"Nhiễm Trầm, bọn họ đều nhìn ta, có phải tại ta đi đứng kỳ quái quá không?" Vân Thiển hiểu lầm ánh mắt của mấy người kia, có hơi tủi thân cụp mắt, nhìn cái chân tàn tật của mình. Thấy Vân Thiển không vui, Nhiễm Trầm giơ lên năm ngón tay, toàn bộ quỷ mị đều biến mất, khắp Phong Thần Lăng lập tức trở nên yên tĩnh, dường như chỉ còn lại Vân Thiển và Nhiễm Trầm hai người. "Giờ thì không ai nhìn đệ nữa, đừng sợ." Hắn ta cười, trong mắt hiện lên ôn nhu vương vấn. Từ nhỏ Vân Thiển đã có chút tự ti, hiện tại bộ dạng mình như thế này, càng khiến cho lòng tự trọng của y bị đả kích.
Đồng tử y khẽ động, mím môi, chậm rãi nói: "Nhiễm Trầm, huynh có thể dạy ta ngự kiếm không?" Vân Thiển đã từng thấy Nhiễm Trầm ngự kiếm, nhưng chỉ có một lần thôi, động tác đơn giản mà lại cực kỳ tiêu sái. Chân y giờ vô dụng như vậy, học ngự kiếm, có thể trở thành cách hữu ích nhất giúp mình để thay đi bộ. Lúc bình thường, đối với yêu cầu của Vân Thiển, Nhiễm Trầm đều sẽ không do dự mà đáp ứng, nhưng bây giờ đây, hắn ta lại do dự. "Ngự kiếm?" Hắn ta lâm vào trầm tư, nhướng mày, dường như có lời khó nói. Vân Thiển thấy hắn ta như thế, vội vàng giải thích: "Không sao đâu, ta cũng không phải là nhất quyết muốn học."
Nhiễm Trầm định thần, rồi mới nói tiếp: "Ta dạy đệ." Đáy mắt vẫn tràn đầy ý cười như cũ. Hắn ta không muốn khiến Vân Thiển thất vọng. Trong mắt Vân Thiển đầu tiên hiện lên chút giật mình, sau đó lại lấy lại tinh thần, lộ ra vui vẻ, gật đầu như bổ củi: "Được!" Nhiễm Trầm kiểm tra vết thương trên trên dưới dưới khắp người Vân Thiển một lượt trước tiên, tuy bình thường hắn ta đã rất chú tâm đến tình trạng của Vân Thiển, nhưng hắn vẫn không dám phớt lờ một giây nào, dù sao thì, ngự kiếm cần hao tổn một chút nội lực, hắn ta phải đảm bảo Vân Thiển an toàn. "Nào, cầm lấy cây kiếm này, thử xem có phù hợp hay không..." Nhiễm Trầm từ trong Kiếm thất lấy ra một thanh linh kiếm màu đỏ nhạt, đạt trên tay Vân Thiển, kiếm này giống hệt thanh đao nhỏ của Vân Thiển, y nhìn qua đã thấy rất thích.
"Hợp! Rất hợp!" Y háo hức vuốt ve chuôi kiếm, cẩn thận nâng niu, tựa như y luôn tràn đầy hứng thú đối với vạn vật vậy. Vân Thiển nhìn kiếm, còn Nhiễm Trầm thì nhìn y. Trong khoảnh khắc ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau. Trong mắt Nhiễm Trầm rõ ràng hiện lên hình bóng Vân Thiển, và cả nụ cười đầy hứng khởi của y. "Đệ luôn dễ thỏa mãn như vậy..." Nhiễm Trầm thong thả thốt lên lời cảm thán, có chút bất đắc dĩ, một người tốt như vậy, tại sao lại có người nỡ ra tay độc ác với y cơ chứ. Vân Thiển lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải đâu nha, dạo này ta ăn không no, nên trong lòng không thỏa mãn..." Nhiễm Trầm nhíu mày, khó tin nhìn sang Vân Thiển: "Gì cơ?"
Vân Thiển xấu hổ thoáng nhìn qua Nhiễm Trầm: "Ta muốn ăn cay." "Không được." Nhiễm Trầm hiếm thấy mà nghiêm khắc với Vân Thiển, "Dạ dày đệ không tốt lắm, không thể ăn cay được." Vân Thiển mân môi, Nhiễm Trầm luôn làm như y rất mỏng manh, nên cũng đành thôi. "Làm quen với kiếm hai ngày, sau đó ta sẽ bắt đầu dạy đệ ngự kiếm." Nhiễm Trầm nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Vân Thiển, cùng y sánh vai mà đi, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Quay về phòng ngồi xuống, Nhiễm Trầm lại bắt đầu bận rộn đi chuẩn bị bữa trưa cho Vân Thiển. Lúc bưng thức ăn lên, Vân Thiển kinh ngạc phát hiện, bên trong bát mì có một chút màu đỏ, chắc hẳn là đã được cho thêm chút ớt vào.
"Nhiễm Trầm, huynh..." Vân Thiển nghi hoặc nhìn Nhiễm Trầm, khẩu vị cũng tốt lên. "Lần sau không có ngoại lệ." Nhiễm Trầm thấy dáng vẻ thỏa mãn của y, dù bận nhưng vẫn nhìn y vui vẻ ăn hết bát mì kia, trong lòng cũng cảm thấy an ủi đôi chút. Hắn ta không biết thời khắc an nhàn khó có được trong lúc trốn tránh này còn kéo dài được bao lâu, nhưng có thể cùng Vân Thiển sớm chiều bầu bạn, lại thấy người ấy vui vẻ, là hắn ta đã cảm thấy rất hài lòng. ...... Vân Thiển được ăn mì cay như ý nguyện, sau khi ăn uống no say lập tức cảm thấy buồn ngủ, Nhiễm Trầm để y nghỉ ngơi một lát, nhưng lại vẫn ngồi bên cạnh giường, không hề rời đi
Hắn ta ngồi dựa vào mép giường, trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Vân Thiển vang lên bên tai, thật gần thật gần, làm cho lòng người trở nên bình lặng. Hắn ta ôm ngực, hôm đó khi cứu Vân Thiển đi, thế lửa quá mạnh, Thủy tộc từ khi sinh ra vốn sợ lửa, gần đây hắn ta cảm thấy tâm ma tức có chút không ổn, vốn dĩ cũng không nên dạy Vân Thiển ngự kiếm, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của y, hắn ta lại không thể nào nói ra lời cự tuyệt. Nhiễm Trầm quay đầu, nhìn Vân Thiển đang ngủ say một lát, sắc mặt y dần hồng hào hơn, lúc ngủ nhìn y thật giống một đứa trẻ, không hề có chút phòng bị nào đối với thế giới này. Nhiễm Trầm không khống chế được tay của mình, muốn vuốt ve mặt Vân Thiển, mềm mềm, đáng yêu vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play