Mạnh Thiển theo học chuyên ngành kịch, điện ảnh, truyền hình và văn học tại Đại học Thâm Quyến và ước mơ của cô là trở thành một nhà biên kịch xuất sắc trong tương lai.
Theo quan điểm của Thẩm Diệu Diệu, Mạnh Thiển như vậy là rất xuất chúng, nhưng vị trí của cô quá bình thường nên cô có phần che giấu tài năng của mình.
Không ngoa khi nói rằng nếu Mạnh Thiển sẵn sàng gia nhập làng giải trí thì tương lai trở thành ngôi sao của cô sẽ rất xán lạn.
Đáng tiếc, Mạnh Thiển lại ở một nơi khác lãng phí tài năng và vẻ ngoài của mình một cách vô ích.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Mạnh Thiển lần lượt nhận được nhiều lời tỏ tình từ những người hâm mộ.
Trong số đó tất nhiên có Tôn Ngạn, người ở cùng ký túc xá với Trương Phàm.
Để dập tắt hoàn toàn hy vọng của những người theo đuổi mình, Mạnh Thiển đã đăng ký tài khoản trên diễn đàn của trường, đăng một bài viết bằng tên thật của mình và nói ngắn gọn rằng cô tạm thời không có ý định hẹn hò.
Cô hy vọng rằng mọi người sẽ ngừng làm phiền cô và đừng lãng phí thời gian quý báu của mình cho cô nữa.
Có rất nhiều người theo dõi và tương tác với bài viết.
Hầu hết họ đều là những người hâm mộ cô, khóc lóc gào thét trên cầu thang, nói rằng Mạnh Thiển là người không có trái tim.
Sau đó, không biết trong bài đăng có ai nhắc đến Giang Chi Nghiêu, liền có người hỏi Mạnh Thiển, nếu như Giang Chi Nghiêu theo đuổi cô thì cô có đồng ý hay không và còn vô số vấn đề khác.
Đương nhiên Mạnh Thiển không trả lời.
Cô rời khỏi diễn đàn ngay sau khi vừa đăng bài và không muốn nhìn thấy những câu hỏi, câu trả lời nào của người khác nữa.
Sau tiết học chiều thứ sáu, Thẩm Diệu Diệu rủ mọi người trong phòng đi mua sắm và nhân tiện ăn tối ở bên ngoài luôn.
Tô Tử Nhiệm và Trần Nhân đều đã đi rồi, Mạnh Thiển muốn đến thư viện tìm sách để viết hai bài phê bình phim nên quyết định ở lại ký túc xá một mình.
Sau khi Thẩm Diệu Diệu và những người khác đi ra ngoài, Mạnh Thiển chậm rãi thu dọn đồ đạc rồi cũng đi ra ngoài.
Cô đi đến thư viện.
Trời đã xế chiều, mặt trời mùa thu đang lặn ở hướng Tây tỏa ra ánh hào quang có màu cam ấm áp.
Chiếu lên những chiếc lá long não màu xanh vàng sáng rực rỡ.
Ánh nắng chiếu xuống khắp cơ thể của Mạnh Thiển.
Lúc này không có nhiều người đến thư viện, khung cảnh trong thư viện vô cùng yên tĩnh, đèn không bật, nguồn sáng duy nhất chính là ánh hoàng hôn yếu ớt bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng nửa tối nửa sáng, Mạnh Thiển tìm tới tìm lui cuốn sách mình muốn dọc theo các giá sách được sắp xếp gọn gàng.
Sau khi tìm kiếm nhiều dãy giá sách, cuối cùng Mạnh Thiển cũng tìm thấy cuốn sách mà cô đang tìm kiếm.
Nhưng những cuốn sách mà cô muốn đều nằm ở hàng trên cùng của giá sách, cô nhón chân hai lần, những ngón tay nhỏ bé của cô khó khăn lắm mới có thể chạm tới gáy sách.
Cô muốn nắm lấy gáy sách kéo ra, nhưng khoảng cách giữa các quyển sách quá chật nên kẹp hơi chặt, Mạnh Thiển đã cố gắng kéo nó ra rất nhiều lần nhưng vẫn không được.
