Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã qua, tháng thứ ba của mùa thu cũng sắp kết thúc.
Trời đã mưa ba ngày liên tục, nhiệt độ ở thành phố Thâm Quyến còn thấp hơn so với trước kỳ nghỉ Tuần lễ vàng Quốc khánh, đây là lần đầu tiên mới thấy thời tiết mạnh đông* có chút ớn lạnh.
(*): Người xưa cho rằng tháng 10 âm lịch là Mạnh đông 孟冬, tháng 11 là Trọng đông 仲冬, tháng 12 là Quý đông 季冬. Người ta thường dùng “Tam đông” để chỉ thay mùa đông.
Đại học Thâm Quyến nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố, bên trái và bên phải tiếp giáp với vô số con phố ăn vặt, không khí trông vô cùng tràn đầy sức sống*.
(*) Nguyên gốc là “烟火气” (Nguyên hỏa khí), theo một lời giải thích trên hinative thì nó dùng để mô tả một ai đó hoặc một thứ gì đó tràn đầy sức sống.
Tuy nhiên khuôn viên bên trong trường vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, cảnh sắc mùa thu hoang vắng, tiếng quạ im lìm.
Sau khi Mạnh Thiển sắp xếp lại quần áo theo mùa để mang về nhà và cất vào tủ, ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng tối.
Ba người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá cũng đang lần lượt dọn dẹp.
Thẩm Diệu Diệu nghiêm túc hỏi một câu: "Các chị em có đói bụng không? Bữa tối mọi người muốn ăn gì đây?"
“Tớ muốn đến căn tin ăn cơm, các cậu cũng đi cùng đi.” Trần Nhân nhàn nhạt trả lời.
Có vẻ như cô ta đã có quyết định ổn thỏa, trong giọng nói không hề có một tia phân vân muốn thương lượng với người khác.
Nếu không phải do Mạnh Thiển và Tô Tử Nhiệm cũng không quá để tâm đến vấn đề ăn uống, với cái thái độ đó của Trần Nhân thì sẽ khó tránh khỏi việc xảy ra xích mích giữa Trần Nhân và Thẩm Diệu Diệu.
Trong khuôn viên đại học Thâm Quyến bố trí hai khu nhà ăn nằm cạnh nhau.
Hương vị món ăn ở hai căn tin đều rất ngon, ngoài ra hai căn tin đều có những món ăn đặc trưng riêng, phong cách trang trí của các căn tin cũng hoàn toàn khác nhau.
Có thể đáp ứng các sở thích ăn uống khác nhau của mọi sinh viên.
Trần Nhân muốn ăn cá chua ngọt ở căn tin số 1, vì vậy cô ta quyết định dẫn Mạnh Thiển và những người khác cùng đến căn tin số 1.
Có lẽ vì đã đến giờ ăn nên nhà ăn sáng trưng ánh đèn, tiếng người chen lấn nhốn nháo ầm ĩ vang trời.
Nhóm người Mạnh Thiển chia làm hai nhóm nhỏ, cô, Tô Tử Nhiệm và Thẩm Diệu Diệu sẽ đi đến quầy để xếp hàng lấy đồ ăn, còn Trần Nhân thì tranh thủ đi tìm một chiếc bàn trống để giữ chỗ cho ba người còn lại.
Vốn dĩ định phân công theo nhóm 2-2, nhưng bởi vì Trần Nhân gọi rất nhiều đồ ăn, hai người bọn họ không thể cầm xuể nên mới kêu Thẩm Diệu Diệu đi qua nhóm Mạnh Thiển để giúp một tay.
Vừa vặn là cô ấy cũng không muốn ở một mình với Trần Nhân, cô ấy cảm thấy khí chất của mình và Trần Nhân không hòa hợp, cô ấy cũng không thích cái giọng điệu của Trần Nhân, lúc nào trong giọng nói cũng mang theo khí chất kiêu ngạo, cũng không biết là cậu ta đang kiêu ngạo về cái gì.
Trong khi xếp hàng, Mạnh Thiển nhìn lên bảng "Thực đơn hôm nay" phía trên quầy, thầm nghĩ xem lát nữa mình sẽ gọi những món gì.
Thẩm Diệu Diệu đứng ở sau lưng cô thân mật ôm eo cô, gối đầu lên bờ vai mềm mại của Mạnh Thiển, Thẩm Diệu Diệu nhỏ giọng hỏi: “Thiển Thiển, nghe nói cậu và Trần Nhân là bạn học cùng cấp 3 sao?”
“Ừm.” Mạnh Thiển lơ đễnh trả lời.
Ánh mắt của cô vẫn dán vào bảng thực đơn, cô đang quyết định xem nên chọn thịt heo xé vị cá hay thịt heo chiên.
"Vậy cậu có biết rõ về cậu ta không?"
“Ý của tớ là... ở trường cấp ba cậu ta có kiêu ngạo như vậy không?” Thẩm Diệu Diệu cân nhắc một hồi mới tìm được hai từ tương đối uyển chuyển để miêu tả.
Sau khi chọn xong món ăn, Mạnh Thiển quay đầu lại liếc nhìn cô ấy với ánh mắt mơ hồ: “Cậu vừa nói cái gì?”
"Vừa rồi tớ lo xem thực đơn nên không có chú ý lời cậu nói."
Thẩm Diệu Diệu nghẹn ngào, cô ấy do dự một lát mới nói chuyện, nhưng cuối cùng lại lắc đầu: “Quên đi, dù sao chúng ta đều ở cùng một phòng ký túc xá, tớ nói như vậy có lẽ cũng không hay cho lắm.”
Trùng hợp Tô Tử Nhiễm ở phía trước bọn họ quay lại và hỏi họ muốn gọi món gì, hỏi xong cô ấy liền trực tiếp quay lại nói với dì trong nhà ăn.
Chủ đề về Trần Nhân cũng được chấm dứt từ đây.
Khi Mạnh Thiển và những người khác đang cầm dĩa đồ ăn trên tay tìm kiếm bóng dáng Trần Nhân, sau một hồi tìm kiếm, bọn họ nhận thấy bên bàn Trần Nhân đang ngồi còn có thêm hai cậu sinh viên khác.
Trên chiếc bàn ăn dài dành cho sáu người, hai nam một nữ chiếm ba ghế, vẫn còn ba chỗ trống.
Một trong những chiếc ghế trống lại nằm ở vị trí giữa hai cậu sinh viên kia.
Trần Nhân nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay kêu bọn họ đến, thậm chí cô ta còn đích thân chỉ định chỗ ngồi cho Mạnh Thiển.
“Mạnh Thiển, ngồi đây này.” Trần Nhân giúp Mạnh Thiển bưng lấy dĩa đồ ăn, kéo ghế cho cô ngồi xuống chỗ trống giữa hai cậu sinh viên.
Một chàng trai trong đó cười đầy ẩn ý, lớn tiếng giới thiệu người bên cạnh: "Đây là Trương Phàm, sinh viên năm ba khoa Kiến trúc. Cậu ấy đã tốt nghiệp cấp ba cùng chúng tôi."
Chàng trai được giới thiệu nhìn Mạnh Thiển đầy chăm chú, khóe môi kéo cao đến mức gần như muốn chạm đến cả mang tai.
Khuôn mặt điển trai của anh ta đỏ ửng lên vì xấu hổ, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra suy nghĩ của anh ta.
Thẩm Diệu Diệu thấy vậy liền huých nhẹ khuỷu tay của Tô Tử Nhiệm đang ngồi bên cạnh và thì thầm vào tai cô ấy: “Vị tiền bối tên Trương Phàm này rõ ràng là có hứng thú với Thiển Thiển.”
"Trần Nhân muốn làm gì vậy chứ?"
Tô Tử Nhiệm khẽ khàng xích lại gần Thẩm Diệu Diệu, cô ấy thấp giọng nói: "Làm bà mai."
Thẩm Diệu Diệu: "..."
"Từ bữa đầu học quân sự cho tới nay nhập học cũng đã gần hai tháng, có lúc nào mà Mạnh Thiển thiếu nam sinh theo đuổi sao?"
Sao còn cần đến bà mai làm gì?
Câu cuối cùng Thẩm Diệu Diệu vẫn không nói ra miệng.
Cô liếc nhìn chàng trai tên Trương Phàm kia và lặng lẽ thương tiếc vài giây.
Sau khi ăn xong, Mạnh Thiển và Thẩm Diệu Diệu cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Hai người vừa đi ra ngoài liền bị người ta chặn lại, đó là vị tiền bối tên Trương Phàm vừa ngồi ăn chung bàn ăn lúc nãy.
Trương Phàm chạy lon ton đến chỗ Mạnh Thiển, thận trọng nói rằng anh ta muốn nói riêng một vài lời với Mạnh Thiển.
Mạnh Thiển từ chối, hiển nhiên cô đã đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.
Mặc kệ lời từ chối của cô, ngay trước mặt Thẩm Diệu Diệu và mọi người, anh ta vẫn cố gắng dốc hết toàn lực thẳng thắn bày tỏ tình yêu của mình với Mạnh Thiển.
Nội dung của lời bày tỏ chân tình không khác mấy với những lời Mạnh Thiển đã từng nghe qua trước đây.
Thính giác của cô đã hoàn toàn bị tê liệt, đôi mắt luôn giữ vững bình tĩnh và cảm xúc chưa hề dao động.
Đáp lại anh ta là một giọng trả lời lạnh lùng, vẫn là thói quen trả lời những lời bày tỏ như thường ngày: "Xin lỗi, tôi chưa muốn yêu đương."
Khi đó, Mạnh Thiển và những người khác đang đứng ở lối vào của nhà ăn, mọi người ra vào tấp nập, miệng lưỡi bàn tán rôm rả.
Mọi người đều tận mắt chứng kiến cảnh Trương Phàm bị cô từ chối lời tỏ tình.
Và người từ chối anh ta là Mạnh Thiển, mọi người cũng đã quen với điều đó.
Rốt cuộc, Mạnh Thiển là cô gái có tiềm năng cạnh tranh ngôi vị hoa khôi nhất trong số các tân sinh viên năm nay.
Khi chào đón tân sinh viên, nhiều đàn anh đã phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thậm chí còn có những bức ảnh chụp lén cô đã được lan truyền rộng rãi trên khắp các diễn đàn của trường, điều này đã gây náo động diễn đàn chính thức của trường vốn im lặng đã lâu.
Trong nửa tháng huấn luyện quân sự của tân sinh viên, ngày nào cũng có nam sinh mạnh dạn chạy đến tỏ tình với Mạnh Thiển.
Tô Tử Nhiệm, Thẩm Diệu Diệu và Trần Nhân ở chung phòng ký túc xá với cô cũng thường được nhờ giúp đỡ gửi hoa, quà và thư tình… cho Mạnh Thiển.
Sau đó, vào đêm trước khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, trong một hoạt động nhóm, Mạnh Thiển đã được mọi người nhiệt tình đề cử nhảy một điệu nhảy dân gian ngay tại chỗ.
Phong thái đó, dáng người đó được người trong nhóm quay lại và đăng lên diễn đàn, chuyện lần đó đã khiến cô thu hút thêm không ít vận đào hoa.
Người chặn đường tỏ tình mỗi ngày nhiều đến nổi đếm không xuể trên hai bàn tay.
Sự việc ồn ào đó đã kéo dài cũng gần hai tháng.
Đối mặt với những người hâm mộ đáng sợ đó, thái độ của Mạnh Thiển vẫn rất thờ ơ và câu trả lời của cô vẫn rất nhất quán trước sau như cũ.
Cô vẫn chưa muốn yêu, và hiện giờ chỉ muốn tập trung vào việc học của mình.
Thời gian trôi qua càng có nhiều người bị từ chối hơn, những người ngưỡng mộ Mạnh Thiển dường như cũng đã bị tiêu hao khí lực, làn sóng tỏ tình dâng trào cuối cùng cũng phai nhạt dần trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Thật không ngờ, vừa trở lại trường học, Mạnh Thiển đã thu hút thêm một chiến binh khác.
Đáng tiếc, võ giả tuy anh dũng nhưng vẫn không lay chuyển được trái tim Mạnh Thiển. Sự từ chối quyết liệt của cô chắc chắn khiến những người qua đường ngưỡng mộ cô cảm thấy đau lòng.
Từng người một giống như những quả cà tím bị sương giá vùi dập, chạy tán loạn như chim và thú.
Sau khi Mạnh Thiển lịch sự từ chối vị tiền bối đó, cô quay sang gọi Thẩm Diệu Diệu và Tô Tử Nhiệm còn đang ngơ ngác rời đi.
Trần Nhân đi sau họ một bước, khẽ khàng tiến đến an ủi chàng trai Trương Phàm một chút.
Khi Trần Nhân đuổi kịp Mạnh Thiển và những người khác, Thẩm Diệu Diệu đang khoác vai Mạnh Thiển và thì thầm vào tai cô.
"Thiển Thiển, cậu thật sự muốn dùng cả khoảng thời gian đại học này chỉ tập trung vào việc học thôi sao?"
"Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua được ba năm trung học vất vả và thi đỗ đại học. Chẳng phải chúng ta nên tự thưởng cho mình một mối tình mãnh liệt sao?"
Mạnh Thiển vén sợi tóc đang bị cánh tay Thẩm Diệu Diệu đè lên, trên môi cô nở nụ cười: "Chỉ là cái cớ mà thôi, không đáng tin."
“Tớ đã biết!” Thẩm Diệu Diệu thể hiện ra bộ dạng như “Tớ đã biết”: "Vậy là cậu chưa gặp qua ai vừa mắt đúng không?"
"Vậy cậu thích kiểu người như thế nào? Để tớ giúp cậu tìm!"
Cảm xúc nhiệt tình dâng trào đột ngột của Thẩm Diệu Diệu khiến Mạnh Thiển khó có thể chống cự, cô liếc nhìn Tô Tử Nhiệm bên cạnh cầu cứu.
Tô Tử Nhiệm nhún vai với cô và lắc đầu bày tỏ sự bất lực của mình.
“Cậu cứ nói đi.” Thẩm Diệu Diệu mềm giọng nói, hai lỗ tai Mạnh Thiển cũng bởi vì lời nói dịu dàng, ngọt ngào của cô ấy mà trở nên mềm nhũn.
Cô thỏa hiệp, khóe môi cô cong lên: "Nếu phải nói, tớ thích một chàng trai có đôi mắt phượng..."
"Mắt phượng!"
Thẩm Diệu Diệu hào hứng ngắt lời Mạnh Thiển ngay sau khi cô vừa nói xong tiêu chí lựa chọn bạn đời đầu tiên của mình.
Thẩm Diệu Diệu buông vai Mạnh Thiển ra, vọt tới trước mặt chặn đường cô, đôi mắt quả hạnh của Thẩm Diệu Diệu mở to: "Ý cậu là tiền bối Giang đúng không?"
Thẩm Diệu Diệu vừa nói xong, Trần Nhân đã theo kịp bọn họ.
Đúng lúc nghe được giọng nói có chút nghi hoặc của Mạnh Thiển: "Tiền bối Giang?"
"Ôi, tớ quên mất, người chỉ suốt ngày đọc sách hiền triết như cậu thì làm gì có thời gian để ý đến trai đẹp chứ."
"Để tớ phổ cập cho cậu nghe. Tiền bối Giang tên là Giang Chi Nghiêu, là sinh viên năm 3 khoa kiến trúc ở trường chúng ta, cũng là giáo thảo ở trường chúng ta đấy."
"Tớ có lưu ảnh của anh ấy, để tớ mở cho cậu xem!"
Thẩm Diệu Diệu như đang hiến dâng bảo bối của mình, cô ấy chậm rãi lấy điện thoại di động ra, mở ra album ảnh tải về từ trên diễn đàn trường.
Không chỉ có một tấm, tất cả những hình này đều là những lợi ích mà những người chủ nhà tốt bụng phân phát cho sinh viên.
Mạnh Thiển liếc nhìn bức ảnh trong điện thoại của Thẩm Diệu Diệu, cô không có hứng thú với cái gọi là giáo thảo hay anh chàng đẹp trai gì cả.
Nhưng ánh mắt của cô lại bị đôi mắt phượng híp lại trông vừa tà mị mà cũng vừa quyến rũ của chàng trai trong ảnh chụp thu hút, cô chợt khựng lại vài giây.
“Không có lừa cậu đúng không, anh ấy rất đẹp trai đúng không nào?” Thấy Mạnh Thiển rất ít có hứng thú với người khác phái nào đó, Thẩm Diệu Diệu lại nói thêm vài câu: “Tớ nghe mọi người trên diễn đàn nói tiền bối ở bên ngoài càng đẹp trai hơn trong ảnh!"
Mạnh Thiến nhếch khóe môi, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, gật đầu khen ngợi vài câu: “Tiền bối đúng là có một đôi mắt phượng tuyệt đẹp, đuôi mắt tự nhiên vươn ra ngoài lộ ra vẻ yêu dị, rất dễ hấp dẫn đối phương."
Giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Thẩm Diệu Diệu vô cùng ngạc nhiên trước lời khen ngợi của Mạnh Thiển dành cho Giang Chi Nghiêu, cô ấy tranh thủ chớp thời cơ: “Vậy nếu tiền bối Giang đến tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?”
Cô ấy đưa ra giả định này vì tò mò.
Chưa đợi Mạnh Thiển trả lời, Trần Nhân đã lắng nghe cuộc trò chuyện của họ trong một thời gian dài liền cắt ngang: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Làm sao tiền bối Giang có thể tỏ tình với Mạnh Thiển?"
"Cậu nghĩ rằng anh ấy là loại người không não và thô tục như những người con trai khác sao, những người chỉ nhìn vào cơ thể và khuôn mặt của người con gái để yêu đương sao?"
Trần Nhân dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua Mạnh Thiển, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Diệu Diệu: "Tiền bối Giang thích người đơn giản, dễ thương, tốt bụng lễ phép, không có điểm nào tương đồng với Mạnh Thiển, cậu nói phải không?"
Mặc dù ngoại hình của Mạnh Thiển không thuộc loại dễ thương, nhưng ý của Trần Nhân dường như đang ngụy biện rằng Mạnh Thiển không trong sáng và dễ thương, cũng không tốt bụng và ngoan ngoãn, và không có gì ngoài dáng người và khuôn mặt.
Nghe thật chói tai làm sao.
Thẩm Diệu Diệu muốn phản bác Trần Nhân, nhưng mãi vẫn chưa sắp xếp được lời nói.
Bỗng giọng nói của Tô Tử Nhiệm, người vốn không có thói quen ngắt lời người khác, chợt vang lên đầy chế nhạo: "Giang Chi Nghiêu là kiểu con trai lừa đảo, chỉ biết dùng những mánh khóe trẻ con để đi trêu chọc những cô gái ngây thơ và yếu đuối."
"Người như anh ta làm sao có thể xứng đôi với Mạnh Thiển?"
Sau khi Tô Tử Nhiệm nói xong, khuôn mặt của Trần Nhân lập tức tối sầm lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô ta không phải kẻ ngốc, vì vậy cô ta có thể tự nhiên cảm nhận được sự bảo vệ của Tô Tử Nhiễm và Thẩm Diệu Diệu đối với Mạnh Thiển.
Trong lòng cô ta có cảm giác rằng ba người bọn họ đang cố ý cấu kết với nhau để chống lại cô ta, cô ta liền bị chọc tức đến mất hứng, mặt tối sầm không nói gì, lập tức xoay người bỏ đi không thèm chào hỏi một tiếng.
Nhưng không phải đi về hướng ký túc xá.
Không ai quan tâm đến sự ra đi của Trần Nhân.
Thẩm Diệu Diệu giơ ngón tay cái lên với Tô Tử Nhiễm và khen ngợi biểu hiện xuất sắc vừa rồi của cô ấy.
Mạnh Thiển cảm ơn hai người bọn họ. Cô không quan tâm đến những gì Trần Nhân vừa nói.
Từ nhỏ, bởi vì xinh đẹp bẩm sinh, lời nói nào mà cô chưa từng nghe qua.
Cho dù là đàm tiếu hay là nịnh hót, mặc kệ người khác nói cái gì cũng sẽ không thể nào làm cô mất đi một miếng thịt.
"Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự không cảm thấy Thiển Thiển và tiền bối Giang rất xứng đôi sao?"
"Một người đã được bầu làm giáo thảo ba nhiệm kỳ liên tiếp, và người còn lại rất có khả năng sẽ được chọn là hoa khôi của trường năm nay, rõ ràng họ là một cặp trời sinh..."
Thẩm Diệu Diệu cuối cùng cũng “buông tha” cho Mạnh Thiển, cô ấy quay sang đi quấy rầy Tô Tử Nhiễm.
Mạnh Thiển thở phào nhẹ nhõm, mặc cho cô ấy vẫn tiếp tục lấy cô làm chủ đề.
Nhưng đột nhiên cô nghe Thẩm Diệu Diệu lớn tiếng kêu: “Đột nhiên tớ nhớ tới một chuyện!”
"Anh trai tớ hình như học năm ba khoa kiến trúc, hẳn là cũng biết tiền bối Giang!"
"Tớ cảm thấy tớ nên đi hỏi anh ấy, nói không chừng có thể lấy được thông tin liên lạc của tiền bối Giang..."
Tô Tử Nhiễm trở nên tê liệt trước sự gia tăng decibel đột ngột của Thẩm Diệu.
Thừa dịp cô ấy còn đang lải nhải, Tô Tử Nhiễm vội vàng tăng tốc và kéo Mạnh Thiển chạy về hướng ký túc xá của sinh viên nữ.
Thẩm Diệu Diệu sau khi thấy hai người chạy rất xa mới kịp hoàn hồn lại, cô vừa tức giận vừa buồn cười đuổi theo.
Ký túc xá sinh viên nam, phòng số 417.
Thẩm Tự Dương đang ngồi trước máy tính thiết kế các bản vẽ đột nhiên hắt hơi một cái.
Giang Chi Nghiêu đang ở đối diện với giường của anh ấy đang chơi LOL trên máy tính với một cô gái.
Trò chơi vừa kết thúc, anh ta liền thoáng thấy Trương Phàm với gương mặt không biểu cảm từ bên ngoài trở về rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Một người bạn cùng phòng khác, Tôn Ngạn cũng trở về với khuôn mặt đỏ bừng.
Sau khi Giang Chi Nghiêu dỗ dành cô gái tắt micrô, Trương Phàm đã đi ra khỏi phòng tắm.
Vẫn là một khuôn mặt phờ phạc đó.
Giang Chi Nghiêu hỏi anh ta: "Có chuyện gì vậy? Là ai đã xúc phạm anh Phàm của chúng ta sao?"
Bạn cùng phòng Tôn Ngạn thay mặt anh ta trả lời, giọng điệu đầy gấp gáp: "Còn có thể là gì nữa, cậu ta tỏ tình thất bại."
"Tôi đã sớm nói với cậu, Mạnh Thiển không có khả năng thích cậu, vậy mà cậu vẫn không tin."
"Cút đi." Trương Phàm bực dọc mắng mỏ.
Giọng nói đột nhiên thay đổi, anh ta quay sang nói với Tôn Ngạn: “Cô ấy còn không thích tôi chứ đừng nói đến anh.”
"Tôi khuyên cậu mau chóng từ bỏ đi, cũng đừng tự mình đi rước lấy nhục."
"Tôi không bỏ, nếu tôi vẫn cứ nhất quyết muốn rước lấy nhục thì sao chứ?"
"Không phải đã thống nhất từ trước là chúng ta dựa vào thực lực mà tỏ tình sao. Tại sao tôi lại phải từ bỏ sau khi cậu đã bị từ chối?"
"Lỡ như kiểu người Mạnh Thiển thích là giống tôi thì sao."
Nghe hai người lời qua tiếng lại, Giang Chi Nghiêu tựa như đã hiểu ra cái gì đó.
Đôi mắt phương hẹp dài quyến rũ của anh ta liếc nhìn ánh mắt của Thẩm Tự Dương đang xem kịch vui đối diện, ánh mắt Giang Chi Nghiêu híp lại thành hàng: “Họ đang nói về ai vậy, là đàn em họ Mạnh à?”
“Mạnh Thiển đang là sinh viên năm nhất học ngành văn học kịch nói của khoa điện ảnh truyền hình.” Thẩm Tự Dương cũng liếc anh ta một cái, trên mặt không có biểu tình gì.
“Sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?” Giang Chi Nghiêu kinh ngạc.
Thẩm Tự Dương tỏ vẻ như đó là điều hiển nhiên: "Tôi từng gặp qua rồi."
"Cô bé ấy là bạn cùng phòng của em gái tôi."
"Chết tiệt! Thẩm Tự Dương, tên hỗn đản này, cậu cư nhiên dám giấu giếm chúng tôi lâu như vậy!"
Hai người đang đỏ mặt vì tranh cãi bỗng dừng lại và vây quanh Thẩm Tự Dương.
Vẻ mặt Trương Phàm tràn đầy đau buồn và phẫn nộ: "Lão Thẩm, cậu thật xấu tính, thế mà cậu lại không nói cho chúng tôi biết một chuyện quan trọng như vậy!"
"Nếu tôi biết sớm hơn, tôi đã móc nối với em gái của cậu. Cô bé ấy có lẽ đáng tin cậy hơn so với đàn em học cùng trường trung học với tôi..."
Tôn Ngạn: "Cậu vừa phải thôi. Người ta vì nể mặt mũi A Nghiêu mà giúp đỡ cậu là đã không tệ rồi."
Nói đến đây, Tôn Ngạn nhân cơ hội “tố cáo” tội trạng của Trương Phàm trước mặt Giang Chi Nghiêu, và kể hết mọi chuyện anh ta đã dùng cách thức trao đổi WeChat của Giang Chi Nghiêu để “báo đáp” cô gái tện Trần Nhân kia.
Vì vậy, họ lại lao vào đánh nhau, trong ký túc xá lại vang lên một loạt tiếng ồn ào đinh tai nhức óc.
Giang Chi Nghiêu không thể hiểu tại sao hai người bọn họ lại khao khát một người phụ nữ như vậy.
Điều này khiến anh ta có chút hứng thú với cô sinh viên năm nhất tên Mạnh Thiển này, anh ta đã lên diễn đàn của trường để tìm một bức ảnh của Mạnh Thiển.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Giang Chi Nghiêu thừa nhận rằng anh ta đã thực sự bị kinh ngạc.
Mạnh Thiển không phải là mẫu bạn gái mà anh ta muốn ở bên. Tất cả các bạn gái của anh ta đều là dạng như những bông cúc nhỏ, tươi tắn và đáng yêu, tỏa nắng và năng động, tinh nghịch và thú vị.
Kiểu con gái đó có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi, bọn họ đều rất tận tụy với anh ta, điều này rất dễ xử lý.
Nhưng Mạnh Thiển thì khác.
Cô có vóc dáng cân đối, mảnh mai và vẻ ngoài xinh đẹp, lộng lẫy và rực rỡ.
Trông như một đóa hoa hồng nở trong sương trắng buổi sớm, được sương làm ẩm, đỏ thắm mà dịu dàng xinh đẹp, nửa ẩn nửa hiện trong sương nên còn mang một sắc thái lạnh lùng, thần bí, nguy hiểm mà quyến rũ, theo đánh giá từ kinh nghiệm của Giang Chi Nghiêu, loại con gái này thực sự rất khó theo đuổi.
Nhưng càng khó theo đuổi thì càng dễ khơi dậy lòng hiếu kỳ và khát khao chinh phục mãnh liệt của con người.
Ví dụ, vào lúc này, Giang Chi Nghiêu liền lướt tới xem một bài đăng có tiêu đề "Mạnh Thiển thật khó theo đuổi!", ham muốn chinh phục của anh ta lập tức bùng dậy mạnh mẽ chưa từng có.
Anh ta thực sự muốn xem Mạnh Thiển, một bông hồng có gai như này thì sẽ khó chinh phục như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT