đường.

Ngón tay cái của anh ta không tự chủ ấn vào đôi môi đỏ mọng và mềm mại của cô.

Giang Chi Nghiêu khó khăn nuốt nước bọt.

Yết hầu đang chuyển động của người đàn ông lọt vào mắt Mạnh Thiển, đôi mắt cô lóe lên tia sáng.

Khi người đàn ông cúi đầu hôn cô, Mạnh Thiển liền rụt cổ, quay mặt tránh đi.

Giang Chi Nghiêu lao vào hư không, trái tim gào thét trong lồng ngực bỗng cảm thấy trống rỗng.

Ngay bây giờ, tim anh ta đập nhanh hơn bao giờ hết.

Một sự căng thẳng chưa từng có chất chứa trong lòng anh ta.

Nhưng tất cả những điều này đã bị đánh bật đi mất bởi hành động lảng tránh của Mạnh Thiển.

Giang Chi Nghiêu cảm thấy trong lòng như đang bị một tảng đá nặng đè xuống, giống như một con bò đang mang trên vai trọng lượng nặng nề khiến anh ta cảm thấy chán nản.

“Tại sao vậy?” Anh vẫn không thể tin được.

Anh ta không hiểu tại sao Mạnh Thiển lại cự tuyệt anh ta.

Trước kia đều là những cô gái muốn ngẩng đầu hôn anh ta…

Những bạn gái trước kia của anh ta làm gì có đãi ngộ như bây giờ giống như Mạnh Thiển.

Cô có phải bị điên rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play