“Tôi vẫn không tin mình không làm được…” Cô khẽ lẩm bẩm rồi lại kiễng chân lên một lần nữa.
Cô vừa mới đưa tay ra được nửa chừng, và bóng của cô trên bên giá sách nghiêng về phía mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ được bao phủ thêm bởi một hình bóng lớn hơn.
Cùng lúc đó, một mùi nước hoa nam nhẹ nhàng kỳ lạ bao phủ khắp toàn thân Mạnh Thiển từ phía sau.
Cuốn sách cô muốn lấy cũng được người lạ kia dễ dàng lôi ra từ trên giá sách cao.
Người đã lấy cuốn sách xuống trước mặt cô đang đứng sau lưng cô.
Mạnh Thiển có thể cảm nhận rõ ràng sau lưng truyền đến hơi ấm mơ hồ khiến nhiệt độ cơ thể cô tăng lên, cô nhướng đôi lông mày lá liễu xinh đẹp.
“Cuốn sách mà bạn muốn đây.” Một giọng nam trầm và từ tính vang lên bên tai trái của Mạnh Thiển.
Chủ nhân của giọng nói dường như cố ý cúi người tới gần cô, hơi thở vừa ẩm vừa nóng, trên làn da Mạnh Thiển tản ra một tầng hơi ẩm mỏng manh.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Thiển trải qua một tình huống đột ngột như vậy.
Trong vô số người theo đuổi cô có rất nhiều người có đầu óc sáng suốt và rất biết cách tiếp cận cô.
Điều gì tạo nên sự tình cờ gặp gỡ, tạo nên sự lãng mạn và tạo nên sự cô độc, Mạnh Thiển đã trải qua tất cả.
Cho nên lúc này cô không có một chút hoảng hốt nào, yên tâm cầm lấy quyển sách mà đối phương ân cần đưa đến trước mặt cô rồi thản nhiên quay đầu đi.
Điều đầu tiên thu hút tầm nhìn của Mạnh Thiển là đôi mắt được bao phủ bởi ánh sáng đen tối của anh ta.
Đôi mắt cong lên, đuôi mắt thanh mảnh, là dáng vẻ điển hình của dáng đôi mắt đan phượng.
Ánh mắt của Mạnh Thiển liền trở nên cứng đờ, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, trong đầu cô cũng yên tĩnh lại.
Cô chậm rãi rời mắt khỏi nam sinh, sau đó xoay người, tựa lưng vào giá sách, cô hơi nhếch khóe môi: “Cám ơn tiền bối Giang.”
Giang Chi Nghiêu kinh ngạc trong giây lát, anh ta nhướng mày, chống tay lên giá sách, thừa cơ hội tiến lại gần cô, trịch thượng nhìn Mạnh Thiển dường như đang cười mà lại không cười.
Khóe môi anh ta cũng mấp máy: “Không ngờ Mạnh Thiển lại nhận ra tôi.”
“Đó quả là một vinh dự lớn cho tôi.”
“Tiền bối Giang là giáo thảo vừa đẹp trai vừa học giỏi của đại học Thâm Quyến và đã giữ được danh xưng đó trong ba nhiệm kỳ liên tiếp, và anh cũng là một tài năng lớn trong khoa Kiến trúc mà.”
“Tôi đương nhiên phải nhận ra anh rồi.” Mạnh Thiển hơi hơi nâng cằm, dùng đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn anh.
Trong khi nhìn xung quanh, cô cẩn thận miêu tả đôi mắt của anh ta.
Thực sự là rất giống.
Chỉ là thiếu mất một phần tao nhã.
Hai người họ trai đơn gái chiếc đang ở trong một góc cạnh cửa sổ tầng hai của thư viện.
Họ không chỉ nhìn chằm chằm vào nhau ở cự ly gần mà tư thế giữa hai người còn có chút mờ ám.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này sẽ khó tránh khỏi liên tưởng đến thứ gì đó cao siêu.
Nhưng người nào biết lịch sự thì sẽ lập tức tránh ngay.
Cố Thời Thâm luôn am hiểu về tri thức lễ nghĩa.
Khi anh tình cờ đi ngang qua dãy giá sách và nhìn thấy một đôi nam nữ ở cuối giá sách.
Không cần suy nghĩ, anh liền quay đầu lại và đi về hướng khác.
Anh không ngờ rằng sinh viên đại học ngày nay lại phóng túng và hào sảng đến mức tán tỉnh nhau ở nơi công cộng như thư viện thế này.
Chỉ sau một cái liếc mắt, anh tuân theo nguyên tắc lễ nghĩa lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác rồi xoay người đi xuống lầu.
Sau khi đi ra khỏi thư viện đại học Thâm Quyến, Cố Thời Thâm quay đầu liếc về hướng tầng hai.
Đôi trẻ đã biến mất sau ô cửa sổ tầng hai, có lẽ do tiếng bước chân của anh khi anh rời đi đã làm phiền họ.
Nhưng Cố Thời Thâm có chút để ý đến bóng dáng yêu kiều mà anh nhìn thấy vừa rồi.
Anh luôn cảm thấy cô gái lười biếng dựa vào giá sách có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đáng tiếc anh không có thời gian nhìn rõ mặt của cô, cho nên anh cũng không dám khẳng định là mình có quen biết cô hay không.
“Anh Cố!”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Cố Thời Thâm.
Anh rời mắt khỏi cửa sổ thư viện tầng hai, nhìn cô gái mặc váy da hai dây kiểu Hepburn cách đó không xa.
Cô gái đó tên là Hứa Giai Nhân, là em gái của bạn của Cố Thời Thâm, đồng thời cũng là đàn em của anh.
Cô bé được sinh ra có vẻ ngoài tinh tế và xinh đẹp. Chiếc áo len cổ lọ màu đen càng tôn lên làn da trắng ngần của cô ta, trông giống như đóa hoa cúc trắng đang nở rộ.
Cố Thời Thâm gật đầu với cô ta như một lời chào hỏi.
Nhưng Hứa Giai Nhân đã đi thẳng đến chỗ anh, niềm vui của cô ta hiện rõ không hề muốn che giấu: “Anh cũng đến đại học Thâm Quyến để mượn sách à.”
Anh trả lời qua loa rồi cho tay vào túi quần, lấy ra chiếc điện thoại đang rung chuông.
Không chờ Hứa Giai Nhân chuẩn bị đem những lý do mời anh cùng nhau ăn cơm chiều, Cố Thời Thâm nháy mắt với cô ta và quay lưng lại để nghe điện thoại.
Sau khi nghe điện thoại, Cố Thời Thâm quay lại và nhìn Hứa Giai Nhân, anh nói ngắn gọn: “Anh còn có việc phải làm, anh đi trước nhé.”
Anh còn chưa đợi đối phương trả lời thì đã đi trước một bước rồi.
Hứa Giai Nhân hé miệng, do dự không nói gì, nhìn người đàn ông mặc âu phục đi giày da sải bước rời đi.
Cô ta có chút hơi buồn.
Ban đầu, cô ta cố tình hỏi anh trai mình về tung tích của Cố Thời Thâm và chạy đến đầy để tạo tình huống “ngẫu nhiên gặp được” anh.
Kết quả là Cố Thời Thâm đã vội vàng rời đi trước khi cô ta có thể kịp mở miệng nói một lời.
Hiện tại, cô ta có còn nên mượn cuốn sách này nữa hay không?
Suy cho cùng, không phải đại học Nông nghiệp Hoa Trung của cô ta không có thư viện.
Ngay khi Hứa Giai Nhân còn đang đấu tranh tư tưởng, một nam sinh và một nữ sinh cùng bước ra khỏi thư viện.
Hai người đứng cạnh nhau vừa nói vừa cười.
Cô ta nhận ra chàng trai ngay lập tức.
Cô ta do dự gọi đối phương: “Giang Chi... Nghiêu?”
Giang Chi Nghiêu nghe thấy có người gọi tên mình liền nhìn sang cô gái đứng bên đường.
Nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại, đôi mắt híp lại thành hàng như có điều suy nghĩ.
Anh ta còn đang mơ hồ không biết mình có từng quen biết đối phương hay không.
Mạnh Thiển đang đi bên cạnh anh ta cũng liếc nhìn về phía cô gái.
Cô vô tình chợt nhớ tới những gì Trần Nhân đã nói trước đây.
Người ta nói rằng những cô gái mà Giang Chi Nghiêu từng hẹn hò đều thuộc dạng dễ thương và ngoan ngoãn, và cô gái trước mặt anh ta trông rất phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của anh ta.
Giang Chi Nghiêu còn chưa kịp đáp lại cô gái, Mạnh Thiển đã dời ánh mắt đi trước: “Nếu tiền bối Giang còn có việc, vậy tôi đi trước nhé.”
Giọng nói của cô đầy ngọt ngào, thể hiện dáng vẻ của một cô gái thấu tình đạt lý.
Giang Chi Nghiêu cuối cùng cũng đã nhớ cô gái kia là ai.
Hứa Giai Nhân.
Đó là bạn gái cũ của anh ta.
Mặc dù tò mò về lý do tại sao Hứa Giai Nhân lại xuất hiện ở đại học Thâm Quyến, nhưng Giang Chi Nghiêu biết rất rõ rằng thật kỳ lạ khi anh ta hỏi câu đó.
Để tránh gây mất hảo cảm của Mạnh Thiển đối với anh ta.
Vì vậy, khi Mạnh Thiển đề nghị đi trước, Giang Chi Nghiêu đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Cùng nhau đi đi, chúng ta đã đồng ý cùng nhau ăn tối, sau đó còn cho mèo ăn nữa.”
“Em sẽ không đổi ý chứ?”
Mạnh Thiển liếc nhìn cổ tay đang bị anh ta nắm, rồi nhìn cô gái bên cạnh.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng Giang Chi Nghiêu đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Anh còn không biết bạn học này là ai, giữa hai người bọn anh sao có thể có chuyện gì được cơ chứ?”
Vẻ mặt chàng trai đầy vẻ thẳng thắn thành khẩn, chuyên chú nhìn thẳng vào mắt Mạnh Thiển.
Ánh mắt của anh ta khiến Mạnh Thiển bối rối trong vài giây.
Cô nghĩ rằng Giang Chi Nghiêu hẳn là có liên quan với cô gái đó.
Có lẽ đó là bạn gái cũ của anh ta.
Cuối cùng, Giang Chi Nghiêu lựa chọn tỏ vẻ giống như hoàn toàn không quen biết cô gái này, còn chưa đợi cô gái kia nói gì đã vội vàng túm tay cô kéo đi.
Sau khi Hứa Giai Nhân nhận ra điều đó, cô ta tức giận đến mức bật cười.
Cô ta thật không biết tại sao năm học cấp 3 mình lại bị mù khi đồng ý yêu đương với Giang Chi Nghiêu, lại còn coi trọng một kẻ đứng núi này trông núi nọ như anh ta?
Đó là lỗi của cô ta khi đã không gặp Cố Thời Thâm sớm hơn, một người đàn ông có phẩm chất tốt và chính trực.
Giang Chi Nghiêu luôn giỏi tán tỉnh các cô gái.
Chỉ là anh ta chưa bao giờ gặp được một người làm anh ta phải hao tổn nhiều tâm sức để chinh phục như vậy.
Và Mạnh Thiển là người đầu tiên.
Trước ngày hôm nay, Giang Chi Nghiêu đã dành gần một tuần để tìm hiểu cặn kẽ thông tin của cô.
Anh ta không chỉ hỏi về sở thích của Mạnh Thiển, mà thậm chí còn thuộc lòng cả lịch học của cô.
Anh ta đã sớm tìm ra các lịch trình hàng ngày của Mạnh Thiển.
Anh ta kiên nhẫn ẩn nấp ở nơi cô không thể nhìn thấy, giống như một con thú hoang sẵn sàng ra tay với con mồi của mình bất cứ lúc nào.
Khi mọi thứ đã được kiểm soát, Giang Chi Nghiêu đã chủ động tấn công.
Mục đích là đánh Mạnh Thiển một đòn và hạ gục hoàn toàn Mạnh Thiển.
Vì lý do này, anh ta đã ăn mặc chỉn chu và “giả vờ” tình cờ gặp cô trong thư viện để tạo nên một cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ.
Bây giờ anh ta đang cùng Mạnh Thiển cho mèo ăn trong công viên nhỏ ở phía sau kí túc xá nam.
Bởi vì Mạnh Thiển yêu thích động vật nhỏ.
Theo thời gian biểu mà Giang Chi Nghiêu quan sát được, cô sẽ dành thời gian cho những con mèo hoang lang thang ăn trong công viên trường từ thứ sáu đến chủ nhật hàng tuần.
Và hôm nay là thứ Sáu.
Lúc nãy, khi còn ở trong thư viện, Giang Chi Nghiêu đã dành rất nhiều thời gian để có được sự đồng ý của Mạnh Thiển.
Anh ta nói là muốn đi cùng cô để cho mèo ăn.
Mọi tiến triển đều nằm trong dự đoán của Giang Chi Nghiêu.
Từ việc ở một mình trong thư viện, đến ăn tối trong quán ăn tự phục vụ, rồi đến một cuộc “hẹn hò” trong công viên nhỏ.
Mối quan hệ giữa anh ta và Mạnh Thiển phát triển như vũ bão, anh ta đã đụng mặt rất nhiều sinh viên trong trường, thậm chí những người đó còn lén lút chụp ảnh của bọn họ đăng lên diễn đàn của trường.
Tin đồn về Mạnh Thiển và Giang Chi Nghiêu lan nhanh như cháy rừng ở đại học Thâm Quyến.
Mặc dù Giang Chi Nghiêu không thú nhận tình yêu của mình với Mạnh Thiển, nhưng mọi người đều có thể thấy rằng anh ta đang theo đuổi Mạnh Thiển.
Đó là Giang Chi Nghiêu, người thường xuyên thay bạn gái như thay áo.
Đứa con hoang đàng tung hoành ở đại học Thâm Quyến, chỉ trong ba năm đã làm rung động không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Trước đây chỉ có người khác đuổi theo anh ta, hiện tại anh ta lại chủ động đuổi theo Mạnh Thiển!
Ai mà không muốn ăn hai miếng dưa nóng phỏng tay như vậy, đến nỗi trong nửa năm tới, trên diễn đàn của trường mỗi ngày đều có những bài mới nóng hổi, phát sóng trực tiếp quá trình “hẹn hò” của Giang Chi Nghiêu và Mạnh Thiển.
[Cá dưới biển sâu: Tin được không? Tiền bối Giang ngày nào cũng gây bất ngờ cho Mạnh Thiển với bữa cơm tình yêu trong vòng nửa năm rồi đấy!]
[Tần Thế Cửu: Hơn nữa, tiền bối Giang còn đưa đón Mạnh Thiển mỗi ngày, dù mưa hay nắng. Sự chân thành này không phải ai cũng làm được đâu.]
[Một điểm dừng: Đó là Giang Chi Nghiêu đấy! Mạnh Thiển làm sao dám? Tôi vẫn chưa buông tay cho đến tận bây giờ đây nè!]
[Vợ cả Giang Chi Nghiêu: Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này! Chỉ cần Mạnh Thiển nguyện ý rủ lòng thương A Nghiêu nhà tôi, tôi nguyện ý hai tay dâng lên vị trí vợ cả!]
[Mạnh Thiển thật khó theo đuổi: Nghiêm túc mà nói, nếu tiền bối Giang thực sự theo đuổi được nữ thần của tôi, tôi tôn trọng anh ta như một người đàn ông.]
[...]
Mạnh Thiển đã nghe và thấy về những bài đăng đó trên diễn đàn của trường.
Dù sao Thẩm Diệu Diệu cũng là một trong những người thích ăn dưa, luôn hừng hực chiến đấu trên chiến tuyến.
Chỉ là cô không ngờ rằng đêm giao thừa Giang Chi Nghiêu lại công khai bày tỏ tình cảm với cô trên diễn đàn của trường.
Ngay sau ngày đầu năm mới, đại học Thâm Quyến chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Mạnh Thiển nhớ rằng vào ngày cô bắt chuyến tàu cao tốc trở về Cao Thiết, tuyết rơi rất dày ở Thâm Quyến.
Cao Thiết ấm hơn một chút so với Thâm Quyến, trận tuyết đầu tiên đã rơi vào ngày trước đêm giao thừa.
Thị trấn Đào Viên, quê hương của Mạnh Thiển, được bao phủ bởi lớp tuyết đầu mùa, trông giống như một thị trấn tuyết trong truyện cổ tích.
Vào đêm giao thừa, thị trấn được trang trí bằng đèn và dây hoa, bầu trời đêm đầy sao, hai bên chiếu rọi và hỗ trợ cho nhau, tạo thành một bức tranh lãng mạn mê hoặc lòng người.
Có lẽ là do hoàn cảnh ảnh hưởng, khi Mạnh Thiển nhìn thấy ảnh chụp màn hình diễn đàn mà Thẩm Diệu Diệu gửi cho cô, nhìn thấy lời tỏ tình chân thành ngàn chữ của Giang Chi Nghiêu, cô đã thực sự bị anh ta làm cảm động.
Tình cờ là Thẩm Diệu Diệu và Tô Tử Nhiễm đang gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ của bọn họ.
Thẩm Diệu Diệu: [Tục ngữ có câu, gươm mài đá đá núi cũng mòn, Mạnh Thiển, nếu như lần này cậu vẫn chưa xiêu lòng, tớ thật muốn lấy một cây búa nện lên người cậu một cái... nháy mắt.jpg]
Tô Tử Nhiễm: [Thiển Thiển, đừng nghe cậu ấy.]
Tô Tử Nhiễm: [Người họ Giang đó là một tên đàn ông lăng nhăng, anh ta có nhiều bạn gái không đếm xuể, quen biết với loại người này rất mạo hiểm, cậu không được yêu đương với anh ta.]
Thẩm Diệu Diệu: [Nhiễm Nhiễm, tớ không thích nghe lời này đâu, cậu không nhớ còn có câu lãng tử quay đầu quý hơn vàng sao? Chống nạnh.jpg]
Hai người cãi nhau đến tận 99+ cái thông báo nhắn tin trong nhóm.
Với tư cách là người trong cuộc, Mạnh Thiển nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Giang Chi Nghiêu bằng điện thoại di động của cô và xem xét nó một cách kỹ lưỡng.
Cô phóng to bức ảnh nhiều lần và nhìn cận cảnh vào đôi mắt của Giang Chi Nghiêu.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng hồi lâu, Mạnh Thiển chuyển giao diện điện thoại trở lại WeChat.
Trong cuộc tranh luận sôi nổi giữa Tô Tử Nhiễm và Thẩm Diệu Diệu, cô tùy tiện xen vào: [Nhưng tớ đã thích anh ta mất rồi.]
Tin nhắn của Mạnh Thiển nhanh chóng bị cuộc trò chuyện giữa Tô Tử Nhiễm và Thẩm Diệu Diệu lấn át.
Khi hai người họ tỉnh táo lại và đi kiểm tra lại những tin nhắn ở trên, Mạnh Thiển đã đăng nhập vào diễn đàn của trường, tìm đến bài tỏ tình của Giang Chi Nghiêu để trả lời một cách nghiêm túc và đồng ý hẹn hò với anh ta.
Tô Tử Nhiễm lập tức gọi điện thoại: “Thiển Thiển, cậu nghiêm túc hả? Cậu thật sự thích Giang Chi Nghiêu sao?”
Mạnh Thiển đang đứng trên ban công phòng mình, cô đặt một cuốn album ảnh nặng trịch lên lan can.
Trên trang cô đang lật có một bức ảnh duy nhất được lưu giữ cẩn thận.
Trong ảnh là một người đàn ông điển trai và lịch lãm.
Người đó mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên tay ôm một chú cún màu đen trắng, anh duyên dáng đứng dưới ánh hoàng hôn đang dần buông.
Thật là một bức tranh yên bình.
Mạnh Thiển cụp mắt xuống, trông cô có chút suy tư.
Thật lâu sau, cô mới nở nụ cười, từng chữ từng chữ trả lời Tô Tử Nhiễm: “Thật mà.”
“Tớ đã thích Giang Chi Nghiêu rồi.”
Nói chính xác, thứ cô thích là đôi mắt của Giang Chi Nghiêu.
Đôi mắt đan phượng quyến rũ đó rất giống với đôi mắt của Cố Thời Thâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT